Chương 23: Party

Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Tin tức bay nhanh như cơn gió, nhanh chóng được lan truyền khắp nơi trong công ty. Chẳng mấy chốc, khắp mọi ngõ ngách đều biết tin thiếu phu nhân Lục gia là người nghĩ ra phương án khắc phục sự cố nổ túi khí, cứu sống ba ngàn chiếc xe hơi đang bên bờ sinh tử. Ai cũng vừa kinh ngạc vừa thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng mấy ngày đáng sợ này cũng đi qua, không phải nhìn thấy sắc mặt âm u như muốn giết người của các sếp nữa rồi.

Nhưng tin tức khiến họ vui nhất vẫn là: Tối nay công ty mở tiệc!

Phòng nào cũng nhao nhao lên như vỡ chợ. Còn chưa hết giờ làm, đám nhân viên nữ đã túm tụm lại bàn chuyện tối nay mặc gì cho đẹp để gây ấn tượng với phái nam. Biết đâu trong đám nhân viên nam cả mấy trăm người này sẽ tìm được đối tượng làm quen thì sao. Hoặc may mắn hơn, lọt vào mắt xanh của anh trưởng phòng hay giám đốc bộ phận nào đấy, như thế đời lên tiên rồi.

Ai cũng mong mặt trời mau mau lặn xuống để còn đi dự tiệc, còn công việc thì bị gạt sang một bên rồi.

Không phụ sự mong chờ của những con người bé nhỏ với những ước mơ giản dị, giờ tan ca chiều cuối cùng cũng kết thúc.

Tuyết Vũ là nhân vật chính trong bữa tiệc này, không thể vắng mặt.

Sau khi rời khỏi bộ phận lắp ráp, Lục Thần Hạo đã cho người đưa Tuyết Vũ về nhà trước. Còn bây giờ, anh trở lại tắm rửa, thay đồ, đón cô đi dự tiệc.

Vết thương sau vai Tuyết Vũ vẫn còn sẹo, không tiện mặc đồ quá hở. Cô chọn một chiếc đầm màu đỏ, tay lưới trong suốt, cổ chữ V, kín lưng kín ngực nhưng hở vòng bụng và một bên bắp đùi trắng nõn nà bởi chân váy dài xẻ tà. Tuy vòng bụng và chân không hở quá nhiều nhưng cũng đủ khiến người nhìn chảy máu mũi.

Người đầu tiên suýt nữa đã là Lục thiếu gia. "Lục Thần Hạo, anh làm gì mà ngẩn ra vậy hả?" Tuyết Vũ đi ra, thấy "chồng" mình cứ đứng đực ra, ngay cả khi cô lại gần, gọi anh hai lần cũng không đáp, không khách sáo bủng mặt anh một cái.

Lục Thần Hạo bừng tỉnh, biết mình vừa mất hồn, húng hằng họ chữa ngượng. Tuyết Vũ không buông tha, ghé đầu tới, cười gian:

"Đừng nói là anh bị nhan sắc của tôi mê hoặc rồi nha." Lục Thần Hạo hừ lạnh: "Làm ơn đi. Cô mà đẹp hơn Tư Linh sao. Đi thôi, nữa là muộn bây giờ."

Anh làm mặt lạnh khinh thường quay lưng mở cửa xe, nhưng sự thật thì không phải thế. Giờ mà có người thấy, chắc chắn sẽ thấy khuôn mặt ửng đỏ chưa từng có của Lục đại thiếu gia.

Tuyết Vũ đứng sau lưng, ở góc độ ma không hay quỷ không biết nở nụ cười quỷ dị nguy hiểm...

Hải Vận là tập đoàn lớn, trụ sở chính trên dưới tổng cộng hơn chín trăm người. Nhiều người như vậy, nơi dự tiệc tất nhiên phải là nhà hàng có quy mô và không gian rộng lớn. Đó là nhà hàng Đông An.

Khi Lục Thần Hạo và Tuyết Vũ đến nơi, hội trường đã đông đúc toàn người là người, dường như đã đến hơn chín mươi phần trăm.

Những bộ âu phục công sở gò bó giờ đã được thay bằng những bộ váy dạ hội nhiều màu sắc, kiểu dáng phong phú đa dạng, trông rất đẹp mắt, duyên dáng. Những tiếng cười nói với nhiều chủ đề khác nhau, náo nhiệt không khác gì đi trẩy hội.

Vừa thấy Lục Thần Hạo và Tuyết Vũ đến, tất cả lập tức dừng cuộc nói chuyện, xoay người về phía hai người, khom lưng cùng nói:


"Tổng giám đốc, thiếu phu nhân."

"Chào mọi người." Tuyết Vũ cười tươi tắn đáp lại, nụ cười đẹp hết phần thiên hạ.

"Ở đây không phải công ty, mọi người không cần phải câu nệ, cứ vui vẻ hết mình đi." Lục Thần Hạo khoát tay, trong ánh mắt giảm đi mấy phần nghiêm túc vốn có. Anh không dừng lại, ôm eo Tuyết Vũ đi thẳng về phía sân khấu. Đã tới giờ khai tiệc, nên bắt đầu thôi. Lục Bạch Văn không tới, Lục Thần Hạo sẽ là người chủ trì bữa tiệc.

Lời của anh vừa dứt, mọi người như được thả tự, thả lỏng bản thân, không kiêng kỵ gì nữa, tiếp tục huyên náo. Chỉ là không còn là chủ đề cũ nữa.

"Thiếu phu nhân đẹp quá! Vừa xinh đẹp giàu có lại thông minh còn lấy được một người chồng hoàn hảo như tổng giám đốc, bao nhiêu phần tốt đều dành cho cô ấy, ông trời đúng là bất công mà."

"Tổng giám đốc và thiếu phu nhân đẹp đôi thật đấy! Ngưỡng mộ ghê!"

Xen lẫn những ánh mắt ngưỡng mộ, cũng có người ghen ti, tiếc nuối. Dù sao, Lục tổng đẹp trai tài giỏi của họ lấy vợ, khiến không ít trái tim thiếu nữ tương tư trong công ty vỡ vụn.

Nhưng người không vui nhất, chỉ có một.

Liễu Tư Linh mặc váy trắng hai dây hở lưng trần quyến rũ đứng cạnh cửa sổ mé bên tay trái, nhìn chòng chọc vào cặp vợ chồng nào đó tưởng như muốn ăn tươi nuốt sống cô vợ người ta.

Đẹp đôi ở chỗ nào? Đám người học ít ngu ngốc này bị mù rồi mới bảo Thần Hạo nhà cô và Trần Tuyết Vũ kia đẹp đôi. Cô đây này, chỉ có cô mới xứng với Thần Hạo, mới là người anh yêu nhất.

Đã gần nửa tháng rồi, Thần Hạo không đến chỗ cô. Anh hết chăm ả khốn Trần Tuyết Vũ bị thương đến lo xử lý sự cố chó má kia, mà không thèm giành chút thời gian nào cho cô. Đã vậy, ngay cả tiền đi shopping anh cũng quên đưa cho cô, hai tuần nay cô chả được đi mua sắm lần nào, tiền trước đây anh đưa, cô đều sài hết rồi. Ức nhất là, mọi khi có tiệc anh sẽ cho người mang váy đến cho cô, vậy mà lần này, không có người nào mang đến cả. Cô đợi mãi tới sắp đến giờ phải đi cũng chẳng thấy ma nào mang váy tới.

Chắc chắn là do Trần Tuyết Vũ ở bên cạnh bơm đều anh, chứ không anh làm sao có thể quên được. Càng nghĩ, Liễu Tư Linh càng tức điên người. Hận không thể lên đó, đẩy Trần Tuyết Vũ ra, nói cho mọi người biết, cô mới là người xứng đáng đi bên cạnh anh.

"Thưa quý vị."

Giọng nói trầm ổn, nam tính, mạnh mẽ, quyền lực, dễ nghe của Lục Thần Hạo vang lên, cắt ngang nỗi oán hận đang dâng trào trong lòng Liễu Tư Linh. Cô sực tỉnh, nhìn về phía chính giữa sân khấu, Lục Thần Hạo đang cầm micro ở đó, phong thái đĩnh đạc, cao quý, mạnh mẽ không ai sánh được.

"Đầu tiên, chắc mọi người đã biết người đang đứng cùng tôi là ai rồi. Cô ấy là vợ tôi, Trần Tuyết Vũ. Đồng thời là giám đốc sản xuất mới được bổ nhiệm. Hy vọng sau này mọi người sẽ nể mặt tôi giúp đỡ vợ tôi như cống hiến cho công ty.

Thứ hai, thời gian qua công ty gặp sự cố không may S30, đã thất thoát không ít tiền của và tài lực của công ty. Rất may cô Trần Tuyết Vũ đã kịp thời nghĩ ra phương án, giải quyết được vấn đề, đưa Hải Vận thoát ra khỏi bế tắc này. Đó là lí do vì sao có buổi tiệc liên hoan nhỏ ngày hôm nay. Bữa tiệc này là của mọi người, hãy quẩy hết mình nhưng đừng quên an toàn bản thân đấy.

Cuối cùng, cảm ơn mọi người đã cùng công ty trải qua giai đoạn khó khăn này, tôi sâu sắc ghi nhận sự tận tụy hy sinh của mọi người. Thay mặt ban quản trị, tôi xin chân thành cảm ơn.

Còn bây giờ, tôi xin tuyên bố, khai tiệc!"

Một tràng pháo tay như sấm rền vang lên phá tan không khí im lặng nãy giờ của hội trường. Họ thích nhất cách phát biểu của Lục Thần Hạo, không dài dòng lan man hơn một trang giấy như những vị lãnh đạo khác. Ngắn gọn, xúc tích, trực tiếp nhưng câu nào câu đấy lại đâm thẳng vào lòng người nghe, khiến người ta cảm thấy được vỗ về an ủi. Cảm giác như được tiếp thêm động lực, sẵn sàng xông pha ra mặt trận.