Chương 96: C96: Hậu Duệ Tộc Nữ Oa

Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

***

Quyển 5: Con đường thoát nghèo gian nan của thần tiên

Chương 96: Hậu duệ của tộc Nữ Oa

***

Mẹ ơi, thật sự là Kế Ngỗi?

Phạm Lam bay qua, vòng quanh tên đầu bếp hai vòng, cô không quá xác định, người này không có thần quang, chỉ là một nhân loại bình thường. Thế nhưng, gương mặt này, giọng nói này, hoàn toàn là một Kế Ngỗi phiên bản gầy yếu mà.

Chẳng lẽ Kính Luân Hồi này nhìn thấy không phải kiếp trước của cô, mà là kiếp trước của Kế Ngỗi, hoặc là... kiếp trước của Kế Ngỗi và Dung Mộc sao?

Emmmmm......

"Đây là con rắn trăm năm, ta leo hai ngọn núi mới đánh tới, mệt muốn chết, lại còn kêu ta đi lột da?" Đại Hắc khó chịu: "Có bản lĩnh tự mình đi đánh một con trở về đi."

"Thứ tốt như vậy, cũng đừng chà đạp nữa." Nam Đạt vội vàng ôm thi thể rắn lên: "Để ta lột da, Đại Hắc ngươi mau đi nghỉ đi, nào ăn cơm ta gọi ngươi."

Đại Hắc và tên giống Kế Ngỗi đồng thời hừ một tiếng.

Đầu bếp quay đầu đi vào phòng bếp, Đại Hắc kẹp Dung Mộc tiếp tục đi về phía trước.

Phạm Lam phát hiện Đại Hắc này nhân duyên cũng không tệ lắm, dọc đường đi dương như mỗi thôn dân đều vui vẻ chào hỏi cô, cún đen Tiểu Hắc cũng hưng phấn suốt dọc đường, ngửi ngửi phía đông, nhảy nhót phía tây, sau đó chơi đùa với mấy tên đưa nhóc.

"Đại Hắc, ngươi lại nhặt cái gì về thế?" Thôn dân cảm thấy rất hứng thú với Dung Mộc.

Đại Hắc: "Tiểu Hắc đòi phải nhặt về bằng được."

"Cẩn thận thôn trưởng lại đến nhà ngươi lải nhải đó."

"Ngàn vạn lần đừng nói cho thôn trưởng biết!"

"Ha ha ha ha, Nhị Đản đã đi thông báo với thôn trưởng rồi."

"......"

Cô đen mặt thở dài, kẹp Dung Mộc xuyên qua hơn phân nửa thôn đi tới trước một căn nhà tranh ở cuối thôn.

Ngôi nhà này được xây dựa vào núi, trước nhà là một mảnh đất nhỏ, bên trong có một gốc cây không rõ danh tính, cành cây thô ngăn một nửa hàng rào, dưới hàng rào có hai con gà đang chạy, một con nhím, và một con rùa đang ngủ trên đá.

Đại Hắc đẩy cửa vào phòng ra, Phạm Lam cũng đi theo vào.

Ánh sáng trong phòng rất tối, chỉ có một cửa sổ nhỏ, chỉ có bốn vách tường, giữa phòng có một cái hố, phía trên treo một cái nồi, ước chừng là chỗ nấu cơm, không có bàn, không có ghế, chỉ có ba bốn thanh gốc bày ở bên cạnh hố.

Dưới cửa sổ có một cái giường, nhìn hình dạng kia rõ ràng là làm thủ công, trên giường trải rơm rạ thật dày, còn có một cái giường trải chăn vá.

Trái tim Phạm Lam lạnh xuống.

Kiếp trước của cô sao lại nghèo như vậy?

Đại Hắc ném Dung Mộc lên giường, Tiểu Hắc chạy vào, ngửi ngửi tay Dung Mộc xong lại chạy đến một bên uống nước.

Đại Hắc nhíu mày nhìn Dung Mộc một lúc lâu, lấy một miếng vải rách dính chút nước bắt đầu lau mặt cho Dung Mộc.

Dung nhan trắng nõn thanh tuấn từng chút từng chút lộ ra.

Bây giờ, trong căn phòng tối tăm này, khuôn mặt của anh ta trắng đến gần như phát sáng.

Phạm Lam quan sát biểu cảm của Đại Hắc.

Trông đẹp quá phải không? Xinh đẹp không?

Có yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên không?


Nhưng biểu cảm của Đại Hắc lại không có biến hóa gì, ánh mắt cô nhìn Dung Mộc và nhìn Tiểu Hắc không có gì khác nhau.

Cô bắt đầu sợ đánh vào mặt Dung Mộc.

"Này, tỉnh lại đi!"

Mí mắt Dung Mộc giật giật.

"Tỉnh lại, đừng ngủ nữa!"

Lông mi Dung Mộc chậm rãi mở ra, ánh mắt hơi hoảng hốt, sững sờ nhìn Đại Hắc.

Khuôn mặt Đại Hắc càng đen: "Đừng ngây ra thế chứ?"

Dung Mộc sửng sốt một giây, hai giây, ba giây, đột ngột mở to hai mắt, thân thể anh run rẩy, dường như là muốn ngồi dậy nhưng mà ngồi không nổi.

Đại Hắc: "Tên của ngươi là gì, nhà ở đâu, ta tên là Đại Hắc."

Dung Mộc nhìn chằm chằm Đại Hắc, không nói lời nào.

"Chẳng lẽ là bị câm?" Đại Hắc khoa tay múa chân: "Là Tiểu Hắc nhặt ngươi về, ngươi có nghe thấy không?"

Tiểu Hắc nghe thấy tên của mình lập tức vui vẻ chạy tới, ngồi ở bên giường gâu gâu gâu kêu vài tiếng giống như đang tranh công.

Vẻ mặt Dung Mộc không chút thay đổi nhìn một người một chó.

"Ngươi nằm mãi có khó chịu không? Ngươi nằm lâu lắm rồi, ngồi dậy một lúc đi."Đại Hắc níu lấy Dung Mộc dựng anh ở trên giường, cổ áo Dung Mộc bị kéo ra hơn phân nửa, lộ ra cổ trắng nõn và xương quai xanh.

Da mặt Dung Mộc không khống chế được hơi co rút.

"Nam nhân chỗ chúng ta đều không mặc y phục, để thế cho mát." Đại Hắc nói.

Dung Mộc nhắm chặt mắt lại, dường như đang tính trốn tránh hiện thực.

Phạm Lam nhìn biểu cảm của Dung Mộc lại cảm thấy hơi sảng khoái.

Trong ấn tượng của cô, Dung Mộc luôn ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, lúc nào cũng bày ra dáng vẻ thần tộc, ôn nhu có lễ, cử chỉ nho nhã, bây giờ có thể nhìn thấy Dung Mộc như vậy, thật đúng là quá hối tiếc, không có điện thoại để chụp ảnh.

Đại Hắc ở trong phòng bận rộn, lúc thì mài rìu, lúc thì hun rơm rạ, lúc thì buộc cung tiễn, giống như một con quay bận tới bận lui.

[Cô ấy không mệt sao?] Phạm Lam lơ lửng bên cạnh Dung Mộc hỏi.

Dung Mộc đương nhiên không nghe được, anh nhắm chặt hai mắt, ngực hơi phập phồng, trán và thái dương mơ hồ chảy ra mồ hôi.

Trạng thái của anh dường như là đang... vận công? Đả thông hai mạch Nhậm Đốc?

Đột nhiên, ngón tay của anh hơi giật giật, mặt ngoài da nổi lên một tầng thần quang nhàn nhạt, một khắc sau ánh sáng kia biến mất, mặc dù chỉ trong khoảnh khắc, Phạm Lam lại nhìn thấy mặt ngoài thần quang màu lam băng của anh xuất hiện vài điểm sáng màu đỏ như máu, ước chừng to bằng nửa bàn tay, vùng ven không hề quy tắc giống như thần quang bị thứ gì đó ăn mòn.

Cái gì vậy?

Virus sao?

Từ trước đến này Phạm Lam chưa từng thấy cái gì như vậy... không đúng, cô đã từng thấy ở trong quyển trục của Ly Trạch!

Lúc Dung Mộc phong ấn Ly Trạch, Ly Trạch phun ra lửa hồ ly bắn lên thần quang của Dung Mộc, lúc ấy cũng hình thành điểm sáng tương tự, nhưng rất nhỏ, chỉ bằng kích thước tàn thuốc... chẳng lẽ khoảng thời gian bây giờ là sau khi Dung Mộc phong ấn Ly Trạch sao?

Nói cách khác, bây giờ là chín ngàn năm trước, cách Kế Ngỗi thành thần còn có một ngàn năm, là giai đoạn chuyển hóa mấu chốt của Dung Mộc từ vị thần lạnh lùng biến thành một lão già ngây ngô.

Mẹ ơi, trong khoảng thời gian này khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó.

Phạm Lam nhất thời lấy lại mười hai phần tinh thần.

Dung Mộc phóng thần quang vẫn có hiệu quả, tay anh có thể động, chỉ thấy anh run rẩy nâng cánh tay run rẩy kéo quần áo của mình lên.

Phạm Lam: Phụt!

"Sao ngươi ương ngạnh thế? Ta đã nói là làm thế mát mẻ rồi!" Đại Hắc xông tới, đang muốn kéo quần áo Dung Mộc xuống thì đột nhiên cứng đờ.

Dung Mộc lẳng lặng nhìn cô chằm chằm, đồng tử đen kịt tĩnh mịch.


Đại Hắc hít một hơi khí lạnh chậm rãi lui ra sau.

Cánh cửa mở ra và một người đàn ông bước vào.

"Đại Hắc, canh rắn của ngươi." Là cái tên giống Kế Ngỗi như đúc kia, anh ta nhìn biểu cảm của Đại Hắc, chậc một tiếng: "Người này gầy quá, lột da ra phỏng chừng cũng không có mấy lượng thịt chứ?"

Vẻ mặt Đại Hắc đề phòng nhìn Dung Mộc, không nói gì.

"Có thể là do đói bụng, cho hắn ta ăn chút gì đó là tốt rồi." Tên đầu bếp bưng canh rắn đi tới.

Lúc này Phạm Lam mới thấy rõ chén canh rắn kia, một chén chất lỏng sền sệt máu, bên trong là một bông hoa gì đó trắng, còn tản ra khí máu tươi nồng đậm.

Phạm Lam: Đây là cái quái gì vậy?!

Tên đầu bếp này khẳng định không liên quan gì đến Kế Ngỗi, đây không phải trình độ nấu nướng của Kế Ngỗi!

Dung Mộc liếc về phía đầu bếp, ánh mắt sâu như vực.

Đầu bếp cũng cứng đờ, anh dừng một chút rồi đặt canh rắn ở bên giường, cùng Đại Hắc đứng xa xa cẩn thận quan sát Dung Mộc.

Phạm Lam ngạc nhiên.

Cô dường như cảm giác... Đại Hắc và đầu bếp hơi sợ Dung Mộc.

Gì thế, Dung Mộc có gì đáng sợ đâu? Khoảng cách này với cốt truyện kiếp trước mà cô mong đợi có hơi xa nổi.

Dung Mộc nhắm hai mắt lại uống canh rắn.

Đại Hắc và đầu bếp hai mặt nhìn nhau, không khí nhất thời ngưng trọng đến cực điểm.

Đột nhiên, cửa phòng bị người ta đá văng ra, một ông lão đầu đầy tóc bạc chống nạng xông vào.

"Đại Hắc, nghe nói cô lại nhặt được thứ không ra gì về hả?"

Đại Hắc và đầu bếp giật mình: "Thôn trưởng."

Thôn trưởng ngây ngốc ở cửa, ông sững sờ nhìn Dung Mộc nồi trên giường một lúc lâu, dùng sức dụi mắt.

"Vị này là... thần thánh phương nào?"

Đại Hắc: "Tiểu Hắc nhặt được."

Đầu bếp: "Kén ăn."

"Hai người câm miệng cho tôi." Thôn trưởng cẩn thận đứng ở bên giường, lại dụi dụi mắt: "Tên của ngài là gì?"

Dung Mộc ngay cả hai mắt cũng không mở.

Phạm Lam nhìn thấy biểu cảm Dung Mộc đã hiểu, tên này nhất định là cảm thấy quá mất mặt, căn bản không có mặt mũi tên nói ra.

Đại Hắc: "Hắn ta là một người câm."

Thôn trưởng thở dài một hơi, lui ra phía sau vài bước.

"Đại Hắc, đầu bếp, hai người phụ trách chăm sóc hắn ta cho tốt."

Đại Hắc: "Tại sao?"

Đầu bếp: "Liên quan gì ta."

"Đây là mệnh lệnh của ta!" Trưởng thôn đập mạnh cái nạng.

Lúc này Phạm Lam mới chú ý tới chiếc nạng trưởng thôn, toàn thân trắng tuyết, giống như dùng sơn trắng tỉ mỉ sơn lên. Trên đỉnh khảm một hòn đá kỳ quái có hình trứng ngỗng, mặt ngoài đen nhánh. Nhưng bề mặt của tảng đá đen này, lại được một tầng ánh sáng đậm đặc bao phủ, ngũ sắc sặc sỡ, rất chói mắt xinh đẹp, và thôn kết giới màu sắc rất giống nhau.

Tảng đá này có thể là động lực của kết giới làng. Phạm Lam suy đoán.

Càng thần kỳ hơn, Phạm Lam chú ý tới khí trên đỉnh đầu thôn trưởng, xen lẫn màu lam vô cùng yếu ớt, tương tự như màu sắc của thần tộc thủy hệ, nhưng cũng không phải trạng thái ánh sáng, mà là trạng thái khí – là loại "khí" mà Phạm Lam chưa từng thấy qua.


Trưởng thôn rời đi, Đại Hắc và nhóm người bắt đầu lo lắng.

Đại Hắc: "Cái thứ đồ chơi này làm sao đây?"

"Đồ chơi" trong miệng cô ta là Dung Mộc.

Đầu bếp: "Sao tôi biết được?"

Hai người than thở một lúc lâu, hai mặt mất hứng ra khỏi cửa.

Phạm Lam không đi theo, cô ở bên cạnh Dung Mộc.

Dung Mộc dựa vào ngồi trên giường, chậm rãi mở mắt. Anh mở bàn tay ra, Phạm Lam nhìn thấy lòng bàn tay anh tỏa ánh sáng màu băng lam, nhưng rất nhanh lại xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ sau đó... thần quang tắt đi.

Khuôn mặt của anh càng trắng hơn.

Phạm Lam thở dài.

Bây giờ toàn thân Dung Mộc đều lộ ra khí tức sắc bén khiến người khác không dám đến gần, thế nhưng bởi vì anh quá suy yếu, cho nên lại có loại mỹ cảm quật cường yếu ớt, làm cho cô có xúc động... muốn cắn một miếng.

Cô phải bình tĩnh, bình tĩnh và bình tĩnh.

Đột nhiên Dung Mộc quay đầu, ánh mắt như điện bắn về phía Phạm Lam.

Phạm Lam sợ tới lui ra ngoài ba mét.

[Tôi không phải, tôi không có, tôi không nghĩ gì cả!]

Dung Mộc không có nhìn cô mà là nhìn chú Tiểu Hắc bên chân không biết từ lúc nào đã nhảy lên giường, cái mũi ướt sũng ngửi ngửi chân Dung Mộc, đôi mắt to tròn đen nhánh nhìn Dung Mộc, vui vẻ vẫy đuôi.

Dung Mộc thần sắc hòa hoãn vài phần.

Tiểu Hắc được nước lấn tới, nhảy lên đùi anh, tìm một vị trí thoải mái nằm xuống.

Phạm Lam: Đệt, sao giống thói quen của Ly Trạch thế?

Dung Mộc dường như có hơi cứng đờ, anh do dự vài lần mới đưa bàn tay nhẹ nhàng phủ lên lưng Tiểu Hắc, nhẹ nhàng vuốt lông của nó, cả người cũng thả lỏng xuống.

Tên này thật đúng là thích mấy đồ lông mềm mà. Phạm Lam nghĩ.

"Dựa vào cái gì ngươi muốn ngủ nhà ta?"

"Thôn trưởng nói, hai chúng ta phụ trách chăm sóc hắn ta."

"Cái khúc gỗ đó, vác về nhà ngươi đi."

"Dựa vào cái gì, cũng không phải ta nhặt về."

Đại Hắc và đầu bếp vừa cãi nhau ầm ĩ vừa đi vào, Tiểu Hắc gâu một tiếng nhảy xuống giường, Phạm Lam rõ ràng cảm giác được khí tức quanh người Dung Mộc đột nhiên trở nên căng thẳng.

Vẻ mặt Đại Hắc khó chịu, đầu bếp ôm một tấm chăn rách.

Dung Mộc yên lặng nhìn bọn họ, khí tức tĩnh mịch lạnh lùng vờn quanh người.

Đại Hắc rùng mình: "Ngươi có cảm thấy tính khí của khúc gỗ này không được tốt không?" "

Đầu bếp ném chăn rách lên chiếc giường đằng xa: "Tự đắp đi."

Dung Mộc vẫn không nhúc nhích.

Đại Hắc và đầu bếp nhìn nhau, biểu cảm đều có hơi bất đắc dĩ. Bọn họ kéo áo quần nằm trên mặt đất, hai người họ gần như là dính gối đã ngủ, chưa đến ba giây đã bắt đầu kéo gỗ.

Dung Mộc chậm rãi ngã xuống giường, toàn thân hơi run rẩy.

Phạm Lam bay qua, [Dung Mộc, anh có lạnh không? Đắp chăn lên đi.]

Nhưng Dung Mộc cứ trừng mắt như thế rồi nằm thẳng xuống, không hề chạm vào cái chăn kia.

Phạm Lam bay lên, muốn giúp Dung Mộc đắp chăn, nhưng thân thể cô căn bản không cách nào chạm vào bất cứ thứ gì trong này.

Cô hơi uể oải, ngồi xuống bên cạnh Dung Mộc thở dài.

Dung Mộc hô hấp càng ngày càng chậm, thân thể dần dần ngừng phát run.

Phạm Lam ngáp một cái, cô buồn ngủ. Cô đưa tay đặt lên đầu Dung Mộc, [Mau ngủ đi...]

Dường như những lời này rất có hiệu quả, Dung Mộc chậm rãi khép mắt lại.

Cuối cùng anh ta cũng ngủ thiếp đi.

Phạm Lam duỗi thắt lưng, cũng ngủ thiếp đi.


*

Lúc Phạm Lam tỉnh lại thì đã là sáng sớm hôm sau.

Đại Hắc, Dung Mộc và đầu bếp đều không thấy đâu.

Phạm Lam giật mình, vội vàng bay ra ngoài.

Bên ngoài căn nhà nắng chói chang, bầu trời xanh, dân làng đều rất bận rộn canh tác, dệt may, sửa nhà, giặt giũ, bảy tám đứa trẻ la hét chạy khắp làng. Phạm Lam rất nhanh đã tìm Dung Mộc, anh đang ngồi dưới tàng cây lớn ở đầu thôn, cách vách là phòng bếp của đầu bếp, ống khói trên nóc nhà thổi ra luồng khói đen cuồn cuộn.

Phạm Lam bay qua, nhìn xung quanh, không thấy Đại Hắc.

Dung Mộc dưới tàng cây hơi ngửa đầu, biểu cảm trống rỗng, không biết đang nhìn cái gì.

Phạm Lam dứt khoát ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn theo ánh mắt của anh.

Bầu trời xanh mênh mông, dãy núi dài liên miên không dứt, bóng cây loang lổ dưới ánh nắng vàng.

Phạm Lam thật sự không rõ là Dung Mộc rốt cuộc đang nhìn cái gì.

Hoặc có lẽ anh không nhìn gì cả.

Phạm Lam đã nhìn thấy Đại Hắc, vai cô vác cung tên, bên hông đeo rìu, bước nhanh tới nhìn Dung Mộc, mở giọng kêu to: "Nhị Đản ..."

Bảy tám tên nhóc chạy tới, dẫn đầu là một nhóc đầu trọc, không mặc áo, chỉ mặc mỗi một cái quần vá, toàn thân phơi nắng đến ngăm đen, thoạt nhìn nhiều nhất là tám chín tuổi.

"Gì?" Nhóc trọc đầu hỏi.

"Trông hắn, cho hắn uống nước, thôn trưởng nói không được để hắn chết." Đại Hắc nói.

"Hôm nay ta muốn ăn thỏ." Nhị Đản nói.

Đại Hắc vỗ chiếc đầu trọc của cậu: "Được."

"Đại Hắc, xuất phát!" Nam Đạt và một nhóm thợ săn đứng ở cổng làng hét lên.

Đại Hắc váv cung tên, dẫn Tiểu Hắc vội vàng rời đi.

Phạm Lam hơi suy nghĩ, vẫn là đừng đuổi theo nữa, nên ở lại bên cạnh Dung Mộc thì hơn.

Bên cạnh Dung Mộc có thêm một đám nhóc vây quanh ríu ĩ chơi ném đá, thỉnh thoảng Nhị Đản sẽ nhảy tới cho Dung Mộc uống hai ngụm nước.

Tuy rằng Dung Mộc dùng ánh mắt tỏ vẻ cự tuyệt, nhưng Nhị Đản căn bản không hề sợ hãi, rất tận chức tận trách hoàn thành nhiệm vụ Đại Hắc đã ra.

Có thêm mấy tên nhóc này, không khí xung quanh cũng náo nhiệt lên không ít.

Nhưng loại náo nhiệt này dường như căn bản căn bản không cách nào truyền đạt đến trên người Dung Mộc, xung quanh anh dường có một kết giới vô hình, ngăn cách tất cả mọi thử ở bên ngoài.

Đó là một kết giới cô đơn lạ thường.

Mặc dù không có thân thể nhưng Phạm Lam vẫn cảm thấy vị trí trái tim mơ hồ đau đơn.

Cô cứ như vậy ngồi với Dung Mộc tới hai canh giờ, sắp đến giữa trưa thì thôn trưởng đến.

Đầu tiên ông đứa đứng ở bên cạnh quan sát một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng thở dài, ngồi xuống bên cạnh Dung Mộc.

"Nhị Đản, mấy đứa đi chỗ khác chơi đi."

"Không được, Đại Hắc nói muốn ta trông hắn, cho hắn uống nước, không thể để cho hắn bị phơi khô."

"Ta giúp ngươi cho hắn uống nước."

"Không được, Đại Hắc nói nếu như ta nửa đường chạy đi thì sẽ không săn thỏ cho ta."

"Yên tâm, ta giúp ngươi nói với Đại Hắc."

"Không được, Đại Hắc nói ..."

"Nhóc con, đánh đó."

Đám nhóc cười khanh khách chạy đi.

"Khụ, khiến ngài chê cười rồi." Thôn trưởng thi lễ với Dung Mộc.

Phạm Lam chú ý tới, lễ tiết này không có ôm quyền như bình thường, mà là rất giống lễ tuyên thệ của Thần tộc, chỉ là hai tay không phải đặt ở ngực, mà là khẽ chạm vào trán, giống như là lễ tuyên thệ thần tộc hợp thể với lễ tiết bái thần của thiên duyên thánh giáo vậy.

Dung Mộc thần sắc hơi đổi.

Thôn trưởng mỉm cười: "Ta là Vinh Mậu, là hậu duệ duy nhất của tộc Nữ Oa ở nhân giới, Dung Mộc đại nhân."

20.3.2022