Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa
Đăng vào: 12 tháng trước
Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 5: Con đường thoát nghèo gian nan của thần tiên
Chương 83: Cuộc sống chung nhà bi thảm
***
Phạm Lam ngồi trên sô pha trong phòng khách biệt thự, vô cùng ngơ ngác, cực kỳ ngơ ngác, siêu cấp ngơ ngác.
Đây là một biệt thự nhỏ rất thời trang, trang trí đơn giản và ấm áp, ghế sofa bằng vải, sàn nhà lấp lánh, phòng khách rộng rãi cao năm mét, nhìn ra từ cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy khu vườn xinh đẹp và tinh tế phía sau, bóng râm tụ lại, ánh đèn ấm áp.
Bài trí trong phòng càng tinh xảo hơn, ví dụ như bộ chén trà trên bàn trà, phỉ thúy xanh biếc mỏng như cánh ve sầu, tựa như một trận gió thôi qua bay mất. Phạm Lam nhớ rõ trước kia đã xem qua chương trình giám bảo, gọi cái gì mà...
"Phạm Lam, cô ăn gì?" Kế Ngỗi hỏi: "Cơm hay mì?"
Phạm Lam ngốc vài giây: "...Mì?"
Kế Chuẩn đi vào phòng bếp, Phạm Lam thò đầu nhìn thoáng qua, mẹ ơi, phòng bếp này ít nhất cũng phải năm mươi mét vuông, các loại tủ đồ dùng nhà bếp cao lớn, hiển nhiên là thiết kế riêng cho Trù Thần đại nhân.
Phạm Lam thu ánh mắt lại nhìn Dung Mộc đang ngồi trên chiếc sô pha đơn.
Dung Mộc dường như hơi căng thẳng, hai tay chống lên đầu gối, đôi mắt to tròn chớp chới với Phạm Lam.
Phạm Lam: "Đây là... nhà các anh sao?"
"Hôm nay, hôm nay có hơi loạn, bình thường không phải như vậy đây." Dung Mộc nói.
Phạm Lam: "..."
Nhà này mà còn kêu loạn, vậy nhà thuê của tôi là gì? Chuồng lợn chắc?
Ly Trạch ngủ ở sô pha bên kia, một chiếc đuôi đắp lên bụng mềm lên, ngáy khò khò.
"Khụ, xã công đại nhân, lúc đó ngài nói ở cửa..." Phạm Lam dừng một chút: "Không biết có phải là bởi vì hôm nay tôi quá mệt mỏi nên nghe lầm hay không..."
"Cô muốn tắm trước hay là vào phòng ngủ trước?" Dung Mộc chớp chớp đôi mắt to nói lại một lần nữa.
Phạm Lam: "..."
Dung Mộc, anh mang cái gương mặt thuần khiết đó nói ra câu nói hổ báo như này có thích hợp không hả?!
"À." Dung Mộc dường như hiểu được nghi hoặc của Phạm Lam, đứng dậy: "Dung mỗ dẫn cô đi xem một chút."
"Chờ đã!"
Dung Mộc đã lên lầu dẫn đường trước rồi.
Phạm Lam lau mồ hôi, cô nhìn Ly Trạch trên sô pha, lại nhìn Kế Ngỗi trong phòng bếp, cũng không biết vì sao, ma xui quỷ khiến đi theo Dung Mộc lên lầu.
Mỗi khi bước lên cầu thang một bậc, tim cô đập nhanh hơn một nhịp.
Đầu óc cô loạn cào cào giống như bị nhét một đống chăn bông... nhổ nhổ, tại sao lại là chăn bông?
Bình tĩnh! Bình tĩnh! Căn cứ vào cái tính cách của Dung Mộc, khẳng định không phải là điều mà cô nghĩ!
Phạm Lam lơ mơ đi theo Dung Mộc bước lên lầu ba, xuyên qua cảnh cửa mật mã cao lớn, rẽ trái tới trước một gian phòng.
Dung Mộc quay đầu nhìn Phạm Lam, lông mi nhẹ nhàng chớp chớp, vành tai hồng hồng.
Phạm Lam bước lên nhìn, đầu ong lên một tiếng.
Đây là một gian phòng ngủ với chiếc giường đôi cực lớn, khăn trải giường màu hồng, chăn màu hồng và hai gối ôm hình trái tim màu hồng đào.
Thời gian và không gian đều dừng lại rồi.
Da mặt Phạm Lam co rút một chút, lại rút thêm một chút, cô thậm chí hoài nghi thần kinh mặt của mình đã mất khống chế.
Dung Mộc chớp chớp đôi lông mi thật dài: "Cô... thích không?"
Một con người đẹp như vậy, đứng bên cạnh một chiếc giường đôi màu hồng phấn như vậy, dùng biểu cảm thuần khiết như vậy hỏi ra những lời khiến người ta suy nghĩ như vậy, Phạm Lam cảm thấy... cảm thấy chân cô có hơi mềm nhũn.
Ánh mắt Dung Mộc giống như rượu bàn đào ủ mạnh nhất, vừa nhìn thôi mà toàn thân cô đã nóng lên, hô hấp dồn dập, đầu lưỡi cuốn lại.
"Tôi... Tôi tôi thích, thích..."
Dung Mộc mỉm cười, giống như ánh trăng ngập bầu trời.
Phạm Lam véo mạnh mình một cái, ép buộc lý trí mau mau trở về.
"Chỉ, chỉ là, có phải nên có một trình tự trước sau? Cũng không thể cứ như vậy... đã..."
"Là Dung mỗ đường đột rồi." Dung Mộc vội vàng nói: "Nếu cô không yên tâm, chúng ta có thể ký hợp đồng, quy định về các vấn đề liên quan."
"Ào!" Một xô nước lạnh đổ lên đầu Phạm Lam.
(bà nội nghĩ gì vậy haha)
"Hợp, hợp đồng?"
"Cô cứ an tâm, Dung mỗ không thu tiền thuê nhà đâu." Vẻ mặt Dung Mộc chân thành.
"Chờ đã!" Phạm Lam nuốt nước miếng: "Ý của anh... gian phòng này là ..."
"Cả tầng ba này cô đều có thể thoải mái sử dụng." Dung Mộc cười nói: "Dung mỗ và A Ngỗi, Ly Trạch ở lầu hai, tuyệt đối sẽ không quấy rầy cô."
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam: Mẹ nó!
*
"Tôi nói với mấy người muốn chuyển đến sống chung khi nào, còn thuê chung?!" Phạm Lam vỗ bàn trà nói.
Dung Mộc ngồi bên sô pha, ôm bả vai, giống như cô vợ nhỏ đang rất tủi thân.
"Sáng sớm hôm nay, Dung mỗ thấy cô tìm nhà, cho nên..."
Phạm Lam: "Thế nhưng tôi cũng không có ý này...".
"Mì xong rồi." Kế Ngỗi đặt một bát mì trước mặt Phạm Lam.
Phạm Lam trong nháy mắt đã quên mất nửa câu sau của cô.
Đây là một chén mì đầy đủ màu sắc hương vị, cà rốt đỏ, đậu phụ trắng, ớt xanh, sự kết hợp vô cùng đẹp mắt, càng đừng nói đến mùi thơm kia, quả thật thấm vào lòng người, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Kế Ngỗi đưa một đôi đũa tới.
Phạm Lam hít một hơi, đột nhiên cả người đều thăng hoa.
"Thế nào? Cô ấy không hài lòng à?" Kế Ngỗi hỏi.
Dung Mộc cúi đầu không nói.
"Đã xem hết chưa?"
"Chỉ xem mỗi phòng ngủ thôi."
Kế Ngỗi chậc một tiếng.
"Đây không phải là trọng điểm!" Phạm Lam hút một miếng mì.
"Trọng điểm là... mẹ ơi, Kế Ngỗi anh làm gì đó, mì của tôi!"
Phạm Lam bị Kế Ngỗi xách lên lầu ba, đũa trong tay thậm chí cũng chưa kịp buông xuống. Cô cảm thấy mình biến thành một cái túi vải rách, bị Kế Ngỗi xách tới quăng lui.
"Đây là cửa mật mã mới nhất, khóa mật mã tăng thêm thiết kế bằng sáng chế của Ất Nhĩ, chỉ có thần quang của cô mới có thể mở ra. Phòng khách cá nhân của cô, sân thượng nhỏ bên ngoài có thể phơi quần áo, tắm nắng, uống trà, cô biết uống trà không?"
"Bên này là phòng tắm, phòng tắm có thể ngâm mình, bên cạnh là phòng bếp tây, phỏng chừng cô cũng không dùng được."
"Đây là thư phòng, sách của cô quá ít rồi, đây là phòng ngủ và phòng thay đồ bước, tất cả quần áo và giày dép của cô đều đã ở bên trong, tự mình thu dọn đi."
Kế Ngỗi đặt Phạm Lam trên mặt đất: "Nói, có chỗ nào không hài lòng?"
Phạm Lam há miệng: "Ga giường phòng ngủ ai chọn?"
Kế Ngỗi: "Tôi. Thì sao?"
Phạm Lam: "Có mắt nhìn!"
"Ở không?"
Phạm Lam cầm thẳng chiếc đũa tuyên thệ: "Ở!
"Được rồi." Kế Ngỗi quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Dung Mộc đứng ở cửa, nở nụ cười ôn nhu.
*
Phạm Lam nằm trong chiếc chăn màu hồng phấn, nhìn trần nhà màu hồng phấn, đầu óc vẫn còn vô cùng mờ mịt.
Cô trăm triệu lần không nghĩ tới, mình lại có một ngày lại sống cùng hai con thần giống đực, mà cho đến bây giờ cô thậm chí vẫn không hiểu rõ logic của hai con ở dưới lầu.
Bởi vì cô muốn đổi phòng cho thuê nhà nên bọn họ đã... đã nhường ra một tầng lầu để cho cô ở, còn trang trí lại, còn là phong cách thiếu nữ... cô cực kỳ không thích ứng. Dung Mộc và Kế Ngỗi đột nhiên đối với cô tốt như vậy làm cho cô có hơi trở tay không kịp, thậm chí thiếu chút nữa còn hiểu lầm Dung Mộc là muốn cùng cô...
Phạm Lam ngồi bật dậy, điên cuồng gõ ót, muốn đuổi cái cảnh tượng xấu hổ kia ra khỏi đầu, nhưng càng gõ hình ảnh kia càng rõ ràng, làm cho cô càng lúc càng xấu hổ, toàn thân đềunnóng lên.
Phạm Lam nhảy xuống giường, đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra.
Gió đêm thổi tới, cuối cùng cũng làm cho cô bình tĩnh hơn mấy phần.
Đây là một bài học, nó dạy bạn đừng nên rảnh rỗi quá rồi sinh nông nỗi.
Phạm Lam thở dài ôm đầu gối ngồi trên cửa sổ.
Kỳ thật, chuyện có sức đả kích lớn nhất hôm nay đối với cô là ...
Lần đầu tiên cô nhận thức chính xác một vấn đề nghiêm trọng:
Cô, thích Dung Mộc.
Không phải là loại yêu thích bình thường, mà là một loại cảm giác rất kỳ lạ... có chút đau lòng, có chút vui mừng, có chút say mê, lại có chút chữa lành, thậm chí có lúc, còn rất muốn cắn anh một cái.
Bi kịch nhất là cô thậm chí còn không biết cảm giác này bắt đầu từ khi nào.
Phạm Lam lại nặng nề thở dài.
Nhưng Dung Mộc đối với cô thế nào?
Thành thật mà nói thì cô không biết.
Dung Mộc đối với tất cả bạn bè xung quanh đều rất ôn nhu, hơn nữa anh ấy rất dễ thẹn thùng khiến cho cô không cách nào phân biệt được, nguyên nhân cụ thể của việc anh thẹn thùng là gì.
Thế nhưng Phạm Lam có cảm giác, Dung Mộc cũng không dễ dàng thân thiết với bất kỳ ai, nhất là vượt qua quan hệ đồng nghiệp và tình bạn. Sự ôn nhu của anh càng giống như một tấm chắn mềm mại, im lặng ngăn cách tất cả mọi người ở ngoài ba mét, giống như ánh trăng trong màn đêm lạnh giá, vừa ôn nhu lại cô tịch.
Cũng đúng, tên kia nếu thật sự có cái suy nghĩ này thì sẽ không độc thân tám vạn năm rồi.
Cô là một con ế từ trong bụng mẹ, vừa thích một người đã khiêu chiến người có độ khó Tam Giới, tiền đồ này thật sự rất đáng lo.
Phạm Lam ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, lại thở dài.
"Này, sao cô ồn ào thế, có để cho người ta ngủ không hả?" Có một âm thanh không kiên nhẫn từ trên đầu rơi xuống.
Phạm Lam hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn thì ba cái đuôi buông xuống từ trên mái hiên.
"Ly Trạch? Sao cậu lại ngủ trên mái nhà?"
"Phơi trăng."
"......"
"Cái đó..." Ba cái đuôi lắc lắc: "Tôi đã nói với bọn những gì Trình Huyễn nói với cô hôm nay rồi, sắc mặt Dung Mộc và tên nấu cơm không dễ nhìn lắm, tôi đoán tên Trình Huyễn này có vấn đề."
[Tôi muốn dẫn cô đi gặp một người, một người rất tốt rất tốt.]
Trình Huyễn từng nói câu này, Phạm Lam bây giờ nhớ tới vẫn còn lạnh sống lưng. Không phải cô tưởng bở, mà... trong khoảnh khắc đó cô có dự cảm như mình bị BOSS phản diện theo dõi.
"Cô cứ ở đây đi, Dung Mộc và Kế Ngỗi khỏi cần nửa đêm canh ba mỗi ngày đều canh giữ bên ngoài cái phòng rách của cô."
Phạm Lam cả kinh: "Cái gì?!"
"Chậc, cái khả năng quan sát của cô, còn dám xưng là có thần phú thiên nhãn? Hai người bọn họ thay phiên nhau ở ngoài cửa sổ cô hơn mười ngày, cô không phát hiện Tường Vân 007 càng ngày càng nhỏ hơn sao?"
Phạm Lam ngây người.
Cô thực sự không biết.
Họ... lại có thể...
"Cho nên, ở yên lại đây, cô không sao, bọn họ cũng không sao."
"......"
Phạm Lam nhìn mặt trăng, hôm nay là ngày trăng tròn, ánh trăng sáng chói mắt khiến hốc mắt cô hơi chua xót.
"...... Cám ơn." Cô thì thầm.
"Cô nên cảm ơn tôi mới phải, phí trang trí đều là tôi móc ra đó!"
"Cảm ơn cậu, Ly Trạch."
Ly Trạch hừ một tiếng, cái đuôi kia biến mất.
Phạm Lam bật cười, trái tim cô dần dần bình tĩnh lại.
Bây giờ cô cảm thấy, ai thích ai, ai có thích ai hay không... chuyện này cũng không sao cả.
*
Phạm Lam cho rằng ở chung với Dung Mộc, Kế Ngỗi, tất nhiên là cơm đưa đến miệng, áo quần tự đưa đến tay, là một cuộc sống thần tiên, nhưng mà hiện thực lại là đánh vỡ mặt cô.
Sáng hôm sau, sau khi cô rửa mặt xong, vừa bôi kem dưỡng da thơm ngào ngạt đi tới cầu thang tầng hai thì đột nhiên thấy một cậu bé với cặp mông trần nhảy xuống từ tầng hai, hất vào người cô một đống nước.
"Tôi ghét tắm!" Cậu bé hét lên.
Phạm Lam khiếp sợ, cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, lúc này mới thấy rõ, cậu bé mông trần kia có mái tóc màu đỏ, bộ vị mấu chốt trên người đang bị ba cái đuôi ướt sũng che đi.
Một giây sau, một người đàn ông khác quấn khăn tắm nhảy xuống, một tay vớt cậu bé lên, vù một cái lại nhảy trở lại tầng hai.
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam: "..."
Nếu như cô không nhìn lầm, thì hai tên kia hẳn là... Ly Trạch và Kế Ngỗi?!
Ly Trạch có thể hóa thành hình người khi nào thế?!
Không phải, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, sáng sớm hai người này trần truồng chạy trong nha, còn thả rông ở chạy trước mắt cô, đây là chuyện quái quỷ gì đây?!
Trên lầu truyền đến tiếng bước chân, Phạm Lam lại nhìn thấy Dung Mộc. Anh mặc áo dài mỏng manh, đi dép lê nhựa màu hồng phấn, đôi mắt mơ màng chưa tỉnh ngủ lướt qua Phạm Lam xuống lầu, cạch cạch đi vào phòng bếp, sau đó, chợt nghe trong phòng bếp truyền đến một tiếng cốp.
Phạm Lam chạy xuống lầu vọt vào phòng bếp, chỉ thấy Dung Mộc đang nhắm mắt rót nước, ly nước rơi trên mặt đất, nước chảy lênh láng giữa nền nhà.
Phạm Lam vội kéo Dung Mộc sang một bên, vừa nhặt ly nước quay đầu lại nhìn thì thấy Dung Mộc đang nhét đầu vào trong tủ lạnh.
Phạm Lam kinh hãi, lại kéo anh ra, kéo đến phòng khách dúi trên sô pha, lúc này mới phát hiện, hai mắt Dung Mộc nhắm nghiền, vẫn còn đang ngủ.
Phạm Lam: "..."
Bây giờ cô hiểu được vì sao Kế Ngỗi lại lắp đặt khóa mật mã cho tầng lầu của cô rồi, thì ra Dung Mộc bị mộng du.
Thời gian tiếp theo, quả thực là cơn ác mộng của buổi sáng.
Nguyên thân Ly Trạch chạy loạn khắp phòng, vừa chạy vừa rảy lông, lông hồ ly và nước rơi khắp đất, Kế Ngỗi ngậm một miếng bánh mì vác xe đạp vội vàng ra cửa, căn bản không để ý đến việc làm bữa sáng, Phạm Lam phải đi lục lọi trong nhà bếp, nhưng chỉ tìm được một gói mì tôm sắp hết hạn để lót bụng.
Dung Mộc ngủ trên sô pha đến mười giờ mới tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy Phạm Lam đang ăn mì, phản ứng đầu tiên là cứng đờ, phản ứng thứ hai là biến thành màu hồng phấn, thứ ba là nhảy trở lại lầu hai, còn rớt lại một đôi dép lê trên sô pha.
Phạm Lam nhai mì gói nhìn xung quanh.
Sô pha bị Dung Mộc ngủ đến nhăn nhúm, trên sàn nhà tất cả đều là lông hồ ly, trên cầu thang tất cả đều là nước, bàn trà rải đầy khoai tây chiên bị Ly Trạch gặm còn một nửa, thùng rác đầy muốn tràn ra, tất cả đều là túi đồ ăn vặt của Ly Trạch và vỏ dưa hấu còn sót lại.
Thế này con mẹ nó sống sao đây!
"Phạm Lam, rảnh không? Đi với tôi một chuyến đến bệnh viện." Ly Trạch nhảy lên đùi Phạm Lam. Dùng quần của Phạm Lam lau cái móng vuốt ướt sũng.
Phạm Lam: "Cậu thực sự phải đến bệnh viện để cạo lông rồi!" "
"Cô mới cần cạo lông!" Ly Trạch không biết nghĩ tới cái gì, té lên lầu hai vài phút sau lại đi xuống.
Lần này cậu ta biến thành hình người, mái tóc đen mềm mại, đôi mắt to, lông mi dài, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, mặc âu phục nhỏ giản dị, giày da nhỏ sáng bóng, cổ áo còn thắt nơ nhỏ màu đen.
Phạm Lam ngạc nhiên.
Tên lông xù này ăn mặc như vậy à uốn làm gì?
"Cô cũng đi thay quần áo đi, tốt nhất là trang điểm nhẹ nhàng, màu son đừng đậm quá." Ly Trạch nói: "Nhanh lên, tôi còn phải đi mua hoa."
Phạm Lam: "Cậu muốn đi... xem mắt?"
Ly Trạch trợn trắng mắt: "Tôi đến bệnh viện thăm bạn."
"Bạn gì, là chó hay mèo, muốn mang theo thức ăn cho mèo và que mài răng không?"
Ly Trạch hơi nhăn nhó, chỉnh chiếc nơ nhỏ lại ngay ngắn.
"Là con người."
"Hả?!"
10.3.2022
Mùa xuân của Ly Trạch đến rồi sao?!?!?!?!