Chương 40: Chương 40: Cười...

Sô Cô La Đen

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Một chuỗi hình ảnh đan xen vào nhau như một thước phim trình chiếu, trải rộng ra, nối tiếp với mọi thứ, mọi quan hệ...
"Đây là cô bé đầu tiên khiến thằng nhóc này cười đấy... chị đây cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nữa" Kỳ Anh thao thao về mọi thứ, cũng không biết rằng tại sao mình lại kể chuyện này với Hàn Nhi "Kể ra cũng lạ, hôm đó là lần đầu tiên con bé ấy đến đây, lại được rất nhiều người xung quanh yêu quí" Cô thở hắt ra một hơi, thật không ngờ thằng em mình cũng yêu quí con bé ấy...
Dương Phong lúc nhỏ không hẳn là ít nói nhưng thuộc loại thụ động vì vậy rất ít bạn bè, ngược lại thì Kỳ Anh lại thoải mái và hướng ngoại hơn rất nhiều. Lần đó cô còn nhớ mình và thằng nhóc được gia đình đưa ra vùng biển này du lịch, suốt mấy ngày đầu Dương Phong dường như không hề cảm thấy vui vẻ gì, chỉ muốn được về nhà. Nhưng từ hôm gặp được cô bé vui vẻ, vô tư đến kì lạ kia thì nét mặt luôn tươi cười. Lúc về thành phố lại đòi khóc...
"Cô bé ấy hình như không phải là người của vùng này, nhưng thằng nhóc cứ khăng khăng mỗi tháng về đây sẽ được gặp lại" kể đến đây, Kỳ Anh khẽ thở dài, khoảng thời gian đó cả Kỳ gia chật vật vì tính cách thất thường của hắn
"Cậu cũng là khách du lịch sao?"
"..."
"Cậu biết nói chuyện không vậy?"
".."
"Này, trả lời tớ đi chứ"
"..."
"Đồ đáng ghét..."
Cô bé hậm hực quay lưng, đi tìm một nơi khác vì tảng đá mà cô bé đang dùng để núp ba mình đã bị tên nhóc đáng ghét kia tìm thấy rồi. Hôm nay là ngày đặc biệt của cô, tháng nào cũng thế, cô bé sẽ đi chơi với ba đến những nơi đẹp nhất trên thế giới này....
"Tớ không phải đồ đáng ghét..."
Suy nghĩ đăm chiu một lúc, sau đó là một nụ cười tươi rói, chào đón "Vậy thì làm bạn thôi.." cô bé đưa tay ra trước mặt đợi chờ một cái nắm tay đáp lại. Mọi chuyện là như thế, vô tư với mọi thứ, đối với một đứa bé 3 tuổi như thế thì không có gì phải lo lắng.
Và...
Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một nụ cười đẹp như thế...
Sau ngày hôm đó, một tháng một lần đúng ngày 9, cả hai sẽ hẹn ở nơi này. Chỉ để gặp nhau và nở nụ cười vì đó là hình phạt của cô bé ấy cho chính cậu bé vì tội đã "vô tình phạm tội khinh người" ngay lần đầu tiên gặp nhau như thế này.
Kết thúc...
13 năm...
"Cô ấy không bao giờ quay trở lại"
"Hàn Nhi... Hàn Nhi à..."
Cảm thấy cậu chuyện của mình kể mãi mà vẫn không thấy có người phản ứng, Kỳ Anh dừng lại nhìn sang Hàn Nhi thì thấy nó đang ngồi như tượng đồng, ánh mắt nhìn ra xa như không có tiêu cự
"Bây giờ.. cậu ấy vẫn thường.. quay lại đây sao?"
Câu nói bị ngắt quãng bởi giọng nói gần như nấc nghẹn đi. Nó dường như không thể tin vào chính mắt mình, tấm ảnh này là gì chứ... đừng có đùa..
"Tất nhiên rồi, tháng nào cũng quay lại đây... " Cô thật khâm phục sự kiên trì của thằng em mình, nhìn ở phương diện nào cũng biết rằng cô bé ấy sẽ không quay trở lại mà hắn vẫn quay lại chờ "Kể cũng lạ, lúc đó tụi nhóc mới 3 tuổi thôi mà có thể thích nhau rồi kéo dài đến tận bây giờ.." rồi từ sự khâm phục cô chuyển dần sang sự ngưỡng mộ
“3 tuổi sao?”
Hàn Nhi trố mắt ra ngạc nhiên, tay cầm nhanh cuốn album chứa tấm hình đó lên sát mắt để nhìn kỹ hơn. Tại sao lại là 3 tuổi, nếu thằng nhóc năm đó là Dương Phong thì đáng lẽ chỉ mới 2 tuổi thôi chứ. Nhưng 2 tuổi cũng không phải, theo trí nhớ thì đó hẳn phải là một cậu nhóc tầm tuổi với nó
“Đúng rồi, là 3 tuổi” Kỳ Anh khẳng định, chẳng lẽ em cô mà cô lại không biết sao
“Vậy, bây giờ Dương Phong bao nhiêu tuổi rồi?”
“A.. bao nhiêu tuổi nhỉ?? Nói 18 tuổi cũng đúng, mà 19 tuổi cũng đúng, thằng bé sinh ngay giao thừa mà…” Cô vò đầu, thật sự thì vấn đề này khiến Kỳ gia trong suốt một quãng thời gian dài mắc bệnh nhức đầu kinh niên. Suy nghĩ mãi nên lấy tuổi nào thì mới tốt…
Hàn Nhi nghe xong câu trả lời thì lại ngớ người ra không nói nổi một lời. Đầu óc tứ bề hỗn loạn không biết phải xem xét từ đâu, phải liên tưởng từ đâu để có thể thích ứng kịp với loại vấn đề này
Cả cơ thể chao đảo, đầu óc mông lung, mọi thứ trước mắt đột nhiên quay cuồng.. nó cố lấy tay giữ hai bên thái dương xoa xoa để giữ lại ý thức, bình tĩnh nhận thức. Kỳ Anh ngồi bên cạnh cũng thấy có chuyện bất ổn, liền hấp tấp lấy tay đỡ người Hàn Nhi tựa lưng vào sau ghế, quan tâm hỏi thăm
“Em sao thế, cơ thể không ổn sao?”
Cô bé này sao lại có thể trở nên như thế này, cả cơ thề mềm nhũn ra cứ như cánh hoa nhỏ mỏng manh chỉ chút va chạm sẽ gây ra tổn thương lớn. Cô lo lắng nhìn cô gái trước mặt, lại nhớ ra Hàn Nhi đang khoác trên người bộ quần áo của bệnh viện, ở trên vẫn còn dải băng trắng quấn quanh trán..
Kỳ Anh nhanh chóng đứng dậy, gọi cho bác sĩ của gia đình đến.
---

Tiếng bước chân dồn giã ngoài hành lang khiến Kỳ Anh ngồi trong phòng, chống tay trên bàn lim dim đôi mắt vội thức giấc, cô ngước nhìn lên đồng hồ cũng đã quá 12h đêm. Cánh cửa phòng mở tung nhưng không gây ra tiếng động lớn, sau đó là Dương Phong cùng với nét mặt thâm trầm đen tối bước vào
Hắn không nói gì đi thẳng đến bên giường ngồi xuống, từ lúc bước vô phòng đến giờ, ngoài người con gái nằm trên giường, mắt hắn không nhìn thấy ai khác
Kỳ Anh biết rõ em trai mình, cô cũng im lặng bước đến sau lưng Dương Phong, nói với giọng nhỏ nhẹ, an ủi như muốn trấn an tâm trạng hỗn loạn của hắn
“Con bé không sao, nhưng bác sĩ nói cần nghỉ ngơi nhiều một chút vì bị suy nhược thần kinh, có lẽ gần đây con bé suy nghĩ nhiều quá..”
Hắn ngước lên nhìn, chỉ nhìn rồi lại không nói thêm gì.
Đúng như những gì hôm nay thư ký hắn tìm hiểu được. Trong trận tai nạn 16 năm về trước, hầu hết mọi người đều đoán rằng chủ tịch Dương Chu lúc đó đã qua đời, còn đứa con gái duy nhất của Dương gia cũng mất trí nhớ. Kể từ đó Dương phu nhân dường như suy sụp hoàn toàn, chỉ còn đứa con gái vô tư 3 tuổi lúc đó vui vẻ với ý nghĩ người ba yêu quí của mình đi công tác.
Dạo gần đây, Dương Phong vẫn là tận mắt chứng kiến được quá trình hồi phục trí nhớ của Hàn Nhi, thế nhưng hắn vẫn không đáon ra đucợ điều gì nếu không có bản báo cáo của thư kí. Còn nó, quả nhiên vẫn không hề làm lộ ra điều gì, cả chuyện đại tiểu thư Dương gia mất trí nhớ trôi qua 16 năm mà không ai được biết
Nó đã nhớ ra, vậy có nhớ ra được hắn không? Có nhớ được lúc đó cả hai đã nói gì với nhau không??
"Ưm..." Tiếng động trên giường cắt đứt dòng suy nghĩ của Dương Phong, hắn chồm về phía trước, nét mặt thâm trầm đã giảm đi nhiều phần
Hàn Nhi tỉnh dậy và một lần nữa mọi thứ trở nên mông lung, cứ mơ hồ không nhìn thấy rõ. Nó còn nhớ cách đây 1 năm, cầm trên tay bệnh án của bệnh viện mà gia đình đã giấu cách đây khá lâu về vụ tai nạn năm đó, đã khiến nó sững sờ đến mức nào? Mất trí nhớ? Não bộ có biến chứng? Ảnh hưởng đến cả thị giác....
"Này, không sao chứ?"
Hắn chăm chú nhìn từng chuyển biến trên nét mặt Hàn Nhi, nhìn đôi môi cứ mãi mấp máy, mắt cứ lim dim tưởng chừng như không thể mở được lại chồng chất thêm nỗi lo lắng
Nhận ra người trước mặt mình là ai, nó nở nụ cười điềm nhiên, rồi cố dụng sức phát ra tiếng cười khe khẽ, vẻ mặt của hắn quan tâm không phải thường nha...
Hàn Nhi tằng hắng vài cái rồi mới phì cười hỏi "Lo lắng sao?" Nhìn nét mặt ấy, trong lòng cũng tự dưng trào lên một cảm giác ấm áp. Bây giờ khi mà chú ý kỹ hắn thật giống đứa bé năm đó. Nét mặt căng thẳng như vậy thiệt rất là buồn cười
Dương Phong nhếch môi, nhìn sang phía khác ch-ửi rủa một tiếng. Cái người khiến hắn hao tổn tâm trí suy nghĩ, tìm kiếm, điều tra, và cả Yêu vậy mà bây giờ lại có thể mở miệng hỏi ra một câu ngốc nghếch như thế, không phải trí nhớ bị đảo lộn, chèn ép trúng dây thần kinh nào rồi chứ?
Thấy hắn không nói gì, chỉ một biểu ngữ trừng mắt nhìn nó, Hàn Nhi cũng thu hồi lại nụ cười, mở miệng gượng ép hắn "Cậu... không cười sao??"
"Cô..nhớ rồi sao??" Hắn ngạc nhiên

Vờ đi câu hỏi của Dương Phong, nó nhíu mày, khó chịu hỏi thêm một lần nữa "Thế nào? Cậu vẫn không chịu cười?"
"Nhớ.. thật rồi sao?" Hắn nghe vậy hưng phấn chỉ thiếu chút nữa là không nhảy dựng lên hoan hô, nụ cười trên mặt cũng đã rộng đến mang tai rồi.
Nó lại còn chưa kịp cười theo thì cả người bị Dương Phong sốc mạnh lên, ôm gọn trong vòng tay hắn.
Hàn Nhi cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể hắn, cảm giác được ôm cũng không phải khó chịu, gượng ép như ban đầu nữa mà thay vào đó là một cảm giác tràn ngập hạnh phúc, cảm giác như mọi thứ xung quanh toàn màu hồng nha... Một chút. một chút, lực ôm lại càng chặt hơn, chính hắn cũng không ý thức được hành động tăng tiến của mình, trong đầu lúc này chỉ có một suy nghĩ giữ chặt lấy cái người tên là Hàn Nhi này
Nó từ hành động quàng tay, ôm lấy Dương Phong được một lúc thì cảm thấy.. nghẹt thở. Tên này khi không lại ôm chặt như thế
"Này này, tôi thở không được..." Hàn Nhi khó khăn nói, bắt đầu có hành động giãy giụa
Hắn vội vàng nhận ra, thả lỏng lực tay ra nhưng vẫn không chịu buông, cúi đầu xuống nhìn lấy Hàn Nhi rồi trên môi vẫn còn nụ cười hạnh phúc. Thật là.. nếu hạnh phúc cũng có thể giết người thì chắc lúc này người không còn thở được sẽ là hắn
"Còn mệt không?"
Dương Phong ôn nhu hỏi, hắn tựa trán mình vào trán Hàn Nhi, cả hai bây giờ cách nhau chừng vài centimet khiến mặt nó phút chốc đỏ ửng hết lên. Qủa nhiên, nó vẫn chưa thể thích ứng được khi cả hai ở khoảng cách gần như thế này
"Ừm, tôi muốn ngủ..." Đẩy người hắn ra, nó nằm ngay xuống giường, kéo chăn lên trùm gần hết khuôn mặt chỉ chừa lại mỗi đôi mắt sắc bén, lia qua lia lại giữa Dương Phong và cánh cửa ý muốn bảo hắn cũng nên an tâm mà về phòng được rồi
"Cậu có thể về phòng" Tên ngốc này không hiểu ánh mắt nó muốn nói gì hay sao? Hàn Nhi bực dọc trừng mắt nhìn hắn
Dương Phong không nói gì, đẩy nó sang phía bên kia, thản nhiên nằm lên giường mặc kệ cho Hàn Nhi đẩy hắn cỡ nào cũng vô ích....
"Ngủ mau nếu không muốn bị ôm đến chết ngạt đi..."
Hắn để lại một câu nhưng vô cùng hữu hiệu, nó im lặng, không có thêm bất cứ hành động nào nữa
Kết quả Hàn Nhi đêm đó không thể ngủ được.
Hai ngày sau, mọi người tập trung tại resort. Vì lấy lí do là Hàn Nhi cần nghỉ ngơi, nên suốt 2 ngày vừa qua nó chỉ mãi đi lòng vòng trong căn nhà rộng lớn ấy, xung quanh cũng chỉ có thể tiếp xúc với hai người thuộc nhà họ Kỳ, ngoài ra những người khác đều không có điều kiện gặp mặt. Bây giờ được gặp lại, mọi người ai nấy đều hỏi thăm sức khỏe cộng với sự chăm sóc tuyệt đối. Nó thật sự nghi ngờ, đây có phải là hắc hội hay không nữa...
Ivy, Coral và Ann thấy Hàn Nhi đang ngồi một mình nên cũng bắt đầu tách khỏi hội tiến đến gần..
"Cô không sao chứ?" Ann hỏi bằng giọng hỏi thăm. Sau chuyện hôm đó, các cô thật sự thấy rất hối hận. Kể cũng thật lạ, tham gia vào BLACK với bản chất là một hắc hội thì ít nhất ai ai cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lí về tất cả mọi mặt, kết quả. Nhiều khi chính tay khiến người khác bị thương, có khi "vô tình" giết chết đi nhưng đây là lần đầu tiên ba cô cảm thấy áy náy như thế này
"Rất tốt.." Tâm trạng Hàn Nhi dạo này phải nói là quá tốt đi, cũng quên mất chuyện xảy ra trên du thuyền hôm bữa
"Vậy thì t..."
Coral chưa nói hết câu thì bị chặn lại bởi câu nói lấp lửng của nó "Ngoại trừ.. ở đầu có chút vấn đề và bị trật chân"
Câu trả lời khiến sắc mặt ba cô tái đi nhanh chóng, rồi cố gắng chống đỡ bằng nụ cười gượng "Hàn Nhi, cô cũng vui tính quá..."
"Tôi vui tính sao?... Ba cô là người đầu tiên nói tôi vui tính đấy..." Vẫn giữ nguyên biểu cảm trên mặt nhưng ai cũng hiểu rằng đây chỉ là lời nói đùa, tâm trạng căng thẳng của ba cô nàng trong tích tắc trôi mất
“Cô chủ à? Cô không sao chứ?”
Từ xa, có tiếng nói quan tâm vọng lại, mọi người ai cũng quay sang nhìn phát ra tiếng nói. Trong phút chốc, An An trở thành tâm điểm
Cô còn đang ở thành phố thu xếp mọi việc với lịch trình cho thiếu gia Lạc Thiên thì nghe anh thông báo cho cô nên đến đây nhanh hơn, cũng không thêm nói lý do. Khiến cô vừa đặt chân tới đây liền nghe tin Hàn Nhi gặp tai nạn trên du thuyền, trong khoảnh khắc cô quên mất chủ nhân mình là Lạc Thiên mà cứ chăm chăm vào Hàn Nhi hỏi thăm
Lạc Thiên đứng từ xa, anh nhíu mày nhìn cô, bộ quần áo công sở sốc sếch, chiếc áo khoác còn chưa kịp cài nút chỉnh tề bên ngoài, còn chân thì lại không mang giầy, chứ ngang nhiên đi chân đất ào tới
Hàn Nhi chỉ hơi giật mình vì cái người kia trông hối hả như chỉ trực chờ ào đến vô người nó, cũng vội lấy lại tinh thần đứng lên đứng sang một bên phòng hờ “Cô, tại sao lại ở đây?”
“A..tôi…” An An dừng chân kịp lúc, một lượt đảo mắt quanh người Hàn Nhi, rồi thở cái phào nhẹ nhõm sau khi đã kiểm tra xong “May quá, cô không sao hết” Trên người không thấy được vết thương nào cả
Còn chưa kịp nói tiếp, Lạc Thiên đã tiến gần lại hai người, anh mở giọng cắt ngang cuộc nói chuyện “Hàn Nhi, cô đã khỏe hẳn rồi chứ?”
“Chỉ là rớt xuống biển thôi, không cần quá quan trọng hóa lên thế” Phải nói là siêu quan trọng hóa, cái hội này sang giờ quan tâm nhiều quá rồi khiến nó muốn bội thực “ tình thương mến thương”
“Vậy thì có thể làm bánh được chứ?”
Câu hỏi của Lạc Thiên khiến mọi người xung quanh lại đổ dồn ánh mắt về cả hai, chẳng qua mọi người đang bàn bạc về sinh nhật cho em họ của Dương Phong, lần nào cũng là do Lạc Thiên anh đi đặt bánh ở công ty đem đến nhưng hôm nay xem câu hỏi của anh trở nên "hồ đồ" trong mắt bọn BLACK rồi
“Lạc Thiên, cậu không phải là không biết tính cách bé Thư, con bé chỉ thích ăn loại bánh đặc biệt của công ty cậu, mỗi năm phải thay đổi, Hàn Nhi làm sao có thể đáp ứng nhu cầu ấy được” - Một người lên tiếng e ngại, nảy sinh thêm lo lắng trước câu hỏi của anh
“Cô ấy là nhân viên công ty tôi mà” Anh phì cười, quay sang nhìn thằng bạn mình “ Là đầu bếp hạng nhất trong cuộc thi làm bánh vừa rồi”
Mọi người thêm một phen thẫn thờ đi, người mà cái tên Dương Phong kia thích quả là có nhiều tiềm ẩn. Lần đầu nhìn thấy Hàn Nhi bọn họ đã có cảm giác kì lạ, cả khi nhìn thấy ngôi nhà bé tẹo kia thì càng thêm nảy sinh nghi ngờ với con mắt của hắn, giờ đây lại thêm cái vụ này nữa… Không chừng vài phút sau có người lại bảo Hàn Nhi thật ra không phải người thường nữa thì cả lũ sẽ thêm một phen khốn đốn, cái tên BLACK cũng sẽ từ đó mà biến mất
"Hàn Nhi, cô là đầu bếp thật sao?"
"Wow, hay thật đấy..."
"Chỉ có thể làm bánh, mọi người đừng hy vọng vào món ăn cô ta nấu" Dương Phong cũng từ ngoài đi vào, hai tay ung dung đút vào túi quần, trông sảng khoái vô cùng.