Chương 36: Chương 36: Rương Gỗ

Sô Cô La Đen

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chẳng mấy chốc đã trôi qua 2 tuần kể từ ngày Hàn Nhi dọn sang ở chung nhà với hắn. Từ thái độ ngượng ngùng, nó cũng dần thoải mái hơn, ngoài việc sử dụng phòng bếp chung thì còn lại cả hai đều ở trong phòng của mình, không làm phiền đến đối phương..
Phiền muộn cũng có, bức bối cũng có, Hàn Nhi từng nghĩ với tình cách của Dương Phong sẽ gây khó dễ rất nhiều khi nó dọn về ở chung, nhưng hóa ra đó chỉ là trí tưởng tượng quá phong phú mà thôi. Nhưng việc hai người ít chạm mặt nhau không phải vì do cố ý, quả thật mà nói chương trình cuối cấp rất nhiều, toàn bộ thời gian đều bị chiếm đóng vào việc học tập các môn..
Cũng phải nói đến Hàn Nhi sau khi đem chiếc rương gỗ kia về lại nảy sinh ra rất nhiều nghi vấn. Chiếc chìa khóa nó đang giữ như được đóng khuôn riêng cho chiếc rương này, bên trong cất giữ toàn bộ kỉ niệm của hai cha con Hàn Nhi, từ chiếc thiệp hồng nhỏ xíu đến cả con mèo được nặn bằng đất sét hồi lúc nhỏ... Khiến nó lại nuôi thêm một hy vọng
Rõ ràng ba nó còn sống..
Cho nên mỗi ngày lúc đi học về, Hàn Nhi lại bắt xe để đến những nơi mà lúc xưa đã được ông Dương dẫn đến, mọi nơi đều đến để hỏi thăm ngoại trừ một nơi lúc xảy ra tai nạn của hai cha con thì nó lại hoàn toàn không thể nhớ được gì..
---
Duỗi chân trên chiếc ghế dài trong phòng, Dương Phong tay còn giữ khư khư tập hồ sơ mà hắn vừa rút ra trong cái chồng tài liệu dày cộm trên bàn. Bất quá, lâu lâu hắn cũng đã tự hỏi, tại sao bản thân vẫn còn là một học sinh cấp 3 lại phải luôn làm phần việc của một gã đàn ông đã trưởng thành như thế này..
Âu Lạc Thiên sau 1 tuần đi công tác về đem cho về cho đối tác của mình là Kỳ Nhiệm rất nhiều hợp đồng tốt, nghiễm nhiên cũng cắt xén bớt thời gian quý báu của hắn. Thời gian để hắn, Lạc Thiên và Khang Luân gặp mặt ngày càng ít. BLACK cũng càng lúc ít thông tin, còn có tin tức gần xa cho rằng BLACK đã ngừng hoạt động
Đưa mắt đảo khắp tờ giấy với chi chít chữ, Dương Phong lười biếng kí nghuệch ngoạc vào rồi thảy sang một bên. Ngả lưng thoải mái về phía sau thở dài...
Gần cả tuần rồi hắn cũng không gặp Hàn Nhi, vốn biết giờ này có về nhà cũng không gặp được nó nên Dương Phong hiện tại đang một mình ở căn nhà trên đồi. Nơi đây rất yên tĩnh, rất phù hợp cho những lúc nhiều vấn đề như thế này
RẦM một tiếng lớn, cánh cửa gỗ mở tung đập vào bức tường, một thân ảnh thô to xuất hiện chướng hết lối đi, trên vai còn vác một túi gì đó rất to. Tất cả bị ánh sáng bên ngoài vườn làm ờ ảo đi không nhìn rõ hết..
Hắn nhìn người ngoài cửa ngồi thở ra cái khì biểu lộ cả sự nhàm chán
"Về rồi sao?" Uể oải vươn vai, hắn hỏi thăm
Cũng như nhận thấy biểu hiện không mấy hoan nghênh của hắn, người đàn ông ngoài cửa cũng không ngạc nhiên gì, thô bạo ném bao tải trên lưng mình xuống đất vang ầm lên, cả căn nhà đâu đó còn cảm thấy bị rung lắc dữ dội
"Nhẹ nhàng một chút, nhà này cổ lắm rồi, không chịu được sức nặng ấy đâu" Còn nữa, sắp điếc lỗ hắn tôi rồi...
Dương Phong đưa tay lên ngoáy ngoáy tai, khuôn mặt nhăn nhó biểu tình dữ dội. Cái người này luôn luôn không thấy mặt, lúc trở về lại luôn đem theo cái bao tải chứa những thứ kỳ quặc, cứ vài lần như thế hắn cũng cảm thấy quen, nhưng tiếng động so với từng đợt sao lại khác nhau đến thế. Kì này ông ta đem đá về chắc...
"Không phải nhà của ngươi, tại sao lại biết nhà này cổ.."
Người đàn ông nhướn mày, hỏi lại một câu hóc búa. Tên nhóc này cùng lắm chỉ là mua lại căn nhà này. Căn bản cũng không biết gì, tại sao có thể lên tiếng được
Phủ phủi bộ đồ dính đầy bùn đất trên người, ông tháo đôi giày cổ cao kiểu quân đội để sang một bên, bước vào bên trong. Ánh đèn bên trong nhà bây giờ mới rọi rõ cả khuôn mặt người đàn ông kỳ dị này. Quần áo nhiều lớp rách bươm, không rõ được màu sắc, trên đầu vẫn còn đội một chiếc nón kiểu của cao bồi, nét cười tràn đầy sức sống, lộ rõ cả hàm răng trắng ngà luôn hiện hữu trên mặt. Ở ông có một nét gì đó vừa hoang dã, vừa cố chấp, nhưng đối với hắn lại chỉ là một lão già khó ưa, nóng tính
Dương Phong không trả lời, mệt mỏi nằm dài trên ghế sofa đề phòng ông ta lại đến dành chỗ của mình. Trong lòng vẫn còn ấm ức chuyện ông già này đột nhiên trở về làm hắn mất đi năng suất lao động
Ông đẩy người hắn sang một bên, thả người phịch xuống, tiện tay cầm luôn chai nước có sẵn trên bàn tu luôn một hơi. Dòng nước nơi khóe miệng chảy ra ngoài do ông uống vội, lấy tay chùi một cái, ông quay phắt sang hắn nở nụ cười thân thiện:
"Thế nào, dạo này sao rồi?" Ông đi khỏi nơi này cũng được gần 1 năm rồi, lúc nãy vừa mới bước vào nhà xém chút nữa lại nhận không ra được thằng dệ tử của mình
Bị một lực đạo đẩy mạnh mẽ làm hắn muốn rớt xuống dưới sàn, may là vẫn còn phản xạ nhanh lẹ chụp lấy cạnh bàn, giữ chút thăng bằng. Dương Phong ngồi dậy, quét mắt lạnh lẽo qua người đàn ông trước mặt một cái, tỏ vẻ tức giận cùng muôn phần không ưa:
"Vài giây trước đây rất tốt, hiện giờ lại nảy sinh ý định giết người"

Biết hắn đang bị mình làm cho nổi quạu, ông lại càng hứng chí đùa theo:
"Vậy sao? Ai thế, có cần ta giúp một tay không?"
Vừa nói, ông đi đến bao tải lúc nãy đặt dưới sàn, lôi ra một lưỡi liềm dùng để cắt cỏ. Rất nhanh cả lưỡi dao sắc bén được phô bày trước mặt hắn với cự li gần nhất bằng một cú ném chuẩn xác
Dương Phong nhích người sang một bên, tim giật thót lên:
"Muốn giết người sao? Ông già này..." Mặt hắn chỗ trắng chỗ đỏ, hận không thể đá phăng ông già này ra khỏi đây
Lưỡi liềm đâu phải đồ chơi, đâu phải muốn ném là ném, nếu không phải là hắn phản xạ nhanh thì không phải bây giờ nằm đổ máu trên ghế rồi hay sao..??
"Ây dà, muốn cho cậu xem một chút, lỡ trượt tay đó mà.."
Người đàn ông cười ha hả, ra dáng vội vàng đi ra phía sau bộ sofa, dùng sức kéo lưỡi liềm đang dính chặt dưới sàn gỗ lên...
Cuộc nói chuyện kết thúc sau một tràng cười không dứt. Thằng nhóc đó muốn đấu với sư phụ nó sao? Xem ra còn phải học hỏi rất nhiều...
Tắm rửa xong thoải mái, ông vơ đại một bộ đồ thể thao của Dương Phong mặc lấy. Cơ thể của một người đàn ông 40 tuổi trông vẫn còn rất phong độ trong chiếc áo phông cùng chiếc quần thể thao trẻ trung ấy. Khuôn mặt ông sau khi được tắm rửa, kỳ cọ sạch sẽ cũng lộ ra một nước da hơi ngăm đen nhưng thoạt nhìn lại trông rất thu sinh, nho nhã..
Như một thói quen, lúc nào trở về ông cũng đi vào căn phòng của mình bên hông căn nhà. Phòng bám đầy bụi, những lọ thủy tinh nhỏ trong veo đủ màu sắc chứa đựng tinh dầu do ông điều chế nay bị một lớp màng mỏng bao lấy, không nổi bật gì nữa...
Chậm rãi cầm từng lọ lên lau sơ, dọn dẹp qua căn phòng cho sạch sẽ, kế đến là một màn đặc biệt. Ông tiến lại gần một chiếc tủ gỗ ở giữa phòng, khom người xuống lấy một hộp gỗ nhỏ như thường lệ, nhưng bữa nay hai tay quờ quạng cả buổi vẫn chưa thấy thứ mình cần lấy..
Sắc mặt ông thay đổi thay chóng, thành một màu xám đặc ngẹt, đường gân trên trán cũng bắt đầu hình thành như những tia sét đầu tiên xuất hiện trên bầu trời quan đãng, báo hiệu sắp đến sẽ có một cơn bão ập đến
Cánh cửa lại một lần nữa đập vào tường, lần này nhanh và mạnh hơn vang lên một tiếng vọng lại thật lớn. Dương Phong đang ngồi vắt chéo chân, lưng tựa thoải mái vào thành ghế, đọc sơ lại tài liệu học tập thì cũng giật mình đưa mắt lên nhìn, nhíu mày hỏi: "Lại chuyện gì nữa" – Cái hắn lo lắng là cánh cửa này, không khéo vài ngày sau phải đối cái mới mất..
Ông nhìn Dương Phong, thở hồng hộc, mắt ánh lên tia nhìn phẫn nộ, trong đầu ông lúc này không thể chưa nổi cái gì ngoài cái việc "hộp gỗ bảo bối" của ông đột nhiên biến mất không dấu vết..
Đừng đợt thở phì phò trôi qua, thay vào đó là nhịp thở đều đặn nhưng mặt ông đỏ ngầu, sấn tới chỗ Dương Phong, kéo mạnh cổ áo hắn lên..
Cả người Dương Phong bị nhấc lên bất ngờ, đứng phổng người, chân hắn phải nhón lên để chặn không cho cái cổ áo bị căng mà chắn ngang cổ. Theo phản xạ, tay hắn giữ chặt lấy nắm tay rắn chắc của ông hòng tháo ra, miệng không ngừng la lớn "Nói rõ ràng xem" Hắn không bao giờ tha thứ cho việc làm hồ đồ, không rõ việc gì lại tự nhiên xông vào đánh người khác
Qủa nhiên, khuôn mặt ông chuyển sang xám xịt, giọng khàn khàn đều đều nhau như đang muốn đe dọa: "Cậu dám vào phòng tôi" Lại còn ngang nhiên lấy đi "hộp gỗ bảo bối" của ông nữa..
8 năm trước, sau khi đã mua lại căn nhà gỗ trên đồi, ông Kỳ và phu nhân quyết định làm quà tặng sinh nhật cho đứa con trai 10 tuổi của mình. Đối với một cậu bé 10 tuổi, ngôi nhà như thế này có thể được coi là rất dư thừa nhưng đối với Kỳ gia mà nói đây lại là một truyền thống của gia đình..
Không mang tư tưởng cổ hủ mà lại phóng khoáng theo phương Tây, cách làm việc của Kỳ gia cũng rất khó hiểu khiến rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ tập trung vào Kỳ Nhiệm. Nhưng khi thành lập, chính Kỳ Nhiệm đã từng tuyên bố sẽ phát triển theo hướng hiện đại nhất, thoải mái nhất và sáng tạo nhất. Lẽ dĩ nhiên người nắm chiếc ghế chủ tịch tương lai cũng phải được nuôi dưỡng và phát triển trong môi trường thoải mái nhất.
Và một nơi với phong cảnh hữu tình và bầu không khí trong lành thế này thật sự là một nơi rất phù hợp với tiêu chí của Kỳ gia
Sau khi cắt bánh kem, mọi người đều tụ tập ở ngoài sân ăn uống cười nói vui vẻ, duy chỉ mỗi nhân vật chính là vẫn còn rất thích thú với món quà của mình. 10 tuổi, Dương Phong hắn lần đầu tiên được tặng món quà to như thế này nha, thật sự không thể tin được
Đôi chân thoăn thoắt chạy đến chỗ này rồi dừng lại ở chỗ kia, xem kĩ đến từng miếng ván gỗ. Trong lòng, sự thích thú dâng cao đỉnh điểm - hắn rất thích căn nhà này, thật sự thích..

Chạy một vòng bên ngoài căn nhà, rồi lại bị thu hút bởi một cánh cửa cùng tông màu ở phía bên hông căn nhà. Hắn tiến gần tới, với một trí tưởng tưởng và óc tò mò của một đứa bé 10 tuổi, hắn không thể cưỡng lại được cánh cửa kì bí này. Chân vô thức bước tiếp về bước, tay vừa chạm vào nắm cửa thì lại bị một lực đạo nắm áo hắn kéo mạnh về phía sau
Chưa kịp phản ứng gì, cứ thế Dương Phong bị kéo vào một gốc cây lớn phía sau căn nhà. Hắn lúc này mới lấy lại được phản xạ, vừa định há miệng kêu to thì lại bị một bàn tay chặn tay, chỉ còn có thể ú ớ...
"Ông à ai...ưm ..ưm" Gương mặt nhỏ bé chuyển sang hồng rồi rất nhanh biến thành màu đỏ, từng tia máu nhỏ phía sau lớp da mỏng manh hiện rõ lên. Hắn không thể thở được với bàn tay cứ chắn ngang mặt che hết mũi và miệng thế này nha
Bàn tay dần buông lỏng ra rồi từ phía sau lưng hắn vang lên một giọng nói khàn khàn đặc sệt mà theo định nghĩa của trẻ con lúc đó là giọng nói của người xấu
"Nhóc, hứa với ta, sau khi ta thả tay, nhóc sẽ không hét lên, được chứ?"
"Ưm... ưm.. ả ôi a....aaaaa"
"Nhóc con, ngoan ngoãn mà im lặng..."
Một lúc sau, Dương Phong bình tĩnh trở lại, chăm chú ngồi bệt dưới đất nhìn chằm vào mắt người đàn ông đối diện:
"Ở đây tại sao ồn ào vậy?" Ông đang ngủ trưa thì lại bị đánh thức bởi hành loạt tiếng cười nói. Nơi đây không phải là thường rất yên tĩnh sao???
"..."
Dương Phong nhìn ông rồi lại không nói gì, đôi mắt cứ sắc như dao bén lưu chuyển qua lại trước mặt, khiến ông tức giận, hét lớn
"Nói mau, có chuyện gì ở đây hả?" còn hắn lại dám trừng mắt nhìn ông, bọn trẻ bây giờ cả gan thật..
"Là tiệc tại gia.."
Nghe xong câu trả lời, ông ngồi thừ ra tại chỗ, đây là nhà của ông mua cách đây 3 năm về trước cơ mà. Vốn dĩ cũng không có ai biết căn nhà này, tại sao bây giờ lại có một nhóm người tự tiện tới rồi lại tự tiện tổ chức tiệc tại gia, đây là nhà của ai chứ??
Trôi qua 8 năm, bây giờ mối quan hệ gữa ông và Dương Phong không chỉ dừng lại ở việc là người ở cùng một căn nhà mà là sư phụ và học trò. Cả hai vốn dĩ đều biết rõ tính cách của nhau và đều biết hậu quả mỗi khi xâm phạm quá vào đời tư người khác.. Ông ở lại đây với thân phận là một người chủ trước và đã làm rất nhiều cách để chặn cái miệng của Dương Phong lại, thậm chí còn trở thành người xấu trong mắt đứa trẻ 10 tuổi lúc bấy giờ là dọa sẽ giết người diệt khẩu. Hắn lại rất nghe lời và im lặng..
Lại nói đến 6 năm trước, lúc này cả hai đã sống chugn một nhà được 2 năm, ông cũng đã biết được tương lai thằng nhóc ở chung một nhà với nhau sẽ trở thành người thừa kế tương lai của Kỳ Nhiệm. Và lại thêm một bản giao ước giữa hai con người này được thành lập: Ông chỉ dạy hắn về chính trị - hắn không được phép quan tâm đến đời sống riêng tư của ông.
Mỗi tuần vào chủ nhật, Dương Phong đều đem tài liệu lên trên đồi để được ông "mài đao vuốt kiếm" chỉ dạy. Và bây giờ, hắn có thể một tay nâng Kỳ Nhiệm lên một tầm cao hơn cũng chính là nhờ mấy năm trước được ông "đao kiếm" giảng dạy..
Thế nhưng bây giờ bản giao ước giữa ông và thằng nhóc đệ tử này đã bị phá vỡ. Hắn ngang nhiên vào phòng của ông mà không được sự cho phép, đã thế lại còn lấy đi "hộp gỗ bảo bối" của mình. Cho dù có là người máu lạnh, vô tư mà sống như ông cũng là máu chảy ngược lên não..
"Nói nhanh đi, tại sao lại dám vào phòng ta" Ông ghì mạnh cổ áo Dương Phong, quyết hỏi cho ra lẽ chuyện này "Chẳng phải đã nói rồi sao? Đừng chạm vào đồ của ta, tốt nhất cũng đừng nên vào căn phòng đó..." Giờ thì mất cái hộp rồi, thử hỏi làm sao ông có thể bình tĩnh được
Đứng trước cơn thịnh nộ của lão trưởng bối, Dương Phong biết tốt nhất là hắn nên im lặng, không nên giải thích gì thêm..
---
Cạch một tiếng, ly thủy tinh trống rỗng nằm trên bàn, miệng ly còn đọng lại vài giọt nước tựa như sự tức giận của ông sắp tràn ra ngoài. Cả người ông như chồm dậy bổ nhào về phía Dương Phong sau khi nghe hắn nói ra mọi việc. Chuyện Hàn Nhi đến đây và đem chiếc hộp đó đi, hắn cũng không suy nghĩ nhiều cho đến khi ông làm lớn chuyện như vậy..

"Đồ của ta, ai cho phép cậu cho người khác hả?" Tên này cả gan đem đồ không phải của mình cho người khác. Đã vậy lại còn là một người tên Hàn Nhi lấy đi, tại sao lại trùng hợp như vậy chứ??
"Ây dà, vì thấy nó cũng cũ kĩ nên..." Hắn tựa người sau ghế, thản nhiên giải thích như đây là một chuyện bất đắc dĩ. Bất quá vào lúc đó, người mở miệng xin lấy là Hàn Nhi, hắn cũng không vì chiếc rương nhỏ bé ấy mà keo kiệt...
Nghe đến đây, ông càng tức giận, tên nhóc này không biết đồ vật càng cũ thì càng quý báu hay sao?
"Ngươi..." Ông nghiến răng, trên mặt hiện lên vài đường đen giận dữ "Đi lấy về đây ngay.."
"Đồ cho rồi, làm sao lấy về được.."
Dương Phong nhăn mặt, kêu hắn đi đòi lại vật đã cho đi, như thế rất quá đáng. Bất quá hắn sẽ mua lại chiếc hộp khác, như thế không phải lợi cả đôi đường sao??
"Không được cũng phải lấy cho bằng được"
"Không thể" - Hắn quả quyết
Hắn ăn nói thẳng thắn như thế, dù cho ông không muốn làm chuyện này lớn lên cũng là lừa người dối lòng quá rồi. Bao năm qua, ông cũng biết Dương Phong là một người ăn nói rất biết suy nghĩ, vẫn tin tưởng hắn sẽ không làm trái với lời của mình đã nói. Vì đối với một người làm chính trị, nói một đằng làm một nẻo là điều tối kị - chính ông đã chỉ dạy hắn như thế.
“Kỳ Dương Phong” Ông trứng mắt nhìn hắn, có chút thất vọng
"Dương Trí Trung..." Dương Phong cũng phẫn nộ hét lớn..
Hắn không phải là thần tiên, càng không phải là một người hoàn hảo, cái hắn có vẫn chỉ là một bản năng của con người bình thường. Hắn vẫn biết tò mò, vẫn thấy khó chịu khi sống chung với một bí mật. Vì thế nghiễm nhiên từ lâu con người thật của ông đã bị bại lộ trong tay hắn rồi..
Còn ông lại sợ rằng mình sẽ bị gia đình tìm ra, sợ rằng con gái ông sẽ đi tìm, sợ rằng Dương Chu sẽ vì ông một tay dựng lên nay lại bị một tay ông làm sụp đổ.
Cơn tức giận tưởng chừng chỉ còn chực trào ra ngoài nay lại tan biến trong tích tắc, tai ông lung bùng, vô thức bước chân lùi về phía sau, cố gắng lắm để có thể nói ra một câu
“Cậu lại dám điều tra ta…” Ông bây giờ phải nói là đã khác xưa rất nhiều, bản thân ông là Dương Trí Trung, chủ tịch Dương Chu nhưng rất ít khi tham gia các buổi tiệc có mặt của giới báo đài vì thế nghiễm nhiên cũng rất ít người biết đến bởi vì ông có một người đại diện riêng ình, chính là ông Trương bây giờ..
Lần đó ông bị tai nạn, gương mặt có nhiều thay đổi, cũng mất trí nhớ. Trong ba năm, ông ở nhờ nhà của một người ở ẩn trong ngọn đồi này. Lúc sau nhớ lại, ông cũng đã tìm về nhà mình một lần nhưng như vậy mới nhận ra được, người tên Dương Trí Trung ông đã được thông báo là chết rồi, chết không thấy được thi thể. Ông có nên cười hay không đây???
Và bây giờ tên nhóc này lại đang điều tra thân thế của ông....
“Tại sao ông không đi gặp Hàn Nhi???” Dương Phong tìm được thân thế của ông, dĩ nhiên cũng biết ông là ba ruột của Hàn Nhi, hắn còn thắc mắc tại sao hai cha con không đoàn tụ với nhau sau bao nhiêu năm xa cách từ cái ngày gặp tai nạn đó??
“Tại sao ta phải đi gặp nó?”
“Vì ông là ba cô ấy?” Người này có điên hay không mà lại đi hỏi một câu ngớ ngẩn đó, hắn cũng thật điên mà đi trả lời loại câu hỏi thế này
“Nó đã có người chăm sóc”
“Hàn Nhi cần ông hơn..” hắn là Dương Phong nha, không có gì mà hắn không biết được
[ Từ nay biết tên của ba Hàn Nhi rồi nhé, nên ta sẽ thay thế Ông = Ông Trung cho từ ngữ thay đổi, không bị lặp ngữ ^^ ]
Ông Trung bật cười, ông cười cho cái suy nghĩ đơn giản của mình. Thằng học trò mình là quá thông minh hay ông đã đánh giá quá thấp hắn, ông thật sự nằm trong rọ của hắn rồi..
“Là bẫy của cậu sao?”
“Tôi rất thích làm việc thiện” Hắn nở nụ cười đương nhiên. Vô tình tìm ra được việc lý thú như thế, lại còn liên quan đến Hàn Nhi nha, hắn không thể khoanh tay đứng xem kết quả được
Trước đây, Dương Phong không hề biết quá khứ của Hàn Nhi lại trở nên như vậy. Vốn biết rằng Hàn Nhi không phải một người bất cần lãnh đạm như thế nhưng thật không nghĩ ra đó là kết quả của một tai nạn. Mất đi một người ba, không phải ai cũng có thể kiên cường được nhiều như thế…

“Này, nói mau, cậu làm sao biết được Hàn Nhi” Nếu là quan hệ nam nữ, ông tuyệt không đồng ý. Tên nhóc này lăng nhăng, con gái ông tuyệt không hạnh phúc.
“Thì là quen nhau..”
“Quen như thế nào?” Ông Trung bắt đầu màn tra khảo của một người ba khi nghe tin con gái mình có quan hệ gì đó với một người con trai khác. Đối với vấn đề này ông rất nghiêm khắc, tuyệt nhiên con gái ông cũng sẽ không thích người như thằng nhóc này
“Học cùng trường, cùng lớp, à..còn ở cùng nhà…” Dương Phong cười ranh ma, hắn biết thế nào ngài sư phụ đây cũng nhảy cẩng lên bị hù dọa..
Qủa thật ông Trương bị hù í mắt giựt giựt. Con gái ông tại sao lại ở chung nhà với tên nhóc này, không phải là…
“Làm gì con bé rồi hả?” So với việc chiếc rương bị lấy đi, ông còn bị kích động hơn gấp bội. Kể đến việc nam nữ ở chung một nhà, lại trong cái lứa tuổi thế này, bản thân là cha mẹ không ai không nghĩ đến vấn đề tệ nhất. Đằng này, Hàn Nhi con gái bảo bối của ông lại đi ở chung nhà với tên nhóc này, không phải con thú này bị ăn thịt rồi chứ??
“Ông nghĩ xa thế làm cái gì?” Dương Phong hắn chỉ đụng vào một chút đã bị cho bầm dập, chỉ nhìn nhau vào buổi sáng có chút xíu lại cư nhiên giận dữ không nói chuyện gần 2 tuần. Hắn có muốn làm gì đi chăng nữa xem ra cũng không có cửa rồi, trừ phi là bạo lực mới được….
Ông Trung nghe thế, thở phào một cái nhẹ nhõm trong người, con gái ông là tiểu thư, cho dù con bé hoạt bát thông minh nhưng căn bản lại không có năng khiếu đánh nhau, cãi nhau thì còn có thể.. Nghĩ đến đây ông lại nảy sinh lòng nghi ngờ mơ hồ đối với câu nói lúc nãy của thằng học trò mình..
“Thật là không làm gì chứ?” Ông nhấn mạnh, cố gắng xác thực
“Tôi không thiếu phụ nữ..” Hắn không cần phải làm chuyện như thế. Dù sao bây giờ chỉ mới bắt đầu, hắn không muốn Hàn Nhi phải hoảng sợ..
“Mày là học sinh năm cuối” Tên nhóc này vốn không có khả năng...
“Không có luật nào cấm đoán nhu cầu của người dân…”
“Vậy thì đừng đụng đến con gái ta” Nhiều phụ nữa như thế, còn đụng đến Hàn Nhi con gái ông, thì đừng nói ông tại sao ác độc
“ Được thôi” Hiện tại thì sẽ không đụng nhưng tương lai thì hắn chưa chắc mình có thể làm theo lời đã nói…
Ông tạm thời tin Dương Phong một chút, thả người ngồi xuống ghế. Chiếc rương mất cũng không phải là chuyện gì to tát, vật đó sớm muộn gì cũng sẽ đến tay Hàn Nhi nhưng ông thật sự không ngờ con gái mình vẫn trông chờ vào một người ba mang tiếng đã chết như thế này
Nếu ông chết thật, có phải là con gái ông ngu ngốc suốt đời sẽ chờ đợi không????
Ren Reng lên vài tiếng, Dương Phong nhanh tay với lấy chiếc điện thoại, tiếng chuông này lại chính là Hàn Nhi..
“Sao thế?”
Rất hiếm khi nó gọi trước cho hắn thế này. Dương Phong bắt máy bằng một giọng cực kỳ hồ hởi
“Khu nhà trên đồi… cậu đang có ở đó không?”
Đầu dây bên kia, giọng Hàn Nhi ngứt quãng, nghe tiếng thở gấp dồn dập..
Hắn nghe xong, quay sang nháy mắt vài cái báo hiệu với ông Trung. Sắc mặt ông nhanh chóng chuyển sang hỗn loạn tái nhợt..
Dương Phong nhẹ giọng trả lời "Có, tôi đang ở trên đó. Có chuyện gì sao?" Nói xong hắn chuyển điện thoại sang chế độ loa ngoài cho cả ông Trung nghe. Cả hai khuôn mặt đều căng thẳng như đang nghe hung tin. Thật sự đối với ông Trung lúc này đúng là hung tin nha
"...Thế thì tốt rồi ...tôi đang đi đến đó"
Nói xong Hàn Nhi thở hắt ra một hơi rồi cúp máy. Đứng sau một gốc cây, mắt chăm chú không rời khỏi hai bóng người đang luống cuống rời khỏi căn nhà gỗ.
Đúng như nó đoán, bóng người kia không khác nào chính là ba nó, cuối cùng cũng đã tìm ra ông nhưng rốt cuộc ông vẫn chưa muốn đoàn tụ với gia đình. Hai hốc mắt Hàn Nhi cay xè, nặng trĩu như chưa cả tấn lít nước bên trong. Nỗi đau không được người thân công nhận không ngờ lại đau như thế này...