Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn
Đăng vào: 12 tháng trước
Đoạn Duệ Thành nhìn biểu cảm quen thuộc này, bấy giờ mới hơi chần chờ mà thu kiếm gỗ đào về, nói: “Chú đó à? Đúng là chú rồi.”
Thật ra không thể trách cậu ta phản ứng quá đà được, Đoạn Duệ Thành là thanh niên trẻ tuổi có thiên phú nhất trong thế hệ, tất nhiên là đệ tử nòng cốt được bồi dưỡng.
Đệ tử nòng cốt có một phúc lợi, đó là có thể được chú Đoạn tự mình dạy dỗ, tuy rằng chỉ một tháng một lần, nhưng đã là chuyện mà ai ai cũng muốn.
Chú Đoạn ở Đoạn gia là một truyền thuyết, cực ít khi lộ diện, nghe bề trên trong nhà nói phần lớn thời gian hắn đều đang khổ tu, thực lực thâm sâu khó dò.
Nhưng trên thực tế Đoạn Lệ chỉ hơn Đoạn Duệ Thành mấy tuổi mà thôi, hơn nữa cha của Đoạn Duệ Thành là anh ruột Đoạn Lệ, cho nên Đoạn Duệ Thành xem như được Đoạn Lệ để tâm hơn.
Loại để tâm này thể hiện qua những lúc Đoạn Lệ giúp cậu ta tu luyện, vô cùng mất nhân tính.
Tỷ như, lúc trước thẳng tay ném Đoạn Duệ Thành vừa nhập môn chưa được bao lâu vào nhà ma trăm năm, chỉ cho một cái bút và một đống bùa vớ vẩn.
Sau khi qua khoảng thời gian khổ cực đó, Đoạn Duệ Thành đã sớm xem Đoạn Lệ là nhân vật không thể trêu chọc nhất nhà họ Đoạn.
Ngần ấy năm tới nay, cậu ta chưa từng thấy khuôn mặt kia của Đoạn Lệ có chút biểu cảm gì thuộc về loài người, luôn luôn là bộ mặt vô cảm, cao cao tại thượng.
Cho nên vừa rồi nhìn thấy Đoạn Lệ nở nụ cười, còn đang dịu dàng băng bó tay cho người kia, cậu ta mới có thể cảm thấy đây chắc chắc không phải là chú nhỏ họ Đoạn của mình, mà là một con yêu nghiệt không biết từ đâu tới.
“Nói trọng điểm.”
Đoạn Lệ thấy vẻ mặt Đoạn Duệ Thành như đi vào cõi thần tiên thì biết suy nghĩ cậu chàng vãn bối ngoại trừ chỉ có thực lực bắt quỷ còn tàm tạm, những mặt khác không tin tưởng được cho lắm đã bay đến tận chân trời rồi.
Mà chính xác là vì thế, cho nên Đoạn Lệ mới nghiêm khắc với Đoạn Duệ Thành, những cách suy nghĩ vô lý chỉ mang lại ảnh hưởng xấu đến kiếp thiên sư của cậu ta mà thôi.
Tất nhiên Đoạn Lệ hoàn toàn không nhận ra rằng, dưới phương diện vớ vẩn đó, hắn lại xuất hiện một hiện tượng càng vô lý hơn.
Với Kỳ Vô Quá thì suy nghĩ vô lý là thú vị, còn đối với Đoạn Duệ Thành thì lại là không đáng tin.
Đoạn Duệ Thành nom thấy ánh mắt của Đoạn Lệ, cả người run lên, nhanh chóng nói: “Thật ra cháu tới báo tin, cháu mới từ bên hội đồng về, người bên Chu gia chuẩn bị tới gây chuyện.”
“Chu gia?”
Đoạn Duệ Thành bĩu môi, không hề che giấu vẻ ghét bỏ trên mặt: “Dù sao tìm tới chúng ta cũng không được, lần này vậy mà dám tìm tới gây sự với chú, lần khảo hạch sau kiểu gì cháu cũng phải để cho bọn phế vật nhà họ Chu kia biết nhà họ Đoạn chúng ta không dễ chọc…”
Đoạn Lệ thấy trọng điểm của Đoạn Duệ Thành bắt đầu chạy ngang chạy dọc cũng không lên tiếng, cứ bình thản vậy mà nhìn cậu ta.
“.…..” Đoạn Duệ Thành nghiêm túc lại, “A, là như vậy, Chu gia nói chú thu tiền mà không làm việc, thậm chí còn ra tay hại thiên sư nhà họ Chu bọn họ.”
“Biết rồi.”
Đoạn Lệ gật đầu nói, cảm xúc không vì nghe nói Chu gia đến gây rối mà dao động.
Đoạn Duệ Thành cũng coi như là một tay già đời trong việc đoán ý Đoạn Lệ, cậu ta thấy ý đuổi khách trong đôi mắt vô cảm kia của chú, lập tức rất thức thời, tự giác rời đi.
Kỳ Vô Quá nhìn bóng dáng của Đoạn Duệ Thành biến mất, lúc này mới hỏi: “Chu gia là đang chỉ Chu Lập à?”
Đoạn Lệ nói: “Chu Lập không được xem như người Chu gia, ít nhất không phải người mà Chu gia thừa nhận.”
“Là sao?” Kỳ Vô Quá nói, “Trông anh có vẻ không có hứng thú với chuyện đời, không ngờ anh lại hiểu biết Chu gia như vậy?”
Đoạn Lệ nhìn cậu một cái thật sâu: “Trước đây vì để điều tra Tỏa Hồn Trận trên người cậu, cho nên tôi đã tiện đường tìm hiểu Chu Lập một chút.”
Kỳ Vô Quá sửng sốt, trong lòng bỗng nổi lên chút cảm giác kỳ lạ.
Ý của Đoạn Lệ là, hắn không tìm hiểu Chu gia vì Chu gia luôn đối nghịch với Đoạn gia, qua đó biết được chuyện của Chu Lập. Trái lại, hắn vì điều tra Chu Lập nên mới biết ẩn số phía sau Chu Lập cùng Chu gia.
“Sao thế?”
Kỳ Vô Quá hoàn hồn, nói: “Không có gì, nói tiếp đi.”
Chu Lập có chút quan hệ huyết thống với nhà họ Chu, chỉ là nhánh tổ phụ nhà hắn không có tư chất làm thiên sư, không được nhà họ Chu chấp nhận.
Chu Lập có chút tư chất, lại không được nhà họ Chu liếc mắt lấy một cái, tất cả những thứ về huyền thuật đều do Chu Lập tự học, căn bản không được tính là con cháu chính thống của nhà họ Chu.
Chính hắn cũng rất biết mình biết ta, lúc ra ngoài qua lại chưa bao giờ nói mình là người nhà họ Chu, tất nhiên Chu gia cũng sẽ không để ý nhân vật nhỏ bé không quan trọng gì như vậy.
“Nếu nói thế, bây giờ Chu gia đang muốn mượn cớ?”
Đoạn Lệ suy nghĩ một lát, nói: “Không hẳn, sừng dê tế phần mộ tổ nhà họ Kỳ không đơn giản như vậy.”
Đối với những thứ liên quan tới nghề thiên sư, Kỳ Vô Quá cơ hồ là không biết chút gì, cậu hỏi luôn: “Có ý gì?”
“Thuật pháp kia, với trình độ của Chu Lập không thể hoàn thành được.”
Kỳ Vô Quá nhớ tới lời nói lúc ấy của Đoạn Lệ, sừng dê đặt trên mộ tổ Kỳ gia không chỉ lấy khí vận của Kỳ Hãn Dật để bổ sung cho phong thủy nhà đó.
Mà đồng thời, phong thủy phần mộ tổ Kỳ gia cũng dùng để nuôi hồn phách cho Kỳ Hãn Dật.
Kỳ Vô Quá xoa cằm, nói: “Tôi luôn cảm thấy Kỳ Hãn Dật như một tế phẩm ấy.”
Đoạn Lệ khẽ gật đầu: “Chúng ta tư tưởng lớn gặp nhau rồi, bây giờ có Chu gia nhảy ra càng thêm xác minh cho việc này.”
Hai người mới hàn huyên được vài câu, cửa phòng lại bị gõ vang.
“Vào đi.”
Người đẩy cửa vào vẫn là Đoạn Duệ Thành.
Cậu ta nói: “Ông nội về rồi, người Chu gia cũng tới, bảo chú qua đó.”
Đoạn Lệ đứng dậy, nói với Kỳ Vô Quá: “Tôi qua kia chút, cậu có yêu cầu gì thì cứ hỏi Duệ Thành là được.”
Vừa dứt lời, Đoạn Lệ đã rời đi.
Đoạn Duệ Thành ngẩn ra, tình huống này trông thế nào thì mình cũng giống một gã sai vặt, cậu ta còn đang muốn đi xem chú Đoạn lấy khí thế như nào để chặn miệng đám người Chu gia.
Kỳ Vô Quá đứng dậy, nói: “Đi thôi.”
Đoạn Duệ Thành chớp mắt, có hơi mờ mịt: “Đi đâu?”
Kỳ Vô Quá cười, nói: “Đoạn Lệ bảo cần gì thì cứ hỏi cậu là được. Yêu cầu bây giờ của tôi là muốn đi xem đám Chu gia chút.”
Ánh mắt Đoạn Duệ Thành sáng lên, nói: “Ấy da, người anh em thú vị đấy.”
Kỳ Vô Quá liếc cậu ta một cái, nói: “Nói thật thì tôi với Đoạn Lệ ngang hàng nhau, cậu kêu tôi bằng anh em có lẽ không hợp đâu.”
“Thế, thế phải gọi sao?” Đoạn Duệ Thành nghe xong, tựa hồ cảm thấy cũng có lý.
“Kỳ Vô Quá, cậu gọi tên tôi là được.”
Hai người rời khỏi nơi ở của Đoạn Lệ, Đoạn Duệ Thành lớn lên tại nơi này từ khi còn nhỏ, hơn nữa hồi bé còn hay leo lên nóc nhà lật ngói, xuống đất làm đứa nghịch ngợm đào mấy cái hố.
Có thể nói Đoạn Duệ Thành không thể quen căn nhà của Đoạn gia hơn được nữa, chỉ là vì tránh gặp phải Đoạn Lệ, nên cậu ta cố ý đưa Kỳ Vô Quá đi lối nhỏ tĩnh lặng không bóng người.
Cùng lúc này, Đoạn Duệ Thành vô cùng tận tâm phổ cập cho Kỳ Vô Quá biết nút thắt giữa Đoạn gia và Chu gia.
Nút thắt giữa hai nhà có thể kể đến từ mấy trăm năm trước, huyền môn lúc đó không như bây giờ, phần lớn đều là quy ẩn giang hồ, ít khi tiếp xúc với người thường.
Vào thời ấy, nhà nào quyền quý đều sẽ nuôi mấy vị thiên sư cầu bình an, mà gia tộc đế vương cũng không ngoại lệ, còn lập chức quốc sư, do thiên sư đảm nhiệm.
Trong dân gian, nhóm thiên sư cũng rất được tôn kính, ở vài nơi thâm sơn cùng cốc, theo như lời đồn thì thiên sư còn có quyền hạn cao hơn quan phụ mẫu địa phương.
Bắt đầu từ những năm đó, Đoạn gia cùng Chu gia chính là những gia tộc đứng đầu giới huyền môn, thiên sư có thực lực cực mạnh đều xuất phát từ hai gia tộc đó. Tất nhiên, vị trí quốc sư vẫn luôn do thiên sư hai bên cùng nhau đảm nhận.
Cho đến một ngày nào đó, quốc sư họ Đoạn đột nhiên xin từ chức, hơn nữa toàn bộ gia tộc đều lựa chọn về quy ẩn. Trước khi rời đi, quốc sư họ Đoạn từng cảnh cáo quốc sư họ Chu, nhưng Chu gia tham lam quyền thế, lựa chọn tiếp tục ở lại triều đình.
Không lâu sau, đế vương tuyên bố bài trừ mê tín, hủy bỏ vị trí quốc sư, cũng tuyên bố thiên sư huyền môn yêu ngôn hoặc chúng, gây rối loạn triều cương, nghiêm cấm thiên sư qua lại trong dân gian.
Vậy nên Chu gia làm đối tượng giết gà dọa khỉ, mấy trăm người Chu gia, cuối cùng chỉ còn lại mười mấy người sống sót.
Đoạn Duệ Thành nói tới đây, nhún vai: “Đại khái gen não của đám Chu gia kia có vấn đề, vậy mà đổ hết chuyện này lên người Đoạn gia chúng ta, cảm thấy Đoạn gia lánh đời dẫn tới đế vương tức giận, người Chu gia chỉ có thể chịu tội thay mà thôi.”
Kỳ Vô Quá cười nói: “Người mà, theo bản năng mà tìm kiếm an ủi trong lòng, số lần càng nhiều thì càng cảm thấy đó là chân lý.”
Đoạn Duệ Thành vỗ vai Kỳ Vô Quá, nói: “Nói thật, nếu không phải anh ngang hàng với chú, tôi thật muốn kết giao dài lâu với anh, khó mà gặp được người hợp cạ như vậy.”
“Nhưng mà Chu gia coi như cũng có bản lĩnh, mấy trăm năm trước gần như bị diệt tộc, bây giờ có thể phát triển ngang hàng với địa vị của Đoạn gia.”
Đoạn Duệ Thành bĩu môi, khinh bỉ nói: “Tuy rằng nói xấu sau lưng người ta hơi nghiệp chút, nhưng người Chu gia không phải ai cũng vào chính đạo, lúc anh gặp người Chu gia phải cẩn thận đấy.”
Nói tới đây, hai người đã đến nơi cần đến.
Đây là góc nghe lén rất tốt, nằm khuất sau hòn non bộ, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy cửa sổ phía trước ra là có thể xem lén thỏa thích mà không dễ bị phát hiện.
Đoạn Duệ Thành làm động tác im lặng, ý bảo Kỳ Vô Quá đừng lên tiếng, miễn cho bị người bên trong phát hiện.
Sau đó, cậu ta nhẹ tay đẩy cửa sổ ra.
Đoạn Duệ Thành ló đầu vào hóng hớt, lập tức đối diện với một đôi mắt hình dạng hoàn mỹ, bên trong không có bất cứ gợn sóng nào.
Trời, trời muốn diệt mình rồi!
Sao hôm nay chú lại ngồi ở vị trí đối diện như vậy, trong lòng Đoạn Duệ Thành thầm kêu thảm một tiếng, trợn tròn mắt, cảm thấy mấy ngày tiếp theo có lẽ sẽ không ổn cho lắm.
Cậu thậm chí còn không dám tự an ủi, có lẽ Đoạn Lệ chỉ nhìn về hướng này chứ không phát hiện ra mình.
Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Đoạn Duệ Thành nhìn sang Kỳ Vô Quá đứng một bên. Cũng không biết vì sao, cứ như ma xui quỷ khiến, cậu ta kéo Kỳ Vô Quá lên chắn trước mặt mình.
*********************
Lảm nhảm: Thứ em út gì đâu, dám kéo chị dâu ra chắn đạn =)))) Btw tui về rồi nè mấy cô, cả tuần ngồi xe muốn rụng rời:<