Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương
Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
[ Tôi là tài xế của ngài Trầm. ]
Giản Lan Tư đã nhận ra mức độ ảnh hưởng của Tiết Trầm đối với mình từ rất sớm.
Đối với bất kỳ người tu hành nào, bài học quan trọng nhất là loại trừ tạp niệm để tinh thần luôn luôn tập trung, trên con đường trở thành một kỵ sĩ, từ nhỏ Giản Lan Tư đã học được cách chống lại sự quấy nhiễu từ bên ngoài.
Anh là kỵ sĩ có tài năng nhất của gia tộc Lan Tư sau Eleanor, chuyên nghiệp, dũng cảm mà không bao giờ kinh sợ.
Khi Giản Lan Tư còn nhỏ, anh đã một mình chiến đấu với yêu quái hung mãnh mà chẳng hề chùn bước chân.
Lực lượng tinh thần mạnh mẽ là tấm áo giáp cứng rắn không thể phá vỡ của Giản Lan Tư.
Vậy mà khi ở cùng Tiết Trầm, Giản Lan Tư nhận ra trạng thái cảm xúc của bản thân luôn dễ dàng bị ảnh hưởng.
Ban đầu chỉ bất đắc dĩ, có chút buồn cười về hành động khác thường của Tiết Trầm, càng về sau lại càng chú ý và mong ngóng nhiều hơn, thêm vào đó là lo lắng không thể diễn tả thành lời... Mà rõ ràng Tiết Trầm đâu cần anh quan tâm như thế.
Tâm trạng thăng trầm mãnh liệt là dấu hiệu cho thấy lực lượng tinh thần bị suy yếu và dần dần tan rã, điều này cực kì bất lợi với kỵ sĩ trong quá trình tu hành.
Ban đầu Giản Lan Tư còn muốn loại trừ tác động tiêu cực này. Anh chưa từng nao núng khi đối mặt với khó khăn, lần này cũng sẽ không.
Xưa kia anh đã giành thắng lợi trước bao quái vật tà ác, chẳng lẽ trên chiến trường cảm xúc lại bại trận hay sao?
Có lẽ Giản Lan Tư đánh giá cao ý chí của chính mình, hoặc là nói, đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của Tiết Trầm đối với anh.
Khi dãy núi Tiểu Lan Vĩ sụp đổ, anh cùng Tiết Trầm bay xuyên qua ánh trăng và mây mù trên thanh kiếm Thẩm Phán Hoa Tường Vi, bên cạnh bọn họ là cá Côn khổng lồ đẹp đẽ, dưới chân là núi sông trùng trùng điệp điệp.
Vậy mà hết thảy cảnh sắc tươi đẹp kỳ ảo có thể khiến trái tim con người chấn động ấy, đều không thể làm cho ánh mắt anh rời khỏi Tiết Trầm.
Một trong những yêu cầu phẩm chất của kỵ sĩ là trung thực, trong khoảnh khắc đó, ý chí của Giản Lan Tư đã thật sự chịu thua trước trái tim.
Anh không thể chiến thắng cảm xúc, cũng không thể khống chế trái tim đang loạn nhịp như chấn động của ngọn núi bên dưới kia.
Anh thành thật thừa nhận, cho dù Tiết Trầm có tác động đến mức độ nào thì anh cũng không hề muốn rời xa cậu.
Có lẽ từ khoảnh khắc tâm trí xuất hiện loại suy nghĩ đó, anh đã không còn tư cách của một kỵ sĩ đích thực, nhưng anh sẽ không chùn bước trước lựa chọn của chính mình.
Vậy nên anh quyết định kể với mẹ.
"Mẹ, nếu như mẹ cảm thấy thất vọng về con, mẹ có thể thu hồi Thẩm Phán Hoa Tường Vi." Giản Lan Tư nói.
Eleanor ở đầu dây bên kia im lặng rất lâu, bởi vì những lời nói thẳng thắn không hề che giấu của Giản Lan Tư, cũng bởi vì nhân xưng anh dùng để miêu tả người kia.
Là "he" (cậu ấy), chứ không phải "she" (cô ấy).
Cuối cùng bà hoàn hồn, nhẹ giọng nói: "Lance, đây không phải chuyện đáng thất vọng, sứ mệnh của kỵ sĩ là bảo vệ loài người, con chỉ chọn ra một người muốn bảo vệ hơn hết thảy mà thôi."
Giản Lan Tư không ngờ Eleanor sẽ đưa ra câu trả lời như vậy, thân thể run lên trong chốc lát: "Không phải, con không chỉ muốn bảo vệ cậu ấy đâu... Mẹ, khi con ở bên cạnh cậu ấy, từ tận đáy lòng sinh ra rất nhiều loại cảm giác tiêu cực."
Eleanor: "Ví dụ như?"
Giản Lan Tư cụp mắt, dùng giọng điệu bình tĩnh mà kiên định, miêu tả tâm trạng của anh trong khoảng thời gian này: "Con sẽ ghen tỵ khi cậu ấy nhiệt tình với người khác, con trở nên ích kỷ và tham lam, luôn mong được ở một mình bên cạnh cậu ấy... Con ham muốn chiếm hữu cậu ấy."
Kỵ sĩ hẳn là nên chính trực và thẳng thắn, nhưng hiển nhiên anh không còn cách nào duy trì thái độ công bằng đối với tất cả mọi người.
Ở trước mặt Tiết Trầm, anh dần dần nảy sinh tính đố kị, ích kỷ, tham lam, còn có du͙ƈ vọиɠ không thể diễn tả thành lời.
Nhưng anh không chỉ không tìm cách vượt qua, còn để bản thân sa lầy vào đó.
Giản Lan Tư nói xong thì im lặng chờ sự phán xét của Eleanor.
Vậy mà phản ứng của Eleanor lại nằm ngoài dự đoán của anh.
Nữ kỵ sĩ ở đầu dây bên kia thoáng sững sờ một lúc rồi nhè nhẹ cười: "Mẹ hiểu rồi, Lance."
Giản Lan Tư chưa rõ: "Sao cơ ạ?"
"Người này rất quan trọng với con, quan trọng hơn cả bạn bè." Eleanor cười nói, "Lance, đây không phải là loại cảm xúc xấu, đố kỵ, ích kỷ cùng du͙ƈ vọиɠ chiếm chỉ là một trong những dấu hiệu đặc trưng của thứ tình cảm này mà thôi. Mẹ nghĩ nguyên nhân con không muốn rời xa cậu ấy không phải là bởi trái tim con đang dần trở nên xấu xa, mà chính vì cậu ấy mang đến cho con cảm giác tích cực và vui vẻ chưa từng có trong đời."
Giản Lan Tư ngước mắt lên, nhìn về một phương xa xăm, dường như xuyên qua màn sương mù dày đặc mà nhìn thấy ánh trăng buổi tối hôm ấy.
Trên thực tế, vào giây phút anh đưa ra lựa chọn kia, trong lòng anh đã sớm có đáp án của riêng mình.
Chỉ là đến giờ đáp án đó mới bị vạch trần ra.
"Đúng thế." Anh nói, "Khi đi cùng với cậu ấy, con luôn cảm thấy rất vui vẻ, chỉ cần nhìn cậu ấy thôi cũng đủ khiến tâm trạng của con trở nên tốt đẹp hơn rồi... Con muốn đến bên cạnh cậu ấy, vuốt ve, ấp ôm và hôn lên đôi môi cậu ấy, dù biết rằng cậu ấy sẽ không bị thương nhưng chẳng thể ngăn bản thân lo lắng thật nhiều.
Cậu ấy dạy con biết bao nhiêu điều mới, tất cả nhưng thứ cậu ấy nói ra con đều tiếp thu rất nhanh, bởi vì con không muốn cậu ấy thất vọng, con muốn làm rất nhiều chuyện cùng cậu ấy."
"Mẹ, con nghĩ mẹ đã đoán được."
"Đúng vậy, mẹ hiểu mà, hơn hai mươi năm trước mẹ cũng từng đối mặt với cảm giác tương tự... Đó là khi mẹ gặp cha của con." Eleanor đáp.
.
Gần đây Tiết Trầm chìm đắm trong một nỗi hoài nghi nhân sinh cực lớn.
Cậu đọc thông báo trên phần mềm liên lạc giữa nhà trường và sinh viên, khó tin hỏi bạn cùng phòng: "Các cậu nghĩ một người vừa phải lao lực đánh yêu quái cá mặt chim và cá sấu thành tinh, giải cứu đông đảo nam thanh niên trong thành phố, đạt được sự công nhận từ phía đạo sĩ và hòa thượng, kết quả luận văn cậu ấy viết có đáng bị giáo viên trả về yêu cầu chỉnh sửa hay không?"
Không sai, người gửi tin cho cậu là giáo viên hướng dẫn luận văn Loan Tuấn, luận văn mà cậu nhọc nhằn khổ sở viết ra bị thầy Loan Tuấn vạch lá tìm sâu đến hai mươi mấy vấn đề, yêu cầu cậu chỉnh sửa!
Đây là loại thái độ ứng xử hợp lý dành cho anh hùng chiến đấu với yêu quái hay sao?!
"Đương nhiên không hợp lý!" Trình Hàm bức xúc đáp lại, "Nam sinh viên bình thường như chúng tôi căn bản đâu biết đánh yêu quái!"
Lại Hiển Thanh cũng tức giận vô cùng: "Hơn nữa yêu quái bị đánh còn là người yêu của bạn cùng phòng đó."
Lão tứ trừng mắt lườm: "Thời điểm này các cậu có thể ném tôi qua một bên không?"
"Sao có thể." Trình Hàm liếc cậu ta một cái, "Nếu lúc trước người bị yêu quái lừa gạt tình cảm là Thanh Nhi, cậu có thể nhịn không cười nhạo cậu ấy à?"
Lão tứ: "... Không thể."
Đây chính là mối quan hệ trong ký túc xá trường đại học hiện nay, vô cùng chân thực.
Nhiều chuyện một hồi, lực chú ý của chàng trai nghiện Internet Trình Hàm bị tin tức trên diễn đàn hấp dẫn, cậu ta vừa lướt web vừa hét lên kích động: "Các cậu mau đọc bài đăng này đi, hồ nhân tạo của trường chúng ta không biết từ đâu xuất hiện một con cá đầu to, hiện tại đang đánh nhau với Tiểu Hồng!"
"Thật sao?" Lại Hiển Thanh trừng mắt, "Loại cá nào dám đánh nhau với Tiểu Hồng, hình thể Tiểu Hồng lớn như vậy cơ mà?!"
"Há, cậu chưa biết thôi, con cá đầu to kia nhìn qua còn lớn hơn Tiểu Hồng đó." Trình Hàm đáp, "Gửi cho các cậu đường link này, tự xem đi."
Vừa nói cậu ta vừa chuyển một link video vào nhóm chat ký túc xá, những người khác mở ra thì lập tức chấn động bởi hai con cá khổng lồ một đỏ một đen.
Tất cả mọi người đều rất quen thuộc với con màu đỏ, chính là cá Koi thành tinh Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng vốn là yêu quái có hình thể to lớn, phải hết sức thu nhỏ mới sinh hoạt được ở trong hồ nhân tạo, thân cá dài hơn nửa mét, ngày thường tung hoành bá đạo, ngay cả hiệu trưởng cũng bị nó té nước ướt người, là bá chủ hồ nhân tạo không ai nào dám trêu chọc.
Nhưng một con cá màu đen khác xuất hiện trong video, kích thước còn lớn hơn so với Tiểu Hồng một vòng, nhìn có khi sắp dài đến 1 mét.
Hơn nữa con cá này hoàn toàn không sợ Tiểu Hồng, đang điên cuồng cắn nhau với Tiểu Hồng trong hồ nhân tạo.
Dù ống kính máy quay cách hơi xa nhưng hai con cá thực sự quá lớn, sức lực cũng mạnh mẽ, cách nửa mặt hồ mà vẫn có thể quẫy nước văng tung tóe xung quanh.
Âm thanh làm nền trong video là tiếng thảo luận của quần chúng vây xem.
"Trời ơi, đây không phải là cá chép hoa sao, lớn quá mức rồi đó?"
"Ơ nhưng con cá đầu to này chui từ chỗ nào ra vậy?? Trước đây đâu có thấy trong hồ nhân tạo?"
"Hồ nhân tạo không thông với mạch nước bên ngoài, có người cố ý thả vào ư?"
"Má nó, cá Koi lớn bị húc bay rồi!!"
"Cá Koi lớn cố lên nào —— lúc thường mày bắt nạt bọn tao dữ như vậy, đừng bại bởi con cá ngoại lai này chứ!"
"Cá Koi lớn xông lên!! Đánh chết con cá đầu to thì tao sẽ dùng nó nấu canh chua chúc mừng mày nhé!"
"Con cá khổng lồ rất thích hợp làm đầu cá song tiêu (*), muốn nếm thử quá đi ~ "
(*) là một món ngon nổi tiếng với màu sắc và hương vị thơm ngon, thuộc ẩm thực Hồ Nam. "Song tiêu" dùng để chỉ tiêu sốt xanh và ớt đỏ băm nhỏ.
"Đồng ý, còn thân cá thon dài mạnh mẽ dùng để làm món lẩu chắc chắn rất tuyệt vời!"
"Các cậu nói nó có đủ cho cả một lớp ăn không đây?"
"Ồ, tôi có hoa mắt không nhỉ? Con cá chép hoa kia đang phát run à?"
...
"Mẹ kiếp, những người này thật quá phận! Tiểu Hồng sắp thua rồi bọn họ còn không quan tâm, chỉ biết nghĩ cách ăn cá như thế nào cho ngon thôi!" Lại Hiển Thanh mạnh mẽ lên án các bạn học trong video, "Nói tới mức tôi cũng cảm thấy đói."
"Đúng thế." Trình Hàm tức giận mở phần mềm đặt đồ ăn ngoài, "Tôi quyết định order một phần canh cá, các cậu có muốn ăn không?"
Lại Hiển Thanh lớn tiếng: "Đương nhiên muốn, thêm một phần miến đi!"
"Nhưng mà không đúng." Lão tứ xem xong video thì lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, "Mặc dù vóc dáng của Tiểu Hồng không lớn bằng con cá chép hoa kia nhưng Tiểu Hồng là yêu quái cơ mà, sao có thể chịu thua một con cá chứ?"
"Đúng đó." Lúc này Trình Hàm cùng Lại Hiển Thanh mới kịp phản ứng, rất ăn ý nhìn chuyên gia trong lĩnh vực yêu quái Tiết Trầm, "Cha à, sao cá chép thành tinh đánh không lại cá chép hoa vậy?"
Tiết Trầm nhìn lướt video, nhàn nhạt "Ồ" một tiếng: "Bởi vì con cá chép hoa kia cũng là yêu quái."
Bạn bè cùng phòng: "..."
Trình Hàm để tay lên ngực tự hỏi: "Tại sao tôi vẫn còn cảm thấy kinh ngạc?"
Lại Hiển Thanh: "Một con cá thành tinh xuất hiện trong khuôn viên trường đại học, đây là sinh hoạt hằng ngày của sinh viên thời hiện đại hay sao?"
Lão tứ sờ sờ cằm: "Cha nói vậy khiến tôi cũng thấy ngờ ngợ, hình như tôi từng gặp con cá này rồi thì phải?"
Tiết Trầm liếc lão tứ một cái, đang muốn nói nó chính là người nhà của yêu quái đầu cá - Dư Yên Sơn, chỉ là chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiếng "Bùm" cực lớn ngoài ban công, cửa hành lang bật mở, ngay sau đó hai cái bóng một đỏ một đen bay vào.
Trình Hàm dụi mắt: "Tôi bị quáng gà sao? Hình như tôi thấy hai con cá đang bay."
Mặt Lại Hiển Thanh không hề có cảm xúc, thậm chí còn bình tĩnh lạ thường: "Không phải đâu, tôi cũng nhìn thấy."
Lão tứ không hổ từng một thời yêu đương với cá sấu thành tinh, tỉnh táo nhìn Tiết Trầm: "Cha à, hình như lại có yêu quái tiến vào ký túc xá của chúng ta."
Tiết Trầm cũng cạn lời: "Tôi thấy rồi."
Hai cái bóng bay vào ký túc xá chính là cá chép hoa và cá Koi vừa đánh nhau trong video.
Đương nhiên chúng nó chưa đánh nhau đủ ở trong hồ nhân tạo nên một đường đánh đến tận ký túc xá.
Hai con cá này đều là yêu quái, bản thể cá Côn núi của Dư Yên Sơn có khả năng lướt gió bay lượn trên không trung, cất cánh là chuyện quá bình thường.
Hai con cá vừa đánh nhau vừa mở miệng dùng tiếng người điên cuồng chế giễu.
Tiểu Hồng vẫy vẫy đuôi cá chép: "Yêu quái hoang dã không biết xấu hổ, dám đến cướp hồ của ông đây, ông đây đâm chết mày!"
Dư Yên Sơn lúc lắc đầu cá: "Mày mới không biết xấu hổ, tại sao hồ lại là của mày, trên giấy chứng nhận tài sản có viết tên mày à? Ông đây định chỗ này rồi!"
Trên người chúng nó còn mang theo bọt nước, đứa ngoắc đầu đứa vẫy đuôi nước khiến nước tung tóe lên mặt những người đang ở hiện trường.
Sắc mặt Tiết Trầm tối sầm lại, vung nắm đấm lên, đánh mỗi con cá một phát: "Đây là nơi để bọn mày ngang ngược hay sao?"
Hai con cá bị nện nằm sấp trên đất, lập tức trở nên đàng hoàng.
Tiểu Hồng bưng đôi mắt bị đánh, kiên cường cáo trạng: "Tôn giá, tôi muốn báo cáo con cá đầu to này, yêu quái không biết đến từ đâu lại đòi lập địa bàn trong hồ nhân tạo, thực sự là gan to bằng trời, còn không nhìn một chút xem ai xưng danh đại ca ở đây, tôi kiến nghị ngài nên ăn thịt nó!"
"Mày đừng có mà ly gián tình cảm!" Dư Yên Sơn cây ngay không sợ chết đứng, "Tao đã nghe ngóng rồi, hồ nhân tạo là ký túc xá dành cho công nhân viên của ngài Trầm, tao là tài xế thì ở ký túc xá dành cho công nhân viên có gì sai!"
"Cái rắm!" Tiểu Hồng mắng to, "Ngài Trầm mua xe từ bao giờ mà tao không biết?"
Dư Yên Sơn "Ha ha" hai tiếng, đầu cá vênh lên kiêu ngạo: "Từ nay trở đi, cá tao đây chính là xe riêng đặc biệt—— chuyên lái tự động của ngài Trầm, kiêm nhiệm chức vụ tài xế!"
Tiểu Hồng: ??
Những người khác: ???
Dư Yên Sơn không cho là nhục, còn nịnh hót Tiết Trầm: "Tôn giá, ngài yên tâm, kẻ hèn này không cần nhận lương."
"Tao nói muốn mua xe riêng lúc nào?" Mặt Tiết Trầm lạnh lùng, "Mày còn dám đòi lương?"
Dư Yên Sơn suy nghĩ một chút, nghiêm túc đề nghị: "Chỉ cần ngài nguyện ý thu nhận, kẻ hèn này có thể chu cấp ngược lại một khoản tiền."
Tiểu Hồng: ???? Đây là Xa Bích Quân plus sao?
Con yêu quái năng nổ tranh công này sắp làm nó tức chết rồi!!
------------
Tác giả có lời muốn nói:
[ Cốt truyện ngược tra siêu sảng khoái]
Quan Hành: Bỏ tiền để được dọn nhà cho giám đốc Tạ.
[ Long Vương ]
Cá Côn núi: Bỏ tiền để được làm vật cưỡi cho Tiết Trầm.
.
Chu Ngọc Tủy: Cá sấu tinh? ? ?