Chương 50: Tiếng hát lúc nửa đêm

Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương

Đăng vào: 12 tháng trước

.

[ Chắc chắn tôi đã gặp quỷ rồi! ]

Ấn tượng của Tiết Trầm với Dương Băng khá tốt, xinh đẹp chưa nói, còn tạo không ít lưu lượng truy cập cho tài khoản Phục Ba Quân.

Chỉ dựa vào điểm này thôi cũng đủ để Tiết Trầm cho vài phần mặt mũi rồi.

Bởi vậy Dương Băng vừa đề cập, cậu đã không do dự mà đáp ứng luôn.

Dương Băng thở phào nhẹ nhõm, trả lời: 【 Thật tốt quá, vậy khi nào cậu và Tiểu Giản tiên sinh rảnh, chúng ta hẹn gặp nhau một chút nhé. 】

Tiết Trầm nghi hoặc: 【 Cô gọi cả Lance à? 】

Dương Băng hỏi lại: 【 Ơ, không phải hai người là một đội sao?】

Tiết Trầm: "......"

Không biết từ bao giờ, cậu và đàn anh đã trở thành một tổ hợp trong mắt người ngoài rồi.

Nhưng như vậy cũng đâu phải tệ, đàn anh đẹp trai lại dịu dàng, làm việc chung càng tăng thêm năng suất.

Tiết Trầm: 【 Cô nói rất đúng, lát nữa tôi sẽ thảo luận với đàn anh】

Dương Băng: 【 Ha ha, tôi biết ngay mà, cậu và Tiểu Giản tiên sinh phối hợp ăn ý như vậy, chắc chắn phán đoán của tôi không sai lầm. 】

Tiết Trầm: "......"

Tuy rằng người đẹp rất thông minh, nhưng ánh mắt không tốt lắm thì phải.

Tiết Trầm cũng lười giải thích, dù sao đàn anh rất thân thiện, khẳng định không từ chối cậu đâu.

Để đề phòng, cậu vẫn gửi tin nhắn thăm dò Giản Lan Tư trước: 【 Đàn anh, tôi có chuyện muốn nhờ......】

Giản Lan Tư: 【 Được. 】

Tiết Trầm: "...... wow.

Tuy biết đàn anh là người tốt, nhưng tốc độ đáp ứng thế này cũng nhanh quá rồi.

Tốt xấu gì cũng phải hỏi vấn đề cụ thể trước chứ?

......

Dương Băng bên kia hình như rất sốt ruột, Tiết Trầm vừa đáp ứng, cô đã nhanh chóng sắp xếp thời gian.

Tiết Trầm nhận được thông tin, người bạn Dương Băng nói tới là đàn anh trong giới giải trí của cô, đã từng là ngôi sao nổi tiếng một thời – Hà Tự Thanh.

Lý lịch của Hà Tự Thanh giống như truyện cổ tích, nổi tiếng ngay khi vừa ra mắt công chúng, bước chân vào hàng ngũ siêu sao, thu hút muôn vàn fans ủng hộ, rất có tương lai trở thành Thiên Vương thế hệ tiếp theo.

Không ngờ vào thời điểm sự nghiệp như mặt trời ban trưa, gã được mời đến Châu Âu tham gia sự kiện, kết quả vừa gặp đã yêu nữ ca sĩ ngoại quốc, rơi vào lưới tình lập tức không màng sự phản đối của công ty, nhanh chóng công khai kết hôn với Lệ Phù.

Sự nghiệp của Hà Tự Thanh vì sự kiện đó mà chịu ảnh hưởng nặng nề, Lệ Phù cũng dứt khoát rời khỏi ngành ca hát, từ bỏ quê hương tới định cư tại Trung Quốc, làm người phụ nữ hậu phương cho Hà Tự Thanh.

Cũng may tuy một thời gian ngắn Hà Tự Thanh mất fans ủng hộ, nhưng thái độ kiên định với tình yêu lại thắng được thiện cảm từ người qua đường, dần dần lấy lại chỗ đứng vững chắc.

Tới nay đã hai mươi năm qua đi, Hà Tự Thanh thành công đảm nhận vai trò nam diễn viên chuyên nghiệp, trở thành thế hệ đi trước huyền thoại trong giới giải trí, tình yêu dành cho Lệ Phù vẫn chưa từng thay đổi, là cặp đôi kiểu mẫu nhận muộn vàn lời tán dương.

Đúng thời gian hẹn trước, Tiết Trầm và Giản Lan Tư lần theo địa chỉ Dương Băng gửi đến nhà Hà Tự Thanh, vì vướng cuộc họp báo nên Dương Băng không đi cùng.

Dương Băng đã đề cập trước với Hà Tự Thanh, vậy nên khi thấy hai người quá trẻ tuổi gã cũng không nghi ngờ, khách khí mời bọn họ vào trong.

"Mời vào." Hà Tự Thanh nói, năm nay gã gần 50 tuổi, nhưng nhờ sự chăm chút cẩn thẩn, nhan sắc tuấn tú chẳng hề mai một theo thời gian, không hổ mang danh thần tượng nổi tiếng.

Tuy vậy gần đây không nghỉ ngơi tốt, sắc mặt mười phần mỏi mệt, nhìn qua còn thấy một vòng quầng mắt xanh (*).

(*) Có ba loại quầng thâm mắt: xanh, nâu, đen. Nguyên nhân gây ra quầng mắt xanh là do máu lưu thông kém, mỏi mắt hoặc thiếu ngủ, ngoài ra có thể vì thiếu sắt.

Tiết Trầm và Giản Lan Tư theo Hà Tự Thanh vào phòng, Tiết Trầm vừa đi vừa hỏi: "Tôn phu nhân(*) không có nhà sao?"

(*) Tôn phu nhân: gọi vợ đối phương một cách kính trọng.

Mọi người đều nói Hà Tự Thanh cùng người vợ ngoại quốc tình cảm sâu đậm, lẽ ra khi gã gặp chuyện, Lệ Phù phải cận kề bên cạnh mới đúng, nhưng hiện tại chỉ có một mình Hà Tự Thanh.

"Cô ấy kiên định với chủ nghĩa vô thần, không tin những loại chuyện này đâu." Vẻ mặt Hà Tự Thanh bất đắc dĩ, giải thích: "Hơn nữa cũng không thích tôi đề cập đến, vậy nên đành phải lựa thời điểm cô ấy đi vắng mới hẹn gặp các cậu."

Tiết Trầm gật đầu nói: "Đây cũng là chuyện bình thường."

Ba người ngồi tại phòng khách.

Hà Tự Thanh gấp không chờ nổi hỏi: "Nghe Dương Băng nói, các cậu chỉ nhìn bằng mắt thường thôi đã có thể phát hiện ra ma quỷ?"

Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư đồng thời hết chỗ nói.

Nhưng rất khó để giải thích vấn đề này, vả lại cũng không phải chuyện gì quan trọng lắm.

Tiết Trầm nói ngắn gọn: "....Cứ coi là vậy đi."

Lại hỏi: "Ông nghĩ mình gặp quỷ?"

"Không phải hoài nghi, chắc chắn tôi gặp quỷ rồi." Nói đến vấn đề chính, sắc mặt Hà Tự Thanh căng thẳng, sợ hãi nhìn xung quanh một vòng mới hạ giọng giải thích tình huống của mình, "Là thế này, thời gian gần đây, trong nhà tôi liên tiếp xảy ra chuyện kì lạ....."

Hà Tự Thanh nói, bắt đầu từ nửa tháng trước, đêm khuya khi dần chìm vào giấc ngủ, gã luôn bị một tiếng hát lạ thường gọi tỉnh.

Tiếng hát kia không biết phát sinh từ đâu mà vang vọng khắp ngôi nhà, gã tìm mọi ngóc ngách đều không ra nguồn cơn.

Theo hình dung của gã, giọng hát đó vô cùng quỷ dị, bén nhọn cao vút, nội dung ca khúc rách nát không cứu nổi nhưng vô cùng mới lạ, hoàn toàn không giống thanh âm con người, khiến gã sởn tóc gáy.

Đáng sợ nhất chính là, giọng ca đó còn có sức mạnh xuyên thấu, mỗi lần vang lên đều như trực tiếp phát ra từ trong đầu, gã dùng nút bịt tai cũng vô dụng.

Hà Tự Thanh chỉ đôi mắt thâm màu xanh của mình: "Đã nửa tháng trôi qua tôi không có một giấc ngủ yên ổn."

"Tiếng hát lúc nửa đêm...." Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư liếc nhau, nhận ra sự khó hiểu trong mắt đối phương.

Ma quỷ thích bóng tối sợ ánh sáng, xác thật nhiều loại chủng loại sẽ phát ra âm thanh lúc nửa đêm, nhưng chủ yếu đều liên quan đến nguyên hình.

Ví dụ như ốc đồng tinh kêu "woo woo" quấy rầy Tần Cửu Hằng, thực tế là tiếng động vang lên khi gió thổi qua vỏ ốc.

Chọn trời khuya để hát bài ca quỷ dị, còn có thể truyền thẳng tới não bộ, đây là thứ gì?

Tiết Trầm hỏi: "Ông có nghe được nội dung cụ thể không?"

Hà Tự Thanh lắc đầu, "Loại âm thanh kia rất kì quái, tôi không hiểu nó đang hát cái gì."

Giản Lan Tư hỏi: "Tôn phu nhân thì sao? Cô ấy nói thế nào?"

Nhắc tới Lệ Phù, vẻ mặt Hà Tự Thanh càng thêm căng thẳng, trầm giọng nói: "Đáng sợ chính là, vợ tôi khẳng định không nghe thấy âm thanh nào cả."

Hà Tự Thanh bị tiếng ca kia tra tấn đến mức không ngủ nổi, nhưng Lệ Phù chung chăn chung gối lại hoàn toàn chẳng nghe thấy gì, lúc đầu Hà Tự Thanh còn nghĩ Lệ Phù ngủ quá sâu, vài lần tiếng ca vang lên đã chủ động gọi Lệ Phù dậy.

Kết quả càng kinh hoàng, Lệ Phù vẫn tỏ vẻ không nghe thấy.

"Lệ Phù không tin loại chuyện này, cũng không tin lời nói của tôi." Hà Tự Thanh nặng nề mà thở dài, "Cô ấy nghĩ tôi bị ảo giác, khuyên tôi đến bệnh viện kiểm tra."

Chưa hết, Lệ Phù còn cho rằng tư tưởng mê tín sẽ khiến việc chữa trị bị trì hoãn, không cho gã mời đại sư đến xem.

Hà Tự Thanh nhíu mày, "Lệ Phù nói, nếu để cô ấy phát hiện tôi tìm hòa thượng đạo sĩ, cô ấy sẽ thông cáo báo chí để mọi người đều biết tôi là đồ ngớ ngẩn."

Tiết Trầm: "...... Tính cách của tôn phu nhân thật mạnh mẽ."

Mấy năm nay Lệ Phù không xuất hiện trước công chúng, ai ai cũng đều cảm thấy người có thể rút lui theo Hà Tự Thanh vào thời điểm nổi tiếng nhất chắc hẳn vô cùng hiền hậu dịu dàng.

Hiện tại nghe Hà Tự Thanh nói, có vẻ câu chuyện không giống lời đồn.

Hà Tự Thanh ngượng ngùng cười: "Cô ấy sống rất có nguyên tắc.... Nhưng đây cũng là điểm khiến tôi yêu thích vô cùng."

Tiết Trầm trực tiếp làm lơ câu nói phía sau...... Đừng tưởng bổn long không biết Lệ Phù xinh đẹp đến nhường nào!

"Cô ấy nói cũng rất đúng." Tiết Trầm đánh giá ngôi nhà, "Nhìn qua ông không giống như đụng phải quỷ."

Nhà của Hà Tự Thanh thông thoáng rộng rãi, phong thủy rất vượng, cũng chẳng có âm tà uế khí, căn bản không xuất hiện xấu hiệu ma quỷ.

"Không thể nào." Hà Tự Thanh đâu chấp nhận kết luận này, khẳng định: "Chắc chắn tôi đã gặp quỷ rồi!"

Để chứng minh lời mình nói không sai, gã lại đề cập đến một sự kiện.

"Chắc các cậu chưa biết, hai ngày trước suýt chút nữa tôi bị quỷ kéo đi." Nói đến đây, sắc mặt Hà Tự Thanh trắng bệch, trong lòng tràn ngập sợ hãi.

Tiết Trầm hỏi: "Là sao?"

Hà Tự Thanh kể, khoảng thời gian này gã bị tiếng ca lúc nửa đêm tra tấn sắp phát điên rồi, cho nên thường lựa chọn ngủ bù vào buổi sáng.

Tuy vậy mọi khi phải công tác bên ngoài, đều nghỉ ngơi trong giờ giải lao

Mãi đến hai ngày trước, gã chạy xong lịch trình về nhà nghỉ phép, lúc ngủ trưa đột ngột gặp quỷ nhập tràng.

Ngày đó Lệ Phù tập yoga trong phòng khác, gã ngủ trưa tại giường của mình, không ngờ vừa lơ mơ nửa giấc đột nhiên bị thứ gì đó đè chặt, gã lập tức tỉnh lại, sau đó phát hiện thân thể đã bị khống chế.

Rõ ràng gã cảm nhận được thứ áp chế mình mang hình dạng con người, còn một đôi tay mạnh mẽ che miệng cùng mắt gã, khiến gã không thể mở mắt cũng không thể kêu cứu nổi.

Gã giãy giụa bằng tất cả sức lực, nhưng đối phương cứng rắn vô cùng, căn bản không có cơ hội cử động.

"Lúc ấy tôi cho rằng mình sắp chết rồi." Ánh mắt Hà Tự Thanh toát lên sự sợ hãi, "May là Lệ Phù kịp thời xuất hiện......."

Lúc ấy Hà Tự Thanh không xác định được thứ đè nặng mình là gì, thân thể căng chặt, miệng mũi bị bịt kín, đến hô hấp cũng trở thành vệc khó khăn.

Thời điểm gã cận kề ranh giới cái chết, âm thanh Lệ Phù tựa như tiếng trời vang lên bên tai: "Tình yêu, anh làm sao vậy? Sắc mặt anh trông rất khó coi đó?"

Theo giọng nói của Lệ Phù, thứ đè trên người Hà Tự Thanh dần dần rời đi.

Thân thể Hà Tự Thanh lúc này mới khôi phục tự do, có thể mở to mắt, tiếp tục hô hấp. Gã lấy sức bật dậy, tìm kiếm khắp nơi, nhưng trong phòng đâu còn ai khác ngoài Lệ Phù.

Mà sau đó gã nói chuyện với Lệ Phù, cô ấy xác minh khi vào phòng chỉ thấy gã đang nằm ngủ, không có ai bên cạnh.

"Lệ Phù cho rằng tôi quá mệt mỏi sinh ra ác mộng, nhưng tôi biết không phải như vậy." Đại khái vì quá kinh sợ, Hà Tự Thanh dần dần trở nên kích động, "Lúc ấy tôi rất tỉnh táo, cả đời không thể quên đi cảm giác bị áp chế này, hơn nữa....."

Gã dừng một chút, tiếp theo cởi bỏ nút thắt sơ mi, kéo vạt áo bên trái nơi trái tim ra, "Các cậu nhìn này."

Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư quan sát theo động tác của gã, lập tức thấy ngực Hà Tự Thanh xuất hiện năm vết bầm tím giống ngón tay, thêm vài đường ứ máu như bị móng tay cào xước.

Giản Lan Tư nhíu mày: "Đây là cái gì?"

Giọng điệu Hà Tự Thanh gấp gáp: "Đây là dấu hiệu con quỷ kia để lại trên người tôi trước khi bỏ đi, nó dùng sức bóp chặt lồng ngực tôi, tựa như muốn móc trái tim ra vậy."

Tiết Trầm không khỏi nghi hoặc: "Vợ của ông nhìn thấy dấu vết này chưa?"

Lệ Phù không tin ma quỷ, nhưng hẳn vẫn có thể quan sát kí hiệu này bằng mắt thường.

"Đã nhìn rồi." Hà Tự Thanh ngửa mặt lên trời rơi lệ, "Cô ấy hỏi có phải tôi ở bên ngoài bị người phụ nữ cào rồi trở về lấy cớ lừa cô ấy hay không."

Tiết Trầm, Giản Lan Tư: "......"

Không thể phủ nhận sự hoài nghi này có phần hợp lí.

-------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Trầm: Có một điều cần phải nói, sự tín nhiệm Lệ Phù dành cho chồng còn không bằng sự tin tưởng tôi dành cho đàn anh.

.

Lại đến đoán một chút, tà ám lần này là thứ gì đây nhỉ?