Chương 42: Phiên ngoại

Sau Khi Sống Lại Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: Cá Mặn

Beta: Karma Miao

Lý Tư Niên nói là cùng Khương Dung Hiên thử xem, trên thực tế thì mấy việc một đôi tình nhân chính thức sẽ làm bọn họ làm không thiếu việc nào.

Sáng hôm nay Lý Tư Niên xoa xoa phần eo vẫn còn đau nhức của mình định đi vào WC, nhưng Khương Dung Hiên đã ôm chặt anh không chịu để anh đi.

Em trai phía sau âm thanh nũng nịu nhưng lực cánh tay lại không nhỏ: “Sao anh lại muốn chạy chứ, ở lại đây với em.”

Bộ mặt già của Lý Tư Niên đỏ lên, hồi tưởng lại chuyện đêm qua.

Hai người thử tư thế mới, anh có chút chịu không nổi muốn bỏ cuộc, Khương Dung Hiên lôi kéo cổ chân anh không cho anh đi, còn thổi khí bên tai anh: “Anh đừng chạy mà, quay lại đây.”

Nghĩ đến đây, anh quay đầu lại, đá mạnh vào bắp chân của Khương Dung Hiên.

“Anh trai cậu muốn đi WC! Buông tay!”

Khương Dung Hiên bị anh chọc cười, chậm rãi mở mắt ra, hai mắt sáng ngời, hoàn toàn không hề buồn ngủ.

Lý Tư Niên liền biết y lại giả vờ.

Cái đồ nam trà xanh này!

Hứ!

Lý Tư Niên ngay từ đầu đã biết Khương Dung Hiên không phải người ngây thơ trong sáng gì, nhưng sau khi thực sự ở bên nhau, anh mới phát hiện tim Khương Dung Hiên quả thực đen hơn chó mực!

Lấy vấn đề lên giường làm ví dụ, chỉ cần anh không đáp ứng yêu cầu của Khương Dung Hiên, y liền bắt đầu cụp mắt bĩu môi, muốn oan ức bao nhiêu có oan ức bấy nhiêu, một khi anh không chịu nổi em trai làm nũng mà đồng ý, Khương Dung Hiên liền lập tức trở thành nhân vật chính trong Lật mặt, ném anh lên giường làm muốn chết đi sống lại.

Ừm… ngoại trừ ở trên giường tương đối bá đạo, Khương Dung Hiên cũng không có gì không tốt.

Ở những khía cạnh khác y ngoan thật sự, anh nói cái gì thì chính là cái đó.

Nhưng mà cái này cũng thiệt là quá đáng!

Lý Tư Niên vào WC tắm rửa một trận. Đêm qua ôm nhau ngủ, trên người dính nhớp toàn mồ hôi.

Từ toilet đi ra, Khương Dung Hiên đã không còn trên giường.

Trong phòng bếp có tiếng động, anh đi qua quả nhiên thấy em trai ngoan của anh đang nấu cơm.

Trù nghệ của Khương Dung Hiên cũng không tệ lắm, một khi bọn họ nửa đêm làm càn, bữa sáng hôm sau sẽ do Khương Dung Hiên làm.

Khương Dung Hiên nghe được tiếng bước chân quay đầu lại nhìn anh: “Bữa sáng làm xong rồi.”

Lý Tư Niên lên tiếng, kéo ghế dựa ra ngồi xuống.

Bữa sáng lên bàn, câu đầu tiên Khương Dung Hiên nói với Lý Tư Niên chính là: “Anh ơi, về nhà với em đi.”

Lý Tư Niên thành công bị sặc, ho đến nỗi nước mắt trào ra.

Khương Dung Hiên lại đây vỗ nhẹ lưng thuận khí cho anh: “Anh cẩn thận một chút, sao ăn một bữa cơm thôi mà cũng bị sặc?”

Lý Tư Niên giương mắt nhìn y: “Về nhà em? Chúng ta lúc này mới… ba tháng, về nhà em có phải hơi nhanh quá không?”

Đôi mắt anh ầng ậc nước vì ho, khóe mắt cũng phiếm chút đỏ hoe.

Khương Dung Hiên nhìn anh không nói lời nào, trước tiên cúi người hôn lên mắt anh, cười nói: “Anh nghĩ gì vậy, không phải về Khương gia, là về nhà em, chỗ ở bên ngoài của em.”

“Hay là thật ra anh vẫn nóng lòng muốn ra mắt gia đình em?”

Lý Tư Niên vội nói: “Anh không có, tại vì lời em nói có nghĩa khác, không thể trách anh.”

Khương Dung Hiên bật cười: “Được được, khiến anh hiểu lầm là lỗi của em.”

“Ừm…nhưng mà không phải nhà ở Tô Thành đâu, là ở Hải Thành. Em muốn cho anh xem một vài thứ, anh về Hải Thành với em đi.”

“Ừm, không sao, đi máy bay một chuyến cũng chỉ mất hai tiếng, anh có rất nhiều thời gian.” Lý Tư Niên tránh sang một bên và ra lệnh cho Khương Dung Hiên tránh xa một chút: “Trở về ăn cơm!”

Hai người mua vé máy bay trở về Hải Thành vào ngày hôm đó, ăn sáng xong liền ra sân bay.

Nhà của Khương Dung Hiên ở Hải Thành là một căn hộ nhỏ, chỉ 100 mét vuông, vị trí cũng không tốt, không bằng bất kỳ bất động sản nào y sở hữu.

Nhưng Khương Dung Hiên nói: “Đây là ngôi nhà mà mẹ em để lại cho em, em đã sống ở đây nhiều năm rồi. Những đồ vật quan trọng em đều cất ở đây.”

Khương Dung Hiên dẫn Lý Tư Niên đến một căn phòng nhỏ.

Đây cũng không phải là phòng tiện ích, nhưng xác thật bên trong chỉ cất đồ vật.

Bức tường của căn phòng đối diện với cửa ra vào được dán dày đặc một đống ảnh, một chiếc bàn được kê dựa vào bức tường bên trái, và một chiếc tủ quần áo được kê dựa vào bức tường bên phải.

Lý Tư Niên bước vào, những bức hình chụp trên tường đều là hình của một người.

Là anh.

Mặc đồng phục, mặc vest, đồ bình thường,…

Khương Dung Hiên từ phía sau ôm lấy anh: “Anh à, em là đồ biến thái, em thích theo dõi chụp lén anh.”

Không chờ Lý Tư Niên nói chuyện, y chỉ vào tấm hình gần đó: “Đây là tấm em thích nhất nè.”

Trong ảnh anh đang mặc đồng phục học sinh màu trắng với cuốn sách trên tay và một cặp kính trên sống mũi.

Ảnh chụp là mặt nghiêng 45 độ, anh nhìn xuống đường với vẻ mặt nghiêm túc, lúc ấy hẳn là anh đang rất sốt ruột.

Lý Tư Niên hỏi: “Vì sao lại thích bức này nhất? Đẹp sao?”

“Không phải, mỗi bức ảnh của anh đều rất đẹp.” Khương Dung Hiên giải thích: “Bởi vì sắc mặt trong ảnh của anh khó coi như vậy, là do anh vì em mà cãi nhau với Lâm Nguyên.”

Hồi ức của Lý Tư Niên cũng bị câu nói của y câu lên.

Đây là khoảng thời gian của kỳ thi giữa kỳ.

Bởi vì anh đang bận rộn với điểm số của mình trong năm cuối cấp, hơn nữa Lý Thành lại sẽ không vì vậy mà giảm bớt áp lực công việc cho anh, đoạn thời gian đó anh cực kỳ khó chịu.

Anh đi tìm Lâm Nguyên ăn cơm, lại thấy Lâm Nguyên dẫn theo người bắt nạt Khương Dung Hiên.

Ngay lúc đó anh cũng không biết là anh đang thấy đồng cảm nghĩ tới bản thân mình hay sao, dù sao chính là anh cực kỳ tức giận.

Vì thế anh tiến lên một phen đẩy Lâm Nguyên ra: “Anh có bệnh sao? Vì sao cứ muốn bắt nạt cậu ta?”

Lâm Nguyên bị phá đám cũng có chút không vui: “Không phải tôi nói với cậu rồi sao, nó là con riêng của ba tôi, con của kẻ thứ ba phá hoại gia đình tôi, tôi dạy dỗ nó là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”

“Cho dù mẹ cậu ta là kẻ thứ ba thì người sai cũng là bà ấy, không phải cậu ta! Không ai có thể tự lựa chọn xuất thân, nếu có thể chẳng lẽ cậu ta muốn mình làm con riêng sao?”

Lý Tư Niên nói: “Cậu ta ngày nào cũng mặt mũi bầm dập về nhà, nhà các anh lại trước nay không hề hỏi qua, mỗi ngày làm như chẳng có chuyện gì xảy ra đưa cậu ta đến trường, đối với anh đã đủ thiên vị rồi đi.”

“Mẹ là kẻ thứ ba, cha lại không coi trọng, cậu ta đã đủ thảm thiết rồi, đây đã là trừng phạt với cậu ta, vậy còn chưa đủ sao? Anh còn muốn thế nào nữa?”

“Đánh chết người ta sao? Vậy bây giờ anh đánh chết cậu ta đi! Anh dám sao?”

Lý Tư Niên lúc ấy thật sự nhớ đến chính mình, lúc anh bị bắt nạt bố và mẹ ở nhà cũng sẽ coi như không nhìn thấy gì.

Lâm Nguyên thấy Lý Tư Niên thật sự tức giận, cũng không dám cứng rắn nữa, oan ức mà nói: “Sao cậu lại giúp hắn nói chuyện chứ?”

Lý Tư Niên thở ra một hơi: “Vì tôi cảm thấy không cần thiết, bắt nạt cậu ta làm gì? Cậu ta cũng không muốn.”

Nói xong, anh cảm thấy có chút chột dạ nên không để ý tới Lâm Nguyên nữa, xoay người rời đi.

Ngày hôm đó anh không ăn mà tìm một góc để khóc.

Anh thật sự quá mệt mỏi, ba anh vì sao không hề cảm thông cho vất vả của anh?

Khóc hết thời gian ăn trưa, Lý Tư Niên cảm thấy khá hơn nhiều, anh ngồi trong góc trong chốc lát, chờ dấu khóc trên mặt tản bớt anh mới đi ra.

Cho nên lúc ấy anh không phải sốt ruột, biểu tình nghiêm túc chỉ là bởi vì tâm trạng anh không tốt.

Khương Dung Hiên nói: “Anh vì em mà cãi nhau với Lâm Nguyên, anh không biết lúc ấy em vui cỡ nào đâu, em nghĩ cuối cùng em cũng đã là người có dấu ấn trong lòng anh.”

Nói đến đây, Lý Tư Niên nhớ ra rằng sau này anh không hề nhận ra Khương Dung Hiên. Anh có chút ngượng ngùng, vội tùy tiện chỉ vào một đồ vật chuyển chủ đề: “Đây là cái gì?”

Lý Tư Niên chỉ vào một đống giấy A4 buộc gọn gàng trên bàn.

Khương Dung Hiên cầm lấy mới phát hiện đây là luận văn đại học của anh.

Khương Dung Hiên nói: “Lúc anh học xong năm hai em đã tốt nghiệp cấp ba, lúc ấy anh cùng bạn bè trở về thăm thầy cô, cùng thầy cô ăn bữa cơm, vừa lúc lớp em tụ họp cũng trong tiệm cơm đó.”

Lý Tư Niên nhớ lại buổi tụ tập bạn học cách đây nhiều năm.

Vì sao vừa nhắc liền nhớ? Bởi vì Lý Tư Niên mỗi ngày đều rất bận, nhiều năm như vậy anh cũng chỉ tham gia tụ tập có một lần duy nhất đó.

Hôm đó là ngày cuối cùng của học kỳ 2 năm thứ hai, giảng viên của môn tự chọn để lại một bài tập, chính là bản luận văn kia.

Anh định đến buổi tụ họp trực tiếp đưa bài luận cho giảng viên, kết quả giảng viên lại quá lười, cảm thấy ôm quá nhiều luận văn trở về rất mệt nên chỉ chấm điểm cho anh.

Sau đó anh liền cầm luận văn đi ăn cơm.

Tửu lượng của anh rất tốt, nhờ bị Lý Thành mang đi tham gia một đống tiệc xã giao luyện ra, cho nên lúc đại đa số bạn học đều uống say anh vẫn còn thanh tỉnh.

Lúc ấy đi WC, hình như có đụng vào một người, tưởng là người say rượu đi đứng không vững nên chỉ nói xin lỗi rồi bỏ đi.

Hiện tại xem ra, có khả năng cái người dùng sức đụng anh lúc đó chính là Khương Dung Hiên. Nhưng mà Lý Tư Niên không hiểu lắm.

“Em lấy luận văn của anh làm gì?”

Khương Dung Hiên ghé sát vào lỗ tai anh nói một câu, Lý Tư Niên tức giận trực tiếp quay đầu đạp cho đứa em trai này một cái.

Coi như anh phát hiện, đối với cái đồ da mặt dày, cho dù anh có lớn hơn hai tuổi cũng không thể nào so được.

Khương Dung Hiên cười một lát, lại chỉ vào tủ quần áo hỏi: “Anh có muốn xem tủ quần áo không?”

Lý Tư Niên không để ý đến y, tự mình mở cửa tủ quần áo ra.

Tủ quần áo được chia thành hai tầng trên dưới, nhưng không có quần áo trong đó mà đựng thứ khác. Lý Tư Niên liếc mắt một cái liền thấy được một đồ vật quen thuộc, một bình rượu rắn lớn.

Lý Tư Niên chỉ vào cái bình kia, kinh ngạc hỏi: “Cái này, này không phải……”

Đây không phải là cái bình rượu anh đem ra lúc anh ăn cơm với người của Kiến trúc Xuyên Hiệp sao?!

“Kiến trúc Xuyên Hiệp là của Khương thị, lúc anh theo chân bọn họ bàn chuyện làm ăn cũng là lúc em quản lý Xuyên Hiệp.” Khương Dung Hiên nói: “Em thật sự không ngờ, bọn họ đi hợp tác lại có thể gặp anh, cho nên em bảo bọn họ nhanh chóng chấp nhận hợp tác với anh.”

“Vốn dĩ lúc ấy em muốn mượn chuyện công tác tiếp cận anh, nào ngờ anh không ở Lý gia cũng mặc kệ mọi chuyện, em đành phải tạm hoãn, chờ xử lý xong công việc ngập đầu lại đi tìm anh.”

Khương Dung Hiên nói xong dính dính đi tới gần ôm anh: “Anh không biết em nhớ anh nhiều thế nào đâu, hợp tác không thành em bảo bọn họ cố gắng lấy những món đồ anh lưu lại mang về đây.”

“Kết quả bọn họ ôm về cho em cái này.”

“Theo lời bọn họ nói, cái bình rượu này là bọn họ giành lại từ trong tay người phục vụ, suýt chút nữa bị ném đi rồi.”

Lý Tư Niên khóe miệng hơi giật giật: “Em đúng thật là bất chấp mà sưu tầm.”

“Em chỉ có tật xấu này thôi, thích thu thập đồ vật liên quan đến anh.”

Lý Tư Niên hừ nhẹ một tiếng: “Tủ quần áo của em, anh tưởng là trang bị quần áo, không ngờ lại dùng để đựng mấy thứ hỗn độn này.”

“Em rất muốn giữ quần áo của anh, đáng tiếc em không lấy được.”

Lý Tư Niên suy nghĩ trong chốc lát, hỏi: “Em cảm thấy anh mặc đồ gì đẹp nhất.”

Khương Dung Hiên không chút do dự nói: “Đồng phục học sinh.”

“Vì sao?”

“Bởi vì lúc anh từ trên trời giáng xuống cứu vớt cuộc đời em là lúc anh mặc đồng phục.” Khương Dung Hiên ý chí cầu sinh vô cùng mạnh mẽ: “Anh mặc gì cũng đẹp, nhưng bộ dáng anh mặc đồng phục thật khiến người ta khó mà quên được.”

Khương Dung Hiên thực sự chỉ đưa Lý Tư Niên qua để xem nhà của y mà thôi, đêm đó bọn họ quay trở lại Tô Thành.

Ngày tháng bình lặng trở lại.

Cho đến ngày thứ ba sau khi đi Hải Thành, Lý Tư Niên lặng lẽ tung chiêu.

Bình thường đều là Lý Tư Niên đi tắm rửa trước, ngày đó anh lại một hai phải bắt Khương Dung Hiên đi.

Khương Dung Hiên cũng không nghĩ nhiều, đi tắm, vừa đi ra nhìn thấy cảnh tượng trước mắt y trực tiếp sững sờ tại chỗ.

Lý Tư Niên thay một bộ đồng phục học sinh màu trắng, trên sống mũi cao thẳng đeo một đôi kính, biểu tình lãnh đạm.

Anh yên lặng ném vào lồng ngực Khương Dung Hiên một túi nilon, giống như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau trong toilet trường học.

Khương Dung Hiên không chớp mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, một hồi lâu sau mới chịu cúi đầu xuống.

Vừa nhìn một cái lại choáng váng cả người.

Trước kia Lý Tư Niên ném vào lồng ngực y là thuốc trị ngoại thương, lần này là một hộp bao-cao-su.

Khương Dung Hiên không thể nhịn được nữa, trực tiếp lao thẳng về phía Lý Tư Niên.

Đáng thương thay một bộ đồng phục với vừa đặt làm xong, mới mặc lần đầu tiên đã bị ai đó xé nát bấy.

Toàn văn hoàn