Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Và Tình Địch He
Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Phong Nguyệt
Đầu Đàm Trì đau như kim châm, gấp gáp muốn lấp đầy lỗ hổng ký ức.
Ký ức thiếu hụt làm cậu hoảng loạn, nhưng không ảnh hưởng đến phán đoán chính xác của cậu, cậu nhìn Trình Hoài, chắc nịch nói: "Tôi biết không phải cậu."
Mặc kệ mọi chuyện thế nào, cậu đều vững tin vào Alpha của mình.
Băng cứng bị ánh mặt trời hòa tan, Trình Hoài không khỏi thầm cười nhạo lo lắng vớ vẩn của mình, trào phúng: "Nếu là tôi, chỉ sợ hôm nay cậu không phải nằm ở bệnh viện mà là ở ngục giam."
Tin tưởng? Anh không cần Đàm Trì tin tưởng, Đàm Trì càng hận anh, càng chán ghét anh mới làm anh thấy hả hê.
Hà tất phải để ý cái nhìn của Đàm Trì với mình.
"Hôm qua cậu ta mới cùng ông chủ Tà Dương ăn cơm, giải thích thế nào đây?" Cố Kiều bật chế độ diều hâu bảo vệ gà con, không hề thả lỏng cảnh giác.
"Bàn hợp đồng." Trình Hoài nhàn nhạt nói.
Cố Kiều: "..."
Nghe có vẻ hợp lý.
"Cố Kiều tin tôi, không phải cậu ta, tôi tin cậu ta sẽ không hãm hại tôi." Đàm Trì xoa xoa thái dương, thoáng sửa sang tình huống hiện tại.
Dựa vào vài câu trò chuyện ít ỏi của Cố Kiều và Trình Hoài, e rằng scandal "ngủ với fan" nghiêm trọng hơn cậu nghĩ nhiều, thiếu hụt ký ức làm cậu bực bội, khuôn mặt sinh ra vài phần nôn nóng và mệt mỏi.
Hiện tại đã đủ sứt đầu mẻ trán, cậu không muốn tăng thêm chuyện mất trí nhớ cho mọi người.
"Nhưng..." Cố Kiều nhăn mày, thay đổi nét mặt nhìn Trình Hoài: "Nếu không phải cậu thì cậu đến bệnh viện làm gì?"
"Tôi tra được đại chỉ IP của người đăng tin "ngủ với fan", đối phương vô cùng giảo hoạt, trong hai ngày đã vượt hai tỉnh, sau khi bị bắt mới cung khai." Trình Hoài tùy ý lấy một chiếc ghế dựa ngồi xuống, bắt chéo chân, tư thái ưu nhã, một tay chống cằm, nói: "Tất cả hình ảnh đều là do người khác chỉnh sửa rồi chia sẻ cho, tương tự với điều khiển từ xa, người kia cũng vậy, cũng do người khác thao túng."
"Âm mưu có tổ chức có kế hoạch, e là người tham dự không ít, dẫu có tóm được hung thủ cũng rất tốt kém, vô cùng khó tra." Đàm Trì hơi nhíu mày, nghiêm mặt nói.
"Việc cấp bách," Trình Hoài dừng lại, "Là tìm được fan trong video."
"Lúc ấy Đàm Trì bị chuốc say đưa đến khách sạn, mơ mơ màng màng bị người chụp ảnh giường chiếu.
Thời gian tôi tra là khoảng nửa năm trước, cameras khách sạn đã bị xóa sạch sẽ, căn bản không tìm được chứng cứ chứng minh Đàm Trì vô tội." Cố Kiều nhíu mày phân tích.
Nói xong, hắn liền hối hận xanh ruột, lời này không nên nói cho Trình Hoài nghe!
Hắn nhìn Trình Hoài, không được tự nhiên hỏi: "Vì sao cậu muốn giúp chúng tôi? Tôi và Đàm Trì không tin."
Trình Hoài và Đàm Trì cùng giành Văn Yến Bác đã xé rách mặt từ lâu, tình cảm không có, tiền bạc càng không.
"Cũng không phải tôi giúp các người." Trình Hoài cười lạnh, liếc nhìn Đàm Trì, sâu xa nói: "Có điều mọi chuyện đều có giá."
Đưa than ngày tuyết khó, dệt hoa trên gấm dễ.
Anh không có hứng thú làm chuyện vô ích, nếu làm thì phải thu hồi phí tổn thất.
"Vậy nên, thảo luận một chút?" Đàm Trì cười hỏi.
Sau đó cậu đuổi Cố Kiều lo bóng lo gió ra ngoài, nhích người ngồi giữa giường, duỗi tay nắm tay anh một cách thân mật, cười nói: "Lần này lại muốn làm gì?"
Khi nhiệt độ lạnh lẽo chạm vào lòng bàn tay rộng lớn của Trình Hoài, anh quay đầu nhìn ánh mắt trong veo kia, hệt như bị mèo cào lên đầu quả tim.
Trình Hoài gỡ tay cậu ra, châm chọc nói: "Chỉ sợ cậu làm không được."
Nếu giá trị không tương đương thì cọc giao dịch này có vẻ không thực tế.
Trong đầu anh hiện lên lời của Tô Yến, cõi lòng hỗn loạn.
"Chỉ cần anh nói, em sẽ làm được." Đàm Trì bị gỡ tay ra, tưởng anh không tin cậu, ngẩng đầu không phục nói.
Hừ! Nói thế nào cậu cũng là Omega khốc nhất! Có gì có thể làm khó cậu?
"Tôi có thể giúp các cậu" Trình Hoài thoáng cúi người nhìn thẳng cậu, lạnh lùng nói: "Nhưng cậu phải làm tình nhân của tôi một năm."
Đàm Trì ngạc nhiên, đồng tử hơi mở to: "Tình...!nhân?"
Chuyện này...?
"Một năm này cậu không thể thích bất kỳ kẻ nào." Trình Hoài đột ngột đứng dậy, quan sát cậu từ trên cao, ngón tay tràn ngập dục vọng khống chế nắm cằm cậu, tầm mắt u ám đảo qua đôi môi mỏng, khàn giọng nói: "Tôi kêu cậu làm gì thì cậu làm cái đó, không được cãi lại."
Khoảng cách đột ngột kéo gần, chóp mũi Đàm Trì quanh quẩn hơi thở ấm áp của đối phương, hormone mãnh liệt bao trùm lấy cậu, ngón tay tràn ngập chiếm hữu dần dần dùng sức theo giọng điệu đối phương, như niết lấy thần kinh mẫn cảm của Đàm Trì.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch...!
Gương mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại, lời tỏ tình trá hình và tư thế mập mờ khiến mặt cậu như phải bỏng, hô hấp đình trệ, đầu óc lộn xộn.
Cái gì một năm không thể thích bất luận kẻ nào, dịch ra là một năm này chỉ có thể thích một mình anh! Cậu thề cậu không hề câu tam đáp tứ ở bên ngoài, dù mất trí nhớ cũng không có khả năng, không biết sao cậu ngửi thấy mùi dấm chua loét.
Vẫn thích ăn giấm như trước.
Có điều đây là lần đầu tiên cậu nghe được lời tỏ tình thẳng thừng thế này.
"Trình Hoài, anh...!Anh niết em đau." Giọng cậu mềm mại hệt như mèo con, trái tim đập ầm ầm, loại cảm giác này làm cậu cảm thấy vừa xa lạ vừa sợ hãi, gần như vô thức đặt hai tay lên ngực Trình Hoài làm tư thế phòng thủ.
Khoảng cách gần như vậy, cậu có thể nhìn thấy rõ lông mi dài, ánh mắt sâu hun hút của Trình Hoài.
Lẽ ra cậu sớm quen mới phải, vậy mà lại như lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi, nửa sợ hãi nửa phấn khích.
"Tôi rất xấu đúng không?" Trình Hoài phát hiện cậu chống tay, một tay khác giữ chặt cổ tay cậu, thấy Đàm Trì từ chối y như trong dự định, đáy mắt hiện lên vài phần hung ác, cười nói: "Cậu vẫn nên tiếp tục hận tôi đi!"
Sau đó anh buông tay, xoay người muốn đi.
Trong nháy mắt kia, Đàm Trì có thể liếc thấy mất mát chợt lóe lên trong mắt anh, một ý nghĩ nhanh chóng hiện lên trong đầu, cậu không do dự đứng dậy giữ chặt tay anh, vòng tay ôm anh từ phía sau: "Không xấu, không xấu chút nào."
Trái tim lạnh lẽo bị vòng tay kia làm thít chặt, anh cười mỉa: "Đàm Trì, câu này không giống như cậu sẽ nói."
"Ừm, em đồng ý." Đàm Trì gác cằm lên vai anh, quả nhiên ngửi được vị quýt trên người anh, hơi chua chua.
Đúng là tới kỳ mẫn cảm rồi.
Cảm xúc của Alpha nhà cậu đang rối loạn, cần phải trấn an, nếu không sẽ dễ dàng bị sa sút bởi cảm giác cô đơn bất lực của kỳ mẫn cảm.
"Cậu đồng ý?" Sao cậu có thể đồng ý?
Trình Hoài nhíu mày, đáy mắt ánh lên phẫn nộ.
Mỉa mai châm chọc, đối chọi gay gắt trong dự kiến không xuất hiện, đáp án ngoài dự đoán làm anh vừa bực bội vừa nghi hoặc.
Nhưng anh rất nhanh đã hiểu được khúc mắc trong đó, không thấy ngoài ý muốn nữa.
Hiện tại Đàm Trì đã cùng đường, cộng thêm đối phương rõ ràng muốn mạng cậu, ngoại trừ làm tình nhân của anh, căn bản không lựa chọn khác.
Đàm Trì từng cảm thấy đây là giao dịch bẩn thiểu, hiện tại cũng dính vào.
"Ừm." Đàm Trì gật đầu.
Trình Hoài nhận được đáp án xác định không biết sao bị tức đến bật cười, cười mỉa vài tiếng "Được".
Còn tưởng dù Đàm Trì chết cũng muốn bảo trì thanh cao, buồn cười là bây giờ chỉ có thể cùng anh sa ngã.
Xem đi, tình yêu của cậu dành cho Văn Yến Bác cũng không sạch sẽ như cậu nghĩ.
À đúng, Văn Yến Bác có chỗ nào bằng anh!
"Không phải là anh giả làm kim chủ của em, em làm tình nhân của anh sao?" Đàm Trì thấy anh âm dương quái khí, thầm nghĩ Alpha ở kỳ mẫn cảm thường rất cổ quái, cười nhéo mặt anh: "Sang năm em giả làm kim chủ của anh, anh giả làm tình nhân của em, ai cũng không thiệt!"
Trình Hoài cười nhạo, giữ chặt bàn tay lộn xộn kia: "Sang năm?"
"Ừm." Đàm Trì nhún vai.
Tin tức tố của Đàm Trì đang rất nhạt, hẳn là ngày đầu tiên, còn khoảng 6 ngày nữa, hy vọng thuốc ức chế có tác dụng.
Theo đà này đừng nên nói chuyện mang thai cho Trình Hoài biết thì hơn, chờ kỳ mẫn cảm qua rồi nói sau.
"Nếu đã nhất trí, vậy cậu nên lấy thành ý ra đi." Trình Hoài rũ mắt nhìn Đàm Trì đang lơ đễnh, duỗi tay khóa chặt người, chỉ chỉ khóe môi, cười xấu xa: "Coi như chút tiền đặt cọc."
Hiện tại Đàm Trì là của anh.
Đàm Trì ngước mắt nhìn anh, đôi mắt u ám lại tràn ngập tính xâm lược tức thì đập vào mắt cậu, dáng vẻ cấm dục giờ phút này lại trở nên nhiếp hồn.
Trong trí nhớ, cậu từng hôn đôi môi mỏng kia rất nhiều lần, lẽ ra phải ngựa quen đường cũ mới phải.
Nhưng giờ đây lại như gặp phải câu đố thế kỷ, thân thể căng cứng, bên tai đỏ như bị thiêu, chần chừ nhìn đôi môi mỏng của Trình Hoài.
Khi Omega trấn an Alpha, phương pháp đơn giản nhất là tiếp xúc thân thể.
Hôn môi có thể tăng cường giao lưu tin tức tố giữa hai bên, trấn an cảm xúc Alpha một cách nhanh chóng.
Một tay Đàm Trì vịn lên Trình Hoài, lồng ngực đập ầm ầm, gần như ép bản thân đến gần Trình Hoài.
Song, dường như có lực lượng không ngừng kháng cự hành vi này, làm cậu không ngừng có ý nghĩ lui về sau.
Hành vi thân mật không phải để gia tăng thân thiết của hai người yêu nhau sao?
Không yêu ư? Không, cậu xác định mình rất yêu Trình Hoài.
Nếu không sao lại biến mình thành Omega chứ?
Sự rề rà của Đàm Trì làm Trình Hoài mất kiên nhẫn, anh cười lạnh gỡ tay Đàm Trì, "Chơi không nổi thì đừng đáp ứng."
Đàm Trì nhanh chóng xác định chuyện "cực kỳ yêu Trình Hoài" một lần nữa, duỗi tay giữ chặt cà vạt của anh, làm đầu Trình Hoài cúi thấp xuống, Đàm Trì chuẩn xác dán lên môi anh, hai tay ôm cổ anh.
Trong nháy mắt kia, đầu óc Đàm Trì trống rỗng, không dám hô hấp, vụng về dán môi anh, cậu không biết nên không biết nên làm sao cho phải, chỉ đành ma sát môi Trình Hoài.
Một loại tâm lý tự ti của học tra lũ lượt kéo đến, cậu mờ mịt luống cuống đẩy ra, đỏ mặt lắp bắp: "Em, em...!em..."
Gấp! Sau khi mất trí nhớ kỹ thuật hôn xuống dốc, lỡ bị ông xã ghét bỏ phải làm sao?
Con ngươi Trình Hoài dao động, xúc cảm mềm mại như lông chim lướt qua môi, thân thể như bị rót chì không thể nhúc nhích, nhìn Đàm Trì đỏ ửng mặt, thờ ơ lạnh nhạt lần nữa tan rã.
"Kỹ thuật hôn," Anh kéo Đàm Trì ra xa khoảng nửa cánh tay, xoay người đi về phía cửa, khinh thường nói: "Thật tệ."
Đàm Trì tức đến bật cười, rầu rĩ nghĩ kỳ mẫn cảm của Alpha thật khó hầu hạ.
Hết chương 4.