Chương 25: Đánh Dấu

Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Và Tình Địch He

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Edit: Phong Nguyệt
"Đương nhiên, nếu trước đây có quầy rầy Văn tiên sinh thì cho tôi xin lỗi.

" Cố Kiều bắt chước Đàm Trì bày vẻ thâm tình nhưng thật ra vô cảm nói: "Về sau tôi sẽ không quấy rầy Văn tiên sinh nữa, chỉ mong Văn tiên sinh tiền đồ như gấm, vạn sự như ý, sớm ngày tìm được chân ái.

"
Văn Yến Bác nhẫn nại nghe xong, lễ phép đáp lại: "Cảm ơn, anh là người tốt.

"
Cố Kiều: "! "
Không có gì hay để đánh giá.

Xong chuyện, Văn Yến Bác không có hứng thú ngồi ăn thịt nướng, nói với nhân viên vài câu rồi chuồn mất, Cố Kiều ôm hộp giấy nhìn Đàm Trì, thấy cậu không có chút dao động nào mới nhẹ nhàng thở ra, lấy đại một cái cớ tạm biệt.

Ngụy Yến gác việc trên tay, theo hắn xuống lầu, lái xe dừng trước mặt Cố Kiều đang đón xe, "Lên xe.

"
Cố Kiều sợ chọc giận tiểu thiếu gia, sau khi lên xe mới mở miệng nhắc nhở: "Ngụy tiên sinh, thật ra vừa rồi tôi đã muốn nói.

"
Ngụy Yến tức đến phì cười, nheo mắt bảo hắn tiếp tục.

Hình như người này đang bất mãn.

"Với loại quan hệ này của chúng ta, nếu không phải thời điểm riêng tư, tôi hy vọng chúng ta có thể bảo trì quan hệ xa lạ, đối với anh hay tôi đều tốt.

" Cố Kiều dẫn dắt từng bước, giọng điệu từ tốn ôn nhu, khuôn mặt đeo kính gọng đen trông rất nghiêm túc và lý trí.

"Ý Cố quản lý là tôi vi phạm quy tắc của cậu?" Ngụy Yến nhấn ga lái xe về phía trước, vô cảm nhìn con đường được ánh đèn soi sáng.

Cố Kiều trầm mặc, thăm dò: "Đây hẳn là quy tắc của hai chúng ta.

"
Tăng quy tắc biến thành của hai người.

"Nếu là quy tắc của hai người, vậy có phải Cố quản lý cũng nên tôn trọng nó không?" Ngụy Yến hệt như một chiếc máy tính khôn khéo, âm thanh uy nghiêm như một vị vương giả trời sinh, "Chẳng hạn như khi hai chúng ta còn duy trì loại quan hệ này thì không nên dây dưa với người thứ ba, phát triển quan hệ yêu đương hay chuẩn bị phát triển quan hệ yêu đương! "
Cố Kiều: "! Hả?"
Cố Kiều: "Tại sao?"
Ngụy Yến liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: "Bởi vì tôi có bệnh sạch sẽ.

"
Cố Kiều: "! "
Trong quán, Đàm Trì và Trình Hoài về chỗ ngồi, gác tâm tình sang một bên, tập trung nướng thịt một lần nữa, Đàm Trì gắp một miếng thịt bỏ vào chén Trình Hoài, "Ăn nhiều một chút.

"
Các dũng sĩ diệt mồi:???
Đàm Trì và Trình Hoài có quan hệ tốt thế này từ bao giờ? Còn gắp thịt?
"Em cũng vậy," Trình Hoài mỉm cười, gắp vài miếng thịt đã chín cho Đàm Trì, "Ăn nhiều một chút, quá gầy, béo một chút mới tốt.

"
Các dũng sĩ diệt mồi: "! "
Ồ, nghệ sĩ không thể béo lên, hai người này miệng nam mô tụng một bồ dao găm, hận không thể cho đối phương nhịn chết luôn! Quả nhiên không thể dùng logic người phàm để đoán suy nghĩ của hai vị đối thủ một mất một còn bao nhiêu năm này.


Nào ngờ Đàm Trì bĩu môi, gắp thịt cho Trình Hoài: "Không ăn, tôi béo cậu cũng phải béo! Xem ai thắng ai?"
Trình Hoài nhướng mày, cúi đầu cắn miếng thịt trên đũa, nhìn cậu nhai thịt rồi nuốt xuống, "Thử xem?"
Sau đó anh gắp thịt đưa tới bên môi Đàm Trì, ánh mắt khiêu khích.

Các dũng sĩ diệt mồi: Aaaaaa! Trời ơi, hai vị này lúc nào cũng đấu đá nhau! Ngay cả ăn thịt nướng cũng đấu cho được! Chắc chắn là do ban nãy Văn Yến Bác được người ta thổ lộ nên bị kích thích!
Tạ Ly ngồi trong góc nhìn hình ảnh này, nhanh chóng nuốt một cục đường từ trên trời rớt xuống, gác đũa nâng mặt nhìn hai người.

Cp! cp của mình hôm nay phát đường?!
Trời ơi ngọt quá!
Ngọt hơn đường tự moi trước kia!
Đàm Trì cúi đầu cắn thịt trên đũa, ngồi xuống đối diện Trình Hoài, không cam lòng nói: "Tôi muốn xem xem ai tiêu hóa giỏi hơn.

"
Nói rồi gắp một miếng thịt cho Trình Hoài.

Các dũng sĩ diệt mồi dỏng tai nghe: Đánh nhau rồi đánh nhau rồi, đánh nhau rồi!
Cơ mà phong cách hơi kỳ kỳ.

Hai người đút nhau ăn, khát nước thì đưa nước cho nhau, mười mấy hiệp không phân thắng bại, trong lúc đó, phục vụ mang hai chai nước lên, cổ họng Đàm Trì cay xè, cậu uống vài hớp nước có ga, lại ăn thêm vài miếng rau củ nướng.

Lát sau, Đàm Trì cảm thấy cả người như bị thiêu đốt, quần áo trở nên vướng víu khó chịu, hận không thể xé xuống, cậu lắc lắc đầu, mặt càng ngày càng đỏ, một khát vọng xa lạ dâng lên, từng tế bào đang kêu gào.

Thôi chết, kỳ phát tình tới rồi.

Trình Hoài cũng phát hiện cậu không thích hợp, giơ tay sờ trán cậu.

Thật kỳ quái.

Cảm xúc lạnh lẽo trên trán làm Đàm Trì hơi tỉnh táo, túm tay Trình Hoài, vội vàng khẩn cầu: "Nhanh, mang em đi.

"
Trình Hoài đứng dậy, nâng Đàm Trì đang thở hổn hển, nói với đạo diễn đầu trọc vài câu rồi rời đi.

Tại anh sơ suất, không nghĩ tới đối phương lại thừa dịp này tính kế.

Vừa ra khỏi cửa, Đàm Trì gần như dựa cả người vào Trình Hoài, hai mắt mông lung, mềm như bông lẩm bẩm, "Trình, Trình Hoài! "
Cậu áp chế bản năng, cố gắng níu Trình Hoài, cắn răng chịu đựng cảm giác muốn xé rách quần áo của mình và Trình Hoài.

Không thể!
Không được!
Không chờ đến bãi đỗ xe, Trình Hoài bế người đi trên lối khuất, ấn vào ghế phụ, cột kỹ đai an toàn, lái xe về biệt thự.

Đàm Trì bấm đùi một cái, nhìn dòng người tấp nập ngoài cửa sổ, hơi an tâm.

Mười phút sau, Trình Hoài ôm Đàm Trì ra khỏi xe, lướt qua phòng khách vào phòng ngủ, cả người Đàm Trì khô nóng khó nhịn, ôm Trình Hoài như bạch tuộc, mê man cọ cổ anh.

"Đàm Trì, em bình tĩnh một chút.

" Trình Hoài ổn định hơi thở, ôm cậu vào phòng tắm.

Đàm Trì ý thức mơ hồ, như nghe hiểu mà "ừm" một tiếng, lại tiếp tục cọ cọ gương mặt lạnh lẽo của Trình Hoài, hô hấp ngày càng không xong, mơ màng gọi: "Trình Hoài! "
"Ngoan.

" Trình Hoài vươn tay mở vòi, xoa đầu cậu an ủi: "Đừng sợ.

"
Người này thật biết dày vò.

Lúc này còn gọi tên anh, thật sự coi anh là Liễu Hạ Huệ sao?
Dòng nước lạnh lẽo xối từ trên cao xuống, xoa dịu khô nóng trong người Đàm Trì, ý thức được kéo về, cậu rũ mắt nhìn Trình Hoài cũng bị xối giống mình, hốc mắt nong nóng, hỏi:
"Sao anh không đánh dấu em?"
Trình Hoài giương mắt nhìn Đàm Trì ngơ ngác bị xối nước, hệt như mỹ nhân trong phòng tắm, nghe vậy nghi hoặc: "Đánh dấu?"
"Thì! " Đàm Trì gian nan kéo vai áo bên trái xuống, để lộ bờ vai trắng nõn, thoát lực dựa vào Trình Hoài, suy yếu nói: "Cắn chỗ này một cái, nhanh.

".