(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!
Đăng vào: 12 tháng trước
692.66
"Không thể giao Lạc Lạc ra." Cái Ân nói.
Duy Qua cũng mở miệng, "Nếu ai muốn giao ra, ta sẽ ăn thịt."
Ngải Mạc, Minh Cửu và Hắc Lang cũng gật đầu, không định giao Ninh Lạc ra. Ninh Lạc cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, làm sao mà biết được ở đây còn có một quốc gia người thú chứ. Sớm biết thế cô ta đã không làm nhiều chuyện thu hút sự chú ý của người ta như vậy.
"Hiện tại dũng sĩ Mã Tháp vây quanh, căn bản là ra không được. Thủ lĩnh, chúng ta không định giao Ninh Lạc ra, vậy phải làm sao bây giờ?"
"Mã Tháp tàn nhẫn như vậy, nếu không làm theo, khẳng định Lạp Đa sẽ bị san bằng."
Ngải Y cũng sốt ruột. Nàng ta không muốn đi Mã Tháp tàn ác. Nghe nói rất nhiều bộ lạc bị Mã Tháp bóc lột.
Đột nhiên, nàng ta để ý đến Đường Quả ăn không ngồi rồi một bên, Ninh Lạc cũng ngồi cách cô không xa.
Nhìn hai người, nàng ta kinh ngạc, nhận ra A Quả Quả thế mà còn trắng hơn cả Ninh Lạc, hơn nữa trông còn mảnh mai hơn.
Mắt nàng ta láo liên, nhỏ giọng nói với giống cái bên cạnh, "Tôi thấy A Quả Quả có hơi giống Ninh Lạc."
"Nếu A Quả Quả đi Mã Tháp, bọn họ chắc chắc sẽ không nghi ngờ nàng ta không phải Ninh Lạc."
"A Quả Quả thoạt nhìn mảnh mai nhưng thực chết cũng không yếu như Ninh Lạc, nếu đến Mã Tháp cũng sẽ sống tốt."
Giống cái bắt đầu bàn tán. Vốn dĩ là nhỏ giọng xì xào, sau rồi biến thành tất cả thảo luận.
Kỷ thật bọn họ nghĩ là, Ninh Lạc có thể mang đến thay đổi cho Lạp Đa, mà A Quả Quả dường như có cũng như không, nói thẳng ra là không có cống hiến gì cho bộ lạc.
Mã Tháp tuy hung tàn nhưng vẫn khá thân thiện với giống cái, nếu A Quả Quả thay thế Ninh Lạc đi Mã Tháp cũng chỉ là đổi chỗ ở, cũng sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.
Duy Qua nghe được, khóe môi gợi lên, "Ta cảm thấy ý này không tồi. A Quả Quả thật có thể thay Ninh Lạc đi Mã Tháp. Thủ lĩnh thấy thế nào?"
Hắc Lang do dự.
"A Quả Quả, Ninh Lạc yếu như vậy, cô thay Ninh Lạc đi một lần đi." Hắc Lang còn chưa nói gì, Cái Ân đã mở miệng, sau đó là Ngải Mạc. Minh Cửu không nói gì, nhưng cũng không phản đối, có thể nói là đồng ý.
Thành viên bộ lạc dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Đường Quả, dường như nghĩ rằng đây là một ý không tồi.
"Mọi người đang nghĩ gì thế? Sao có thể để A Quả Quả đến Mã Tháp? Mấy người có biết thành viên Mã Tháp dữ thế nào không? Dù có đối xử tốt với giống cái đi chăng nữa, nhưng nếu biết A Quả Quả là giả thì sao?"
Áo Lỵ nghe tất cả nói, đứng bật dậy. Nàng không tin được, Lạp Đa nhiều thành viên như thế, sao lại đưa ra ý muốn A Quả Quả thay Ninh Lạc ra ngoài?
"Mấy người quên là cha mẹ A Quả Quả đã hi sinh vì Lạp Đa chúng ta hay sau?"
"Còn đợt thú triều gần đây nữa, ai đưa ra ý kiến để chúng ta né được thú hoang tấn công, không có người hi sinh?"
"Nơi chúng ta đang sống bây giờ chẳng lẽ không phải A Quả Quả phát hiện?"
"Còn đại đao nữa, cũng là A Quả Quả nhặt được."
Áo Lỵ thực sự tức giận. Bọn người này sao lại có thể quên đi ân tình của A Quả Quả. Ai thay Ninh Lạc chẳng được, dù sao cũng không thể là A Quả Quả.
"Nhưng chúng ta không thể giao Ninh Lạc ra."
"Đúng, Ninh Lạc không thể bị giao ra. Ninh Lạc là giống cái thông minh nhất, ở lại bộ lạc mới là tốt nhất.
693.67
Áo Lỵ nhìn các thành viên đúng lý hợp tình nói không thể giao Ninh Lạc ra, trong lòng phát lạnh.
Vì thế mà bọn họ muốn giao A Quả Quả ra?
"Không có Ninh Lạc, chúng ta sẽ không có giày đi."
"Cũng không có canh thịt uống."
"Ninh Lạc dạy chúng ta đan hoa đẹp và may quần áo đẹp."
"Nhiều khi chúng ta nghĩ rằng không đủ ăn, Ninh Lạc sẽ có cách."
"Ninh Lạc là trí giả, chúng ta không thể giao trí giả đi."
Hốc mắt Áo Lỵ đỏ lên, nhưng A Quả Quả có ân cứu mạng với bọn họ. Nàng không hiểu, A Quả Quả mới cho bọn họ sống bình an, vì sao đến lúc này bọn họ lại vứt bỏ A Quả Quả.
"Dù sao ta cũng không đồng ý." Áo Lỵ lớn tiếng, "Nếu các người dám giao A Quả Quả ra, ta liều mạng với các người. Mễ Khắc, Mễ Nhĩ, hai chàng có dám cùng ta liều mạng bảo vệ A Quả Quả cùng ta hay không?"
Hai anh em Mễ Khắc vội vàng gật đầu. Áo Lỵ hài lòng, hít một hơi rồi xoay người túm lấy Đường Quả, vỗ ngực, "A Quả Quả, ta bảo vệ đằng ấy. Chỉ cần Áo Lỵ ta còn sống, ta sẽ không để cho đằng ấy bị giao ra."
Nói xong, nàng kéo Đường Quả vào hang trước ánh mắt của mọi người.
Ninh Lạc rất sợ, nghe nói Mã Tháp rất tàn bạo, cả người run lên trong lòng Cái Ân. Duy Qua cũng nhẹ nhàng ôm cô ta, "Lạc Lạc, nàng yên tâm, ta sẽ không để cho nàng đi Mã Tháp. Đêm nay nàng cứ việc ngủ thật ngon, ngày mai tỉnh lại sẽ không có việc gì."
"Thật không?"
"Thật." Khóe miệng Duy Qua xẹt qua một nụ cười lạnh. Ai cũng không thể cướp Lạc Lạc của y, vậy thì chỉ có thể dùng thế thân thôi.
Dỗ Ninh Lạc ngủ rồi, mấy giống đực tụ lại với nhau.
"Giao A Quả Quả ra đi." Duy Qua nói, "Vì Lạc Lạc, ta hi vọng các ngươi không ngăn cản, trừ khi các ngươi đồng ý giao Lạc Lạc ra."
"Không thể nào." Mấy người đồng thanh phản bác.
Duy Qua nở nụ cười thắng lợi, "Hắc Lang, muốn cản không?"
Hắc Lang cầm quyền, không cản.
So sánh Ninh Lạc và A Quả Quả, hắn lựa chọn Ninh Lạc, chỉ có thể xin lỗi A Quả Quả. Mã Tháp hẳn sẽ không làm gì A Quả Quả, hắn không thể mất Ninh Lạc."
"Mễ Khắc và Mễ Nhĩ chắc chắn sẽ canh ở chỗ A Quả Quả, chúng ta liên thủ có thể chế phục được cả hai." Duy Qua nheo mắt, "Để cho an toàn, đêm mai hành động. Sáng mai làm bọn họ buông lỏng cảnh giác trước. Áo Lỵ sẽ không nghĩ nhiều, lừa là được."
Mấy người đồng ý. Ngày hôm sau, Hắc Lang tuyên bố nghĩ cách khác. Các thành viên thấy Hắc Lang thề son sắt, thả lỏng dần.
Kỳ thật giao A Quả Quả ra, bọn họ có hơi bất an. Nhưng giữa tính mạng và A Quả Quả, bọn họ lựa chọn tính mạng. Ninh Lạc lại quan trọng hơn A Quả Quả, chỉ đành bỏ lại A Quả Quả.
Đêm khuya, Duy Qua cười với mấy người, "Giờ kẻ ác để ta làm đi, miễn cho Hắc Lang ngươi mất phong độ thủ lĩnh." Y cũng coi như là chấp nhận mấy người này, Ninh Lạc cần tất cả bảo vệ.
Ngoài chỗ Đường Quả, quả nhiên là không có người canh. Duy Qua nhẹ nhàng đi vào chế phục Đường Quả, giao cô cho dũng sĩ Mã Tháp, còn nói đó là Ninh Lạc.
Đường Quả hiện giờ còn trắng hơn cả Ninh Lạc, dũng sĩ Mã Tháp chưa từng thấy giống cái nào trắng như thế, không hoài nghi gì mà đưa cô đi.
"A Quả Quả sẽ không sao chứ?" Mễ Khắc nhìn Áo Lỵ đang ngủ say, thấp thỏm hỏi.
Mễ Nhĩ khẳng định nói, "A Quả Quả mới là trí giả chân chính. Yên tâm, nàng ấy đã đoán trước được nhiều chuyện như vậy, chắc chắn sẽ không sao. Ngày mai Áo Lỵ biết, chúng ta trở mặt với Lạp Đa, nghe theo lời A Quả Quả rời khỏi đây, tương lai gặp lại."
"Chỉ có thể như vậy."
694.68
Lúc Đường Quả "tỉnh lại" thì đã đang ở trên xe. Người thú Mã Tháp thấy cô tỉnh, đều tròn mắt nhìn.
Cô mỉm cười hỏi, "Mất bao lâu mới đến Mã Tháp?" Cô đã gấp không chờ nổi muốn đến Mã Tháp để chiếm nơi đó rồi.
Quốc vương Mã Tháp Lạp Lý là một kẻ vô cùng tàn nhẫn, cô chắc chắn sẽ không bỏ qua cho y, tính toán qua đó chơi chết y.
Đến Mã Tháp hành sự sẽ không bó tay bó chân nữa, có thể thể hiện.
Nhưng hiện tại cô không tính làm quốc vương Mã Tháp. Nghe nói thế giới người thú có một loại nghề vô cùng nổi, trí giả. Nghĩa cũng như tên, chỉ có người thú cực kì trí tuệ mới có thể được tôn làm trí giả.
Cô hẳn là có thể làm trí giả.
Xe thú này là hai con ngựa hoang kéo đi, một người thú cường tráng đang cưỡi một con. Hắn là đệ nhất dũng sĩ Mã Tháp, là chó săn của Lạp Lý, chính y đã phát hiện ra A Quả Quả không phải Ninh Lạc và ném cho bọn người thú hung dữ kia.
Cho nên, tên này cũng không được sống.
Cô cần chọn một người không có thù với cô, biết nghe lời và dễ khống chế, tốt nhất là có thù với Lạp Lý.
Cô nhớ lại cốt truyện, rất mau đã tìm được người thích hợp. Tây Lý, em trai Lạp Lý, vẫn luôn bị Lạp Lý chèn ép, còn bị đuổi ra vương cung, hiện tại đang sinh hoạt trong cảnh khốn cùng. Dù là như thế, Tây Lý vẫn không từ bỏ, vẫn đang ngầm phát triển thế lực.
Cốt truyện có nhắc đến một đoạn, Mã Tháp nội chiến, Ninh Lạc và nhóm phối ngẫu nhân cơ hội này đánh bại Mã Tháp, chiếm lấy đất của Mã Tháp, thành lập quốc gia người thú.
"Còn ba ngày nữa." Có người thú đáp lại Đường Quả. "Cô ngoan một chút, không bỏ chạy, đến Mã Tháp chúng ta sẽ được đãi ngộ tốt nhất. Đến nơi rồi, quốc vương sẽ trao thân phận quý tộc cho cô."
Đường Quả cười nhẹ một tiếng, đáp lại, "Được thôi. Ta cũng muốn làm quý tộc. Trong Lạp Đa chỉ ở trong hang, cũng chán rồi. Nghe nói Mã Tháp mấy anh dùng đá xây thành?"
"Không sai, chúng ta lấy đá xây thành. Người trong nước cũng dùng đá xây nhà, vừa kiên cố vừa dễ chống. Dù thú triều có đến cũng sẽ bị tường đá kiên cố cản lại, căn bản không có nguy hiểm gì. Chúng ta còn có cả trí giả, coi như thú triều rất mạnh, trí giả cũng có cách đối phó."
Nói chuyện này, người thú Mã Tháp cực kì tự hào, kiêu căng tuyên truyền chỗ tốt cho Đường Quả.
Không bao lâu sau, Đường Quả đã đánh lửa nóng với mấy người này, còn nấu canh thịt cho bọn họ. Bọn họ uống canh xong, ánh mắt nhìn cô càng thêm nóng rực. Ngay cả đệ nhất dũng sĩ cũng nhìn cô với ánh mắt khác.
Có lẽ vì cô không có ý chạy trốn nên sống chung với bọn họ rất vui. Dọc đường đi, trừ đệ nhất dũng sĩ tương đối lạnh nhạt, còn các dũng sĩ khác đều quan tâm cô, hoàn toàn coi cô như người một nhà, hầu như cô cần gì cũng sẽ cho. Đệ nhất dũng sĩ có nhíu mày, nhưng thấy cô không có nguy hiểm, cũng không có ý ngăn cản.
Rất mau, Đường Quả đến Mã Tháp, thấy được nhà bằng đá, cảm thấy khá mới lạ.
Người thú có thân phận càng cao thì đá xây nhà càng tốt, càng kiên cố, nhất là vương cung, còn được xây rất đẹp, thậm chí còn khắc đủ loại tranh người thú hóa thành bản thể, nhìn vừa cổ vừa đẹp.
695.69
Quốc vương Lạp Lý tự đến gặp cô, muốn nói trao tặng cô thân phận quý tộc, chỉ cần cô đồng ý đưa những thứ đồ đó đến Mã Tháp.
Đường Quả đồng ý, được phân đến nhà cho quý tộc, còn được sắp xếp mấy dũng sĩ và giống cái đến chăm sóc, thực chất là giám thị.
Cô cũng không để ý, lấy bừa ra mấy thứ đồ không đau không ngứa ra cho Lạp Lý. Lạp Lý phái người tới học xong, vô cùng vừa lòng.
Đường Quả vào Mã Tháp một tháng, Lạp Lý cảm thấy cô không có tâm làm phản, hơn nữa những người thú kia đều nói cô sống rất vui, dường như thích ở lại Mã Tháp.
Ngay cả đệ nhất dũng sĩ còn không nghi ngờ cô, đừng nói đến chuyện cô còn hay lấy đồ tốt ra cho.
Đường Quả xác định Lạp Lý không còn giám thị mình, bắt đầu tiếp cận Tây Lý.
Tiếp cận Tây Lý vô cùng thuận lợi. Tây Lý thấy cô đến cũng cực kì kinh ngạc.
Ban đầu, người của chàng ta có báo tin, Lạp Lý cướp được một giống cái vô cùng lợi hại từ bộ lạc Lạp Đa, đồ trong Mã Tháp cũng nhờ vị này mà nhiều lên.
Có thể nói, địa vị của nàng cũng dần dần lên cao, tuy không so được với quốc vương, nhưng trí giả, đệ nhất dũng sĩ và người thú khác không thể cao quý bằng.
Sắc mặt Tây Lý lúc đó rất khó nhìn, nhưng cũng không dám làm gì.
Hiện tại Đường Quả tự tìm đến cửa, chàng ta thực hoang mang.
"Cô tên Ninh Lạc đúng không? Không biết cô tìm ta có chuyện gì?"
Đường Quả ngồi trên ghế đá, lắc đầu, "Tên ta không phải Ninh Lạc."
"Mọi người đều gọi cô là Ninh Lạc, đến từ bộ lạc Lạp Đa, bị Lạp Lý cướp về. Nếu cô không phải Ninh Lạc, làm sao cô có thể tạo ra được những vật lạ như thế? Lạp Lý và con chó săn đệ nhất dũng sĩ của hắn vô cùng giảo hoạt, cô không lừa được đâu."
Dù sao, chàng ta không tin Đường Quả là giả mạo.
"Ta tên A Quả Quả."
"Tới đây tìm anh đương nhiên là để hợp tác, Tây Lý à."
Đường Quả cười tủm tỉm, "Có muốn Mã Tháp không?"
Tây Lý cả kinh, cảnh giác nhìn Đường Quả, tự hỏi cô nghiêm túc hay đang đánh lừa mình. Có lẽ là Lạp Lý phái cô đến chơi chết chàng ta, mệ hoặc chàng ta. Dù thế nào, chàng ta cũng không dễ dàng tin tưởng.
Thật ra thế giới người thú không có đơn giản, nhìn từ Mã Tháp có thể thấy, người thú thông minh không ít, Tây Lý chính là một trong số đó.
Còn mấy người bộ lạc Lạp Đa, chỉ là sống bôn ba quá, không có sức lực và tâm trí để suy nghĩ, đầu óc đương nhiên không được thông minh như vậy.
Tây Lý không tin. Chàng ta cẩn thận nói mình hoàn toàn không muốn Mã Tháp.
Đường Quả cũng không ép, chỉ là thỉnh thoảng sẽ qua nói chuyện. Sau đó, Tây Lý xác định mỗi lần cô đến, Lạp Lý đều không phát hiện.
Liên tục một thời gian, rốt cuộc chàng ta cũng phát hiện giống cái này nói thật.
"Sao cô lại muốn làm thế?"
"Không vừa mắt Lạp Lý, muốn gϊếŧ hắn với đệ nhất dũng sĩ. Tây Lý, anh dám không?"
Tây Lý kính nể, lần đầu tiên cảm thấy bội phục một giống cái. Quá to gan.
"Tây Lý, chỉ cần anh nghe ta, ngoan ngoãn thống trị Mã Tháp, ta đảm bảo anh sẽ không hối hận, còn được rất nhiều lợi ích. Ta không cần Mã Tháp, thậm chí còn giúp anh thống nhất Mã Tháp."
Không thể không nói, trong lòng Tây Lý vô cùng kích động, cũng nảy lên ý nghĩ, nhưng chàng ta không tin Đường Quả có bản lĩnh lớn như thế.
Cho đến khi Đường Quả lấy ra một thanh đao từ trong không trung rồi chém đứt bàn đá, còn rạng rỡ cười, "Thứ này anh muốn bao nhiêu ta có bấy nhiêu. Nhưng ta sẽ không cho anh vật phẩm, chỉ cho anh cách làm ra nó."
"Ta làm!"
696.70
Thời gian tiếp theo, Tây Lý bận rộn, Đường Quả ngược lại có hơi nhàn.
Cô cho Tây Lý một mớ cương đao tìm được trong cửa hàng của cái hệ thống pha ke kia, thật không phải thứ tốt gì, nhưng ở thế giới người thú, thật sự là một vũ khí rất oách.
Tây Lý thông minh lại nhịn giỏi, chờ thời cơ tốt nhất đến, phát động chiến loạn, tự thân kéo Lạp Lý và đệ nhất dũng sĩ ra chém đầu thị chúng, thống trị Mã Tháp.
Ngay ngày thống trị đầu tiên, chàng ta đã tuyên bố trước dân chúng thân phận thật của Đường Quả, rằng cô tên A Quả Quả, sau này là đệ nhất trí giả của Mã Tháp.
Từ lúc Đường Quả lấy đao ra từ trong không trung, Tây Lý thông minh xác định sẽ không phản bội cô. Thật ra trong lòng chàng ta còn nghĩ, A Quả Quả không phải là một vị trí giả thông tuệ, mà là một vị thần tiên không biết làm sao lại bị đày xuống đây. Thần tiên, chàng ta chọc không nổi.
Vị thần sa đọa này không biết vì sao lại giúp chàng ta, nhưng dù sao chàng ta cũng được lợi, không thể hẹp hòi như thằng Lạp Lý kia được.
Hơn nữa, chàng ta cũng nhận rõ vị thần này không hứng thú với quyền lực, còn rất vui lòng thay đổi Mã Tháp, mang đến đủ loại thứ đồ mới mẻ cho Mã Tháp.
Quan trọng hơn là, vị này cực thích xúi chàng ta đi mở rộng lãnh thổ. Mỗi khi thành công, nàng lại nhìn chằm chằm bản đồ nói, "Tiếp tục mở rộng." Cứ như thế nàng chỉ thích hưởng thụ lạc thú mở rộng lãnh thổ, không hứng thống trị. Cái này khiến Tây Lý cũng phải cười khổ.
A Quả Quả cảm thấy tình hình đã ổn, lập tức đưa ra cách luyện sắt nguyên thủy nhất cho Tây Lý. Chàng ta lúc đó vô cùng kích động, "A Quả Quả, về sau cô muốn làm gì cứ nói thẳng, dũng sĩ Mã Tháp sẽ giúp cô."
"Tây Lý, đừng quá kích động, phải luyện ra sắt đã. Thứ này rất quan trọng với việc mở rộng lãnh thổ."
Tây Lý nghe xong, khóe miệng giật giật. Gần đây nghe đến chuyện mở rộng lãnh thổ là chàng ta có hơi buồn nôn.
"A Quả Quả, sắp đông rồi, chuyện mở rộng lãnh thổ nên để sang năm nói tiếp." Lần đầu tiên Tây Lý có phản cảm với mở rộng lãnh thổ. Cứ cảm thấy A Quả Quả muốn thống trị toàn bộ quốc gia người thú.
Như thế chàng ta sẽ mệt chết mất.
Đường Quả nghĩ nghĩ, cũng đúng.
Ngân Hào chắc cũng mau tìm đến nơi này.
"Đúng rồi, khả năng sắp tới có một sói tuyết rất đẹp đến tìm ta. Chàng tên Ngân Hào, là phối ngẫu của ta. Không được tổn thương chàng, chàng đến phải đưa đến gặp ta ngay lập tức."
"Được, không thành vấn đề. Ta nhất định sẽ phân phó xuống cho bọn họ chú ý."
Đường Quả sống rất dễ chịu ở Mã Tháp. Người thú Mã Tháp cực kì tôn kính cô.
Bộ lạc Lạp Đa thì không tốt được như thế.
Sáng ngày Đường Quả bị đưa đi, Áo Lỵ biết chân tướng, nghi ngờ Hắc Lang lén lút đưa Đường Quả giao ra, ầm ĩ với Hắc Lang một hồi.
Những người thú khác không rên một tiếng, cũng không nói Hắc Lang không phải, thậm chí, nàng còn thấy mặt tất cả như đang trút được gánh nặng, giống như vừa nhặt được một cái mạng. Tâm nàng lạnh hoàn toàn.
Ninh Lạc vội nói, cô ta tin không phải Hắc Lang làm, còn nói Áo Lỵ bớt giận. Những người khác cũng hùa theo Ninh Lạc, thiếu chút nữa khiến Áo Lỵ tức phát điên.
Duy Qua không nhìn được Ninh Lạc chịu ấm ức, vội thừa nhận mình đã giao Đường Quả ra trước mặt mọi người.
Áo Lỵ muốn Hắc Lang đuổi Duy Qua đi, Ninh Lạc không muốn, Duy Qua còn đang bị thương.
Cuối cùng, Áo Lỵ mang theo thức ăn và hai anh em Mễ Khắc Mễ Nhĩ rời đi.
Hắc Lang cản lại nhưng không thành.
-
Editor: Đăng bù mấy hôm trước, truyenwiki1.com dạo này cứ bị điên, bực quá aaaaa