[Quyển 4] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Đăng vào: 12 tháng trước
Nhìn bao quát trong căn phòng tối không quá 30 mét vuông, có một cái giường lớn, nội thất đơn giản.
Khăn trải giường, chăn bông trắng sạch sẽ, vừa thấy chính là phòng tiêu chuẩn thấp nhất của khách sạn, mà còn là một khách sạn nhỏ.
Ngoài cửa sổ chính là con đường lớn, tiếng còi, xe cộ đi lại bụi mù mịt, trên bệ cửa sổ phủ một lớp bụi dày đặc.
Người phụ nữ ngồi trên mép giường, cẩn thận đặt máy ảnh xuống, cởi bỏ đôi giày vải, để lộ những ngón chân trắng nõn nà, một bông hồng đen trên mắt cá chân cực kỳ bắt mắt, kỳ lạ và quyến rũ.
Người đàn ông thân hình vạm vỡ từng bước một tiến lại gần, có thể thấy vóc dáng hoàn hảo.
Ống kính từ phía sau tiến lại, bóng dáng cao lớn của người đàn ông giống như một ngọn núi dưới ánh sáng ấm áp, làn da màu nâu, các đường nét rõ ràng, bầu không khí ham muốn trở nên mạnh mẽ.
Đây là lần thứ tư cả hai gặp nhau, thậm chí không biết tên nhau, cũng không nhắc đến lý lịch, cuộc gặp gỡ tình cờ trong cuộc hành trình vội vã chỉ là cách để xua tan nỗi cô đơn, đáp ứng nhu cầu thể xác mà thôi.
Thận trọng hơn mấy người tìm kiếm tình một đêm, suy cho cùng cả hai cũng đã gặp nhau vài lần, nhưng đều không thể tránh khỏi chuyện tình một đêm.
Cô cô đơn, cần một người đàn ông bên cạnh; anh buồn chán, muốn tìm một người phụ nữ giải sầu.
Cách nghĩ rất đơn giản, kết quả rất rõ ràng, cứ như vậy ăn nhịp với nhau!
Không phải là hỏi ý kiến, mà là trực tiếp quyết định: “Hoàn cảnh đơn sơ, ở tạm một đêm vậy.”
“Anh nhất định phải mạnh mẽ như vậy sao?” Người phụ nữ gượng cười, khuôn mặt xinh đẹp bao trùm một màu ấm áp nhàn nhạt, giống như hoa hồng mê hoặc nở rộ trong đêm đen.
Cohen tự tay điều khiển ống kính máy quay một cách linh hoạt, tiến nhanh lại gần, bắt cận cảnh đôi mắt đen quyến rũ của người phụ nữ, ghi lại tất cả khoảnh khắc đó.
Bàn tay khéo léo của người đàn ông nâng cằm người phụ nữ lên, “Không mạnh mẽ, không thể cưỡng chế được em.”
Nhưng thấy cô nhanh nhẹn lui về phía sau, đôi chân che trước ngực, mặt bên dựa vào đầu gối, bắp chân trắng nõn hoàn mỹ, bàn chân ngọc hoàn toàn không có nắm chặt.
Cô cười tươi như hoa, “Bạn bè?”
“Bạn tình.” Anh sửa lại.
Người phụ nữ nở nụ cười, “Gặp nhau trong vui vẻ chia tay cũng vui vẻ?”
Người đàn ông nhếch môi, “Tạm biệt coi như không quen biết.”
Cùng đồng thanh nói: “Giữ lời nhé!”
Hợp đồng đã chính thức được thỏa thuận, một cặp tình nhân tuyệt đẹp có giá trị nhan sắc cao đã ra đời!
Người phụ nữ đề nghị. “Đi tắm trước?”
Người đàn ông vươn tay, ôm cô vào lòng, “Cùng nhau tắm đi.”
Đôi môi đỏ mọng khẽ cười, cắn nhẹ lên cổ người đàn ông, “Vui lòng phụng bồi.”
“Cắt!” Cohen kêu dừng, ánh mắt còn hiện lên chút tiếc nuối. Đây vẫn là một đoạn phim chưa chỉnh sửa, mà đã khiến anh ta gần như không thể kiềm chế được, cũng không dám tưởng tượng sau khi khớp nhạc và sử hiệu ứng đặc biệt, nó sẽ hấp dẫn như thế nào!
An Tuyển Hoàng phớt lờ anh ta, cứ thế bế Dạ Cô Tinh vào phòng hóa trang, ôm ấp, coi như trước mắt không có người.
Cohen xấu hổ.
Đá một cước vào cửa phòng hóa trang, đặt người lên bàn trang điểm, lập tức quét sạch chai lọ và mọi thứ trên bàn.
Cohen dỏng tai lên, tình cờ nghe thấy tiếng động, trong lòng thầm than phiền, mịa khiếp, thật là ác liệt!
Trong phòng, vẫn là một khung cảnh khác.
An Tuyển Hoàng chống tay lên thành bàn trang điểm, nghiêng người về phía trước, mạnh mẽ ôm lấy người phụ nữ.
Cặp chân dài trắng nõn của Dạ Cô Tinh đung đưa dưới váy, ánh mắt có vẻ tán thưởng đưa tay nâng cằm của người đàn ông.
“Cũng khá đấy chứ!” Lần đầu tiên diễn trước ông kính, không hề bị NG, mặc dù chỉ quay hình dáng, nhưng đọc thoại lại khá lưu loát, ngay cả biểu cảm khuôn mặt khi chưa quay cũng thể hiện rất tốt, cho thấy một Capone mạnh mẽ và lạnh lùng kiêu ngạo hết mức.
An Tuyển Hoàng cười mỉm cười, “Diễn cảnh mà anh giỏi nhất mà.” Vì vậy diễn rất tốt.
Sắc mặt Dạ Cô Tinh đột nhiên tối sầm lại, “Nói vậy, anh còn là một bậc thầy trong việc làm các cô gái hài lòng rồi sao?”
“Làm hài lòng? Ý là gì?” Bật ngay chế độ giả vờ.
“Thôi ha!” Cô gái lại bắt đầu giả vờ, “Định tranh cử giải Oscar à?”
Người đàn ông mỉm cười vuốt ve khuôn mặt cô, tiếp theo, buông xuống một nụ hôn, “Không làm hài lòng ai cả, anh sẽ chỉ làm hài lòng mình em thôi…”
Dạ Cô Tinh đẩy anh ra, toàn thân nổi da gà, “Ăn son môi có ngon không?”
An Tuyển Hoàng suy nghĩ một lúc, nói thật: “Không ngon bằng em.”
“…”
Cả hai đã thay xong áo choàng tắm, trong thời gian đó tránh không được lại phải lề mề một hồi, An Tuyển Hoàng quen tay lợi dụng đụng chạm khắp nơi.
Cohen ra hiệu OK bằng cử chỉ tay cho hai người, dùng khẩu hình đọc một, hai, ba nhưng không phát ra âm thanh, đạo diễn không có lớn tiếng nói “Action”, cảnh quay thứ hai diễn ra trong im lặng, tiến hành chậm rãi…
Cửa phòng tắm mở ra, chìm trong một luồng hơi mù mịt, bàn chân mềm mại trắng nõn nà của người phụ nữ xuất hiện trong ống kính, từ từ di chuyển lên, lướt qua bắp chân trắng nõn nà, xương quai xanh tinh xảo đẹp đẽ của người phụ nữ, cuối cùng quay cận cảnh khuôn mặt thuần khiết của người phụ nữ.
Khẽ nhìn về phía sau, không thấy bóng dáng người đàn ông, mỉm cười, dưới ánh mắt thoáng qua vẻ quyến rũ.
Đi đến bên cửa sổ, lọn tóc xõa xuống đang nhỏ từng giọt nước, thấy cô đưa tay ra với lấy, dòng nước chảy xuống ngực, lướt qua xương quai xanh tinh xảo, cuối cùng trốn ở giữa khe ngực, đắm mình trong chiếc áo choàng rồi biến mất.
Cô tiện tay rút điếu thuốc ra, châm lửa, nhả khỏi thuốc, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Người đàn ông vừa mới từ phòng tắm bước ra, nhìn thấy cảnh này, lông mày nhíu lại, bước lại gần.
Hai người cùng lúc bước vào ống kính, khuôn mặt của người đàn ông ẩn trong bóng tối u ám, bắt đầu nhìn không rõ ràng, trong khi khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ đang tỏa dưới vầng sáng màu vàng của đèn đường.
“Hút không?” Nửa điếu thuốc còn lại được đưa đến trước mặt người đàn ông, anh há miệng ngậm lấy, hít một hơi thật sâu, nhả ra một vòng khói nồng nặc.
Làn khói bay mù mịt, sắc mặt hai người họ u ám không rõ ràng.
Sau khi hút hết điếu thuốc, dập tàn thuốc trên bệ cửa sổ, giọng nói trầm thấp của người đàn ông rõ ràng là đang mời gọi.
“Vào lúc này, còn có chuyện quan trọng hơn.”
“Chuyện quan trọng là?” Người phụ nữ nhướng mày, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, chậm rãi tiến lại gần, như nịnh nọt hôn nửa vời một cái, “Như vậy à?”
Lại vươn tay ôm lấy cổ người đàn ông, hôn lên đôi môi mỏng rồi lùi lại, “Hay là như vậy?”
“Đều muốn tất!” Nói xong, bế người lên ném lên chiếc giường lớn mềm mại, cúi người đè xuống.
Rose trở mình, người đàn ông nhất thời sơ xuất đã bị đè xuống dưới.
Nhướng mày ngạc nhiên, “Bé con, rất hung dữ đấy!”
Cuộc tranh đấu giữa nam và nữ là một màn kịch không bao giờ có hồi kết, mà luôn là một đề tài chinh phục muôn thuở.
Cohen đứng ở phía sau máy quay, điều chỉnh góc độ và tiêu cự, nhìn hai người càng diễn càng tốt, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn.
Vì bộ phim này mà phải dành ra bao nhiêu tâm tư và sức lực, chỉ có bản thân anh ta mới biết.
Anh ta đang chơi cờ, một bàn cờ lớn tên gọi là “Oscar.” Kẻ thắng thì cầm quyền, kẻ thua thì có nghĩa khó mà tranh luận, cố gắng dốc toàn bộ sức lực!
Tất cả những suy nghĩ trôi đi trong tích tắc, tiếp theo, tập trung chuyển góc quay.
Đôi môi đỏ khẽ run, Rose kiên nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông, nhấn mạnh từng chữ: “Em, ở, trên!”
Ép người quá mức, sắc mặt của người đàn ông tối sầm lại, ánh sáng thú vị vụt qua mắt.
“Chúng ta hãy dựa vào khả năng của mình.”
Đưa tay ra với, chiếc khăn tắm duy nhất trên người của người đàn ông từ từ rơi xuống đất, An Tuyển Hoàng mặc quần tây bên dưới nên không lo bị lộ hàng.
Bắt đầu hướng quay ở phía sau hai người. Trong hình chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng phần trên cơ thể cường tráng, tấm lưng rộng của người đàn ông, nói cách khác, đường đường là anh An sẽ không lộ mặt.
Với thân phận và địa vị hiện tại của anh, căn bản không cần phải tham gia vào cái nghề mua vui cho người này, đã thế lại còn là một “thế thân”, tất cả chẳng qua chỉ vì người phụ nữ anh yêu.
Vì cô mà nhượng bộ, học cách thỏa hiệp.
Sau một hồi dây dưa, chiếc áo choàng tắm của người phụ nữ đã mở ra một nửa, dây buộc quanh eo cũng bị nới lỏng, một khi không chú ý sẽ có nguy cơ mở ra.
May mắn thay, cô mặc áo ngực và quần đùi bên trong, nên cũng không sợ bị hở.
Cohen truyền lời, “Mau giải quyết cho xong luôn cảnh này.”
Hai người nhìn nhau, mau chóng thực hiện.
Người đàn ông lật người lại, đè chặt người nằm dưới, bình tĩnh sửa lại áo choàng tắm cho cô.
Cho dù mặc quần áo bên trong, người phụ nữ của An Tuyển Hoàng, cũng không cho phép bị người khác theo dõi, kể cả tay chân cũng không được!
Rose không muốn thể hiện sự yếu đuối, mắt cô mở to, đôi tay đặt trên vai người đàn ông, dùng sức lật ngược lại, nhưng không nhúc nhích được.
Vẻ mặt rất ngạc nhiên, như thể không ngờ anh lại có sức lực như vậy.
Nâng chân cô lên, người đàn ông linh hoạt tránh ra, cô nhân cơ hội phản công, nhưng lại bị người đàn ông thu tay lại, hoàn toàn bó chặt dưới cơ thể.
Đồng thời tấm lưng rộng của An Tuyển Hoàng che lấy máy quay, che chắn người phụ nữ nằm chặt trong vòng tay anh.
Hoàng, cảm ơn anh.
Không nói ra lời, cánh môi ngập ngừng.
Nhưng anh vẫn hiểu ý, đáp lại với một nụ cười âu yếm, giống như đang nói: em thật ngốc.
Trong chốc lát, ấm áp tràn đầy, lúc này tình nống mãnh liệt.
Cohen nuốt nước bọt, sự ngượng ngùng hiện lên rõ trên khuôn mặt, anh ta rất muốn nói, hai người ở đó liếc mắt đưa tình, không coi ai ra gì như thế này, có phải không nên lắm không hả?
Tập trung tâm trí, anh ta nhìn chằm chằm vào màn hình, cốt truyện phát triển đã gần kết thúc.
Máy ảnh chuyển sang khuôn mặt của người phụ nữ, bàn tay đầy đặn của người đàn ông đang véo chiếc cổ thon và trắng của cô, giọng điệu quyết tâm.
“Cô gái, em trốn không thoát đâu…” Giống như đang ngủ say tỉnh lại, mà con cừu chỉ có thể trở thành đĩa thức ăn ngon để cho người thưởng thức.
“Chưa đến cuối cùng, chưa biết ai thua ai thắng.” Cô cười khúc khích, “Có phải không?”
Lại không hề biết, đây là một con sói vô song, không phải là một con cừu bất lực!
Một cuộc đấu tay đôi vẫn đang diễn ra, màn kịch nam nữ được dàn dựng nhiệt tình, tầm nhìn xa, trong phòng u ám, không rõ ánh đèn, chỉ nhìn thấy lật qua lật lại như làn sóng lăn tăn.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng, sao sáng, trên con đường lớn xe cộ đi lại càng ít đi.
Trời về đêm yên tĩnh, người vẫn chưa ngủ…
Cohen xem kỹ đoạn phát lại, gật đầu, tỏ vẻ hài lòng, “Qua.”
Mắt nhìn lên, trên giường lớn sớm không còn bóng dáng hai người rồi, chỉ còn sót lại chiếc khăn tắm màu trắng đan xen, đặc biệt bắt mắt trên mặt đất.
Cohen nhìn qua phòng thay đồ, mang theo máy quay vui vẻ rời đi.
“Nếu anh không quay, em dự định quay với ai?!” Người đàn ông nói với giọng nguy hiểm.
Khả năng tự khống chế của An Tuyển Hoàng là rất kiên cường, vừa rồi dưới tình huống cố gắng khống chế hết cỡ, cũng không thể giữ nổi bình tĩnh.
Có thể tưởng tượng, điều gì sẽ xảy ra với những người khác.
Đâu có phải là con người, rõ ràng là một con yêu tinh mê hoặc người!
Dạ Cô Tinh nhìn anh một cái, “Ngốc! Nếu không phải là anh, thì em sẽ không quay nữa! Anh còn muốn em quay cùng ai?”
Mùi ghen tuông khắp nơi, cô phải kiên nhẫn xoa dịu tên ngốc này.
Khuôn mặt của người đàn ông dần dịu đi, đưa tay xoa nhẹ lên eo người phụ nữ.
Dạ Cô Tinh hai má ửng hồng trừng mắt cảnh cáo anh.
“Anh nghiêm túc chút đi, OK?” Cô bất lực
Nụ cười An Tuyển Hoàng không thay đổi, lông mày nhíu chặt, “Anh rất nghiêm túc.”
Dạ Cô Tinh khóe miệng giật giật, “Anh đưa quần áo cho em trước.”
“Anh thấy, như vậy trông rất đẹp.”
Dạ Cô Tinh cười ngược lại, mắt đảo qua một lượt: “Đã đẹp vậy, em sẽ mặc thế này đi dạo phố?” Mặc nội y, quả nhiên, người đàn ông này không điên mới là lạ.
“Em dám?!”
“Sao em lại không dám? Anh nói đẹp cơ mà…” Cô lại cãi lời.
Người đàn ông vẻ mặt cau có, tự tay cầm lấy quần áo đang vắt trên sào đồ, tự tay mặc cho cô, “Một người ngắm mới đẹp.”
“Ò.” Cô cười thầm.
Một cây củ cải có một cái hố, đời này cô xác định là nằm gọn trong cái hố này rồi.
Tuy nhiên, vẫn chưa rõ ai là củ cải, ai là cái hố…
Sau khi hai người ra khỏi trường quay, trùng hợp đụng phải Johnstone đang đi tới.
Đã mấy hôm nay Dạ Cô Tinh không thấy cô ta xuất hiện trên phim trường, thật là trùng hợp…
“Không giới thiệu qua chút à?” Johnstone cười đầy ẩn ý, ngậm điếu thuốc trong miệng, hai tay đút vào túi quần.
“Chồng của tôi, An Tuyển Hoàng.”
Đây là người đàn ông của cô! Thái độ không nhút nhát, lời giới thiệu ngang ngược.
Lông mày An Tuyển Hoàng khẽ nhíu lại, từ đầu đến cuối ánh mắt chưa từng liếc nhìn qua Johnstone, thực sự chỉ có Dạ Cô Tinh là người duy nhất anh để ý.
“Johnstone.” Cô mỉm cười, chủ động đưa tay ra.
An Tuyển Hoàng nhìn cô ta một cái rồi im lặng, không hề có bất cứ phản ứng gì, chứ đừng nói đến đưa tay ra bắt tay.
Lạnh lùng đến mức không coi ai ra gì.
Johnstone rút tay về, mỉm cười không chút ngượng ngùng.
Như thể nhớ ra điều gì đó, cô ta đột nhiên nói.
“Anh An trông rất giống một người quen của tôi…”