[Quyển 2] [Mau xuyên] Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan
Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: Nha Đam
Ngài Tổng thống, không cần phải làm gì cả, chỉ cần lộ mặt là có thể nhanh chóng chiếm hết các đầu đề.
Ngài Tổng thống cũng không đăng ký Weibo.
Nếu đăng ký, có lẽ chỉ cần vài phút có thể lên tới 10 triệu lượt theo dõi.
Hệ thống Weibo có thể đối mặt với nguy cơ tê liệt.
Quần chúng nước Z rất xem trọng ngài Tổng thống này.
Năng lực của đối phương, mọi người đều rõ như ban ngày.
Chỉ là tò mò, ngài Tổng thống đến nhà hàng Đế Sa để làm gì?
Mở họp à?
Quần chúng yên lặng đoán.
Chỉ trong một thời gian ngắn, các tiêu đề chính được làm mới ngay lập tức.
Chủ đề hàng đầu tất cả đều là ——
# Shock! Ngài Tổng thống đến nhà hàng Đế Sa! #
# Thinh thế mỹ nhan của Tổng thống đại nhân #
# Hành trình của Ngài Tổng thống #
Bất kể bạn click vào trang nào, nhanh chóng sẽ nhìn thấy có hàng chục nghìn lượt bình luận.
Những bình luận này vẫn đang tăng lên một cách đáng sợ với tốc độ kinh hoàng.
...
Bên trong nhà hàng Đế Sa.
Người quản lý nhà hàng kính cẩn đưa ngài Tổng thống lên phòng VIP ở tầng cao nhất bằng thang máy.
Khi ở trong thang máy.
Hào quang của ngài Tổng thống quá mạnh.
Rõ ràng là anh ta không làm gì, nhưng quản lý nhà hàng, người luôn tỏ ra điềm tĩnh và hiểu biết, không khỏi đổ mồ hôi hột trong lòng bàn tay.
Trong không gian hẹp này khiến anh ta rất áp lực.
Cho đến khi cửa thang máy mở ra, người nọ bước ra ngoài.
Người quản lý có cảm giác được hít thở không khí trong lành.
Ở cùng với Ngài Tổng thống chính là một thử thách về ý chí của con người.
Rất dễ bị khí thế trên người đối phương áp chế.
Quản lý đưa anh đến phòng đã đặt trước.
Quản gia đã đợi rất lâu ở cửa, nhìn thấy vị Tổng thống đến muộn nhưng vẫn khoan thai.
Ông tiến lên một bước và kính cẩn cúi xuống chào.
"Ngài Tổng thống."
Ngôn Sanh nhìn đối phương, giọng nói lãnh đạm: "Ừ."
Dịch quản gia ngẩng đầu lên.
Cung kính mở cửa cho Ngài Tổng thống.
"Thưa ngài, tiểu thư đã đợi ở trong đó rất lâu rồi."
Điều này cũng nhấn mạnh một cách tinh tế rằng đối phương đến muộn.
Ngôn Sanh hờ hững liếc nhìn ông.
Trong đôi mắt hổ phách không có một tia cảm xúc nào, cứ hờ hững lướt qua đối phương.
Ngôn Sanh mặt vô biểu tình bước vào
Vô tình liếc nhìn đồng hồ treo tường.
8:25.
Trễ 25 phút.
Anh khẽ nhấc đầu ngón tay lên, có chút cáu kỉnh chỉnh chỉnh cổ áo rồi đi vào bên trong.
Bên trong không bật đèn.
Ngôn Sanh cau mày, đi đến hành lang, nhấn công tắc.
Không gian mờ mịt bỗng bừng sáng.
Cảnh tượng bên trong cũng hiện lên rõ ràng trong mắt của Ngôn Sanh.
Bàn gỗ tròn màu đỏ son.
Một cô gái đang nằm trên đó, giống như một học sinh đang ngủ gật trên bàn, tựa đầu vào cánh tay trắng nõn.
Có thể sau khi bị ấn một lúc lâu, trên cánh tay trắng nõn của cô gái xuất hiện một vài vết đỏ mờ.
Mái tóc đen như mực của cô lòa xòa sau lưng.
Có những sợi tóc xoăn nhẹ buông thõng trong khoảng không.
Khuôn mặt bị vùi hoàn toàn vào cánh tay, không thể nhìn thấy mặt.
Ngôn Sanh liếc nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống.
Khẽ nheo mắt.
Thong thả tựa vào ghế.
Vắt chéo chân.
Đôi mắt rơi vào cô gái đang ngủ say ở phía đối diện.
Hình ảnh này.
Khá bất ngờ.
Hoàn toàn khác với những gì anh đã lường trước.
Trên bàn là hai chai rượu vang đỏ và một vài chiếc cốc tinh xảo.
Ngôn Sanh bình tĩnh mở một chai rượu vang đỏ.
Rót một nửa ly.
Ngôn Sanh rũ mắt xuống, đầu ngón tay mảnh khảnh tùy ý kẹp ly thủy tinh.
Giơ tay.
Đặt lên môi uống vài ngụm, chậm rãi lắc ly rượu trên tay.
Ánh mắt trong đôi mắt màu hổ phách không rõ có ý gì.
Nhàn nhạt nhìn vào cô gái ở đối diện.
Cũng không thể đoán được anh đang nghĩ gì.
~~~~~~~
Edit đến chương này rồi mà 2 người còn chưa nhìn mặt nhau luôn. Tứk thật 😤