Chương 215: Đồ đệ của ta vừa bám người vừa hung dữ (3)

[Quyển 2] [Mau xuyên] Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: Nha Đam


Vài dòng tâm sự chút: Khi edit truyện thì do mình đánh máy nhanh và không đọc lại trước khi đăng lên nên có nhiều lỗi đánh máy. Vì tất cả truyện đều là một mình mình làm nên mình cũng có lười khi edit xong không soát lỗi. Cái này mình cũng nhận lỗi về mình nên mong các bạn thông cảm nhé. Mặc dù bản edit còn có lỗi chính tả nhưng thật ra tớ muốn đăng lên luôn để các bạn không chờ quá lâu. Vì bản edit của tớ thì tớ đã edit sát nghĩa nhất có thể và cảm thấy rằng kể cả tớ không sửa thì các bạn đọc vẫn hiểu đấy. 


Tớ viết vài dòng này ra để bạn nào đọc truyện mà cảm thấy khó chịu với lỗi chính tả nhiều thì có thể stop luôn nhé ^^


Cảm ơn các bạn đã đọc ♥


~~~~~~~~


Cho dù là không muốn, cũng phải cung kính như vậy.


Đây là quy tắc.


Trừ khi ... Bạn có thể thay thế nó.


Trở thành người đặt ra các quy tắc.


Ngự Sử được phái đến từ cung điện cũng đến cung kính chào: "Cung kính chào mừng Các Chủ đại nhân, xin mời Các Chủ lên kiệu đi đến yến tiệc."


Phong Thiển giương mắt nhìn đối phương, khẽ gật đầu.


Chậm rãi ngồi lên kiệu vào cung.


Trước khi chính thức tiến hành tuyển chọn nhân tài, hoàng đế đã tổ chức một bữa tiệc trong cung điện để chiêu đãi Các chủ của Cửu Châu Các.


Yến tiệc.


Chẳng qua chỉ là một trận thổi phồng nịnh hót sau đó với chậm rãi bắt đầu.


Loại yến tiệc này rất là nhàm chán.


Phong Thiển cũng cảm thấy không thú vị chút nào.


Hoàng đế thật ra rất kính nể Phong Thiển.


Còn trẻ đã đột phá Cửu Trọng Thiên, ngồi trên vị trí Các chủ của Cửu Châu Các là điều hợp lý.


Cửu Châu Các có một danh tiếng lớn.


Điều này là do tài nguyên tu luyện thuộc sở hữu của Cửu Châu Các.


Cửu Châu Các có bí cảnh của riêng mình.


Bí cảnh có thể được đến kỳ ngộ.


Về phần có bao nhiêu kỳ ngộ, ngay cả chủ nhân của Cửu Châu Các cũng không biết.


Tuy nhiên, trong hàng nghìn năm.


Nhưng tất cả các đệ tử của Cửu Châu Các đều có cơ hội thử sức với bí cảnh này.


Ngoài ra còn có một lượng người không ngường muốn vào bí cảnh, một bước lên trời.


Đây thực sự là điểm thu hút của Cửu Châu Các.


Một khi người tu luyện bị mắc kẹt trong cảnh kỳ, có thể không có khả năng đột phá trong mười hai năm nữa.


Tuy nhiên, một khi có kỳ ngộ, sẽ được bảo vật gì đó, có thể đột phá nhiều cấp độ cùng một lúc.


Mà bí cảnh của Cửu Châu Các chỉ có Các chủ của các thế hệ mới có thể mở ra.


Trên thực tế, trong một thời không song song khác, chỉ cần nguyên chủ tiếp tục nắm giữ bí cảnh này, thì Cửu Châu Các sẽ không bị xóa sổ.


Chỉ tiếc, đám trưởng lão kia bất ngờ phát hiện ra một bí cảnh mới tốt hơn bí cảnh của Cửu Châu Các.


Thử hỏi, một bí cảnh chưa từng được khai phá ra, với một bí cảnh đã được vô số người rèn luyện qua hàng ngàn năm, cái nào hấp dẫn hơn.


Câu trả lời chắc chắn là cái trước.


Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Cửu Châu Các không còn huy hoàng nữa.


Hiện giờ nhóm trưởng lão vẫn chưa phát hiện ra bí cảnh.


Phong Thiển cân nhắc, hay là tìm cơ hội, tìm cái bí cảnh đó, sau đó đưa nó vào phạm vi thế lực của Cửu Châu Các.


Vậy thì, cũng nên tẩy sạch những trưởng lão hai lòng đó.


Yến tiệc diễn ra được hơn 1 nửa, đa số thời giam Phong Thiển đều mất tập trung.


Cô không chút để ý ăn những món ăn trên bàn.


Hệ thống đột nhiên bí mật tuyên bố nhiệm vụ.


【 Nhiệm vụ chủ tuyến: Mời ký chủ đến trước lãnh cung, ngăn cản mảnh nhỏ hắc hóa. 】


Phong Thiển: "!"


Cô chớp mắt.


Mảnh nhỏ của điện hiện còn có thể hắc hoá à?


...


Phong Thiển rời bữa tiệc mà không nói một lời, và đi về phía lãnh cung bằng cách sử dụng điều hướng của hệ thống.


Cô cau mày.


Càng đi xa, càng thấy hẻo lánh


Hoa cỏ cây cối xung quanh thưa dần.


Vị trí của Lãnh cung này quả thực là rất xa.


Hầu như không có ai đi lại xung quanh.


Còn chưa đến gần, đã khiến cho người ta có cảm giác hụt ​​hẫng và hoang vắng.


Mảnh nhỏ sống ở lãnh cung?


Chuẩn bị hắc hoá, chắc chặn là bị bắt nạt rồi.


Cảm thấy mảnh nhỏ lần này lại có chút đáng thương.


Phong Thiển tiếp tục đi về phía trước.


Lãnh cung rộng lớn im lặng, nhưng đột nhiên vang lên một tiếng cười trong trẻo.


Phong Thiển nhanh chóng đến gần âm thanh đó.


Cho đến khi dừng lại trước một cánh cửa.


Có người đang nói chuyện bên trong.


Phong Thiển cau mày, không mở cửa mà ngồi yên lặng trên bức tường với sự giúp đỡ của năng lực của nguyên chủ thế giới này.


Cô nhìn xuống.


Có mấy đứa trẻ vây quanh một tiểu thiếu niên.


Thiếu niên bị vây quanh dường như đã nhận ra điều gì đó và nhìn lên bức tường.


Ánh mắt u ám và lạnh lùng của thiếu niên chạm vào mắt cô.


Phong Thiển không khỏi sững sờ.


Ánh mắt đó thật lạnh lùng.


Sâu kín, như thể không có cảm xúc, ảm đạm chết chóc.


Đối phương chỉ liếc cô một cái, liền thu hồi ánh mắt, lặng lẽ rũ mắt xuống, coi như không thấy.