Chương 8: Nửa khuôn mặt gấu trúc, ai tính kế ai

[Quyển 2] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Khi Dạ Cô Tinh trở về biệt thự, An Tuyển Hoàng vẫn chưa về, công việc của anh thật sự rất bận rộn.

Dì Vinh đưa một ly nước mật ong cho cô, “Cô chủ à, uống ly nước đi."

Dạ Cô Tinh nhận lấy, đối với cô ấy cười, "Cảm ơn dì.”

Dì Vinh nheo mắt cười, nếp nhăn đầy mặt giống như một đóa hoa cúc đột nhiên nở rộ, vội nói: “Không cần cảm ơn, cô chủ đói chưa? Hôm nay trước khi cậu chủ đi có dặn dò nấu nhiều canh hầm xương, tôi lấy một bát để cô lót dạ nhé..." Nói xong, không đợi Dạ Cô Tinh trả lời, đã nhanh chân đi thẳng vào trong bếp.

Dạ Cô Tinh vốn không muốn ăn gì, nhưng nhìn dì Vinh nhiệt tình như vậy, cũng khó từ chối.

Gió biển thổi tới, mang theo hơi ẩm mằn mặn, có chút hơi lạnh, cô khoác thêm áo ngoài, đi thẳng ra phía vườn hoa.

Không khí ẩm ướt nuôi dưỡng ra một vườn hoa rộng lớn, rất khó để tưởng tượng ra, vào đầu mùa đông mà vẫn sẽ có gì cảnh tượng trăm hoa đua nở như vậy, nghe Minh Triệt nói qua, dưới mảnh đất này được trang bị "nhà kính vô hình" với những thiết bị tối tân nhất thế giới.

Tên như ý nghĩa, dù không nhìn thấy nhà kính, bởi vì chúng được chôn dưới lòng đất, nhưng chúng sẽ thay đổi tình hình sinh trưởng của cây dựa vào việc tác động lên bộ rễ của chúng.

Bên cạnh đình nghỉ mát, là một chiếc ghế tựa dài màu trắng, dùng những nhánh dây mây để buộc lại, có thể đong đưa ra trước sau, đột nhiên thấy rất mới mẻ, Dạ Cô Tinh ngồi lên, nhẹ nhàng đong đưa nó, ánh chiều tà màu vàng cam ấm áp dễ chịu chiếu lên mặt đất, chiếu vào gương mặt diễm lệ trắng trẻo của cô, đẹp đến nao lòng.

Dạ Cô Tinh nheo đôi mắt lại, để tay lên trên bụng của mình mà xoa nhẹ, bỗng cảm thấy một loại bình yên chưa từng thấy chầm chậm nảy sinh...

“Ông chủ An! An Tuyển Hoàng! Anh An! Anh rốt cuộc có nghe tôi nói không?!” Chử Vưu giậm chân thở hổn hển, trong đôi mắt màu hổ phách đang lan tràn đầy sự giận dữ.

An Tuyển Hoàng vẫn làm như không nghe thấy, đi thẳng vào biệt thự.

Chử Vưu nhấc chân muốn đuổi theo, nhưng Minh Chiêu đã giơ tay ngăn lại, sắc mặt cứng ngắc, “Anh Chử, xin hãy tự trọng."

"Tôi tự trọng?! Tôi tự biết rất rõ bản thân mình nặng bao nhiêu! Tránh ra."

Sắc mặt Minh Chiêu lạnh nhạt, không hề bị dao động, lên tiếng nhắc nhở: “Đừng nói 1%, ngay cả 0, 1% gia chủ cũng không cho phép."

Chử Vưu nghiến răng nghiến lợi, “Được thôi! Chủ tớ các người cấu kết với nhau làm việc xấu, ức hiếp tôi chỉ có một mình phải không? Được, tôi sẽ cho các người biết tôi có phải là dễ ức hiếp hay không! Hừ, lão A, lão B, lão C, ba người đi ra cho tôi!"

Ngay khi giọng nói của người đàn ông này cất lên, ba người đàn ông ngoại quốc cao lớn toàn thân mặc đồ đen xuất hiện, mỗi người đều cao gần một mét chín, cơ ngực phát triển, nhìn qua chính là ẩn chứa vô tận sức bật, từ trên người họ dường như có hơi thở của máu tanh tạt vào mặt, như là tu la xuất hiện, là kết quả của việc huấn luyện trong vô số cuộc chém giết đẫm máu lẫn nhau.

Chử Vưu hừ lạnh một tiếng, hạ lệnh với ba người: “Ngăn anh ta lại cho tôi!"

Sau đó tự mình lui lại, xoay người bước vào vườn hoa của biệt thự, anh ta không tin An Tuyển Hoàng đủ khả năng giải quyết được tình huống rắc rối này, mặc dù chỉ có 1% cũng không tính là nhiều, nhưng ruồi có nhỏ đi nữa, cũng vẫn là thịt, không phải sao?

Đi qua vườn hoa, một đường đi thẳng vào biệt thự, Chử Vưu dương dương đắc ý, nhưng trong lòng lại không tự chủ oán thầm, không phải là An Tuyển Hoàng có nhiều người tài giỏi à? Cũng chỉ có vậy thôi! Hừ-

Đột nhiên bước chân anh ta ngưng lại, sững sờ nhìn về phía trước, trên chiếc ghế dài màu trắng, một bóng lưng mảnh mai nghiêng nghiêng dựa vào chiếc ghế tựa dài, tóc đen như thác nước xoã xuống theo sống lưng, hơi hơi uốn cong lượn vòng.

Phụ nữ? Phụ nữ?! Chẳng lẽ người này chính là người phụ nữ đã dám cúp điện thoại của An Tuyển Hoàng lúc ở New York?!

Trong mắt lóe lên một tia sắc bén, Chử Vưu vô thức thả nhẹ bước chân, đến gần, lại đến gần hơn...

Một mùi nước hoa thoang thoảng truyền đến, anh ta nhìn nhìn xung quanh, không có trồng hoa sơn trà, mà lúc nãy anh ta cũng đâu có ngửi thấy mùi này, càng đến gần người phụ nữ này mùi hương càng rõ ràng hơn...

Chẳng lẽ... là nước hoa?! Có điều mùi hương này vô cùng dễ chịu, về sau anh ta cũng sẽ để mấy người phụ nữ kia chuyển sang dùng nước hoa mùi sơn trà...

Chậm rãi vòng đến trước mặt người phụ nữ, đồng tử của Chử Vưu hơi co lại, nín thở nhìn chằm chằm, cô gái rất xinh đẹp, cho dù cô vẫn còn đang trong giấc mộng, thì vẫn như cũ linh động hiếm thấy, làn da láng mịn trắng như sứ, gần như nhìn không thấy lỗ chân lông, lông mi vừa đen vừa dày, giống như hai chiếc quạt lông tinh xảo, giữa hai lông mày hiện lên chút hờ hững phóng khoáng, mũi ngọc cao thẳng, môi hồng mượt mà, làm người ta có ham muốn hôn lên cái môi thơm tho này.

Ánh mắt di chuyển từ chiếc cổ trắng nõn của người phụ nữ xuống, lướt qua xương quai xanh xinh đẹp, Chử Vưu nuốt nước bọt, trong lòng âm thầm than- vưu vật! Vưu vật tuyệt sắc!

Sau đó ánh mắt hắn đột nhiên ngưng tụ, hô hấp chậm nữa nhịp, dừng lại trên đôi tai trắng nõn xinh xắn của người phụ nữ, 1 màu đỏ rực rỡ lúc ẩn lúc hiện giữa những lọn tóc đen lọt vào ánh mắt anh ta.

Cũng chính vào lúc hô hấp bị rối loạn này, Dạ Cô Tinh đột nhiên mở mắt ra, chỉ nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ xuất hiện ở ngay trước mặt mình, theo bản năng đánh ra một quyền.

"Oái!!!" Một tiếng hét của người đàn ông xuyên qua vườn hoa yên tĩnh, vượt qua bức tường, truyền đến tai của 4 người đàn ông đang đánh nhau không ngừng.

Ba người đàn ông cao lớn nhìn nhau, quyết đoán xông qua bức tường và chạy theo phương hướng âm thanh phát ra.

An Tuyển Hoàng đang tiến về phía phòng ngủ cũng dừng bước, lông mày khẽ động, nhanh chóng thay đổi hướng đi.

Khi tất cả mọi người đều đi đến vườn hoa, không ai không trợn tròn mắt với cảnh tượng mà họ đang tận mắt nhìn thấy, phải nói là hết sức kinh hãi, Chử Vưu, ông trùm súng ống đạn dược cao quý và mạnh mẽ của Liên bang Nga, người thêu dệt nên chiến sự, là gã khổng lồ được người châu Âu tán dương là "quý ông ranh mãnh", giờ này trên mắt có một vết bầm tím, nửa khuôn mặt như hoá thân thành gấu trúc.

Và phía trước là một người phụ nữ mỹ lệ đang ở tư thế tay vung quyền, thái độ như kiểu, đáng đời!

Trong mắt An Tuyển Hoàng xẹt qua một tia u ám, Minh Triệu và ba người đàn ông cường tráng khóe miệng giật giật.

Mà Dạ Cô Tinh khi nhìn thấy phản ứng của mọi người, vẻ mặt lại không hiểu ra sao cả. Đều trách cô, gần đây quá ham ngủ, bị người ta lại gần như vậy mới phát hiện ra!

Thật nguy hiểm...

An Tuyển Hoàng sải bước tiến lên trước, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của người phụ nữ, hai người như kim đồng ngọc nữ ở trước mặt Chử Vưu, An Tuyển Hoàng cầm tay cô, quan tâm xoa xoa, ánh mắt nhìn thẳng vào Chử Vưu, thâm trầm nói: “Có chuyện gì vậy?"

Trong mắt Chử Vưu hiện lên một tia âm trầm, “Người phụ nữ của anh đánh tôi, đền tiền đi!"

Dạ Cô Tinh hỏi vặn lại, “Ai kêu anh đến gần tôi như vậy làm gì? Đáng đời."

An Tuyển Hoàng trầm mặt, “Anh ta, đến rất gần sao?”

Dạ Cô Tinh gật đầu.

"Gần cỡ nào?"

"Ách..."

An Tuyển Hoàng ép cô ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, cánh mũi chạm nhau, “Gần như thế này à?"

Dạ Cô Tinh nhanh chóng lắc đầu, đây là sắp hôn rồi, sao có thể chứ?

An Tuyển Hoàng lùi lại một chút, "Như này?"

Dạ Cô Tinh lắc đầu, quá gần rồi.

An Tuyển Hoàng lại lùi lại, mắt lộ ra ý dò hỏi, Dạ Cô Tinh hiểu rồi, rõ ràng người đàn ông này lại nổi cơn ghen rồi!

Thấy khoảng cách của hai người cũng rất xa rồi, mới gật gật đầu, qua loa đáp: “Gần như là vậy..."

Ai biết, trong mắt An Tuyển Hoàng đột nhiên nổi lên lửa giận, quay đầu qua, ánh mắt như băng, sắc bén như dao, hành động ám chỉ hướng thẳng về phía người Chử Vưu đang được ba tên đàn em đỡ, giả vờ ‘tàn tật’ để tiện lừa tiền, lạnh lùng nói, “Ném ra ngoài."

Vừa dứt lới, có mấy bóng đen từ bốn phía xông ra, tốc độ có thể dùng giây để tính khiêng bốn người nânkiag đi, Rầm- Rầm- Rầm- Rầm.

Không chút lưu tình bị ném ra khỏi biệt thự như ném bịch rác, ba người đàn ông ngoại quốc vội vàng bò lên đỡ cậu chủ nhà mình, Chử Vưu giận dữ ngửa cổ mắng chửi.

“An Tuyển Hoàng! Anh là đồ không có lương tâm! Tôi đây từ châu Âu đuổi đến Mỹ, lại từ nước Mỹ đuổi đến Trung Quốc, còn anh đã làm cái gì với tôi hả?! 1% cũng không thể đưa cho tôi, không cho thì cũng thôi đi, còn dung túng người phụ nữ của anh đánh tôi! Đồ không có lương tâm! Thật là không thể tha thứ."

Minh Chiêu đi đến trước cửa, vẫn trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn 1 bên mắt tím bầm của Chử Vưu, trong mắt lại xẹt qua ý cười, khóe miệng giật giật, lần đầu tiên nhìn cô gái của gia chủ với sự thán phục phát ra từ nội tâm- Quá ngầu luôn!

"Hừ! Anh cứ chờ đó." Ngay khoảnh khắc Chử Vưu quay người, trong mắt lại xẹt qua một tia ý vị sâu xa, ấn ký màu đỏ như lửa kia không ngừng tái hiện trong suy nghĩ, trái tim dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực...

Dạ Cô Tinh kéo tay áo của người đàn ông, cười nói: “Giận rồi à?"

An Tuyển Hoàng khuôn mặt lạnh lùng, môi mỏng mím chặt, không đáp lời.

"Anh ta lại không làm gì em cả."

Anh vẫn không nói một lời, xoay người bước đi, có vẻ muốn đi vào.

Dạ Cô Tinh giả vờ không hiểu gì, không đi cùng, nhìn trái nhìn phải, phong cảnh vườn hoa thật sự rất đẹp!

Người đàn ông nghiến răng, vòng ngược trở về, kéo cô đi vào trong biệt thự, “Buổi tối lại tính sổ với em." Bàn tay to lớn lại lặng lẽ bao bọc bàn tay của cô, cảm xúc ấm áp truyền đến, Dạ Cô Tinh trộm vui vẻ trong lòng.

Nói thật, câu “buổi tối lại tính sổ với em" của An Tuyển Hoàng, cô cũng không thật sự để trong lòng, dù sao đều là dọa người mà thôi, mấy lần trước cô đều thành công trốn thoát, còn sợ lần này à?

Đợi đến tối, người nào đó đã phải trả giá lớn cho sự kiêu ngạo của mình...

Sáng sớm hôm sau, Dạ Cô Tinh bị đánh thức bởi tiếng súng, âm thanh từ trường bắn ngoài xa truyền đến, không lớn, nhưng đối với người có đôi tai nhạy cảm như cô mà nói, vẫn có thể nghe được rõ ràng.

Nhìn sang bên cạnh, người đàn ông bên cạnh đã thức dậy rời giường, vung vẩy năm ngón tay đau nhức, Dạ Cô Tinh thầm mắng cái tên háo sắc nào đó từ đầu đến chân một lần mới hả giận.

Rời giường, đánh răng rửa mặt, ăn sáng, buổi sáng không có việc gì, buổi chiều cần phải tham dự hoạt động quảng cáo phim điện ảnh.

Lại đi tản bộ men theo con đường nhỏ ở vườn hoa, tiếng súng ở phía xa không ngừng vang lên, Dạ Cô Tinh tìm kiếm rồi đi về hướng phát ra âm thanh.

Thấy Minh Chiêu và Tư Kình Dận đang thi bắn súng, hai người đồng thời ngắm bắn vào cùng một mục tiêu, xem ai bắn trúng hồng tâm nhiều hơn.

Loại phương pháp chơi này còn gọi là “giành hồng tâm", hoặc "giành điểm đen", bởi vì là hai người cùng nhắm vào một mục tiêu rồi bắn, ngoài việc kiểm tra độ chính xác khi bắn, còn kiểm tra cả tâm lý của người bắn.

Thực ra, khi một người bắn súng, người còn lại ít nhiều đều sẽ chịu một chút ảnh hưởng, cho dù là yếu tố tâm lý, hay là yếu tố khách quan.

Dạ Cô Tinh lấy nút bịt tai ở một bên đeo vào, ánh mắt lướt qua 6, 7 mục tiêu bị bỏ ở một bên, hồng tâm đã bị bắn thủng lỗ chỗ, chẳng trách tiếng súng lại vang lên gần cả buổi sáng, thế mà hai người này vẫn chịu được sao? Sức giật của loại súng trong tay bọn họ cũng không nhỏ, chuyện luyện tập cũng không cần thiết liều mạng như vậy chứ?

Trừ khi...

Một hơi thở quen thuộc từ phía sau truyền đến, trong nháy mắt co rơi vào một cái ôm rộng rãi ấm áp, quả nhiên An Tuyển Hoàng đang ở đây, vậy hai người này xác định là đang bị phạt rồi!

"Sao thế?" Dạ Cô Tinh ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông hỏi, bởi vì 2 người Minh Chiêu và Tư Kình Dận cứ liên tục bắn súng, tiếng ồn cực lớn đã hoàn toàn át đi tiếng nói chuyện, chỉ có thể thấy đôi môi cô khẽ chuyển động, nhưng An Tuyển Hoàng vẫn hiểu được.

"Gác cửa không tốt." Sắc mặt anh lạnh lùng.

Dạ Cô Tinh đỡ trán, hình như cơn ghen của người đàn ông này đến hiện tại vẫn chưa biến mất, chắc chắn là trút giận lên cấp dưới rồi!

“Vậy tại sao lại liên lụy đến Tư Kinh Dận cũng chịu phạt?” Cô nhớ là ngày hôm qua khi người nọ xông vào biệt thự, Tư Kình Dận còn đang làm việc ở bên ngoài, muốn phạt thì cũng là phạt Minh Chiêu chứ.

"Nhân tiện rèn luyện chung luôn.”

Dạ Cô Tinh nhún nhún vai, nhà họ An lớn mạnh được như thế này, chắc chắn người đàn ông này biết thưởng phạt rõ ràng, quả quyết cứng rắn là không thể thiếu được!

Nghe tiếng súng pằng pằng vang lên liên tục, Dạ Cô Tinh có chút rục rịch muốn thử, cũng đã khá lâu rồi cô không chạm vào súng, có chút ngứa tay!

Thoát khỏi cái ôm của người đàn ông, Dạ Cô Tinh hơi hơi nhướn mày, khóe miệng nở một nụ cười đầy tự tin, ra chiến thư với anh: “Chúng ta cũng chơi một ván đi?"

An Tuyển Hoàng hơi nhíu mày, ánh mắt nghi ngờ nhìn lướt qua mười ngón tay trắng nõn của người phụ nữ, “Em xác định mình có thể cầm súng?"

Dạ Cô Tinh hơi khựng lại, trong đầu thoáng qua cảnh tượng tối hôm qua làm mặt cô đỏ bừng, vành tai hơi hồng lên.

Nheo mắt lại, trong mắt chứa đầy ý chí chiến đấu, nghiến răng nghiến lợi: "Anh rốt cuộc là có đấu hay không đấu?" Ánh mắt lại quét qua chỗ nào đó của ai kia rồi cười nhạt, “Hay là... anh không được?"

Trong mắt An Tuyển Hoàng xẹt qua một tia sáng kỳ quái, nhíu mày lại, “Đặt cược gì đây?"

"Ai thua thì người đó phải cọ nhà vệ sinh trong phòng ngủ!"

Anh nhíu mày, có vẻ không quá hài lòng, ghé lại gần tai của cô, thì thầm, chỉ thấy sắc mặt Dạ Cô Tinh đột nhiên đỏ bừng, ánh mắt nhìn An Tuyển Hoàng vừa tức vừa hận, do dự một lúc lâu, như đang cân nhắc, cuối cùng nghiến răng, “Được!"

Cứ để cô đến chỉnh đốn một chút tên khốn vừa kiêu căng lại ngạo mạn này đi!

Sâu trong đôi mắt của An Tuyển Hoàng xẹt qua chút đắc ý thắng lợi, nhưng rất nhanh đã được che giấu sạch sẽ...