Chương 69: Thống nhất phương Nam, Dạ Xã cự phách

[Quyển 2] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau!

Vở kịch hạ màn, Nguyên Hùng hao tâm tổn trí, kết cục lại là may áo cưới cho người khác!

Đường Bạch Hoa phía đông ngoại thành, nhà kho số ba mươi hai, Nguyên Dực bị bắt, Thành viên của Thương Hiệt xã mai phục dưới tầng hầm cũng bị người của Dạ Xã, Bang Cự Phong, Vĩnh An hội quét sạch, đồng thời thu được lượng lớn súng ống đạn dược, Cuộc đối thoại bí mật của hai cha con Nguyên Hùng và Nguyên Dực bị công khai trước mặt tất cả mọi người, dã tâm ngầm chiếm toàn bộ hắc đạo phương Nam lộ ra không bỏ sót.

Tất cả các thế lực bang hội dùng ngòi bút làm vũ khí, cùng nhau công kích, Nguyên Hùng, Nguyên Dực trở thành tội nhân!

Ngay khi tiếng chửi rủa không ngừng vang lên, thảo phạt lập tức tiến hành, hai tiếng súng vang lên, khi tất cả mọi người còn không kịp phản ứng, hai cha con Nguyên Hùng, Nguyên Dực hét lên một tiếng rồi ngã gục, chết không nhắm mắt, người nổ súng lại từng bước đi lên, chậm rãi ngồi xuống.

Tĩnh lặng, tĩnh lặng giống như chết, tất cả mọi người không tự chủ được mà nhìn về phía người đang ngồi trên cao.

Dạ Cô Tinh mặt trầm như nước, nhận lấy khăn mùi soa Vu Sâm đưa tới, nhẹ nhàng lau chùi bàn tay phải vừa mới cầm súng, mắt vẫn không nâng lên, dõng dạc nói: “Ngồi.”

Đơn giản một chữ, lại khiến cho tất cả mọi người không thể không nghe lời, dồn dập ngồi lại vị trí ban đầu, nín thở, đánh giá, từng người suy đoán.

Đúng lúc này, Đường Nghiêu đứng dậy, nói với mọi người: “Từ hôm nay trở đi, Bang Cự Phong tôi sẽ như thiên lôi của Dạ Xã, sai đâu đánh đó!”

Sầm Liệt cũng chọn đúng thời cơ, chậm rãi mở miệng: “Vĩnh An hội chúng tôi nguyện cúi đầu xưng thần với Dạ Xã!”

Rào ——

Như một viên đá ném xuống mặt hồ, dấy lên ngàn sóng lớn!

Bang Cự Phong và Vĩnh An hội có địa vị gì? Bây giờ đồng loạt cúi đầu xưng thần với một Dạ Xã nho nhỏ, ánh mắt mọi người dồn dập nhìn về hai cha con Nguyên Hùng ngã xuống đất, đang lúc này, một người đàn ông áo đen vội vàng chạy vào, đi tới bên cạnh Dạ Cô Tinh, âm thanh vang dội mang theo hưng phấn khó có thể dùng lời diễn tả được ——

“Xã trưởng, đã khống chế toàn bộ Thương Hiệt xã, diệt hay giữ, chỉ đợi xã trưởng ra lệnh một tiếng.”

Mọi người lần thứ hai khiếp sợ, trợn to mắt, vểnh tai lên, tâm trạng đã bắt đầu suy tính tới lui, xem xét thời thế.

Dạ Cô Tinh vừa mới giương mắt, cười lạnh: “Người thần phục thì giữ, người không phục, giết.” Từng chữ rõ ràng vang lên, sát phạt quyết đoán, mọi người chỉ cảm thấy như có một bàn tay vô hình, nắm chặt lấy trái tim yếu ớt của bọn họ.

Khí thế toàn thân cũng không tiếp tục che giấu nữa, đôi mắt lạnh lùng sắc bén của Dạ Cô Tinh chậm rãi đảo qua mọi người, khi đối diện với tầm mắt của cô, tất cả mọi người đều không tự chủ được mà tránh né.

Người thần phục, giữ, người không phục, giết. Đây không chỉ là phương pháp xử lý đối với Thương Hiệt xã, mà là cũng là lời nhắc nhở tất cả mọi người đang có mặt ở đây!

Đường Nghiêu, Sầm Liệt tiến lên, đi ra phía sau Dạ Cô Tinh, đứng ở hai bên trái phải, đứng sóng vai cùng với hai người Đàm Hào, Vu Sâm, ánh mắt uy hiếp thẳng tắp bắn về phía mọi người.

Mọi người cảm nhận ánh mắt sắc bén ấy, lại thầm mắng cái tên khốn kiếp Nguyên Hùng một nghìn lần trong lòng, hận không thể xông lên, lại cho bắn cho ông ta thêm mấy phát súng!

Đây còn không phải là vừa mới thoát được hang hổ, lại tiến vào hang sói sao?

Không bị giày vò trong tay Nguyên Hùng, nhưng lại bị nắn bóp trong tay cậu Dạ!

Ngay khi tất cả mọi người đang nghi ngờ không thôi, do dự không quyết định, Dạ Cô Tinh lại chậm rãi lên tiếng ——

“Thương Hiệt xã mưu đồ gây rối, Nguyên Hùng lòng lang dạ thú, muốn thừa dịp hội nghị thượng đỉnh giới hắc đạo lần này mưu đồ một lưới bắt hết các thế lực Phương Nam, may mà được Dạ Xã trong lúc vô tình phát hiện, nhìn thấu âm mưu, liên thủ với Bang Cự Phong, Vĩnh An hội nhổ cục u ác tính này kịp thời. Ngày hôm nay, tôi ngồi ở chỗ này, một là nói rõ chân tướng cho mọi người biết, hai là vì—— Dạ Xã chiêu hàng!”

Mọi người nhìn nhau, lại là tất cả xôn xao bàn tán với nhau, bọn họ không ngờ rằng, cậu Dạ này lại không chút e dè mà bại lộ dã tâm!

“Xu hướng của thiên hạ, phân chia lâu tất sẽ hợp lại, hợp lại lâu tất sẽ phân chia. Mọi người có từng nghĩ tới, vì sao Phương Nam không sánh được với Phương Bắc, đa số các mỏ quặng, tài chính, vũ khí đều không bằng Phương Bắc không?”

Ném ra vấn đề này, Dạ Cô Tinh vẫn chưa vội vã giải đáp, mà để mọi người có thời gian suy nghĩ.

Sau một trận bàn luận xôn xao, một người tương đối lớn tuổi tiến lên trước một bước, mắt lộ ra ánh sáng: “Vậy theo ý của cậu?”

Dạ Cô Tinh từ từ nở nụ cười, trong đồng tử cuồn cuộn vẻ lạnh lùng nghiêm nghị: “Hắc đạo phương Nam giống như một chiếc xe gỗ, mà thế lực chúng ta chính là con ngựa đang kéo chiếc xe này, đáng tiếc, các con ngựa không chạy về cùng một hướng, mà tốn sức lực mỗi con một hướng, cũng không lạ khi xe gỗ bất động, dậm chân tại chỗ!”

Tất cả mọi người đều là sững sờ.

Những năm này giới hắc đạo phương Nam luôn làm theo ý mình, tập hợp sức mạnh ngưng tụ lại, so sánh với nhà họ An ở Phương Bắc, tất cả mọi mặt đều kém cỏi. Không phải bọn họ không biết vấn đề nằm ở đâu, nhưng mà đầu lĩnh này……

Phương Bắc có nhà họ An, nhà họ An có An Tuyển Hoàng, một người đàn ông hung ác thích giết chóc, còn Phương Nam? Phương Nam có bốn bang phái lớn, nhưng mà không ai phục ai, minh tranh ám đấu không ngừng, lục đục với nhau liên tục, dưới tình huống như vậy, nếu muốn đẩy ra một người chân chính có thể phục chúng thống nhất hắc đạo phương Nam, là khó càng thêm khó!

Nhưng mà, bây giờ……

Ánh mắt mọi người xẹt qua phía sau cậu Dạ, hai người Đường Nghiêu và Sầm Liệt đứng cúi đầu cụp mắt, lại không chút biến sắc liếc nhìn Nguyên Hùng đã chết nằm dưới đất, bây giờ bốn bang phái lớn Phương Nam, đã có ba bang phái là Cự Phong, Vĩnh An, Thương Hiệt nằm gọn gàng trong ta cậu Dạ, chỉ còn dư lại một Bang Thất Tinh, quy phục cũng là chuyện sớm hay muộn, vậy những thế lực nhỏ như bọ họ……

“Nguyện cống hiến cho Dạ Xã, đi theo cậu chủ!”

“Nguyện cống hiến cho Dạ Xã, đi theo cậu chủ!”

“……”

Trong lúc nhất thời, thế cuộc nhanh chóng quay ngược trở lại, đã xảy ra chuyển biến, phần lớn thế lực biểu thị quy phục, thường nói, chim khôn chọn cành mà đậu, trước đây bọn họ thế lực đơn bạc khó lọt vào mắt của bốn bang phái lớn, bây giờ có một người nghịch thiên xuất hiện, không tranh thủ thời gian ôm đùi thì còn chờ đến khi nào?

Thế lực nhỏ không thể so sánh với bang phái lớn, bọn họ không có cách nào chuyển vũ khí, ma tuý, những thứ mang tính nguy hiểm cao như vậy, bình thường đều dựa vào giúp người trợ trận hoặc là thu phí bảo kê để sinh sống, lần này được mời tới tham gia hội nghị thượng đỉnh giới hắc đạo, vốn là ôm tâm tư kiếm nơi dựa dẫm, chỉ cần có được chút hàng thừa lọt xuống từ kẽ tay của bốn bang phái lớn, cũng có thể khiến cho đám anh em bọn họ ăn ngon mặc đẹp, cưới vợ sinh con, suy nghĩ của cậu Dạ gãi đúng chỗ ngứa, bọn họ đương nhiên sẽ vô cùng vui mừng mà tỏ vẻ quy phục.

Ai trời sinh đã nghĩ muốn lẫn vào giới hắc đạo đây? Không phải là do cuộc sống bức bách, tình thế bức bách, chỉ cầu ấm no mà thôi, bọn họ cũng không có dã tâm lớn như vậy, cũng không có năng lực, chỉ mong có thể trải qua tháng ngày an ổn, ở một trình độ nhất định nào đó mà nói, những thế lực nhỏ thường sẽ dễ thu phục nhất.

Nguyên Hùng tên điên kia, vậy mà muốn dùng sức mạnh, đuổi tận giết tuyệt, nếu không cũng sẽ không mời nhiều bang hội nhỏ tới tham gia hội nghị này, cuối cùng tự lộ dấu vết, khiến cho Dạ Cô Tinh nhìn thấu manh mối!

Thông minh một đời, hồ đồ nhất thời, nhưng chỉ vì một lúc hồ đồ này, ngay cả tính mệnh cũng không còn!

Đúng là ngu không còn gì để nói!

Mắt thấy các bang phái nhỏ nhanh chóng đứng thành hàng, một số thế lực từ trước đến nay giao hảo cùng với Bang Cự Phong và Vĩnh An hội cũng dồn dập quy hàng, biểu thị sau này lúc này sẽ làm thiên lôi cho Dạ Xã, sai đâu đánh đó, đi theo cậu tranh đấu giành thiên hạ, tung hoành trời đất.

Đến cuối cùng, cũng chỉ còn lại Bang Thất Tinh cầm đầu giằng co, chậm chạp không chịu mở miệng.

Bạch Đào cho đến bây giờ vẫn còn đang ngơ ngác, ông ta vạn vạn không ngờ tới, ngày cuối cùng hội nghị này sẽ phát sinh dị biến, trong chớp mắt, Nguyên Hùng chết, Nguyên Dực cũng chết, Dạ Xã tuyên bố thống nhất hắc đạo phương Nam, Bang Cự Phong quy phục, Vĩnh An hội xưng thần, phần lớn các thế lực bang hội đều dồn dập tỏ thái độ nguyện làm tay sai dưới cờ.

Ai mà có thể ngờ được rằng, tối hôm qua thằng nhãi ranh miệng còn hôi sữa bị mình xem thường, nhảy một cái đã lên tới vị trí khiến cho người ta phải ngước nhìn!

Dù đã trải qua thế gian tang thương, nhìn thấu hồng trần, Bạch Đào cũng bị chấn động dữ dội! Thống nhất Hắc đạo phương Nam, điều này cũng chính là hoành đồ chí khí, khi ông ta tuổi trẻ hăng hái tuyên bố cuối đời này chắc chắn sẽ thực hiện, nhưng mà, ở vô số lần giao thủ với ba bang phái trong bóng tối, năm tháng vô tình trôi qua, tóc xanh hóa thành tóc bạc tự khi nào, hùng tâm tráng chí đã sớm bị hiện thực làm hao mòn dường như biến mất.

Trượng phu chiến đầu bằng dũng khí. Một tiếng trống gióng lên quyết tâm, hai tiếng thì suy, ba tiếng đã kiệt sức.

Chỉ khi nào lực lượng ngang nhau, tranh đấu đã lâu không phân thắng bại, một người kiên trì và tràn đầy tự tin cũng sẽ từ từ bị hao mòn, cuối cùng không còn gì nữa.

Thủ đoạn lôi đình, lại thêm dùng âm mưu của Nguyên Hùng làm đá kê chân, cậu Dạ thuận thế đăng cơ, một lần đã đạt tới vị trí khiến mọi người ngước nhìn!

Thương Hiệt xã bị diệt, Bang Cự Phong, Vĩnh An hội quy hàng, bây giờ cũng chỉ còn sót lại Bang Thất Tinh! Bạch Đào làm sao có thể cam tâm cho được? Làm sao chịu phục? Làm sao ném nổi cái mặt già này?

Ánh mắt lạnh lẽo của Dạ Cô Tinh quét qua: “Ông Bạch, ý ông như thế nào?”

Bạch Đào lạnh lùng khẽ hừ: “Một Dạ Xã nho nhỏ, lại vọng tưởng cầm lái hắc đạo phương Nam, Bang Thất Tinh là người đầu tiên không phục!”

“Đúng! Không phục! Không phục ——” Các thế lực có quan hệ tốt với Bang Thất Tinh từ trước tới nay dồn dập noi theo, biểu thị chống đỡ.

Cô cười lạnh nói: “Bạch bang chủ, ông cho rằng, bây giờ ông còn có tư cách cò kè mặc cả với tôi sao?” Ánh mắt cô đột nhiên rét lạnh, những người áo đen cầm súng nhanh chóng giơ súng lên, vây quanh đám người do Bang Thất Tinh cầm đầu không một kẽ hở, chậm rãi chờ đợi chỉ thị từ Dạ Cô Tinh.

Bạch Đào mạnh mẽ chấn động: “Cậu đây là ý gì? Chẳng lẽ còn muốn giết chúng tôi?”

Bộp bộp bộp ——

Dạ Cô Tinh vỗ tay, nụ cười gian xảo: “Lời đề nghị của ông Bạch cũng rất hay.”

“Cậu!”

“Bạch Đào, tôi kính ông là trưởng bối, kêu ông một tiếng ông Bạch, thế nhưng không có nghĩa là ông có thể cậy già lên mặt! Hắc đạo, từ trước đến nay đều dùng thực lực để nói chuyện, cho dù ngày hôm nay tôi thật sự giết ông, bao gồm cả những người này, ai có thể làm khó dễ được tôi?”

“Lòng lang dạ thú! Phi —— có giỏi thì tới giết tôi đi!”

“Ngày hôm nay, ông vốn là một người phải chết, Nguyên Hùng chỉ cần một viên đạn là có thể lấy cái mạng già của ông! Nếu không có Dạ Xã tôi, Bang Thất Tinh của ông chắc chắn toàn quân bị diệt! Lấy oán trả ơn, bốn chữ này dùng để hình dung ông đấy, mọi người cảm thấy tôi nói có gì sai không?”

Đường Nghiêu cười nhạt mở miệng: “Chuẩn xác.”

Sầm Liệt không cam lòng yếu thế: “Rất đúng.”

Một đám thế lực đã quy phục cười to.

Khuôn mặt già nua của Bạch Đào hết xanh lại hồng, đỏ lại sang tím, thay đổi liên tục, đúng là so với bảng màu vẽ còn đặc sắc hơn nhiều.

“Họ Dạ kia, mày đừng có khinh người quá đáng!” Bạch Đào một đời lăn lộn, coi danh dự, đạo nghĩa còn quan trọng hơn cả tính mạng, bây giờ làm sao có thể chịu được sỉ nhục như thế này, lúc này túm lấy súng trong tay người áo đen, dáng vẻ cá chết lưới rách, liều mạng một phen!

Vu Sâm thấy thế, trực tiếp giớ súng, bóp cò, sức mạnh tinh chuẩn bắn viên đạn ghim vào cổ tay phải của Bạch Đào, đau đớn bỗng nhiên ập tới, khiến cho Bạch Đào theo bản năng buông lỏng tay, súng rơi xuống mặt đất.

Dạ Cô Tinh không biến sắc, vẻ lạnh lùng trong mắt lóe lên, lão già Bạch Đào này, lại như tảng đá trong hầm cầu, vừa thối vừa cứng, không diệt nhuệ khí của ông ta, làm sao có thể phục chúng!

Muốn trách thì chỉ có thể trách ông ta rượu mời không uống cứ thích uống rượu phạt, trong lúc mấu chốt cứ đâm đầu vào họng súng, lần này thống nhất Phương Nam bắt buộc phải làm, gặp thần Sát Thần, gặp Phật sát Phật, bất kể là ai, chỉ cần chặn đường, tiêu diệt hết, không chút lưu tình!

Nếu cô chủ đã không kêu dừng, Vu Sâm tự nhiên cũng hiểu ý, nòng súng nhắm ngay vào trán Bạch Đào, tuy cách một khoảng khá xa, nhưng với trình độ bắn súng của Vu Sâm, tin tưởng một phát bể đầu không phải là việc khó!

Ngón tay trỏ đặt trên cò súng chầm chậm bóp chặt, bóp chặt……

“Dừng tay!” Một tiếng hét to vội vàng duyên dáng của cô gái vang lên, mang theo tức giận, cũng tràn ngập sợ hãi.

Sóng mắt Dạ Cô Tinh khẽ gợn, Vu Sâm thuận thế thu súng, chậm rãi nở nụ cười: “Cô Bạch, đã lâu không gặp.”

Không để ý đến Dạ Cô Tinh, Bạch Minh Hàm đi thẳng tới bên người Bạch Đào, nhìn vũng máu đỏ trên mặt đất, trên trán ông già nổi lên gân xanh chằng chịt, khóc nức nở nói: “Ông nội! Ông không sao chứ? Minh Hàm mang ông đi bệnh viện.”

Nói xong, đỡ Bạch Đào lên muốn quay người rời đi, lại bị người áo đen cầm súng ngăn lại.

Cô gái xinh đẹp giống như con thú nhỏ bị ép bức, ánh mắt phẫn hận bắn thẳng tắp về phía người ngồi trên cao, người đàn ông này tâm địa thật cứng rắn như sắt, năm đó Mục Viễn cũng như thế này, nam tử tuyệt mỹ yêu nghiệt trước mắt tao nhã cười nhạt, chẳng phải cũng như vậy sao?

Thậm chí, chỉ có hơn chứ không kém!

Có thể ra lệnh một tiếng đã lập tức lấy đi tính mạng người khác, đối mặt với tử vong hai mắt vẫn nhìn thẳng, mặc dù trước mắt một màn đỏ như máu, vẫn có thể lù lù bất động, cười nhạt tự nhiên!

Đủ tàn nhẫn! Đủ quyết tuyệt! Đúng là, lòng như sắt đá, qua muôn ngàn thử thách.

Không nhìn ánh mắt tức giận của cô gái, Dạ Cô Tinh nở nụ cười lạnh nhạt: “Cô Bạch nếu đã đến rồi, không bằng khuyên nhủ Bạch bang chủ, làm người không nên quá cố chấp, dù sao, sức người chung quy cũng không thể xoay đổi tình thế.”

Bạch Đào ngực phập phồng, kịch liệt thở dốc, bàn tay già nua gắt gao nắm lấy vai cháu gái: “Con tới làm gì? Còn không mau đi đi! Cút đi ——”

“Ông nội, ông đừng nói chuyện nữa, không sao đâu, không sao đâu……”

“Tình ông cháu của tôi và cô đã đứt, không phải cô vẫn luôn hận tôi tới tận xương, oán tôi khắc vào tâm khảm sao? Cô cút đi—— tôi cũng không muốn nhìn thấy đồ cháu gái bất hiếu như cô ——”

“Ông nội, con sai rồi, con biết sai rồi! Ông yên tâm, sau này con sẽ không ngốc nghếch như vậy nữa……”

Cho đến giờ phút này, Bạch Minh Hàm mới biết được cái gì gọi là cốt nhục tình thâm!

Những năm qua, cô đã quá tùy hứng, cũng quá ích kỷ! Hưởng thụ tất cả những ưu đãi của cô chủ Bang Thất Tinh, nhưng từ chối gánh chịu những trách nhiệm thuộc về mình!

Từ nhỏ cũng đã chú định là hắc, nhưng một mực điếc không sợ súng ước mơ làm bạch! Cô sai rồi! Không nên để ông nội một mình gánh chịu tất cả những điều này, còn phải thay mình trả nợ những sự tùy hứng và gánh chịu sự oán giận của mình.

Lau khô nước mắt, trong mắt Bạch Minh Hàm nhanh chóng ngưng tụ một tầng băng lạnh lẽo, chưa bao giờ kiên định như vậy: “Tôi lấy thân phận người thừa kế duy nhất của Bang Thất Tinh, người thừa kế duy nhất của nhà họ Bạch tuyên bố, từ nay về sau, Thất Tinh về dưới cờ Dạ Xã, nguyện làm thiên lôi cho cậu Dạ, sai đâu đánh đó, hết sức trung thành cống hiến cho cậu chủ, vĩnh viễn không hối hận! Giúp đỡ Dạ Xã, thống nhất Phương Nam!”

Mắt thấy Bang Thất Tinh đều đã lên tiếng, những thế lực không phục khác cũng xem xét thời thế, dồn dập đứng thành hàng ——

“Tận sức trung thành cống hiến, vĩnh viễn không hối hận! Giúp đỡ Dạ Xã, thống nhất Phương Nam!”

Đến đây, Phương Nam quy phục, Dạ Xã sẽ có thể sánh vai cùng với nhà họ An ở phương Bắc, trở thành những kẻ khổng lồ trong giới hắc đạo cạnh tranh với nhau!

“Bây giờ đã được chưa?” Bạch Minh Hàm mặt lạnh như sương.

Dạ Cô Tinh phất tay một cái, người áo đen thu hồi súng, nhường ra một con đường cho Bạch Minh Hàm.

“Minh Hàm, con……”

“Ông nội yên tâm, Bang Thất Tinh sẽ không sao, chúng ta đều phải sống sót……”

Bóng lưng mảnh khảnh của cô gái dìu đỡ ông già lom khom dần dần đi xa, từ từ biến mất trong màn đêm.

Dạ Cô Tinh than nhẹ một tiếng khó mà nhận ra, thu hồi ánh mắt, nhìn Vu Sâm khẽ vuốt cằm, Vu Sâm hiểu ý, dặn dò với đàn em bên cạnh nói: “Lái xe đưa bọn họ đi bệnh viện.”

Đàn em lĩnh mệnh, đuổi theo bóng lưng hai ông cháu bước nhanh rời đi.

Cuối cùng, vẫn động lòng trắc ẩn, thôi bỏ đi……