Chương 15: Đại tiểu thư phú hào (15)

[Quyển 1] Xuyên Nhanh - Nữ Đặc Công Toàn Năng!

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit : Ngọc


----


Sau khi lấy được sự khẳng định sẽ không động thủ của Cố Cảnh Vân, Diệp Kha liền trắng trợn thu mua cổ phiếu của Diệp thị, trong khoảng thời gian ngắn cô ta nắm 57℅ cổ phần của Diệp thị trong tay, còn thiếu Diệp phụ một phần.,


Phen biến động tài chính này làm cho  vòng tài chính của Kinh Thành xôn xao. lúc đầu nghe thấy việc Đại tiểu thư Diệp gia là Y, còn cảm thấy Diệp gia có phúc lớn, bây giờ nhìn thấy động tác của nhị tiểu thư Diệp gia, đại tiểu thư Diệp gia cùng tam thiếu gia Diệp gia so ra kém không ít, hai người này cộng lại đều không bằng Diệp Kha.


Trọng yếu nhất là, đám người đối với sự hung ác của nhị tiểu thư Diệp gia càng thêm hiểu rõ, vì cổ phần ngay cả mạng của cha ruột mình cũng không để ý.


Có thể tưởng tượng ra rằng, Diệp Hàm, Diệp Thiều Hoa đang gặp phải nguy cơ to lớn.


Nhưng mà đám người Diệp Kha không nghĩ tới là, ngày thứ hai Diệp Hàm ngoan ngoãn đưa Diệp Thiều Hoa đến phòng thí nghiệm, biểu lộ vô cùng dễ dàng.


Một chút cũng không giống một người bị tước đoạt tài sản, Phó Gia Thần cùng cổ đông Diệp gia thấy cảnh này, cảm thấy vô cùng kỳ quái.


Tài xế Diệp Hàm giơ tay lên: "Tiểu thư của chúng tôi có tiền."


Phó Gia Thần cùng những cổ đông khác nhìn nhau, Diệp Kha quả thật có tiền, nhưng dựa theo tình huống bây giờ, sau khi Ông Diệp đem cổ phần giao cho Diệp Thiều Hoa, Diệp Kha sẽ không cho người cứu Ông Diệp, còn về phần Diệp Thiều Hoa...Cố Cảnh Vân nói sẽ không trợ giúp cô, không có hắn trợ giúp,Diệp Thiều Hoa từ chỗ nào có nhiều tiền như vậy chứ. Chỉ sợ Diệp Hàm những người này điên rồi đi?


Diệp Kha nhận được tin nhắn mà Phó Gia Thần gửi cho cô ta nhưng cô ta cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, bởi vì thời gian gần đây cô ta vô cùng bận rộn với công việc ở phòng thí nghiệm.


Trước đó cô ta đã nói sẽ ở phòng thí nghiệm chứng minh cho Diệp Thiều Hoa thấy rằng giữa cô và những thứ trong đầu cô ta có bao nhiêu chênh lệch, Diệp Kha vốn không phải kẻ ngốc, hơn nữa vì tưởng tượng rằng Diệp Thiều Hoa là đối thủ của mình mà càng cố gắng hơn.


Nếu không có Diệp Thiều Hoa, thì với kỹ thuật internet tiến tiến của hơn mười năm sau mà Diệp Kha nắm giữ thì cô ta nhất định sẽ định hưởng thụ cuộc đời của mình và trở nên nổi tiếng vang dội toàn thế giới.


Đáng tiếc người mà cô ta gặp phải lại là Diệp Thiều Hoa, người từng ở thế giới này, khiến cho ngay cả FBI cũng phải tức giận đến mức phải đưa lên danh sách truy sát hàng đầu, nhưng không ai dám một mình dối đầu trực tiếp với con quái vật đáng sợ này.


Đặc biệt là Diệp Kha, hai năm qua cô ta đã cố gă.ng nhớ lại hết kỹ thuật của kiếp trước nhưng lại mất đi sự sáng tạo của chính mình, cái mà cô ta có thể làm chỉ là phục chế và phục chế mà thôi.


“Diệp Kha, suy nghĩ của cô đúng là không tệ, nhưng không được đa dạng và  linh hoạt như Diệp Thiều Hoa, suy nghĩ của cô quá trói buộc rồi.” Viện Sĩ Viện Hàn Lâm nhìn thấy phần mềm trong tay Diệp Kha khẽ lắc đầu.


“Suy nghĩ của cô cũng chỉ có thể phát huy được một lúc.”


Trói buộc? Đây rõ ràng là kỹ thuật internet sẽ vang dội toàn bộ Châu Á sau một năm nữa, vậy mà viện sĩ lại nói là nó quá lạc hậu?


Diệp Kha nghĩ mãi cũng không rõ đến cùng là do nguyên nhân nào!


Nhìn Diệp Thiều Hoa cũng không giống như là trùng sinh, chẳng lẽ thực sự là do bị cô ta dồn ép quá nên bộc phát tài năng?


Diệp Kha tuyệt đối sẽ không thừa nhận điều này, cô ta nhìn Diệp Thiều Hoa đang được các học viên vây quanh ở cách đó không xa, sau đó thấy cô cầm điện thoại đi ra ngoài, bàn tay Diệp Kha mạnh mẽ nắm chặt thành nắm đấm, ánh sáng nơi đáy mắt vẫn không thay đổi.


Cô ta biết, Diệp Thiều Hoa đang làm một phần mềm phát triển internet mới liên quan tới tương lai, nhưng phần mềm như thế này sao có thể là do Diệp Thiều Hoa làm ra chứ?


Cô ta không cho phép cả đời này của mình lại bị Diệp Thiều Hoa dẫm ở dưới chân.


Ngày thứ hai, Diệp Thiều Hoa lại tiếp tục đi cùng với Diệp Hàm đến bệnh viện đón tiếp chuyên gia y học từ nước M đến cùng với một số máy móc.


Cô cũng không quan tâm đến ông Diệp mấy, đến bệnh viện chủ yếu là vì muốn thảo luận hợp tác với mấy chuyên gia y học kia, cũng không nghĩ tới đúng lúc này Cố Cảnh Viêm lại chạy đến.


Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa vẫn là một bộ dáng ung dung nhàn nhã như cũ cuối cùng Cố Cảnh Viêm cũng hiểu rõ vì sao lúc thư ký của Cố Cảnh Vân tìm hắn lại có vẻ bất đắc dĩ như vậy rồi:


"Không phải hôm nay cô muốn ký hợp đồng cùng với phòng thí nghiệm sao? Sao bây giờ vẫn còn ở chỗ này?!”


Nghe vậy Diệp Thiều Hoa hơi híp mắt lại, sau đó nghiêng đầu dặn dò Diệp Hàm đôi chút: “Chị ra ngoài làm chút chuyện, về phần chuyện của ba, em không cần lo lắng.”


Diệp Thiều Hoa và Cố Cảnh Viêm trực tiếp đi tới Đại học thủ đô, trong tay Cố Cảnh Viêm còn có sẵn hợp đồng đã soạn thảo giúp cô.


Thật không nghĩ tới, vừa bước vào cửa lớn của phòng thí nghiệm Đại học Bắc Kinh đã thấy một loạt người đang đứng bên trong, trong đó có cả các lãnh đạo của trường và một số học sinh.


“Có chuyện gì vậy? Hiệu trưởng?” Trước đây, Cố Cảnh Viêm cũng đã từng là học sinh ở đây nên rất quen thuộc đối với hiệu trưởng, lúc này nhìn thấy thế trận lớn như vậy cũng không khỏi giật nảy người.


Tất nhiên hiệu trưởng cũng biết Cố Cảnh Viêm, ông ta cũng không dám làm bậy trước mặt hắn, sau khi khách khí hỏi thăm mấy câu thì lập tức chuyển sang Diệp Thiều Hoa, trên mặt lộ ra sự chán ghét, “Diệp Thiều Hoa, cô là học sinh giao lưu mà bên Stanford đưa tới nên chúng tôi cũng không tiện xử làm phạt gì đối với cô, bây giờ chuyện đã thành ra như này, trường của chúng tôi không thể giữ cô lại.”


“Đợi một chút, hiệu trưởng.” Sự kinh ngạc trên mặt Cố Cảnh Viêm lập tức biến mất, hắn nhìn về phía hiệu trưởng hỏi, “Ông đang nói gì vậy? Xử phạt Diệp Thiều Hoa sao?”


Người khác hiệu trưởng còn có thể không thèm quan tâm, nhưng lời nói của Cố Cảnh Viêm thì tất nhiên hiệu trưởng không thể không để ý.


Ủy viên của trường học đã giúp hiệu trưởng giải thích, trong giọng nói kia không hề che giấu chút nào mà tràn đầy sự chán ghét đối với Diệp Thiều Hoa, “Cho dù là bất cứ lĩnh vực gì thì cũng kiêng kỵ nhất chính là sao chép trộm cắp, Diệp Thiều Hoa, ai cho phép em làm chuyện như vậy ở phòng thí nghiệm của chúng tôi? Phần mềm này rõ ràng là do bạn học Diệp Kha viết ra, tại sao em lại nói với mọi người đây là thứ em mới nghiên cứu, em còn là sinh viên tài năng mà quốc gia chúng ta đưa đi Stanford, thật sự đúng là mất hết mặt mũi của ngành nghề chúng ta rồi!”


Ông ta vừa nói như thế thì Cố cảnh Viêm cũng đã hiểu rõ, thế nhưng hắn muốn phản bác theo bản năng.


Bởi vì đã quen biết với Diệp Thiều Hoa hai năm, hắn không tin người có kỹ thuật tốt như vậy, mang theo sự kiêu ngạo toát ra từ trong xương sẽ không bao giờ làm ra chuyện như này.


“Cô?” Hắn vô thức quay sang nhìn Diệp Thiều Hoa nhưng ánh mắt đối phương lại toát ra một sự lạnh đến thấu xương.


Cố Cảnh Viêm biết lúc này không tốt lắm, anh bóp điện thoại trong tay, trực tiếp gửi tin cho Cố Cảnh Vân..


Diệp Kha đứng cách đó không xa, được mọi người an ủi, cô ta vốn cho rằng Diệp Thiều Hoa sẽ phản bác sẽ nổi điên, nhưng lại không, không có gì cả.


"Viện sĩ đâu?" Diệp Thiều Hoa chỉ bình thản phun ra ba chữ, ngay cả một tia ủy khuất cũng không hiện lên trên gương mặt.


Sau đó có người đi mời viện sĩ, trên đường học sinh này cũng đã kể mọi chuyện cho viện sĩ nghe.


Vừa đến phòng thí nghiệm, viện sĩ đã giận tím mặt, "Hiệu trưởng, các người đang làm gì vậy? Phần mềm này là tôi xem cô ấy làm ra, cho người đưa Thiều Hoa về nước M, ông có điều tra rõ ràng chưa?"


"Ông hãy nghĩ kĩ một chút cho tôi, phải, cô ấy là Y, kỹ thuật hacker của cô ta không tệ, đã từng xây dựng diễn đàn hacker với tường lửa gây chấn động toàn cầu. Nhưng đã không sánh bằng Diệp Kha thì mãi mãi vẫn không sánh bằng, hai năm trước Diệp Kha đã có thể làm ra phần mềm siêu hiện thực, gần như có thể tiếp cận trình độ lập trình Internet của Tinh Hà, mà Diệp Thiều Hoa thì sao? Đến tận bây giờ vẫn chỉ dựa vào mấy cái tường lửa kia. Ông bảo cô ta có thể chế tạo ra loại phần mềm này? Viện sĩ, không ngờ ông lại là người như thế, ông không quý trọng danh dự của mình sao? Còn coi chúng tôi là đứa nhóc ba tuổi à?" Hiệu trưởng nghiêm khắc nói, lúc đang nói còn ném cho Diệp Thiều Hoa ánh mắt nghiêm nghị.


Danh tiếng thiên tài của Nhị tiểu thư nhà họ Diệp là từ nhỏ đã có, trước năm mười bảy tuổi còn là thành viên dự bị của phòng thí nghiệm quốc gia, lúc đấy rất nhiều Giáo sư cũng không coi trọng cô ta, cho đến hai năm trước vì một phần mềm đã khiến vị Giáo sư này đặc cách tuyển chọn Diệp Kha.


Mà Diệp Thiều Hoa? Đại tiểu thư nhà họ Diệp, bởi vì thành tích lúc trước không tệ mới thi vào Stanford, nhưng trước đây đều chưa từng nghe qua tên của cô.


Thành tựu cũng chỉ là tường lửa trên diễn đàn hacker mà thôi, so với những phần mềm Diệp Kha tạo ra sau đó hoàn toàn không thể sánh được.


Một người như vậy, làm sao lại là người chế tạo ra một hạng mục vượt mức quy định như thế.


Nghe thấy những lời đó, viện sĩ tức giận xong, lại có một loại cảm giác hoang đường.


Chưa nói đến cái phần mềm này là ông tận mắt thấy Diệp Thiều Hoa nghiên cứu được, mấy người này biết Diệp Thiều Hoa là ai à? Là người sáng lập Tinh Hà đấy, toàn bộ phần mềm của Tinh Hà sử dụng đều do cô thiết kế, bảo cô ăn cắp ư?


Chi bằng nói gia tộc giàu nhất thế giới lại đi trộm bánh bao của một kẻ ăn mày còn buồn cười hơn!


"Viện sĩ, tôi không ngờ ông vậy mà lại nói giúp cô ấy," Diệp Kha không thấy được sắc mặt quái gở của viện sĩ, vẻ mặt đau lòng cúi đầu thất vọng, "Tôi cũng là nghiên cứu viên dưới tay ông, ông như vậy, bao che một kẻ trộm cắp, viện sĩ, tôi quá thất vọng về ông mà, ông đã thế này, tôi nghĩ tôi cũng không cần thiết phải ở tại phòng thí nghiệm nữa."