Chương 115: Ma pháp sư thiên tài bị vứt bỏ (15)

[Quyển 1] Xuyên Nhanh - Nữ Đặc Công Toàn Năng!

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các


Edit: Thiên Vân


Beta: Linh Đang


“Là… Là tân sinh năm nay tên Diệp Thiều Hoa, vừa mới vào ma tháp kiểm tra xong, hiện tại đang ở khu E…” Lâm Tiêu bị Phượng Li Vân dọa sợ tới mức nhảy dựng.


Nói thật, thời gian anh ta quen biết Phượng Li Vân cũng khá lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Tiêu nhìn thấy biểu cảm vạn năm không đổi đó của anh ta bị phá tan.


Sau đó không khí dao động một chút, anh ta đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.


“Đợi đã, anh không gặp Diệp Cẩn gì đó sao……” Lâm Tiêu còn muốn nói gì đó, nhưng sau khi Phượng Li Vân đi rồi, lúc nhìn thấy cái bóng màu trắng phía sau kia lộ ra, anh ta lập tức ủ rũ.


“Hổ Vương đại nhân, chào ngài…… Quấy rầy rồi.” Anh ta vội vàng mở chốt cửa rồi đi ra ngoài.


Vừa đi ra ngoài vừa điên cuồng lau mồ hôi…… Trời má, Vân lão đại mang Bạch Hổ vương về đây từ khi nào vậy, đây chính là Thánh cấp Ma thú đó!


Anh ta lau mồ hôi lạnh sau đầu, đi ra nói một tiếng với Diệp Cẩn là Vân lão đại đi rồi, sau đó mới cùng người trong gia tộc của mình đi đến Thương Vân Thành thông qua trận pháp truyền tống.


Mà Diệp Thiều Hoa đã đi ra khỏi Ma Tháp.


Lúc cô nhìn thấy thứ hạng thứ chín mươi mốt của mình, trên gương mặt không lộ vẻ vui mừng, ngược lại càng thêm nặng nề hơn.


Đến nay hệ thống còn chưa có tin tức nào cả, Diệp Thiều Hoa cảm thấy cốt truyện đã thay đổi, mà càng học ma pháp thì cô lại càng có thể cảm nhận được dao động rất rõ ràng phía bên rừng rậm ma thú.


Dựa theo tình huống này mà nói, Diệp Thiều Hoa không biết chờ đến ngày ma thú thật sự tấn công vào thành thì rốt cuộc cô có thể làm được cái gì.


“Trong thành có rất nhiều người đã bỏ chạy, công tước đại nhân và Nhị trưởng lão đang đóng giữ ở cổng thành.” Carrie lặn lội đường xa tới nói cho Diệp Thiều Hoa biết tình trạng của Thương Vân Thành: “Họ dặn tiểu thư đừng quá lo lắng.”


Gương mặt Carrie có chút mỏi mệt, Diệp Thiều Hoa nhìn cô, không nói gì mà trực tiếp tìm kiếm trong chiếc nhẫn không gian, sau đó lấy ra một túi ma hạch thật lớn: “Những ma hạch này chắc có thể giúp đại trận hộ thành chống đỡ được một thời gian.”


Lớn đến ngần này, Carrie chưa bao giờ nhìn thấy nhiều ma hạch rực rỡ như thế này.


Ma hạch cấp hai cấp ba thì nhiều đến đếm không xuể, thậm chí còn có thể nhìn thấy mấy viên ma hạch cấp bốn nữa.


Cho dù là công tước của bọn họ thì cùng lắm cũng mới chỉ là Ma pháp sư cấp ba, nhưng Ma pháp sư cấp ba chỉ có thể đánh ngang tay với ma thú đồng cấp mà thôi, ma hạch cấp ba đã được coi là món đồ rất quý giá ở Thương Vân Thành rồi.


Diệp Thiều Hoa chỉ tiện tay một cái đã lấy ra được một túi to đùng, làm Carrie không kịp phản ứng.


Cô cứ thế mà cầm lấy cái túi ma hạch, sau đó thì như mộng du rồi bị Diệp Thiều Hoa đưa tới trận ma pháp truyền tống của trường học, bị tiễn trở về Thương Lang Đế Quốc.


Thương Vân Thành.


Lan Tư cũng vừa mới trở về, anh ta đang cùng thành chủ của Thương Vân Thành và Diệp công tước mở tiệc chiêu đãi hai hai Ma pháp sư cấp sáu trợ giúp Thương Vân Thành vượt qua khó khăn lần này.


“Những ma thú đó sẽ không xâm phạm lần nữa đâu.” Ma pháp sư cấp sáu Đạo Ân uống một ngụm rượu, nhìn thoáng qua người đang ngồi, ánh mắt ông ta hết sức lạnh nhạt.


Cả một Thương Vân Thành mà không tìm ra được ma pháp sư nào vượt qua cấp ba, ông ta nghĩ như vậy, đáy mắt không khỏi hiện lên một tia khinh thường.


“Diệp công tước, ta đã từng nói chuyện với Đại trưởng lão đã tách tộc ra của các người, nghe nói nhà họ Diệp các ngươi có hai bảo bối cấm chú tổ truyền?” Đạo Ân nhìn thoáng qua Diệp công tước, cười như không cười.


Nghe vậy, Nhị trưởng lão ngồi bên kia bàn tức giận đến đỏ cả mặt lên.


Thành chủ Thương Vân Thành cười làm lành một cái: “Cấm chú này tôi cũng có nghe nói, hình như là di vật mẹ của Thiều Hoa để lại đúng không?”


Nói như vậy, chính là tỏ ý thứ này cũng không phải của nhà họ Diệp.


Bảo bối ma pháp và ma hạch là di vật cuối cùng mà mẹ của Diệp Thiều Hoa để lại trước khi mất.


Đạo Ân cười như không cười, ông ta nhìn Diệp công tước: “Nhà họ Diệp các ngươi từ trên xuống dưới cũng chỉ có thực lực cấp ba, cấm chú này chỉ có Ma pháp sư cấp bảy mới sử dụng được, các ngươi giữ lại thì có được tác dụng gì chứ?”


Nhị trưởng lão còn đang tức giận, nhưng gương mặt của Diệp công tước lại không có biến hóa gì, chỉ nghiêng đầu sai bảo: “Đi lấy cấm chú đến đây.”


Bảo bối Ma pháp nhanh chóng được mang đến, lúc tiếp nhận, Đạo Ân vô cùng vừa lòng với sự thức thời của Diệp công tước.


Ông ta cầm bảo bối, cảm nhận được ma pháp đang dao động trên đó, trong lòng rất kích động, lại liếc nhìn Diệp công tước một cái, thứ này nằm trong tay đám vô dụng này cũng chỉ lãng phí mà thôi.


“Được rồi, ta cũng phải trở về báo cáo lại kết quả với quốc chủ Thương Lang.” Đạo Ân đang muốn đi, đột nhiên trên không trung xuất hiện một luồng ma pháp dao động.


Một gã lính gác cổng thành tiến vào báo danh: “Thành chủ, đại giáo chủ của điện Quang Minh, phó hội trưởng của hiệp hội Ma Pháp và đại pháp sư cấp bảy của đế quốc Lai Áo - Lâm Thành đã tới.”


Tất cả mọi người ở đây đều không kịp phản ứng.


Điện Quang Minh và hiệp hội Ma Pháp là hai thế lực lớn nhất trên đại lục Ma Pháp, mỗi thế lực đều có Ma Đạo Sư thánh cấp trấn giữ, mà đế quốc Lai Áo lại là vương quốc mạnh nhất, thực lực chỉ nằm sau hai thế lực kia, càng khỏi nói tới người đó còn là ma pháp sư cấp bảy nữa.


Cấp sáu lên đến cấp bảy chính là một đường ranh giới, tỉ lệ Ma pháp sư cấp sáu có thể đột phá lên tới cấp bảy không đến một phần vạn.


Thương Lang là đế quốc nhỏ yếu nhất trong tứ đại đế quốc, căn bản không có Ma pháp sư cấp bảy.


“Tại sao bọn họ lại đến đây?” Đạo Ân biến sắc, sau đó lập tức bảo thành chủ của Thương Vân Thành chuẩn bị đồ để chào đón: “Ta nghe nói Diệp Cẩn tiểu thư có biểu hiện xuất sắc trong học viện Ryan, có thể bọn họ đến vì cô ấy, nhưng không phải Diệp Cẩn tiểu thư đã không còn ở Thương Vân Thành sao?”


Đáy lòng của đám người đều có nghi ngờ, sau đó thì thầm run sợ đi ra cửa.


Bao gồm cả hai Ma pháp sư cấp sáu, đều là lần đầu tiên nhìn thấy Ma pháp sư cấp bảy.


Lan Tư và thành chủ Thương Vân Thành cùng liếc nhìn nhau một cái, trong lòng lập tức kinh hãi lại nghi ngờ, nếu là vì rừng rậm ma thú, vậy cũng đâu thể nào lại kéo đến nhiều đại nhân vật như vậy, chẳng lẽ thật sự là vì Diệp Cẩn?


“Diệp công tước.” Nhìn thấy Diệp công tước, đại chủ giáo điện Quang Minh hết sức nhiệt tình: “Tôi là hồng y đại chủ giáo của điện Quang Minh, là tới mời gia tộc Diệp thị các vị gia nhập điện Quang Minh của chúng tôi.”


“Chúng tôi cũng tới mời các vị tới hiệp hội Ma Pháp,” Phó hội trưởng hiệp hội Ma Pháp cũng không muốn xếp sau: “Chỉ cần tiểu thư Thiều Hoa chịu gia nhập hiệp hội Ma Pháp chúng tôi, tôi có thể bảo đảm, không đến năm năm, không, ba năm, cô ấy muốn trở thành phó hội trưởng cũng không là vấn đề lớn.”


Phó hội trưởng của hiệp hội Ma Pháp cũng là một ma pháp sư cấp bảy.


“Ngài…… Ngài không có nhầm lẫn gì đó chứ?” Cả đời Diệp công tước chưa từng gặp qua người có thân phận cao như thế.


Đừng nói là Diệp công tước, toàn bộ Thương Vân Thành cũng không có người nào lên được Ma pháp sư cấp sáu.


Ngay cả Lan Tư cũng kinh ngạc một chút, tâm tình lập tức phức tạp: “Diệp…… Diệp Thiều Hoa?”


“Không có nhầm gì đâu” Trên đường đây, Lâm Tiêu đã biết được phần lớn tư liệu về Diệp Thiều Hoa, anh ta cùng đi tham gia náo nhiệt với trưởng lão, nghe vậy thì cười một cái: “Diệp Thiều Hoa, năm nay mười sáu tuổi, đến từ nhà họ Diệp ở Thương Vân Thành của Thương Lang Đế Quốc, gần đây đến trường học bởi vì sức mạnh tinh thần cấp bậc SSS nên được mọi nơi chú ý. Cũng là thiên tài vạn năm có một trên Đại lục Ma pháp.”


“Hơn nữa, buổi sáng hôm nay, lần đầu tiên cô ấy tiến vào Ma Tháp kiểm tra, trực tiếp tăng lên vị trí thứ chín mươi mốt. Trong năm trăm học sinh của học viên Ryan, một trăm vị trí top đầu đều là học sinh cấp năm đã ở lại trường năm năm trở lên, cũng có nghĩa là cô ấy có thực lực đánh bại Ma pháp sư cấp năm…”


Từng câu từng chữ mà Lâm Tiêu nói ra khiến cho cả đám người Lan Tư hoàn toàn cứng người ngay tại chỗ.


“Diệp…… Diệp Thiều Hoa?” Em gái của Lan Tư mặc một bộ trang phục đỏ đang mở to hai mắt nhìn: “Không phải ba tháng trước cô ta mới chỉ là Ma pháp sư thực tập thôi sao?”


“Phó hội trưởng, giáo chủ, Lâm đại sư, có lẽ chuyện này tôi phải hỏi ý kiến con gái tôi trước đã.” Diệp công tước nhanh chóng phục hồi tâm tình của mình.


Nghe vậy, mấy người bọn họ cũng không thấy kỳ quái: “Cũng đúng, chúng tôi sẽ ở lại chỗ này ba ngày để điều tra một chút.”


Lâm Tiêu không có nhiều thời gian như vậy, anh ta chỉ nhìn thoáng qua Lan Tư: “Hình như tôi đã từng gặp cậu ở trường thì phải, nghe nói trước kia cậu còn là vị hôn phu của bạn học Diệp, sau này cậu nhất định sẽ hối hận.”


Mấy người giáo chủ đi rồi, sắc mặt của ma pháp sư cấp sáu – Đạo Ân đã tái nhợt.


Ông ta vội vàng trả bảo bối cấm chú ma pháp lại cho Diệp công tước.


Nhị trưởng lão đã tỉnh táo lại từ nỗi khiếp sợ, thấy thế thì cười lạnh không ngừng: “Thế nào? Hiện giờ chúng tôi có thể sử dụng cấm chú không?”


Đạo Ân lau mồ hôi trên trán một cái: “Trưởng lão nói đùa, tôi chỉ tùy tiện xem thử mà thôi.”


Không phải Đại trưởng lão kia nói nhà họ Diệp chỉ có mình Diệp công tước là pháp sư cấp ba sao? Sao tự nhiên lại có Diệp Thiều Hoa này nhảy ra vậy chứ?


Diệp Thiều Hoa còn chưa biết về mọi chuyện xảy ra ở Thương Vân Thành.


Cô tiễn Carrie về rồi thì đi tìm giáo sư ma pháp hệ phong để thương lượng chuyện nhảy lớp.


Diệp Thiều Hoa lại không phải học sinh bình thường, mấy giáo sư thương lượng cả buổi chiều rồi qua tới đêm khuya, cuối cùng quyết định chuyển Diệp Thiều Hoa vào lớp năm tư.


Khi trở lại ký túc xá khu E lần nữa, cô phát hiện nơi này hết sức yên tĩnh, đám người Nolan nhìn cô như có gì muốn nói, nhưng cuối cùng cũng không thốt ra câu nào.


Diệp Thiều Hoa vừa do dự vừa mở cửa phòng của mình ra.


Cánh cửa vừa mở ra, một luồng khí lạnh phả vào mặt.


Diệp Thiều Hoa phản xạ có điều kiện mà nhìn về phía cửa sổ.


Nơi đó có một bóng dáng màu trắng đang đứng, cặp mắt sâu thẳm đen bóng kia cũng nhìn cô, ngón tay thon dài sạch sẽ của đối phương nắm lấy cửa sổ, khẽ dùng sức.


Mái tóc đen rũ ở sau đầu, in lên chiếc áo tuyết trắng, hắc bạch phân minh.


Đèn ma pháp trong phòng không được mở, nhưng cũng không ảnh hưởng đến thị giác của Phượng Li Vân, khi anh vừa thấy đối phương khẽ nhướng mày lên, một cảm giác quen thuộc bỗng nhiên ùa về, mọi thứ chung quanh chợt mờ đi trong nháy mắt, chỉ còn lại cái bóng hình đang phát sáng nơi kia.


Nếu có kiếp sau, không phụ tương tư.


“Đã trở lại?” Đến cuối cùng, bên miệng chỉ còn lại ba chữ.


Diệp Thiều Hoa, tôi đã đợi ở thế giới này hai mươi năm rồi.


------ Ngoài lề ------


Cho nên, thế giới trước tôi không viết gì về nam chủ sau khi nữ chủ ra đi, sau này có khả năng tôi bổ sung một phiên ngoại.


Tuy rất đau lòng cho nam chủ của chúng ta, nhưng vẫn càng đau lòng Diệp Thiều Hoa nhà chúng ta hơn, không ai đã mạnh mẽ ngay từ lúc nhỏ, hơn nữa phục bút ở thế giới trước không biết có ai để ý tới không.


Thế giới này còn vài chương nữa sẽ kết thúc, lại là thời điểm phải tới thế giới mới như thường lệ rồi.