[Quyển 1] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ
Đăng vào: 12 tháng trước
Đôi lời muốn nói: Đừng hỏi tại sao, cách xưng hô của nam - nữ chính thay đổi. Bởi theo thời gian, theo bối cảnh mà cách nói chuyện giữa hai người sẽ thay đổi.
Bắt đầu từ chương này, nam - nữ chính sẽ xưng hô là anh_em.
Mong mọi người thông cảm!!!
...
Nói những lời này xong, Nam Nhiễm liền xách cặp đi học.
Nam Nhiễm vừa đi vừa kéo kéo cà vạt trên cổ áo của mình.
Có chút bực bội.
Nóng quá!
Đi một đoạn đường dài như vậy nhưng cô vẫn chưa ăn xong ổ bánh mì trên tay.
Thời điểm sắp đến trường học bước chân Nam Nhiễm bỗng nhiên dừng lại.
Cô đỡ tường, nhìn con đường trước mặt.
Tiểu Hắc Long nghi hoặc.
[ký chủ, ngài làm sao vậy?]
Thanh âm của Nam Nhiễm có phần suy yếu.
"Hôm nay, trời nóng quá."
Tiểu Hắc Long nghe xong, không khỏi lo lắng.
[ký chủ, nhiệt độ hiện tại chỉ có 22 độ thôi.]
Bởi vì hôm qua trời mưa to không ngớt, đến tận gần sáng hôm nay mới hết, hiện tại là thời điểm mát mẻ nhất.
Thời tiết này, không nóng nha.
Độ ấm cũng thích hợp cho con người sinh sống.
Nam Nhiễm thấy thế, cố gắng đứng thẳng.
"Phải không?"
Tiểu Hắc Long lập tức trả lời.
[ký chủ, tư liệu ghi rõ như vậy mà.]
Nam Nhiễm từ từ bước vào trường học, cà vạt trên cổ đã bị tháo ra.
Nút áo ở cổ cũng bị cởi ra, hình như do dùng quá sức mà bị đứt chỉ rơi xuống đất.
Lộ ra xương quai xanh trắng nõn.
Thật kỳ quái!
Rõ ràng là một bộ đồng phục nhu hòa.
Nhưng được mặc trên người Nam Nhiễm lại biến thành... kiểu...khốc?
Nút áo rơi xuống.
Lăn đến một tảng đá ở bên đường.
Giây tiếp theo.
Cái nút áo ấy bị một đôi giày đen dẫm lên.
Theo đôi giày hướng lên trên.
Một bộ đồng phục thẳng tắp, được cắt may tỉ mỉ, khí thế hờ hững lạnh lùng, cùng với khuôn mặt không chút cảm xúc đập thẳng vào mắt Nam Nhiễm.
Người kia vừa xuất hiện, đã khiến mọi người chung quanh tự động nhường đường chuyển sang lối đi khác.
Nam Nhiễm nhìn anh, đôi mắt hơi sáng lên.
Chạy thẳng đến chỗ Bạc Phong. . ngôn tình hài
Lúc này, Trình Văn Hoắc cũng vừa đi tới cổng trường.
Từ xa đã nhìn thấy bóng dáng hai người.
Tò mò không biết họ đang làm gì.
Chuẩn bị tiến lên cẩn thận nhìn một chút.
Kết quả chỉ thấy, nữ sinh kia, trực tiếp đưa tay ôm lấy Bạc Phong.
Cái ôm này của cô đừng nói là Trình Văn Hoắc mà tất cả mọi học sinh chung quanh đều hít một hơi thật sâu, không dám phát ra tiếng động.
Vốn dĩ bọn họ nỗ lực muốn đi đường vòng, nhưng ngay lập tức đều đồng loạt dừng lại, động tác giống nhau như đúc.
Trừng lớn hai mắt nhìn quanh cảnh kì diệu trước mặt.
Học trưởng Bạc Phong bị người khác cưỡng ôm???
Mà đồng chí Nam Nhiễm bên kia không quan ánh mắt của mọi người, thoải mái dựa cả người vào lòng anh, nhắm mắt lại.
Cuối cùng cũng cảm thấy mát mẻ hơn một chút.
Nhưng ôm chưa được bao lâu đã bị nam sinh kia đẩy ra.
Bạc Phong một câu cũng không thèm nói.
Đôi môi bạc tình kia mím thành một đường thẳng.
Nhìn chằm chằm Nam Nhiễm, ánh mắt so với đêm qua còn lạnh lùng hơn.
Lúc này, Trình Văn Hoắc bước tới: "Chậc, chậc, chậc."
Hắn cũng dán mắt vào bóng người Nam Nhiễm.
Cô gái này thật lợi hại a.
Bất quá nhìn được một lúc hắn bỗng phát hiện.
Cô gái này cũng biết đỏ mặt sao? Ôm xong, mới biết thẹn thùng?
Nam Nhiễm bị đẩy ra, thật khó hiểu.
Rõ ràng cô ôm rất chặt mà.
Dựa theo đạo lý mà nói, sẽ không có khả năng dễ dàng bị đẩy ra như vậy.
Cô giật giật tay. Hình như, thân thể này, ngày càng suy nhược nha.
Cứ như thế, còn chưa tìm rõ lý do.
Trước mắt đã tối sầm. Cả người lảo đảo như sắp ngã.
Mà Bạc Phong nãy giờ đứng một bên quan sát, hai mày không nhịn được nhíu lại. Vốn dĩ thời điểm đẩy cô ra anh đã phát hiện có chỗ không thích hợp.
Sao cả người lại nóng đến nỗi giống một cái lò sưởi vậy?
Đang nghĩ ngợi, liền thấy thân thể Nam Nhiễm đong đưa qua lại.
Lập tức, theo bản năng, duỗi tay ôm lấy cô.
Hiện tại càng thêm khẳng định phán đoán của mình.
Cả người Nam Nhiễm nóng hổi, hai mắt nhắm chặt tựa hồ đã mất đi ý thức.
Sắc mặt Bạc Phong âm trầm thêm vài phần, ghé lại gần tai cô.
"Nam Nhiễm!"
"Nam Nhiễm!"
"Nam Nhiễm!"
"..."
Thanh âm lạnh băng vang lên.
Bất quá, một chút phản ứng cũng không có.
Anh nhanh chóng bế ngang cô lên, đi thẳng ra ngoài cổng trường.
Cô gái này! Đêm qua đã dầm mưa bao lâu mới có thể biến mình thành như vậy?
Mà Nam Nhiễm tuy đã ngất xỉu nhưng trong tay vẫn cầm chặt miếng bánh mì còn sót lại, không chút sứt mẻ.