Chương 22: nắm tay nhỏ nghiền chết ngươi

Quý Phi Dậy Đi Học

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Tống Hoành cảm thấy nhất định là mình đã điên rồi.
 
Hoàng Hỉ thấy Hoàng Thượng sửng sốt nửa ngày cũng chưa nghĩ ra là muốn lật tấm thẻ bài nào, vì thế cong mắt cười nhắc nhở: "Hoàng Thượng, Nhu phi nương nương lại chuẩn bị bài ca múa mới, Lý mỹ nhân đã pha trà mà người thích, bức tranh “Ngày xuân phú quý” của Vương chiêu nghi đã sắp vẽ xong, Hoàng Thượng người tùy tiện chọn một nơi, đều là những chỗ vô cùng tốt nha."
 
Tống Hoành xoa xoa huyệt Thái Dương, thẻ bài trước mắt đã khôi phục nguyên trạng, tất cả không còn là"Tô quý phi" nữa.
 
Hắn nghĩ đến những người mà Hoàng Hỉ nhắc tới, trong đầu nhớ qua một lần tướng mạo cùng tính cách của các nàng.
 
Kết quả ấn tượng sâu nhất lại vẫn là bộ dạng gần đây của Tô Đường ở trước mặt hắn ngẩn ngơ, khóc thút thít.
 
"Thôi." Tống Hoành cảm thấy mình bây giờ thực sự không dậy nổi cái gì mà hưng phấn, phất tay, "Lui xuống đi."
 
Hoàng Hỉ mặt ủ mày ê lui xuống.
 
Lí Đức Toàn nhìn vẻ mặt không chút hứng thú kia của Tống Hoành, tưởng rằng sức khỏe hắn còn chưa tốt, lo lắng không thôi: "Hoàng Thượng, nếu không để nô tài truyền thái y đến xem cho người một chút Hoàng Thượng."
 
"Người cũng đã nhiều ngày không bước vào Hậu cung, nếu cứ như vậy, sợ là các vị nương nương ở Hậu cung sẽ nghĩ những lời đồn đại kia là thật."
 
Tống Hoành nhướng mày: "Trong cung đồn đại cái gì?"
 
Lí Đức Toàn lập tức phát hiện mình đã lỡ miệng, len lén tự tát miệng mình hai cái: "Không có, không có, không có đồn đại gì cả."
 
Tống Hoành nhìn lão nô tài này có tật giật mình, liếc mắt một cái: "Ngươi đang ngại hai mươi gậy lần trước quá nhẹ rồi phải không?"
 
Lí Đức Toàn: ". . . . . ."
 
Tiểu thái giám hành hình rõ ràng đã cố nhẹ tay rồi mà mông hắn đến bây giờ vẫn còn đau đây.
 
Lí Đức Toàn vì bộ xương cốt đã già của chính mình, đành phải nơm nớp lo sợ đem chuyện đồn đại trong cung gần đây nói ra.
 
Cũng không biết là từ người nào trong cung truyền ra trước, rằng, sở dĩ lâu như vậy Hoàng Thượng cũng chưa bước vào Hậu cung, là bởi vì lần trước ra khỏi cung bị thương cái đó, việc cái đó của Hoàng Thượng ảnh hưởng đến đại sự lập quốc, vừa truyền ra sẽ dao động giang sơn, tỷ tỷ muội muội trong cung chúng ta nhất định phải đoàn kết lại đứng lên, không nên khiến Hoàng Thượng cảm thấy quá áp lực, không thấy thái y gần đây chạy đến Dưỡng Nguyên điện, mọi người liền yên lặng chờ đợi cái đó của Hoàng Thượng hồi phục uy phong như trước.
 
Tống Hoành: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."
 
Mẹ nó a a a! ! !
 
Lí Đức Toàn liền nhìn thấy Hoàng Thượng đi tới đi lui trước mặt hắn gần nửa canh giờ.
 
Tống Hoành cảm thấy gần đây giống như hắn bị xui xẻo vây lấy không thôi, không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến cái lúc hắn cải trang vi hành ra khỏi cung kết quả không biết tại sao từ ngày bị đánh, từng ngày của hắn quả thực là phải dùng từ “thảm thiết” để diễn tả.
 
Đầu tiên là bị đánh vì nhầm thành tên ăn chơi, dụ dỗ phụ nữ đã có chồng, sau khi thương thế lành chưa được bao lâu đã bị tần phi gắn trên đầu hai cái sừng, còn chưa kịp tháo xuống, liền uống nhầm phải chén thuốc kia không được … đến một tháng.
 
Thiên tử anh tuấn mê người, học phú ngũ xa* trước nay được mỹ nhân Hậu cung mê mẩn vây quanh, bây giờ cả Hậu cung đều cho rằng cái đó của hắn bị hao tổn, không dùng được?
 
(*) Học phú ngũ xa: học sâu hiểu rộng.
 
Tống Hoành càng đi càng nhanh càng đi càng nhanh, Lí Đức Toàn thấy hoa cả mắt, đang muốn lên tiếng nhắc nhở Hoàng Thượng đi chậm một chút kẻo lại đâm vào… , kết quả chợt nghe "bụp" một tiếng, Tống Hoành đụng vào vách tường.
 
Lí Đức Toàn: ". . . . . ." Ta không thấy gì hết, ta không thấy gì hết.
 
Trán Tống Hoành bị đâm vào tường đến mức đỏ hồng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đi tìm cái Lão Thần Côn đó đến đây cho trẫm."
 
————
 
Lão Thần Côn là một đạo sĩ, trong cung gọi hắn là Mạc đạo trưởng, pháp danh Mạc An, là do Thái hậu trước kia mang từ Ngũ Thái Sơn về.
 
Giống như vị lão Hoàng đế của Tống Hoành một lòng muốn luyện đan, tu tiên trường sinh bất lão, Thái hậu bị lời hắn nói như mưa dầm thấm đất mấy mươi năm, trước đó bận rộn cung đấu, bận rộn bảo vệ vị trí Thái tử của Tống Hoành, sau khi Tống Hoành thuận lợi kế vị mới bắt đầu trầm tĩnh hưởng thanh phúc, thế nhưng cũng bắt đầu nổi lên mê tín, cứ cách một vài ngày sẽ đến đạo quan này ở bên ngoài cung niệm Phật, đến chùa miếu kia luyện đan.
 
Việc này Tống Hoành đã nói rất nhiều lần, trước tiên người phải phân rõ Đạo gia và Phật gia đã rồi hãy đi tế bái, nhưng Thái hậu vẫn tùy hứng làm không biết mệt, gần đây càng lúc càng lún sâu, mang từ ngoài cung về một "Lão thần tiên" đã hơn bảy mươi tuổi, điên điên, khùng khùng, lúc nào cũng vui vẻ, nghe nói lão thần tiên này thần thông quảng đại, có thể biết trước bổn sự thiên mệnh.
 
Đối với sở thích này của mẫu thân ruột của mình, Tống Hoành không nói gì, nhưng nhìn thấy bà tuổi đã lớn, năm đó vì phụ tá hắn đăng cơ cũng chịu không ít khổ cực, bây giờ chẳng lẽ đến chút niềm vui ấy hắn cũng nhẫn tâm ngăn cấm, nên toàn bộ chuyện đó coi như không quản tới, chỉ cần không ăn kim đan bậy bạ gì đó là được.
 
Mà đối với lão thần tiên Thái hậu mang về, lần đầu tiên Tống Hoành gặp hắn, liền muốn đá hắn một cước ra bay khỏi phòng.
 
Thái hậu bị kích động bảo lão thần tiên tính một quẻ cho Tống Hoành, lão thần tiên nhìn ngày sinh tháng đẻ của Tống Hoành sau đó bấm tay, bấm cả nửa ngày rồi thần thần bí bí mà đem hắn kéo đến một góc sáng sủa, nói hắn những ngày kế tiếp đây sẽ không hay ho, hơn nữa là gặp rất nhiều xui xẻo, đại xui xẻo.
 
Tống Hoành nghe thấy những lời bất kính muốn đem lão điên này đuổi ra khỏi cung, cuối cùng Thái hậu liều sống liều chết ngăn cản mới từ bỏ.
 
Tống Hoành vốn không tin những lời điên khùng của lão điên đó, nhưng bây giờ đột nhiên nhớ tới, giống như thực sự bị lão thần côn kia nói trúng rồi.
 
Tống Hoành ở Dưỡng Nguyên điện đợi trong chốc lát, Lí Đức Toàn liền đem lão đạo sĩ đang mở mồm ngáp đến.
 
Lão đạo sĩ nhìn vẻ mặt bị cuộc sống tàn phá kia của Tống Hoành, cũng không hành lễ, hừ hừ hai tiếng: "Như thế nào, bị bần đạo nói trúng rồi?"
 
Lí Đức Toàn vội cười làm lành nói: "Còn nhờ đạo trưởng đưa ra chủ ý để Hoàng Thượng chúng ta bớt ưu phiền."
 
Lão đạo sĩ đưa tay vuốt chòm râu, lắc đầu: "Ngày thường vẻ mặt thông minh, sao mà ngay cả sự tình đơn giản như vậy cũng không hiểu ra, haizz."
 
Tống Hoành lập tức nắm tay.
 

Lí Đức Toàn liền chạy nhanh đến cười làm lành: "Đạo trưởng nói lỡ, còn thỉnh đạo trưởng vì  Hoàng Thượng mà giúp đỡ."
 
Lão đạo sĩ không chút khách khí đi tìm cái ghế ngồi xuống: "Giúp ngươi cũng được, chỉ là  hoàng cung này thật sự buồn đến hoảng, sau khi xong việc lão đạo muốn xuất cung dạo chơi, Hoàng Thượng phải giúp ta, không thể lại bị Thái hậu tìm trở về."
 
Tống Hoành nghĩ thầm, rằng đã sớm muốn đánh nhau với tên lừa đảo ở trong cung cọ ăn cọ uống này rồi, lập tức gật đầu, cam đoan hắn sẽ thuận lợi ra khỏi cung, không để hắn bị Thái hậu bắt trở về.
 
Lão đạo sĩ vừa lòng gật đầu, lấy ra một cái cái hộp nhỏ từ trong ống tay áo rách tung tóe, mở ra  bên trong là hai viên thuốc màu đen, thần sắc trịnh trọng đưa cho Tống Hoành: "Viên đan này là do sư môn của bần đạo truyền lại, hiến cho Hoàng Thượng, nếu là hai người uống, từ nay về sau âm dương hòa hợp, vô cùng hưởng thụ, nếu là một mình Hoàng Thượng, bảo đảm làm cho người lấy lại phong độ, cái đó sống lại, bảy tiến bảy lui, thể hiện bản sắc nam nhi đến cùng."
 
Nghe ra ý nghĩa trong lời nói của lão đạo sĩ, Tống Hoành mặt đỏ tai hồng, gắt gao nắm chặt chén trà trong tay, cuối cùng từ trong kẽ răng nói ra vài chữ: "Ngươi rốt cuộc là. . . . . . đang nói cái gì?"
 
Lão đạo sĩ nghi hoặc nhìn thoáng qua Lí Đức Toàn: "Hoàng Thượng bảo ta đến không phải bởi vì cái kia không được sao? Đan dược này của ta chuyên trị cái kia không được đây, đảm bảo có hiệu quả, không tác dụng hoàn tiền. . . . . . ."
 
"Đủ rồi!" Tống Hoành đập bàn, "Lập tức đem tên giang hồ bịp bợm này ra đánh bốn mươi gậy, đuổi ra khỏi cung!"
 
Đuổi ra khỏi cung thì không sao, nhưng mà đánh bốn mươi gậy này cũng rất dọa người, vừa rồi vẻ mặt lão đạo sĩ còn giả bộ bức người, lập tức sợ tới mức ôm lấy đùi Tống Hoành, khóc rống lên, mặt đầy nước mắt nói: "Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng có yêu cầu gì cứ việc nói, thuốc tăng lực, trường thọ, hoàn mỹ dung, dưỡng nhan, lão đạo đều có. . . . . ."
 
Tống Hoành: ". . . . . ."
 
Cuối cùng bởi vì tiếng khóc của lão đạo sĩ kia cực kỳ bi ai, lời nói rất động lòng người, ngay cả Lí Đức Toàn cũng cảm động đến rơi nước mắt, Tống Hoành quyết định tin hắn thêm một lần.
 
Lão đạo sĩ nghe xong chuyện gần đây của Tống Hoành, đầu tiên là đồng cảm một phen, sau đó gật gật đầu có chút đăm chiêu nói: "Hoàng Thượng chẳng lẽ không phát hiện ra, việc này nhìn giống như là tự phát sinh, nhưng mà nghĩ kĩ lại, đều có một người luôn luôn tham dự trong đó?"
 
Tống Hoành nhíu mắt.
 
Hắn phát hiện, từ khi hắn bắt đầu gặp những chuyện không hay này, cảm giác tồn tại của một người nào đó trong cung càng lúc càng nhiều.
 
Lão đạo sĩ thần thần bí bí cười cười, sau đó không biết lôi từ đâu ra một quyển sách rách mướp, lấy tay chấm nước miếng dở ra từng trang, tựa hồ đã tìm được phương pháp phá giải.
 
Đầu tiên hắn vẽ một phù chú trước mặt Hoàng thượng, sau đó miệng huyên thuyên niệm một chuỗi thần chú, cuối cùng bảo Tống Hoành lại giường nằm ngủ.
 
"Mộng này rất dài, rất dài, Hoàng Thượng ở cảnh trong mơ đụng tới cái gì cũng không cần phải kinh ngạc, thế giới trong mộng có bao nhiêu kỳ quái Hoàng Thượng cũng không cần kinh hoảng, ưu phiền của Hoàng Thượng người sẽ đích thân gỡ bỏ, Hoàng Thượng mau ngủ đi, ngủ đi."
 
Lão đạo sĩ ở trước giường giơ phù chú giương nanh múa vuốt, khoa tay múa chân.
 
Thật là kỳ quái, vừa nãy trước giường oan oan ầm ĩ, nhưng chỉ chốc lát sau Tống Hoành liền ngủ.
 
Nhìn thấy Tống Hoành đã ngủ, lão đạo sĩ công thành danh toại vỗ vỗ tay.
 
Lí Đức Toàn cả kinh trợn mắt há hốc mồm: "Đại… đại tiên, người cứ như vậy dỗ Hoàng Thượng đi ngủ rồi?"
 
Lão đạo sĩ: "Đó là tự nhiên." Hắn ngáp một cái, "Bần đạo mệt rồi, Lí công công, đã quá muộn rồi rồi không có kiệu để về, Lí công công, có chỗ nào có thể cho ta ngủ một giấc."
 
"Có có có." Lí Đức Toàn liên thanh đáp, hắn dẫn lão đạo sĩ đi vào chỗ của mình nghỉ ngơi, nhìn lão đạo sĩ vừa nằm xuống chuẩn bị ngủ, nở nụ cười đen tối.
 
Lão đạo sĩ: "Ngươi có chuyện gì?"
 
Lí Đức Toàn cười đến thẹn thùng: "Cái kia, đại tiên, ta có thể hỏi một chút, người vừa rồi tặng cho Hoàng Thượng hai viên thuốc kia, nói là có thể cho. . . . . . cái đó sống lại?"
 
Hắn nói vừa dứt, trong phòng vốn tối om, không biết từ chỗ nào lại chui ra mấy tiểu thái giám, đôi mắt trông mong.
 
Lão đạo sĩ: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."
 
Hiệu quả trị liệu bị thổi phồng.
 
__________
 
Tô Đường lưng mang túi sách, điểm tâm cũng không thể ăn, mang theo một bụng tức giận đi học.
 
Trước khi đi, mẹ cô còn vuốt đầu hỏi cô sáng nay làm sao mà từ lúc thức dậy đã không vui, sau đó lại cho cô thêm một ít tiền tiêu vặt.
 
Tô Đường nhận lấy tiền tiêu vặt, mình ở trong gia đình này tuy rằng không giàu có nhưng hạnh phúc như vậy, mà Tô gia ở thời cổ đại tuy rằng lừng lẫy, gia gia, ca ca mặc dù đều yêu thương cô, nhưng cả nhà lại chịu áp bách dưới Hoàng quyền ngày nào cũng nơm nớp lo sợ.
 
Tô Đường nhớ đến gia gia nằm trên giường râu tóc bạc phơ, kéo tay cô nói đời này có lỗi với cô, đầu mũi chua xót.
 
Đều do Tống Hoành, Tống Hoành không thích cô, vì cái gì lại còn muốn kết hôn với cô, cưới cô, vì cái gì lại đối đãi với cô như vậy, cô ở trong cung bị Tống Hoành tra tấn cũng thôi đi, Tống Hoành biết rõ gia gia cô tuổi đã lớn, vì cái gì còn muốn nói chuyện kích động ông!
 
Tô Đường mang một bụng đầy ủy khuất cùng tức giận, tới phòng học, nhìn thấy một loạt vị trí ở cuối phòng học, đại ngốc Tống Hoành giống như đúc tên vương bát đản Tống Hoành.
 
Trước kia Tô Đường cố gắng nói với chính mình đại ngốc là đại ngốc, Hoàng đế là Hoàng đế, đại ngốc thực sự rất đáng thương, Hoàng đế rất đáng giận, cô không thể đem hai người lẫn lộn vào cùng một chỗ, nhưng mà bây giờ nhìn đến gương mặt giống nhau như đúc, Tô Đường cảm thấy bản thân mình thật sự nhịn không được .
 
Cô vô cùng tự trách.
 
Đại ngốc Tống Hoành, thực xin lỗi.
 
Ở bên kia ta không thể đánh Hoàng đế Tống Hoành để giúp gia gia trút giận, bây giờ ở thế giới này, xem xem, ta mỗi ngày đều cho ngươi ăn cơm, ngươi để cho ta đánh một quyền, tốt xấu cũng có thể giúp ta rửa trôi cơn giận cho gia gia, có được không?
 
Tô Đường sống mười mấy năm, lần đầu tiên giận đến mức muốn đánh người.
 
Cô nắm tay, từng bước một đến gần đại ngốc.
 
Cô nhìn thấy đại ngốc đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, không ngơ ngác nhìn cô giống như trước kia, mà mày nhíu lại, biểu tình kinh ngạc.
 
Giống như có điểm không giống với đại ngốc lúc trước.
 
Tô Đường nói với bản thân không cần sợ hãi, mọi người trong lớp đều khi dễ đại ngốc, cô chỉ là đánh hắn một quyền mà thôi, sẽ không sao cả.
 
Tô Đường đi đến trước mặt đại ngốc.
 
Đại ngốc tựa hồ muốn mở miệng muốn với cô gì đó, trước lúc đại ngốc mở miệng một cái chớp mắt, Tô Đường cắn răng, giơ nắm tay lên, sử dụng hết sức lực, một quyền đánh qua: "Bốp!"
 
"To gan!" Cô nghe thấy đại ngốc Tống Hoành vừa bị đánh xong cả giân nói.
 
"Ta hôm nay to gan đấy. . . . . ." Tuy đã nói với chính mình trước mặt là đại ngốc, nhưng giống như Tô Đường phải dùng hết dũng khí của cả đời này, cô hiện tại sợ hãi cực kỳ, nhắm chặt mắt lại.
 
Sau đó lại cho một quyền.