Đăng vào: 12 tháng trước
Giang Đại lái xe đưa Nhan An An về đến trước cửa nhà.
Nếu muốn đi quán bar, cũng không thể ăn mặc quá tùy tiện.
Đặc biệt là ở bên cạnh tổ hợp ba người Tư Hành, Tả Nhiên và Hàn Triết, bởi khi nào cũng có ánh đèn flash chiếu vào cho nên cần phải trang điểm thật tốt.
Hai người vừa đến nhà liền đi thẳng lên phòng ngủ, đem toàn bộ những bộ đồ vừa mới mua mở ra hết, chỉ cần nhìn những bộ đồ, trong lòng Nhan An An liền có một cảm giác thỏa mãn nói không lên lời.
Gần đây mỗi ngày phải đi làm thì cô chính là luôn mặc trang phục công sở, hoặc là trang phục bệnh nhân, không biết đã bao lâu cô chưa ăn mặc đẹp cho bản thân nha.
Hôm nay, cô phải khiến mọi người phải lóa mắt vì mình.
“Cậu xem mình mặc bộ nào thì sẽ đẹp?”
Giang Đại từ trong đống túi quần áo lôi ra một cái váy màu đen trễ vai có chút ngắn.
“Này có phải là ngắn quá rồi hay không?” Hơn nữa gần đây thời tiết có chút lạnh, cô nếu lại sinh bệnh một lần nữa, cảm giác Tư hành khả năng sẽ không thèm để ý tới mình nữa.
Giang Đại suy nghĩ một hồi rồi đáp, “Vậy mặc thêm một chiếc áo khoác dài ở bên ngoài là được.
”
Cuối cùng vẫn là nghe theo ý kiến của Giang Đại, Nhan An An mặc chiếc váy màu đen gợi cảm kia, phía dưới mang một đôi boot màu bạc kiểu cao, mặt trên đính những phiến đá lấp lánh, ánh đèn chiếu vô thì khỏi phải bàn.
.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Có điều thỉnh thoảng ăn mặc như này, cô cũng có thể tiếp thu được.
Giang Đại sau khi giúp Nhan An An phối đồ xong cũng nhanh chóng chọn chiếc váy đỏ chiết eo màu đỏ vô cùng gợi cảm, trông thành thục lại kiều diễm, phong cách này so với phong cách ngày thường tươi mát đáng yêu của cô là vô cùng đối lập.
Hai người sau khi chuẩn bị xong, cả hai đều cho nhau một cái nhìn thoáng qua, sau đó liền bật cười thỏa mãn.
Cảm giác này tựa như khi còn nhỏ trộm đeo giày cao gót của mami vô cùng giống nhau, mỗi lần mang vô đều có cảm giác vô cùng kỳ quái.
Có điều đẹp là được, đêm này chỉ cần xinh đẹp, còn những chuyện khác không cần phải để tâm nha.
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh rồi dừng lại ở quán bar Romantic, Nhan An An cùng Giang Đại hai người từ trong xe lần lượt bước ra ngoài, hai người vừa xuất hiện lập tức thu hút được không ít sự chú ý.
Giang Đại khoác cánh tay của Nhan An An, khoảng cách hai người lập tức tiến sát lại gần nhau, Giang Đại ở bên tai cô nhỏ giọng nói: “Mình có chút sợ nha.
”
“Sợ cái gì? Nơi này không phải đã tới rất nhiều lần sao?” Hai người trước kia thường hay tới chỗ này uống rượu, sau đó mới biết quán này do Tả Nhiên mở, liền càng không cần có gì lo lắng nữa.
Giang Đại há miệng thở dốc, bên này có chút ầm ĩ, rốt cuộc cô cũng là nghĩ nghĩ cũng vẫn chưa có nói ra.
Hai người chậm rãi hướng bên trong quán bar mà dạo bước chân, mọi người trong quán bar nếu là đàn ông đều không nhịn được mà nhìn hai cô nhiều thêm hai cái, còn có chút gan lớn mà trực tiếp đi đến gần.
“Người đẹp, cùng nhau uống ly rượu thấy thế nào?”
Hôm nay tâm tình Nhan An An thực tốt, cho nên cô cười nhẹ cự tuyệt, “Thật ngại quá, chúng tôi đã có người hẹn.
”
Bàn tay Giang Đại nắm lấy tay Nhan An An ngày càng lạnh, Nhan An An liền quay đầu hỏi cô: “Tay cậu như thế nào lại lạnh như băng vậy? Có phải là có nơi nào không thoải mái khôn? Nếu không thoải mái, chúng ta liền đi về trước, lần sau lại đến.
”
Giang Đại mím môi, trên vầng trán bóng loáng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, cô lắc lắc đầu, “Mình không có việc gì, bọn họ đang ở đâu?”
Tới cũng tới rồi, liền đi như vậy, cô có chút không cam tâm.
Nhan An An đi kiểm tra một vòng, liếc đến một góc sô pha có ba người cao lớn, Tả Nhiên vừa thấy có liền hưng phấn mà vẫy vẫy tay.
“Chị dâu nhỏ, ở chỗ này.
”
Nhan An An vừa thấy được anh, liền lôi kéo Giang Đại đi về phía Tả Nhiên.
Hai cô vừa đi đến gần, Tả Nhiên liền khoa trường mà nhìn các nàng.
“Chị dâu nhỏ, hôm nay hai người trang điểm vừa kỹ càng lại quyến rũ như vậy, không phải là đến chỗ em để thị uy đó chứ?”
Nhan An An liếc mắt nhìn anh một cái, nói chuyện cũng không nghiêm túc được, sau đó cô cùng Giang Đại cùng nhau ngồi xuống.
Từ khi Tư Hành nhìn cô một khắc kia, thì vẫn luôn chặt chẽ mà chăm chú vào trên người Nhan An An một chút vẫn chưa rời.
Vừa lúc ngồi vào Nhan An An còn không có chú ý, chờ đến khi anh vừa quay đầu lại, nhìn vào trong con ngươi sâu thẳm lại nóng rực của Tư Hành, cô đột nhiên nhận được một tia uy hiếp.
Theo bản năng cô muốn cùng Tư hành bảo trì khoảng cách, kết qua liền bị cánh tay dài của người nào đó kéo một cái, cả người trực tiếp ngồi trên đùi anh.
Tư Hành thấp giọng hỏi cô: “Sợ anh?” Thanh âm mất tiếng mà lại vô cùng khắc chế, mang theo một tia nam tính thành thục lại vô cùng độc chiếm.
Nhan An An cảm giác trái tim nhỏ của mình đều nhảy ra ngoài luôn rồi, cô lắc đầu, làm bộ ngoan ngoãn nói: “Không có.
”
Kỳ thật nội tâm rất muốn cho Tư Hành biết đừng nhìn cô như vậy, đừng dùng âm thanh như vậy cùng cô nói chuyện, cô có chút chịu không nổi nha, qúa dụ người mà.
Tả Nhiên ở một bên phun trào một câu: “Được rồi, hai người có thể thôi ở đây âu yếm được không vậy, rượu còn chưa có uống ngụm nào đâu, hai người thật là biết cách phát cẩu lương nha.
”
Tư Hành liếc mắt nhìn Tả Nhiên một cái, lập tức khiến cậu ta sợ tới mức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Anh kêu người mang rượu ngon đến, Tư Hành lại nói thêm một câu: “Lấy thêm một ly nước trái cây đến đây.
”
Không cần nghĩ quá nhiều mọi người ở đây đều biết nước trái cây là cho ai, Nhan An An quay đầu nhìn anh, “Em đã khỏi bệnh rồi nha có thể uống, uống một ít vẫn được nha.
”.