Đăng vào: 12 tháng trước
Nhan An An bĩu môi, “Kia nếu là anh khi dễ em thì biết làm sao bây giờ.”
“Em cũng có thể khi dễ lại anh.”
“Là anh nói, chờ anh trở về, em liền khi dễ anh.”
“Được.”
Nhan An An thật sự cứ để như vậy rồi ngủ, thẳng đến sáng ngày hôm sau đã hừng đông, cô mới phát hiện di động vì hết pin đã tắt máy.
Đinh Duyệt đã sớm chờ ở cửa, cô vừa tỉnh, Đinh Duyệt lập tức giúp cô chuẩn bị bữa sáng.
Hai người đơn giản ăn một chút rồi đến công ty.
Ban này xử lý một chút việc.
Buổi tối lại tục đi gặp đối tác, hôm nay đối tác không giống như lão Lưu Tụng, hai bên nói chuyện tương đối hòa hợp, đối phương thông cảm cô là phụ nữ, liền rượu cũng không cần uống hai bên đều hài hòa nói chuyện.
Tả Nhiên còn ngồi ở bàn cạnh, chờ thời cơ để phát huy vai trò cũng không có.
Từ ghế ngồi đứng dậy, đối phương còn khách khí mà cùng Nhan An An bắt tay, sau đồ thân thiện mà rời đi.
Nhan An An liền đẩy một bên ghế ra, Tả Nhiên chính là không ngay ngắn mà nằm nghiêng ở trên ghế, bời vì chân dài mà không thể nằm một tư thế thoải mái nhất.
Nhìn thấy hai người tiến vào, Tả Nhiên lập tức nghiêm túc, đoan đoan chính chính mà ngồi xuống.
Nhan An An một chút cũng không kinh ngạc, cô cho rằng với tính cách của Tả Nhiên, lúc nhìn thấy hai người bọn cô tiến vào có chút không đúng rõ ràng cậu ta vừa mới có chút khẩn trương.
Có điều ánh mắt Tả Nhiên đang thẳng tắp mà dừng ở trên người Đinh Duyệt, cô giống như đang xem một bộ phim vậy.
Đinh Duyệt vẫn luôn không có mở miệng nói chuyện, Tả Nhiên từ trước đến nay vô cùng ồn ào vậy mà hôm nay lại an tĩnh lạ thường.
Hôm nay là Tả Nhiên đưa cô cùng Đinh Duyệt đến đây, Đinh cùng cùng cô đều không có lái xe.
Xong khi bàn chuyện hợp tác xong, Đinh Duyệt tính toán đi về trước, cô biết Tả Nhiên khẳng định sẽ được Nhan an An về, cho nên cô cũng không cần quá lo lắng.
Nhưng Tả Nhiên lại ra tiếng ngăn cô lại, “Trợ lý Đinh, chờ chút tôi đưa cô trở về.”
“Cảm ơn Tả thiếu, nhưng là không cần, tôi gọi xe là được.”
Tả Nhiên nói không được liền hướng ánh mắt nhìn Nhan An An cầu sự giúp đỡ, Nhan An An coi như cũng đã hiểu ý tứ của cậu ta.
Nghĩ Tả Nhiên tuy rằng không quá đáng tin cậy, nhưng vẫn là người tốt, coi như giúp cậu ta một lần.
“Trợ lý Đinh, cùng nhau đi thôi, cậu ta đưa tôi trở về, sau đó lại đưa cô, để cô trở về một mình như vậy tôi không yên tâm.”
Đinh Duyệt ánh mắt âm trầm, tuy rằng trên mặt có chút khó xử, nhưng vẫn là đáp lại, “Được.”
Tả Nhiên đem
Nhan An An đến dưới biệt thự, Nhan An An liền hướng bọ họ phất tay hai cái, ý bảo hai người bọn họ có thể rời đi rồi.
Lúc này bầu không khí trên xe liền trở nên yên lặng có chút quái dị, phảng phất có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
“Đinh Duyệt, tôi cùng em nói chuyện một chút.”
Đinh Duyệt vẫn là vẻ mặt không có biểu tình gì, ngữ khí cũng thực bình thản.
“Tả thiếu, đều là người trưởng thành, chúng là cũng không còn giống như những đứa trẻ nữa.”
“Nhưng em là lần đầu tiên.” Tả Nhiên có chút chột dạ, nhưng vẫn là không thể nhịn xuống được.
Lần trước sau khi buổi họp báo của Chu Thị kết thúc, Tả Nhiên đáp ứng Nhan An An đưa Đinh Duyệt về nhà, lúc đến nhà Đinh Duyệt, liền gặp được ba Đinh Duyệt và em trai cùng ba khác mẹ của của cô.
Hai người kia vừa thấy cô liền duỗi tay mà hỏi tiền, giống như cô đang thiếu nợ bọn họ vậy.
Tả Nhiên thấy vậy có chút không khống chế được liền giáo huấn bọn họ một trận, liền khiến cho bản thân bị thương.
Đinh Duyệt thấy vậy liền dẫn anh lên lầu, giúp anh băng bó vết thương một chút.
Sau lại bởi vì Tả Nhiên nhận thấy tâm tình của Đinh Duyệt không được tốt, liền cùng cô uống rượu giải sầu một chút.
Ai biết uống uống, anh thế nhưng đới với Đinh Duyệt lại có một chút tâm tư.
Hai người uống đến có chút mơ hồ, rất nhiều chuyện cứ xảy ra một cách tự nhiên như vậy.
Tả Nhiên tự nhận thấy chính mình quá phóng đ ãng không kiềm chế được bản thân, nhưng là cũng nghĩ lại xảy ra tình huống như vậy.
Có thể là lúc ấy nhìn thấy gương mặt quật cường của Đinh Duyệt, đáy lòng dâng lên một tia đau lòng.
Hiện tại cũng là, Đinh Duyệt có thể bình tĩnh mà nói với anh, “Không có chuyện gì, rốt cuộc thật sự là không có chuyện gì, hay vẫn chỉ là cô đã quen với việc che giấu cảm xúc của bản thân.
Tất cả mọi người nói anh, “Vạn bụi hoa trung quá, phiến diệp không dính thân.”, chính anh vẫn luôn cảm thấy như thế.
Nhưng lần này, giống như cảm giác không còn giống như vậy.
Anh không thể nói tới, ngay từ đầu anh còn tưởng rằng bởi vì Đinh Duyệt là trợ thủ đắc lực bên người Tư hành, cho nên mới phá lệ có chút áy náy.
Nhưng sự thật đã chứng minh, không phải như vậy.
Trong xe ánh đèn mờ nhạt chiếu lên mặt Đinh Duyệt, càng khiến gương mặt cô càng thêm thanh lãnh.
Đinh Duyệt vội muốn kéo cửa xe đi xuống, nhưng là bị Tả Nhiên dùng sức ngăn lại.
“Đừng nóng vội, tôi sẽ không làm gì với em.
Ngoan Ngoãn ngồi yên, tôi đưa em trở về.”
Tả Nhiên bị những lời nói của cô làm cho im lắng, cho nên dọc đường đi hai người đều vô cùng an an tĩnh tĩnh.
Đến dưới lầu chung cư của Đinh Duyệt, anh liền cho xe dừng lại, nhìn bóng dáng của Đinh Duyệt.
Đột nhiên Đinh Duyệt quay đầu lại, Tả Nhiên liền hiện lên một tia vui sướng, nhưng lại nghe được Đinh Duyệt nói: “Tả thiếu, chuyện đó liền cho qua đi, hy vọng về sau, chúng ta ai cũng không cần nhắc lại chuyện đó nữa, cảm ơn.”
Cứ như vậy Tả Nhiên nân ngơ mà nhìn bóng dáng cô rời đi, tâm tình liền trở nên trầm thấp..