Chương 3-3: ?

Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cảnh Trăn không có để cho Phương Chu có quá nhiều thời gian suy nghĩ vẫn vơ, về phòng thay quần áo, rửa mặt lập tức sang gõ cửa phòng Phương Chu, cũng không đợi đáp lại đã đẩy ra bước vào.

Quả nhiên như dự đoán, cậu bé giống như một con sâu lông lớn nằm trên giường, đầu vùi trong khuỷu tay. Nghe tiếng mở cửa thân mình còn không có tiền đồ rung lên.

Cảnh Trăn ngồi ở bên cạnh, thuận tay vuốt vuốt lưng cậu, thanh âm đã ôn nhu rất nhiều, nhưng trong giọng nói uy nghiêm không giảm mà còn tăng.

"Ngồi dậy, cùng em nói chuyện."

Phương Chu không nhúc nhích, lưng nhấp nhô theo nhịp thở.

Cảnh Trăn cười.

"Nhanh lên, đừng ép anh đếm số."

Tay đang vuốt lưng đã ngừng ở eo đáp vị trí nguy hiểm 'mông', đột nhiên cảm giác thân mình Phương Chu rung lên, lại vẫn là không có động tĩnh.

"Một."

Giọng đếm Cảnh Trăn cố tình vững vàng. Số hai chưa kịp đếm, Phương Chu đã bật ngồi dậy, bởi cậu dùng sức quá mạnh làm cả tấm nệm đều bị cậu chấn đến rung rung, ngồi ở trên giường đem hai mắt hơi sưng đỏ, u oán nhìn anh.

Cảnh Trăn bị cậu nhìn đến rất bất đắc dĩ.

"Mỗi lần đều phải cưỡng bức một chút mới bằng lòng nghe lời. Em có phải muốn cả đời đều không muốn thấy anh đi ?"

Phương Chu nghe Cảnh Trăn nói vậy, van tuyến lệ như bị kéo mở ra, từng hạt từng hạt nước mắt thật lớn từ trên má lăn xuống.

"Anh là anh của tôi sao? Là anh sao còn đánh mặt em mình, là anh sao cả buổi chiều một cái liếc mắt nhìn em mình cũng không có, là anh tôi mà không hề hỏi xem tôi chuyện như thế nào? Sao lại tức giận đến như vậy? Ngài như thế nào có thể như vậy, tôi tin tưởng ngài như vậy, ngài như thế nào có thể nói không để ý tới tôi liền không để ý tới tôi..."

Nói tới đây, khóc đến thở hỗn hển, lời nói không thể thốt ra được nữa.

Cảnh Trăn thật không biết làm sao, chỉ kéo đứa nhỏ đang khóc dữ dội ôm vào ngực, cảm thấy đầu vai của mình bị nước mũi cùng nước mắt thấm ướt, tay nhẹ vỗ lưng cậu.

"Là là.... là anh trai... là anh của em."

Mặt Cảnh Trăn tuy rằng không phải ngàn năm diện than đại ma vương, nhưng dưới uy nghiêm của anh hai chưa từng có giống như đứa nhỏ được nuông chiều mà nói chuyện với mình, giờ anh cũng không vội giảng đạo lý, chờ đứa bé trong lòng ngực mình bình tĩnh lại, mới đỡ cậu dậy cho cậu ngồi thẳng lại, đi lấy khăn giấy ở đầu giường đưa cho cậu.

Phương Chu khóc đến lợi hại giờ đã thanh tĩnh, thấy anh đưa tay muốn lau nước mắt cho mình, vội đoạt lấy khăn giấy trong tay anh, tự lau mặt mình, thật là mất mặt chết đi mất.

Cảnh Trăn buồn cười, cầm cả hộp khăn giấy lại, đem thùng rác đặt ở mép giường, mới ngồi trở lại giường. Nghĩ đứa nhỏ này về nhà ba tháng, đây là lần đầu tiên giận dỗi. Tuy rằng lúc bên cạnh mình, đại đa số thời gian đều quy quy củ củ, đắn đo có độ, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra đứa nhỏ này tính tình không nhỏ. Lần này hoàn toàn bại lộ ra tới, cũng không phải là chuyện xấu. Cảnh Trăn thừa dịp này tinh tế nhìn nhìn gương mặt cậu, không sao, chỉ hơi hơi phiếm hồng qua ngày mai sẽ hết.

Đại khái qua hai ba phút, Phương Chu cũng hết nức nở, tiếng hít thở đã bình tĩnh hơn.

"Ngước lên.... nhìn anh"

Cảnh Trăn cầm đi cục khăn giấy cuối cùng trong tay Phương Chu bỏ vào thùng rác.

"Khóc cũng đã khóc, giận dỗi cũng đã giận dỗi rồi, hiện tại bắt đầu đem oan ức nuốt xuống."

Phương Chu đối con ngươi của anh, cậu cảm thấy mình bây giờ nhất định xấu chết đi, đôi mắt sưng, mũi cũng bị chà đỏ, nước mắt ràn rụa đan xen dấu bàn tay in lại trên mặt.

"Những lời em vừa nói là lời nói thiệt lòng của em sao?"

Cảnh Trăn hỏi.

Phương Chu cắn mạnh môi, ánh mắt hơi nhắm lại, có chút chần chừ.

"A!..... Umm."

"Ngẩng mặt lên!"

Phương Chu lại một lần nữa nhìn vào hai mắt của anh thế nhưng thoáng thấy một tia thất vọng.

Giọng điệu của Cảnh Trăn bình tĩnh trở lại.

"Là anh không tốt. Là anh không có thể làm em tinh tường biết phân lượng của em trong lòng anh."

Anh đưa tay vén lên mấy lọn tóc bị ướt đang dính vào trán Phương Chu, ngón tay giữa xẹt qua bên trái, cả bàn tay áp vào mặt Phương Chu.

"Anh không phải không hỏi em đã xảy ra chuyện gì mà là sợ có một số việc, nếu nghe chính miệng em nói ra, lại liên tưởng đến bộ dáng bị thương của em, anh sợ mình không thể kiềm chế tốt cảm xúc, sợ phản ứng so với em còn kích động hơn, lúc đó ai bàn tay chính là anh. Anh đã biết toàn bộ sự tình, sẽ không ức hiếp em, cũng không oan uổng em. Một buổi trưa không để ý tới em là muốn cho em từ từ nghĩ lại, có điều anh không nghĩ tới cái đầu nhỏ này của em không biết nghĩ đến cái gì, nghĩ nghĩ liền nghĩ sai."

Nói tới đây giọng nói cứng hơn chút.

"Đến nỗi đánh em một tát tay, Phương Chu, chính em nói oan hay không oan? Anh nhận sai với anh hai là bởi vì anh có trách nhiệm, nghĩa vụ dạy dỗ em, bảo hộ em, mặc kệ em đã xảy ra chuyện gì, tốt xấu đều không thể không liên quan đến anh. Không cần biết em nói gì nhưng có ai như em, thái độ cùng người lớn nói chuyện như vậy sao? Tranh luận, la lối, vô cớ gây rối, còn tàn nhẫn ra lời uy hiếp, xúc động tùy hứng phải có cái độ, hôm nay em là ở trong nhà mình, phát giận cùng lắm ăn trận đòn là xong, nếu ở bên ngoài màng này vừa diễn ra phải nháo đến ngươi chết ta sống lưỡng bại câu thương hả?"

Cảnh Trăn càng nói càng thêm nghiêm khắc, Phương Chu nghe mà hận không thể khoét cái lổ chui tọt xuống giường.

Kỳ thật Phương Chu ăn đánh vừa vào cửa bò lên giường bắt đầu hối hận, chính là cậu đánh cuộc Cảnh Trăn sẽ đến tìm mình. Cậu nghĩ nếu Cảnh Trăn có nói bất cứ cái gì, cậu cũng sẽ không bao giờ để ý đến anh. Nhưng khi nghe từng lời từng lời Cảnh Trăn giúp cậu phân tích toàn bộ sự tình, cậu hoàn toàn không còn giận dỗi, và có bị đánh chết, cậu cũng không nghĩ ra được lời nói kia có chỗ nào bồn nôn mà làm cậu càng thêm xấu hổ.

Rất nhiều năm sau, khi Phương Chu thành chú và cũng đã làm ba, cậu mới thấy mình ngay lúc này có bao nhiêu tính con nít. Mâu thuẫn đến cuối cùng đã không sao cả. Đúng, sai... cậu chỉ hy vọng anh tới an ủi cậu một chút.

Cảnh Trăn nhìn biểu tình Phương Chu biết cậu đã nghĩ thông suốt, khóe miệng cười cười mang giọng kịch hài hước.

"Vậy anh còn là anh của em sao?"

Ánh mắt Phương Chu hơi né tránh, trong lòng có một tia kháng cự, nhưng cơ thể lại không nghe lệnh, không tự chủ được gật gật đầu.

Cảnh Trăn lại lần nữa cúi đầu bắt giữ ánh mắt mơ hồ không kiên định của Phương Chu trong lòng cười thầm.

"Sao?"

Phương Chu dùng một loại thái độ bất chấp tất cả nói.

"Dạ! ANH!"

Cảnh Trăn vẻ mặt đương nhiên, Anh biết ở trong lòng Phương Chu đã sớm nhận người anh này, xưng hô thay đổi chỉ là chuyện sớm muộn thôi.

"Đi rửa mặt, anh hai đang ở thư phòng, đi nói xin lỗi xong đến chỗ của anh kiểm điểm lại."

Cảnh Trăn đứng lên không chút khách khí lộ ra dáng vẻ một người anh.

Phương Chu chửi thầm đã sớm biết kêu anh khẳng định muốn chịu anh áp bách mà.

🔸🔸🔸

Phương Chu lúc này mới ý thức được mình lần đầu tiên đi vào thư phòng Cảnh Chí. Thư phòng này không giống với thư phòng Cảnh Trăn, thư phòng cùng phòng ngủ liền nhau. Thư phòng Cảnh chí là một phòng riêng biệt lớn gấp đôi của Cảnh Trăn làm Phương Chu cảm thấy càng áp lực. Da đen nhẻm gỗ tử đàn, ghế dựa gỗ đặc khắc hoa khắc rồng, ngay cả sô pha cũng một màu đen như mực làm Phương Chu cảm thấy những lỗ chân lông càng ngày càng thắt chặt hơn.

"Cậu tới tham quan phòng?"

Cảnh Chí nói chuyện, mí mắt cũng không động một chút.

Phương Chu lấy lại tinh thần, hai mắt sưng đỏ, thân mình cố gắng đứng nghiêm chỉnh, nghĩ nghĩ, nói.

"Anh hai! thực xin lỗi. Vừa rồi là em nói không lựa lời, cùng ngài tranh luận, ngài đừng tức giận."

Cảnh Chí thật ra không hề để ý đến giận dỗi của con nít cùng lời xin lỗi của cậu, nhưng bị một tiếng 'Anh hai' kia kinh tới rồi, tận đáy lòng thật vui vẻ, ngẩng đầu cười nói.

"Anh ba em đã làm gì em?"

Phương Chu kêu ra còn chút ngượng ngùng, giờ lại bị Cảnh Chí ghẹo càng lúng túng hơn.

"Không có làm gì, là em không tốt."

Cảnh Chí nhìn Phương Chu đang cúi đầu, đỏ mặt có vài phần giống bộ dáng Cảnh Trăn lúc nhỏ nhưng ẩn chứa vài phần thiếu niên không sợ trời đất, vì thế không tự chủ được khóe miệng hơi cong cong, hỏi tiếp.

"Đánh em?"

Mặt Phương Chu càng đỏ hơn, lắc lắc đầu.

"Không......Còn không có."

Cảnh Chí cười đến càng không có cố kỵ.

"Vẫn còn cùng anh ba bực bội đây?"

"Em nào dám."

Nói xong cảm thấy lời này quá trẻ con liền nói thêm.

"Anh ba chỉ giảng đạo lý."

Cảnh Chí có một chút vui mừng, trong lòng nghĩ Trăn nhi một lòng đều cho Phương Chu, ngay cả người anh này cũng nổi lên ghen tị liền sau đó là tự hào. Cảnh Trăn chưa từng làm anh trai, tuy rằng gia tộc cũng có vài đứa nhỏ hơn cùng trang lứa với bọn họ nhưng cũng không cần tự mình lao tâm lao lực, nhìn em trai lần đầu tiên chịu áp lực này kỳ thật có chút luyến tiếc, thương xót. Vì thế, bàn tay từ bàn phím dời đi cầm ly nước nhìn Phương Chu.

"Nghĩ thông suốt rồi thật tốt. Đừng nhìn anh ba em có đôi khi cùng anh cà lơ phất phơ, có đôi khi cười đến vô tâm vô phổi, kỳ thật hoàn toàn tương phản, nó có cái tâm thực trọng người, gánh trách nhiệm, thương đến đem người để trên đầu. Từ khi em về đây, toàn bộ tâm tư đều để trên người em còn sợ mình không gánh nổi gánh nặng này."

Cảnh Chí uống một hớp nước tiếp tục nói.

"Anh ba em từ nhỏ đi theo anh, chịu qua không ít toi luyện khổ sở. Nhưng mà bản tính vẫn không thay đổi, roi mây, gia pháp đánh không đi. Tính tình nó nóng nảy, táo bạo, đụng chuyện đến người nó để ý nó càng bất chấp hậu quả mà đi giữ gìn. Lời hôm nay em nói là chạm vào dây thần kinh của nó. Phương Chu, mỗi người đều có quyền thương tâm khổ sở, không chỉ em mười lăm tuổi hay Trăn nhi hai mươi bốn, chẳng qua Trăn nhi thương tâm chính mình nuốt xuống, thương tâm của em nó cũng nuốt thay em."

Phương Chu cảm thấy giờ này khắc này, nếu ngoài nước miếng trong miệng, nếu còn có những thứ khác có thể cho cậu nuốt xuống... thật tốt quá!

Bởi vì cậu thật sự rất đói bụng.....a....

🍣🍸🍜