Chương 14-14: PN. Tiểu Triều - Tiểu Tịch (14)

Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cảnh Triều không phải là người quen cúi đầu, cho dù là thỉnh phạt, ánh mắt cũng chỉ thoáng rủ xuống. Ngay sau đó, cậu nhóc đem ánh mắt còn lại nhìn Cảnh Chí nâng lên tay phải, nhưng mu bàn tay từ phía trước đưa xuống phía dưới của roi mây. Cậu nhóc còn chưa ngẫm được ý trong thủ thế này, bổng nhiên trên tay nhẹ bổng đi. 'Cạch' roi mây đã bị cái trở tay của Cảnh Chí đánh bay rơi xuống mặt đất, lăn hai vòng, cách chân cậu một thước mới ngừng lại.

"Baa!"

Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay Cảnh Triều gọi tiếng 'Ba!' này bằng một giọng điệu kinh ngạc đến vậy. Cậu nhóc chưa bao giờ là một người nói chuyện vòng vo, giọng điệu trầm bổng du dương, vẽ điềm đạm không thích hợp với tuổi mới là cái nhãn thường được dán trên người cậu nhóc.

Thế nhưng hành động của ba mình quá khác thường.

Từ khi bắt đầu có ký ức 'Gia Pháp' là một đại danh từ uy nghiêm , trang trọng bất khả xâm phạm và Cảnh Triều, người luôn được yêu cầu duy trì sự tuyệt đối kính sợ đối với gia pháp. Từ lúc còn rất nhỏ đã biết cách chăm nom như thế nào, và theo tuổi lớn lên, gia pháp, roi mây càng trở nên nặng nề hơn.

Mình nhóc còn nhớ rất rỏ khi còn nhỏ bởi vì sợ bị đánh mà đem roi mây chôn vùi xuống đất, Cảnh Chí đã phạt mình mặc áo mưa, hai tay dâng roi mây quỳ gối dưới mưa cho đến khi nước mưa dội rửa sạch bùn lầy bám trên roi mây, còn có cảm giác roi mây ngâm trong nước quất đánh lên người mình, hình ảnh vẫn còn tươi roi rói trong trí nhớ của cậu nhóc.

Nhìn thấy roi mây gia pháp lăn lóc trên mặt đất, hai tay Cảnh Triều vẫn cứng cỏi ổn định giơ cao, nhưng giọng nói của cậu nhóc đã run rẩy lên.

"Ba--"

Cảnh Chí vừa liếc nhìn Cảnh Triều kinh hoảng thất thố, dù bận rộn vẫn ung dung:

"Ba tại sao phải đánh con?"

Ngay cả khi giọng điệu này không giống một câu hỏi, càng giống như là một câu mang theo châm chọc hỏi lại, Cảnh Triều cũng không dám không trả lời. Chỉ là lúc này, tim cậu nhóc đập quá nhanh, quá dữ dội, thình thịch thình thịch đập vào ngực như sắp phá vở lồng ngực bay ra ngoài, phải rất cố gắng mới có thể kìm nén được sự hoảng loạn trong lòng mà tập trung tìm lời.

"Tiểu Triều đã thay em trai dấu diếm chuyện bị thương, còn làm những việc vượt quá khả năng của mình."

Cảnh Chí không chút do dự, ngữ khí thực kiên định:

"Nhưng mà, con thay em che dấu chỉ là vì muốn bảo vệ em trai. Đây cũng là huynh hữu đệ cung, đồng khí liên chi, (tình anh em thân thiết tôn kính , thương yêu lẫn nhau)."

"Không phải, Tiểu Triều ——"

Đứa nhỏ mười hai tuổi cho dù có lão luyện, thành thục đến đâu cũng là một đứa bé, đối mặt với chỉ trích của ba mình rốt cuộc vẫn vô thố, lúng túng, cậu nhóc không dám buông tay xuống mà nắm lấy quần áo của Cảnh Chí.

"Tiểu Triều! Con không nghĩ thấy Cảnh Tịch bị đánh. Con biết sai rồi."

"Đã đến lúc con thừa nhận sai lầm của mình?"

Giọng nói của Cảnh Chí không phải gào thét, cũng không phải giáo huấn, răn dạy mà là từ lúc bước vào cửa là ngữ khí của một câu nói hoàn chỉnh nhất.

Một tay Cảnh Chí liền khoá lại tay Cảnh Triều đang nắm lấy quần anh, nhẹ nhàng kéo lên, cả người Cảnh Triều lập tức bị anh nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Cảnh Triều một cậu nhóc mười hai tuổi, cao gầy trong số các bạn cùng lứa tuổi, nhưng cuối cùng vẫn không thể so được với Cảnh Chí. Cảnh Chí nhẹ nhàng nắm cổ tay Tiểu Triều, quay cánh tay qua đầu cậu kéo về phía sau, lảo đảo vài bước, Cảnh Triều vẫn chưa phản ứng kịp, cậu nhóc đã bị ấn vào mặt tường mà chính mình vừa mới đứng tỉnh lại.

Cảnh Triều cảm thấy chỉ cần Cảnh Chí dùng sức thêm một chút, cổ tay mình sẽ bị bóp gãy nhưng cậu nhóc vẫn không dám rên rỉ, nhắm chặt mi mắt cố nén nước mắt lại.

Cảnh Chí giơ tay mạnh mẽ cuốn theo gió tát mạnh xuống mông Cảnh Triều. Mặc dù Cảnh Chí là cha của một cậu bé 12 tuổi nhưng mỗi buổi tập thể dục buổi sáng, anh vẫn có thể hít lên xuống cả trăm cái hít đất. Với lực bàn tay tát xuống như vậy thật không dễ dàng chịu đựng.

Liên tục mười cái tát, cơ thể vốn đã đau nhức và yếu ớt của Cảnh Triều chỉ có thể dựa sát tường để ngăn nó trượt xuống. Mặc dù ngăn cách với chiếc quần ở nhà nhưng cậu nhóc vẫn cảm thấy rõ ràng mông đã sưng cao lên một tầng, nóng rát đau như bị đổ lên một tầng dầu nóng.

Cảnh Chí nhìn hai chân Cảnh Triều hơi rung, sức lực trên tay hơi buông lỏng, nhưng giọng nói vẫn lạnh băng như cũ:

"Ba hỏi lại một lần nữa, tại sao ba muốn đánh con?"

Cảnh Triều thật mạnh lắc lắc đầu tóc, ép mình phục hồi tinh thần lại, đột nhiên tràn đầy dưỡng khí rót vào phổi, dù bị ép vào tường cũng thẳng lưng, cố gắng làm cho mình trông không chật vật.

"Con không nên đem em trai mạo hiểm, chú út có dạy con may lại nhưng đây là lần đầu tiên —— Aaa!"

Từ trong cổ họng Cảnh Triều vừa thốt ra một âm tiết ngay lập tức bị áp đảo bởi âm thanh giòn giã của tát tay bao phủ làm cho đứa bé da mặt mỏng mắc cở đến không chỗ trốn, lại hình như ít khi nào bị làm khó dễ như vậy, trong lòng cũng không tránh khỏi cảm thấy ấm ức, bất bình, liên tiếp mười tát tay cậu nhóc cũng không kêu một tiếng.

Cảnh Chí quất liên tục mười tát tay liền dừng lại, không khí lập tức trở nên lạnh lẽo, giọng điệu của anh cũng bất giác nhạt đi:

"Tại sao lại đánh con?"

Cảnh Triều cảm giác toàn bộ mông đã căng cứng, nỗ lực khống chế hai chân run rẩy, nhưng khi cố gắng hết sức, hông của cậu nhóc không tự giác co rút lại, đau đớn khiến cậu mềm nhũn xuống. Nhưng mà điều khiến cậu nhóc hoang mang hơn tất cả là cậu nhóc hoàn toàn không biết đáp án tối ưu ba Cảnh Chí muốn là gì, hay nói cách khác cậu đau đến không còn sức lực suy nghĩ.

Năm, bốn, ba, hai, một.

Trong đầu Cảnh Chí thầm đếm vài giây, mười giây cũng không có đáp án, giơ tay không chút do dự đập mạnh vào mông nhỏ.

Cảnh Triều thực sự sợ, cơn đau sắp cắt ngắn đường tư duy, đầu óc trống rỗng, ngay khi nhắm mắt lại phảng phất có thể nhìn thấy vết máu lốm đốm trên mông. Chân chính trách phạt còn chưa bắt đầu đâu, mông đã mãnh xanh, mãnh tím ngạnh cứng. Khi Cảnh Chí quất xuống cái tát thứ ba, cậu nhóc đã kêu ra tới:

"Ba! Con không rõ ý của ba —— "

Đáng tiếc, Cảnh Chí cũng không có dừng tay. Anh vẫn đánh xong mười cái, và lần này anh triệt để rút bàn tay đang siết chặt cổ tay cậu nhóc lại.

Cảnh Triều thật sự rất mềm, vốn đang có tay Cảnh Chí đè cậu nhóc vào tường, nhưng lúc này sức lực sau lưng đã biến mất, cả người giống như giẻ ướt trên mặt kính, không ngừng trượt xuống.

"Đứng vững."

Cảnh Chí đá đá vào gót chân Cảnh Triều, giọng nói vẫn nhàn nhạt, nhưng lại lộ ra nghiêm khắc đáng sợ.

Ngay khi sắp ngã xuống, Cảnh Triều một tay đỡ tường, tay kia kiên quyết kéo mạnh chiếc quần trong nhà, cố gắng làm cho thân thể cứng ngắc của mình đứng lên với tốc độ nhanh nhất. cậu nhóc biết ba mình không ngại chờ đợi. Nhưng cậu cũng biết để ba chờ, cậu nhóc sợ thời lượng luyện tập thể dục buổi sáng ngày mai sẽ tăng gấp đôi.

"Quay lại."

Cảnh Triều quay lại, khuôn mặt tái nhợt đã lấm tấm mồ hôi từ lông mi chảy xuống hốc mắt, mồ hôi cay cay khóe mắt, cậu nhóc cũng không đưa tay lau đi.

Cố ý hay vô tình, Cảnh Chí liếc nhìn những dấu tay do mồ hôi để lại trên tường, rồi nhìn về phía Cảnh Triều, đứa bé mắc cở như bị bắt tại trận đang lấy trộm kẹo vậy.

Cảnh Chí cũng không muốn mắng, kiên nhẫn giải thích:

"Khi con không hiểu, con nên bày tỏ sự không hiểu biết của mình càng sớm càng tốt, tốt hơn hết con không nên ngượng ngùng xoắn xít, do dự muốn nói lại thôi."

"Dạ, Cảnh Triều đã biết."

Giọng điệu, tư thế đứng, thái độ đều cung kính không chê vào đâu được. Vậy mà, Cảnh Chí vẫn nhìn ra được nghiêm cẩn, thuận theo này tuyệt đối không phải bởi vì cam tâm tình nguyện. Anh biết Cảnh Triều không phục, thậm chí anh có thể giải thích tại sao cậu nhóc không hài lòng, nhưng Cảnh Chí sẽ không vạch trần.

Cảnh gia trưởng tử, không người nào không phải từ nhỏ đã phải học thừa nhận, chịu đựng oan ức, bất bình.

Mười hai tuổi Cảnh Triều dẫu đứng rất thẳng cũng chỉ chạm đến ngực Cảnh Chí. Cảnh Chí cúi nhìn vào hai mắt của cậu nhóc, trong mắt không có dấu hiệu xem thường, thậm chí còn chứa đựng bao dung.

"Nguyên nhân cơ bản nhất ba đánh con là bởi vì ba đối với con có trách nhiệm giáo dưỡng, dạy dỗ."

Cảnh Triều cắn chặt môi, hai tay vừa vặn nhéo chặt quần, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc. Cậu nhóc là một đứa bé thông minh, đánh trống không cần búa tạ.

Tuy nhiên, mặc dù Cảnh Chí có thể nhìn thấy sự giác ngộ thần thánh của Cảnh Triều, anh cũng không có ý xoa dịu, nuông chiều cậu nhóc. Thay vào đó, giọng nói của anh tăng thêm vài phần nghiêm khắc.

"Con đối Cảnh Tịch cũng có trách nhiệm dạy dỗ, giáo dưỡng.

Thế nhưng, con lại năm lần bảy lược ở cách xử lý sự tình của Cảnh Tịch đều phi thường trực tiếp mà nói với ba rằng trong lòng con cái gọi là trách nhiệm giáo dưỡng chính là khiêng đánh, dấu sai trốn tránh trách phạt, vậy thì ——"

Cảnh Chí đưa ngón tay chỉ roi mây đang an vị như không có việc gì nằm trên mặt đất:

"Vậy thì đem gia pháp kia phế đi!"

"Không nên!"

'Bốp!_~'

💚💚💚

Lời Tác Giả: 

Mọi người đã phân tích rất đúng, vỗ tay khen ngợi!

Điều Cảnh Chí muốn nói , muốn biểu đạt ở đây là 'nếu con cảm thấy việc giúp em trai mình khiêng đánh, che giấu lỗi lầm là tốt cho em trai, vậy tại sao ba phải đánh con? Chẳng phải sau này ba cũng dạy con trốn tránh trách nhiệm có dễ dàng hơn không? Vung gia pháp rất mệt mỏi a....'

📏📏21325📏📏