Chương 107: Khát nước

Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Từ vài câu đôi lời, trợ lý Tô đã đoán được đại khái nội dung của cuộc gọi kia, chờ Lục tổng treo điện thoại, cô chủ động mở miệng, "Phu nhân nói chị dẫn em đi xem phim sao, cô ấy sẽ dẫn theo Tần Phụ Tuyết à?"

Mắt Lục Uyển Đình nhìn lịch sử cuộc gọi, "Lúc này, em nên làm như không biết gì đi." Cô mở ra phần mềm đặt vé xem phim lên, tìm kiếm đến bộ phim Kỳ Thanh nói, "Trợ lý Tô, buổi tối cùng đi xem phim đi."

Poster của bộ phim rất hoa lệ, đẹp hoàn hào. Hai vị nữ chính đều là tiểu hoa đáng mới nổi gần đây, Đại sư tỷ là một hồ ly tinh trắng khí chất lạnh lùng, cao quý do Triệu Thiều Kha đóng. Tiểu sư muội là con hồ ly tinh màu đen người có tâm địa xấu, mưu tính đoạt đi tu vi của Đại Sư Tỷ, nhưng cuối cùng lại yêu Đại Sư Tỷ, do Thẩm Thu Vân đóng.

Đây là cái cốt truyện gì vậy, đoạt tu vi còn có thể yêu?

Lục Uyển Đình nhìn tên bộ phim, hỏi trợ lý Tô "Bộ phim Hồ Ly này em có nghe qua chưa? Buổi tối chúng ta xem phim này."

Trợ lý Tô đến gần bàn làm việc, "Do Thẩm Thu Vân đóng sao? Ngày hôm qua, chiếu lúc 0h, nghe nói ngày đầu tiên công chiếu phòng vé đã đạt năm trăm triệu."

Cô luôn muốn hẹn Tần Phụ Tuyết xem phim, cho nên mấy phim chiếu gần đây cô có chút hiểu biết.

"Bây giờ, em đối với Tần Phụ Tuyết là gì?" Xem xong tóm tắt phim, Lục Uyển Đình nhìn xuống bình luận, ở dưới có hơn 100 ngàn bình luận, cô xem mấy cái đầu đều là khen ngợi là tác phẩm tốt nhất hiện tại, ngọt trong ngược, giữa phim khóc tan nát cõi lòng, nhìn hai người ở dưới cây hoa đào ôm hôn lại cười như con ngốc cẩu.

Xem mấy cái bình luận, Lục Uyển Đình cảm giác cô cũng đã hiểu được bộ phim.

Nhớ tới Tần Phụ Tuyết gọi cho cô hỏi tốt hôm qua đi xem mắt ở nhà hàng kia tên gì, địa chỉ ở đâu, trợ lý Tô thở dài, "Không muốn gì cả."

"Nói thật đi." Lục Uyển Đình tắt ứng dụng đặt vé xem phim, ngẩng đầu nhìn trợ lý Tô, nếu thực sự trợ lý Tô đối với Tần Phụ Tuyết không có ý tưởng gì, cô sẽ không mang theo trợ lý Tô đi xem phim.

Bóng đèn thiếu đi một cái càng tốt.

Trợ lý Tô do dự vài giây, đôi mắt như phát sáng, ánh mắt kiên định, "Muốn ngủ với cô ấy."

"... không cần phải trắng trợn như vậy chứ." Lục Uyển Đình khép văn kiện lại, trợ lý Tô giúp cô dọn bàn làm việc gọn lại, Lục Uyển Đình nhìn thấy ngón tay trợ lý Tô, cắt rất sạch sẽ, "Nếu thực sự thích cô ấy, đêm này phải nắm chắc lấy cơ hội này đó."

"Nắm chắc như thế nào a?" Trợ lý Tô một bên thu thập văn kiện, một bên chờ Lục tổng chỉ bảo, "Lúc xem phim nắm lấy tay cô ấy sao?"

"Nắm tay chỉ là bước đầu tiên..."

Kỳ Thanh đã nhắn tin qua, gửi cho Lục Uyển Đình một tấm ảnh, trên tấm ảnh chính là hai cái mã QR, nói với cô [Suất chiếu sớm hơn không có chỗ, em đặt vé lúc 6h18, chị và trợ lý Tô cùng nhau lại đây nha, đừng đến sớm quá, gần đến giờ chiếu rồi hãy đến."

Trợ lý Tô đang dọn dẹp bàn làm việc, mắt nhìn vào màn hình điện thoại, thấy được tin nhắn Kỳ Thanh gửi cho Lục tổng.

Lục Uyển Đình có chút không cao hứng: [Không ăn cơm tối cùng nhau sao?]

Kỳ Thanh nhìn cái người lạnh lùng ở trên sofa đang nhìn cô chằm chằm, nhịn đau không cùng Lục Uyển Đình ăn cơm tối, nói [Mang cho trợ lý Tô một kinh hỉ, em với Tần Phụ Tuyết ăn cơm với nhau, rồi mới đến rạp chiếu phim, chị và trợ lý Tô cùng nhau ăn cơm tối đi.]

Lục Uyển Đình bất đắc dĩ mà nhắn lại [Được rồi.]

Tiếp tục dạy bảo trợ lý Tô ở trong rạp phim tối tăm làm sao để kéo khoảng cách với Tần Phụ Tuyết lại, làm sao để lay động tâm người ta.

Địa điểm rạp chiếu phim chính là rạp mà lần đầu Kỳ Thanh và Lục Uyển Đình cùng nhau đi xem ở trung tâm thương mại Giang Lâm, Kỳ Thanh mang Tần Phụ Tuyết đi ăn bữa cơm đơn giản. Đi đến rạp chiếu phim trước Lục Uyển Đình và trợ lý Tô.

Rạp chiếu phim không nhiều người lắm, đi lên bậc thang tìm vị trí chỗ ngồi, Kỳ Thanh đem vé đưa cho Tần Phụ Tuyết "Đây là chỗ của cậu."

Tần Phụ Tuyết tiếp nhận vé xem phim, vừa thấy đã bị đánh một đòn lên tim, ở trên viết vị trí là ghế 11 dãy 11.

Cái này không phải mời cô đi xem phim sao, hay là tới đây để ngược đãi cẩu độc thân.

Rạp chiếu phim chỉ có 11 dãy, bốn người vị trí liền kề nhau, Kỳ Thanh tìm được ở dãy 11 ghế số 10 liền ngồi xuống, chỉ chỉ cách vách ghế kế bên, "Vị trí của cậu."

Nhìn cặp ghế tình nhân, sắc mặt của Tần Phụ Tuyết có chút phức tạp mà ngồi xuống, quay sang nhìn Kỳ Thanh ngồi ở ghế đôi kia hỏi: "Vì sao lại mua cho mình ghế tình nhân."

Khi dễ mình sao?

"Mình muốn ngồi ghế đôi với Uyển Đình." Kỳ Thanh nhìn qua cửa rạp chiếu phim, thoải mái cười, "Yên tâm đi, chỗ bên cạnh cậu mình cũng đã mua, sẽ không có người khác đâu."

Cẩu độc thân chiếm một cặp ghế đôi? Tần Phụ Tuyết nhìn Kỳ Thanh với ánh mắt hoài nghi, từ lúc từ trên đường đến đây Kỳ Thanh nửa câu không hề nhắc đến trợ lý Tô, vì sao cô lại có cảm giác, lát nữa Lục tổng sẽ đi cùng trợ lý Tô, sau đó ngồi ở bên cạnh cô?

Kỳ Thanh rất tự nhiên mà né tránh ánh mắt của Tần Phụ Tuyết, cúi đầu nhắn cho Lục Uyển Đình [Bọn chị đi đến đâu rồi?]

Lục Uyển Đình đang đứng ở chỗ soát vé nhìn vào trong một cái rồi trả lời [Đã tới rồi.]

Phim chiếu hơn ba tiếng, trợ lý Tô đi mua bốn bình nước trở về, Lục Uyển Đình thấy cầm lấy một chai, tiện tay mà đưa cho nhân viên soát vé, nhắc nhở trợ lý Tô, "Chúng ta chỉ có ba người."

Nhân viên trẻ tuổi lần đầu tiên được đưa nước, lại còn là một vị ngự tỷ xinh đẹp xuất chúng, tâm thiếu nữ thình thịch mà say nắng, "Đây là cho tôi sao?" Khẩn trương hỏi.

Lục Uyển Đình nhìn cô nàng một cái, nhìn đồng hồ không trễ lắm, đưa vé xem phim ra, lạnh lùng lên tiếng, " Ân ."

Phim đã sắp chiếu, trên màn hình đang phát trailer của bộ phim. Người xem cũng đang đi vào trong rạp, chỉ trong chốc lát rạp chiếu phim lớn như vậy đã sắp đầy, tiếng cười đùa nói chuyện vang đầy trong rạp chiếu phim, ngoại trừ các cô ngồi ghế tình nhân thì trái phải các ghế khác cũng đã có tình nhân ngồi lên đó.

Đèn tắt đi, Lục Uyển Đình và trợ lý Tô từ từ vào trong.

Tiếng nhạc ở trong rạp vang lên, Lục Uyển Đình thẳng lưng bước trên bậc thang, lập tức đi đến dãy cuối.

Dưới ánh đèn lờ mờ phát ra từ màn hình của rạp chiếu phim phản ra, Lục Uyển Đình đi xen qua bóng tối, có vô số người vì khí chất của cô bị thu hút nhường đường cho cô.

Đi đến ghế số 9, nhìn thấy Kỳ Thanh ngồi ở trên ghế sofa, Lục Uyển Đình dịu dàng nở nụ cười, đôi mắt thâm thuý kia như ánh sao trời, hấp dẫn ánh mắt Kỳ Thanh, cô xoay người dựa gần Kỳ Thanh ngồi xuống, giọng nói êm ái, "Chị tới trễ."

Tần Phụ Tuyết nhìn hai người vừa đi vào, nhờ ánh đèn từ màn hình thấy rõ mặt trợ lý Tô, tim đập khẩn cấp, sao cô ấy lại đến đây?

Cô nỗ lực đem sự chú ý lên màn ảnh, nhưng không nhịn không được vẫn nhìn trợ lý Tô, phòng chiếu phim chỉ còn lại 2 chỗ, một là kế bên Kỳ Thanh, một cái nữa chính là bên cạnh cô.

Trợ lý Tô ngồi xuống, rất tự nhiên mà nhìn người đang ngồi trên sofa, Tần Phụ Tuyết vẫn luôn chú ý đến phản ứng của trợ lý Tô, ánh mắt trợ lý Tô ngưng lại, giọng nói kinh ngạc "Cô sao lại ở đây?"

Trước khi vào rạp chiếu phim, Lục tổng một lần nữa nhắc cô, làm bộ như không biết Tần Phụ Tuyết có ở rạp chiếu phim.

Không nghĩ đến trợ lý Tô liếc một cái đã nhìn ra mình, Tần Phụ Tuyết quay đầu, bình tĩnh nói "Tôi đến xem phim, trùng hợp nhỉ, cô lại mua chỗ bên cạnh tôi."

Mông đặt xuống ghế đôi, càng ngồi càng nóng, Tần Phụ Tuyết như ngồi trên đống lửa, ngồi dựa vào tay vịnh, dịch sát người ra thành ghế đến khi không dịch được nữa mới thôi.

Khoảng cách giữa hai người như một cái "Sở Hà Hán Giới" trên bàn cờ tướng, ai đều cũng không đạp thuyền qua tuyến.

Phim đã bắt đầu, Kỳ Thanh vẫn còn đang âm thầm quan sát hai người kia, bỗng nhiên, bả vai bị người ôm lấy, cô quay sang thấy là Lục Uyển Đình, đang dùng sức mà ôm lấy cô, đem cô dựa vào trong lòng ngực, ở bên tai nói: "Đừng nhìn hai người đó, nhìn nữa chị ghen đó."

Hơi thở nóng rực dừng bên tai, khoé miệng Kỳ Thanh không kiềm được mà cong lên, nghiêng đầu lên hôn hôn lên khoé môi kia một cái, đem lực chú ý lên màn ảnh.

Lục Uyển Đình tâm ý viên mã, tay ôm lấy Kỳ Thanh càng dùng sức, một cái tay khác câu lấy tay ngón tay Kỳ Thanh mà nhẹ nhàng vuốt.

Kỳ Thanh cười trộm, cơ thể nghiêng nghiêng dựa vào vài Lục Uyển Đình. Lần đầu xem phim, cô đã tốn rất nhiều thời gian tìm cách nắm lấy tay Lục Uyển Đình, lấy dũng khí rất lớn mới dựa vào người Lục Uyển Đình. Hôm nay, mới được vài phút thì Lục Uyển Đình đã chủ động đem cô ôm vào lòng ngực.

Ngón tay bị trêu đùa quá mức, toàn thân Kỳ Thanh nóng lên, theo bản năng mà nuốt nước miếng áp đi khí nóng trong lòng.

Cô rời khỏi vai Lục Uyển Đình, quay đầu nhìn Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình phát hiện ra hành động của cô, quay sang mặt mày nở rộ lại ôn nhu, ánh mắt nhìn lướt qua đôi môi kia, ngước mắt nhìn Kỳ Thanh chăm chú.

Kỳ Thanh nhắm hai mắt, chờ Lục Uyển Đình cúi gần lại.

Một chai nước lập tức được đưa tới, chen ngang ý định thân mật của hai người, Tần Phụ Tuyết mặt vô cảm xem phim nói, "Trợ lý Tô đưa cho hai người."

Lúc trợ lý Tô đưa nước cho cô, cô còn tưởng rằng là đưa cho cô, tự mình đa tình mà cự tuyệt "Tôi không khát." Nhưng không ngờ trợ lý Tô lại nói, "Nhờ đưa dùm Kỳ tổng, cảm ơn."

Kỳ Thanh đỏ mặt, mở mắt ra mà nhận nước, nhận nước rồi nói cảm ơn.

Trợ lý Tô lén nhìn phản ứng của Tần Phụ Tuyết, trên mặt Tần Phụ Tuyết không có chút xấu hổ nào, cô lại đưa một chai nước đi qua, rạp chiếu phim không tiện nói lớn, lúc cô đưa bình nước thứ nhất nhân cơ hội mà nhích gần một tí, lần thứ hai đưa nước cô lại thu lại khoảng cách thêm mấy cm, cô nhỏ giọng nói "Cái này đưa cho Lục tổng."

Tần Phụ Tuyết cắn răng, tiếp nhận chai nước đưa cho Kỳ Thanh, quay sang nhìn chằm chằm túi trợ lý Tô, trợ lý Tô từ trong túi lấy ra bình nước thứ ba.

Cô đang chờ trợ lý Tô đưa nước cho cô, trợ lý Tô đã kéo khoá túi lên, ngẩng đầu xem phim, cơ thể ngửa ra dựa vào ghế sofa, chuyên tâm mà xem phim.

Một chút ý định đưa nước cho cô cũng không có.

Trong lòng bỗng nhiên có cảm giác mất mát, Tần Phụ Tuyết chờ một chút, yên lặng thở ra, đem lực chú ý trở về trên màn ảnh.

Trợ lý Tô không biết cô cũng đến, cho nên chỉ mua ba bình nước rất bình thường.

Ba tiếng tương đương 180 phút, mới chỉ có mười mấy phút, Tần Phụ Tuyết có loại cảm giác sống thêm một giây như một năm vậy.

Cạch...bên cạnh vang lên tiếng mở cái nắp, Tần Phụ Tuyết nhìn một cái, trợ lý Tô vặn chai nước ra uống, các cô ngồi rất gần, tiếng nước chảy qua yết hầu rất rõ, cô có thể nghe được.

Khát nước sẽ bị lây, nhìn trợ lý Tô uống nước, cô cũng khát.

Không, đây là ảo giác của cơ thể, cô không khát.

Tần Phụ Tuyết dư hồi ánh mắt, đem đầu nghiêng về bên kia.

Cách một cái tay vịnh, sofa cách vách, Kỳ Thanh và Lục Uyển Đình không biết từ lúc nào đã hôn nhau, ánh đèn từ màn hình chiếu lên hai người, Tần Phụ Tuyết nhìn thấy rất rõ, mặt nóng lên, nhất thời xem đến không dời mắt được.