Đăng vào: 12 tháng trước
QUYỂN 1: CHỈ COI LÀ CHỊ
“Hoan nghênh mọi người vào phòng livestream của tôi nha ~ sau khi vào hãy nhấn theo dõi, mã giảm giá sẽ được gửi tới tài khoản của mọi người ngay ~”
“Chiếc váy kiểu Pháp trên người Lê tử có tác dụng che bụng rất tốt.”
“Các bảo bảo để ý xem, bây giờ trên bụng lê tử đặt một chiếc gối nên không nhìn rõ, nhưng nếu Lê Tử không đặt gối lên bụng, liệu có phải vẫn không thấy bụng nữa không?”
“Vậy nên, chiếc váy này sẽ tạo cảm giác bản thân rất gầy, ăn lẩu hay thịt nướng gì đều có thể mặc đi ăn cả.”
“Hơn nữa với chất vải này mặc lên người cũng rất thoải mái, rất xinh đẹp.”
“Bảo bảo nào muốn chốt đơn thì gõ 1, gõ 1, bây giờ đang sale chỉ còn 29 tệ, chỉ một chốc nữa thôi hết giảm giá sẽ tăng lên 129 tệ.”
“Muốn xem Lê Tử mặc thử váy mã số 33 sao? Được thôi, các bảo bảo đợi 30 giây nữa mở link săn sale váy kiểu pháp này trước đã.”
“Các bảo bảo chuẩn bị tinh thần nha, chỉ trong nháy mắt nữa thôi là mở rồi đó, 3, 2, 1, bắt đầu!”
Trong phòng phát sóng trực tiếp, Thẩm Vi Lê nhanh chóng tránh khỏi camera, cởi chiếc váy dài trên người và gối đặt trên bụng, trợ lý Tiểu Hủy ở bên cạnh nhanh chóng mang mẫu váy kế tiếp tới.
Tiểu Hủy vừa giúp Thẩm Vi Lê mặc váy, vừa nhỏ giọng nói, “Chị Lê, thiếu gia bên kia có gọi tới.”
Mày Thẩm Vi Lê nhíu lại, một lúc sau mới khôi phục lại bình thường, “Ở đâu?”
“Quán bar Tiên Triều, bên kia phố Vạn Hồ, mới khai trương.”
“Được rồi, hai phút, chốc nữa em giúp chị livestream.”
Thẩm Vi Lê lần nữa tới trước camera, bộ váy này nhìn từ phía trước thì rất bình thường, chỉ giống như váy đến đầu gối mà thôi, nhưng điểm nhấn lại ở phía sau lưng, dây mảnh đan chéo tới tận eo.
Thân hình Thẩm Vi Lê rất cân đối, đôi chân dài tinh tế, ở phần eo nhỏ có một nốt ruồi như ẩn như hiện, vừa thanh thuần lại vừa quyến rũ.
Xoay người cho người xem nhìn kĩ mặt trước mặt sau của bộ váy, cô cười rộ lên má lúm đồng tiền, hoàn mỹ trình bày cho mọi người nghe phong tình của chiếc váy.
“Các bảo bảo, chiếc váy này không kén dáng người, theo tâm lý học, khi chúng ta lộ ra một chút da thịt sẽ giúp chúng ta tự tin hơn, trông cũng bắt mắt hơn trong đám đông.”
“Và đây không chỉ là chiếc váy thích hợp để mặc đi hẹn hò, đi ăn cùng bạn thân cũng có thể mặc, sau khi ăn xong đi dạo, tỉ lệ người khác quay đầu lại nhìn cũng rất cao.”
Trong thời gian Thẩm Vi Lê phát sóng trực tiếp, tỉ lệ đặt hàng không ngừng tăng lên. Hai phút sau, cô cười nói, “Hôm nay Lê Tử chỉ livestream tới đây thôi, sau đây sẽ là Tiểu Hủy tiếp tục, cảm ơn các bảo bảo hôm nay đã ủng hộ.”
“Tuy rằng hôm nay Lê Tử không livestream nữa, nhưng vẫn mang ưu đãi tới cho mọi người đây, chỉ cần sử dụng phiếu giảm giá Lê Tử 111, một tiếng sau mã sẽ hết hạn, các bảo bảo thích thì phải đặt, đừng bỏ lỡ ưu đãi lần này nha ~”
Phương Tiểu Hủy ngồi vào vị trí tiếp tục phát sóng, Thẩm Vi Lê tránh khỏi camera chuẩn bị thay quần áo đi đón thiếu gia.
Lúc này cửa bị gõ vang, thần sắc cô thay đổi đi qua mở cửa, đứng ngoài chính là ông chủ Lưu bụng phệ.
Ánh mắt ông chủ Lưu dừng lại trên đôi chân dài trắng nõn của Thẩm Vi Lê, “Lê Tử à, đây là lần thứ mấy trong tháng cô tạm dừng phát sóng nghỉ việc rồi?”
Thẩm Vi Lê lui về sau hai bước, mỉm cười, “Lần thứ ba, ông chủ Lưu, lúc trước ký hợp đồng với chị Lưu, chị ấy từng nói với tôi một tháng có thể tạm nghỉ bốn lần.”
“Đó là dưới tình huống không ảnh hưởng tới doanh thu thôi, Lê Tử, cô đã làm ảnh hưởng tới doanh thu của cửa hàng, hơn nữa, bây giờ chị Lưu cũng không ở nhà.”
Nói xong, Lưu Hưng Hổ tới gần muốn ôm bả vai Thẩm Vi Lê, “Nhưng mà, cô cũng biết cách làm người của anh Lưu đây mà, tôi cũng không phải là loại người không có nhân tình.”
Thẩm Vi Lê như nghe được điều gì tanh hôi, cầm lấy balo chạy ra ngoài, “Ông chủ Lưu, tôi còn có việc.”
Lưu Hưng Hổ chặn cô lại, ra vẻ hung hãn, “Thẩm Vi Lê, chờ chị Lưu trở về, cô có tin tôi nói với bà ấy cô quyến rũ tôi không? Bà ấy nhất định sẽ đuổi việc cô!”
Sắc mặt Thẩm Vi Lê trầm xuống, lạnh mặt nhìn ông ta.
Hai ngày trước cũng có người mới nghỉ việc, chính là do Lưu Hưng Hổ bức ép.
Xem ra cô cũng phải thất nghiệp rồi.
Lưu Hưng Hổ vừa đấm vừa xoa, tự cho là dịu dàng nói, “Lê Tử, tối tôi tới chỗ cô rồi nói chuyện được không?”
Thái độ Thẩm Vi Lê cường ngạnh đi ra ngoài, “Ông chủ Lưu, để tôi tự nói vs chị Lưu là được rồi.”
Lưu Hưng Hổ nhìn bóng dáng của Thẩm Vi Lê, nghiến răng nghiến lợi âm trầm nói, “Thẩm Vi Lê, nơi cô ở chính là chung cư nhà tôi, tôi có chìa khóa đó!”
*
Thẩm Vi Lê xuống lầu, bước nhanh tới chỗ chiếc xe Rolls-Royce, vừa mở cửa xe, Liễu Nhất Văn, cũng là chủ một phòng livestream đã đứng sau nói, “Ơ kìa, lại chạy đi làm bảo mẫu cho người ta à?”
Đúng lúc Thẩm Vi Lê có lửa giận trong lòng mà không thể bộc phát, đóng sầm cửa xe, cô cười đi tới phía Liễu Nhất Văn, nụ cười của cô mang theo vẻ châm chọc ưu nhã, “Có bảo mẫu nhà nào có thể đi Rolls-Royce của chủ nhân chứ?”
Liễu Nhất Văn ôm lấy bả vai, đang muốn trào phúng đáp lại đã bị Thẩm Vi Lê nắm lấy một sợi tóc, quấn quanh đầu ngón tay, “Bảo bảo, cô ngủ với ông chủ Lưu đến choáng váng đầu óc rồi sao?”
Thần sắc Liễu Nhất Văn chợt cả kinh, “Cô…”
Thẩm Vi Lê cười lạnh một tiếng rồi xoay người lên xe, để lại cô ta ở phía sau hô lớn, “Thẩm Vi Lê, người Lưu Hưng Hổ muốn, ai cũng không trốn nổi, bao gồm cô!”
Thẩm Vi Lê lái xe tới quán bar Tiên Triều, thăm dò nhìn ra cửa sổ xe, chữ ‘Tiên’ trên biển hiệu màu đỏ, chữ ‘Triều’ là ánh sáng màu xanh, bên cạnh còn có một đường cong đơn giản, nhìn thì như chốn bồng lai nhưng lại không phải một nơi tốt.
Tắt máy xe, Thẩm Vi Lê gửi tin nhắn cho thiếu gia, “Tới rồi.”
Hai phút sau, thiếu gia mới trả lời lại, “Lên đây.”
Thẩm Vi Lê nhìn hai chữ trên điện thoại, đúng là phong cách lúc vội của thiếu gia, lời ít ý nhiều, ngữ khí ra lệnh vô cùng rõ ràng.
Dùng khăn tẩy trang lau lớp trang điểm trên mặt, Thẩm Vi Lê nghĩ tới sắc mặt của Lưu Hưng Hổ và sự nghiệp của mình lại cảm thấy buồn bực.
Nhìn tin nhắn ra lệnh của thiếu gia, sắc mặt cô cũng không tốt.
Nhưng vẫn nên đi tìm thiếu gia thôi.
Người có thể lái xe Rolls-Royce của chủ nhân, còn là tài xế nữa.
Thân là tài xế riêng, cô phải tới bất cứ lúc nào.
Âm nhạc trong quán bar đinh tai nhức óc, sương khói lượn lờ, Thẩm Vi Lê nhìn nam thanh nữ tú đứng trên sàn nhảy xa hoa lãng phí, từ chối lời mời của hai người đàn ông rồi nhanh chóng bước lên tầng hai, trông thấy Chu Yến Hỗn đang ngồi trên sofa.
Cậu mặc trang phục bóng chày, đội mũ lưỡi trai ngồi giữa nhàn nhã chơi xúc xắc.
Ngón tay thon dài của Chu Yến Hỗn ấn lên lọ đựng xúc xắc rồi khẽ nhấc lên, nghiêng đầu nhìn số trên xúc xắc của mình.
Cậu đội mũ khiến người ta không thể nhìn thấy hai mắt của mình, chỉ nhìn thấy khóe môi khẽ gợi lên, thong thả nói, “Sáu lần năm.”
Thẩm Vi Lê yên lặng đi qua, lưng dựa vào cột đứng ở một bên.
Người chơi cùng Chu Yến Hỗn là Đường Phái, Đường Phái không thể tin nhìn xúc sắc của mình, trán đã khẩn trương đổ mồ hôi, “Đm, tôi cũng không biết phải làm gì nữa, thiếu gia, cậu có thể nhường tôi một chút được không? Tôi đã thua sáu lần rồi đấy!”
Chu Yến Hỗn tựa ra sau uống rượu, lúc ngẩng đầu lộ ra đôi mắt cuồng vọng kiêu ngạo, sau đó lại nhanh chóng ẩn dưới vành mũ.
Ngón tay nâng ly rượu, Chu Yến Hỗn nói, “Vậy nhận thua, giao nộp đồng hồ đi.”
Tất nhiên Đường Phái không chịu, cậu ta có một con năm, không tin lần này Chu Yến Hỗn lại có năm con năm nữa, đánh cuộc nói, “Mở.”
Thẩm Vi Lê không nỡ nhìn thẳng mà cúi đầu, hai giây sau, phía sau quả nhiên vang lên tiếng hét chói tai của Đường Phái, “Sao cậu lại mở ra năm cái năm được!”
Thẩm Vi Lê cười nhẹ, đúng là Đường Phái đã nhiều lần bại bởi thiếu gia mà vẫn không chịu nhận thua.
Tiếng cười khẽ này của Thẩm Vi Lê dẫn tới có người nhìn tới, là tiểu nha đầu ngồi bên cạnh Đường Phái, nhỏ giọng hỏi, “Anh Phái, đó là ai, là ‘người hầu bên người’ trong truyền thuyết của thiếu gia sao?”
Đường Phái vội nói, “Suỵt.”
Dáng vẻ tươi cười của Thẩm Vi Lê bỗng chốc cứng đờ, đồng thời, động tác thu đồng hồ của Chu Yến Hỗn cũng dừng lại.
Thời gian lúc này như đóng băng mấy giây, Chu Yến Hỗn nhìn về phía Thẩm Vi Lê, dáng vẻ công tử phong lưu vừa rồi biến mất, ý cười trên mặt sạch sẽ giống như một cậu sinh viên, “Chị, chị tới rồi sao.”
Thẩm Vi Lê thừa nhận, mỗi lần Chu Yến Hỗn gọi cô là ‘chị’ cô cũng không có sức chống cự, chút khó chịu khi bị gọi là ‘nha hoàn’ vừa nãy cũng theo tiếng ‘chị’ mà tan biến.
Thẩm Vi Lê cười rộ lên má lúm đồng tiền, “Ừm.”
Đường Phái ngồi bên cạnh Chu Yến Hỗn thức thời, lập tức đứng dậy nhường chỗ, “Chị Lê tới đây ngồi đi.”
Thẩm Vi Lê cười khách khí, “Váy tôi ngắn, ngồi xuống không tiện, đứng đây chờ mọi người thôi.”
Lúc này, ánh mắt Chu Yến Hỗn rơi lên váy cô.
Đúng là rất ngắn, đầu gối cũng lộ ra bên ngoài, chỉ cần nhìn đôi chân dài tinh tế thôi cũng biết là hàng hiếm trong quán bar này.
Chu Yến Hỗn cởi áo khoác đưa cô, cũng không nói gì.
Thẩm Vi Lê nhạy bén nhận ra thiếu gia hôm nay không vui, chỉ đành nhận lấy rồi đi tới.
Sau khi Thẩm Vi Lê dùng áo khoác của cậu che chân ngồi xuống, Chu Yến Hỗn lại nhìn phong cảnh phía sau lưng cô, nhíu mày nói, “Hôm nay chị mặc cái gì vậy?”
“Livestream bán quần áo, chưa kịp thay.”
Ánh mắt Chu Yến Hỗn nhìn ra phía sau eo cô, mơ hồ nhìn thấy nốt ruồi ở ngay vòng cung phía eo.
Chỉ liếc mắt một cái rồi thu hồi ánh mắt, Chu Yến Hỗn ấn bả vai cô, để cô tựa vào sofa, tùy tay chỉnh áo khoác trên đùi cô che kín mít.
“Không đẹp.”
Chu Yến Hỗn nói rất bé, tựa như là ghé sát bên tai cô nói vậy.”
Hơi thở ấm áp phả vào vành tai Thẩm Vi Lê, lỗ tai cô nóng lên, lui về sau né tránh, “Em uống ít thôi.”
Chu Yến Hỗn cười cười, nghe lời đẩy ly rượu ra xa chút, tỏ vẻ không uống.
Đường Phái nhướn mày, nhìn là biết thiếu gia nghe lời của chị Lê.
Chu Yến Hỗn đưa mắt nhìn Thẩm Vi Lê, cô cúi đầu, lông mi run rẩy, dáng vẻ không được vui cho lắm.
“Chị, đưa tay ra đây.”
“Hả?”
“Đưa tay đây.”
Thẩm Vi Lê ngoan ngoãn nghe theo.
Chu Yến Hỗn lấy chiếc đồng hồ thu được từ Đường Phái đặt trong lòng bàn tay cô, “Cho vào cửa hàng đồ second-hand của chị, cho chị 10% hoa hồng.”
Đường Phái:???
Cậu ta vội la lên, “Thiếu gia! Đó là đồng hồ tôi mới mua!”
Thẩm Vi Lê cất vào trong túi, mỉm cười nói, “Đây là đồng hồ cậu thua thiếu gia.”
Đường Phái, “…”
Lúc này, có người thấy thế lại nhỏ giọng thảo luận Thẩm Vi Lê là ai, mơ hồ có tiếng ‘người hầu bên người’ lần nữa truyền ra.
Sắc mặt Chu Yến Hỗn dưới vành nón trầm xuống, giọng nói nghe không ra vui buồn tức giận, không nóng không lạnh, “Đường Phái, gọi cho chị tôi một ly sữa bò nóng.”
Đường Phái đứng dậy đi tìm phục vụ gọi đồ, sau khi rời đi còn nhắn tin cho Thẩm Vi Lê.
[Chị Lê, lão gia tử tìm cho thiếu gia một vị hôn thê, hôm nay cậu ấy không vui, chị khuyên nhủ thiếu gia đi.”
Thẩm Vi Lê thấy điện thoại rung lên, còn chưa lấy ra xem đã cảm thấy thiếu gia bên người bỗng trở nên lạnh lùng, vội giương mắt nhìn về phía cậu.
Một bàn bảy tám người bạn, quan hệ của Chu Yến Hỗn với Đường Phái là tốt nhất, cậu cho Đường Phái mặt mũi, không muốn khiến cậu ta mất mặt.
Sau khi Đường Phái đi, Chu Yến Hỗn mới bộc lộ cơn giận của mình.
Cậu đột nhiên đứng dậy, một chân đã bàn tròn khiến ly rượu trên đó rơi hết xuống đất vỡ toang, xúc xắc hoa quả rơi đầy đất, đồng thời là tiếng hét chói tai của mấy người phụ nữ vang lên, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Một cái ly bị ném qua, phương hướng là cô gái vừa rồi nói Thẩm Vi Lê là ‘người hầu bên người’, cái ly không mảy may đụng tới cô gái kia, ném xuống chân cô ta rồi vỡ toang cũng đủ để khiến cô ta sợ hãi khóc thành tiếng.
Chu Yến Hỗn thong dong ngồi lại chỗ cũ, cởi bỏ mũ lưỡi trai rồi đưa tay vuốt tóc, lúc này mới lộ ra đôi mắt của mình, lạnh lẽo như băng, trong mắt là vẻ bén nhọn không vui.
“Cô ấy là chị của tôi, không phải nha hoàn.”