Đăng vào: 12 tháng trước
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, hai người quay trở lại đoàn làm phim, tinh thần Vu Đằng đã phấn chấn hơn rất nhiều, cô cầm một cái ghế nhỏ và ngồi bên cạnh Ngụy Hạc Trường, tay cầm chiếc quạt điện nhỏ thổi về phía anh.
Ngụy Hạc Trường đang đọc kịch bản, trên người anh toàn là máu bằng đạo cụ, nhìn thôi đã thấy sợ. Anh vén tay áo lên cao, sau đó duỗi tay xoay chiếc quạt điện nhỏ về hướng Vu Đằng: “Anh không nóng.”
Vu Đằng nhăn mặt: “Thời tiết thì nắng nóng, quần áo trên người anh thì dày bịch.”
Ngụy Hạc Trường mỉm cười: “Từ nhỏ anh đã không sợ nóng.”
Thật sao? Vu Đằng nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn chuyển hướng quạt điện về phía mình. Hôm nay cô không có việc gì để làm, Ngụy Hạc Trường nói không cần nấu cơm nên Vu Đằng cực kỳ khoái chí, nhưng trước mặt ông chủ, cô không dám trắng trợn cầm điện thoại lên nghịch. Cuối cùng cô chỉ đành ngồi trơ mắt nhìn mọi người trong đoàn quay phim.
Lâm Hành Hành đứng chống nạnh bên cạnh máy quay, kịch bản trong tay sắp bị anh vò nát. Không biết hôm nay nam nữ phụ bị làm sao, chỉ quay một phân đoạn tình cảm mà quay lại ba lần vẫn không đạt, chẳng lẽ họ còn muốn anh dạy cho cách thể hiện tình cảm???
“Vu Đằng”, trong lúc cô đang ngây người thì nghe thấy giọng nói của Ngụy Hạc Trường, “Ngày mai em có thời gian rảnh sau khi tan làm không?”
“À… ngày mai sao, em nghĩ là không có vấn đề”, Vu Đằng nhìn về phía Ngụy Hạc Trường, “Anh Ngụy có gì muốn dặn dò ạ? Em có thể tăng ca.”
Ngụy Hạc Trường lắc đầu, anh không muốn dùng danh nghĩa thời gian tăng ca để mời cô đi xem phim, “Một bộ phim mà anh đóng vai chính sẽ được công chiếu vào ngày mai.”
“A a a…” Vu Đằng kích động nhảy dựng lên, “Là bộ phim Zombie phải không anh?”
Ngụy Hạc Trường là nam chính trong một series phim về zombie, phần cuối cùng của series phim đã được quay cách đây 3 năm, nhưng vì nhiều lý do mà nó chưa được công chiếu, đây là điều đáng tiếc cho tất cả người hâm mộ.
Sự thành công của series phim đã giúp Ngụy Hạc Trường khẳng định được vị thế của mình trong làng giải trí, không ngoa khi nói rằng đây chính là một bộ phim quốc dân, Vu Đằng cũng rất mong chờ series phim này. Đã thế ngày mai còn là buổi công chiếu phim đầu tiên, Vu Đằng xoắn xuýt hỏi: “Em có thể đến sao?”
“Đương nhiên rồi”, Ngụy Hạc Trường cười cười, “Nếu em ngại ngồi gần anh, anh có thể sắp xếp cho em một chỗ ngồi thuận tiện khác.”
“Vậy thì tốt quá”, Vu Đằng gật đầu mãnh liệt, “Em cũng muốn ngồi gần anh nhưng lại không đủ dũng khí, được dự buổi công chiếu đầu tiên là em đã mãn nguyện rồi.”
Dạo này đầu óc cô cứ tỉnh tỉnh mê mê, rõ ràng tối qua ngồi xem phim cả đêm, vậy mà cô lại không hề nhìn thấy tấm poster phim của Ngụy Hạc Trường. Nhưng nghĩ kỹ thì rạp chiếu phim kia sắp bị dỡ bỏ, họ không treo poster phim mới cũng là điều dễ hiểu.
Làm trợ lý của vua màn ảnh đúng là sướng, có thể tham gia buổi công chiếu phim, Vu Đằng chớp chớp mắt và nói: “Em sẽ không để anh phải mất mặt.”
Ngụy Hạc Trường vươn tay xoa đầu Vu Đằng, “Trong văn phòng có rất nhiều lễ phục cho những ngày này, em có thể chọn lấy một bộ.”
Ôi còn có chuyện như này sao, hạnh phúc quá đi mất!!! Vu Đằng gật đầu nói “Cảm ơn”. Sau đó cô lập tức đứng dậy, lặng lẽ tránh khỏi bàn tay của Ngụy Hạc Trường, cô cảm thấy động tác này của anh hơi quá mức thân mật so với mối quan hệ giữa bọn họ, “Anh Ngụy, em sẽ nhanh chóng quay lại, có chuyện gì thì có thể gọi điện thoại cho em.”
Ngụy Hạc Trường bình tĩnh thu tay về rồi tiếp tục lật xem kịch bản, “Ừm.”
Lâm Hành Hành đứng nhìn cảnh tượng này từ xa, trong lòng âm thầm cười khẩy. Tên Ngụy Hạc Trường kia quả nhiên không có ý tốt, ngang nhiên đào góc tường nhà anh! Từ trước đến giờ không một ai dám ngấp nghé đồ vật của anh, huống chi đây còn là người phụ nữ của anh, vợ của anh!
Lâm Hành Hành gọi Vu Tinh Không lại hỏi, “Ảnh đế Ngụy không phải quay phim à?”
Hai ngày gần đây, Vu Tinh Không rất được trọng dụng nên tâm trạng cậu vô cùng vui vẻ, lúc nào cũng có động lực làm việc tràn trề, “Đạo diễn Lâm, sáng nay ảnh đế Ngụy không có cảnh quay, anh ấy đến trước để chuẩn bị hóa trang.”
Chuẩn bị hóa trang thì phải vào phòng nghỉ, anh ta ở chỗ này làm cái gì? Lâm Hành Hành lủng bủng trong lòng, sau đó mới mở miệng nói: “Mọi người đều đang ở đây, chúng ta sẽ quay đồng thời phân cảnh của ảnh đế Ngụy, tôi sẽ qua bên đó giám sát, còn cảnh quay bên này giao cho cậu.”
Vu Tinh Không trợn to mắt, “Em, em, em có thể sao?”
Lâm Hành Hành liếc mắt nhìn Vu Tinh Không, Vu Tinh Không lập tức giơ tay lên: “Sau này em sẽ nhớ hỏi bạn gái mình câu này.”
Lượng công việc của đoàn làm phim đột nhiên tăng vọt, những ngày tháng nhàn rỗi của Vu Đằng cũng không còn nữa, cô ôm một đống đạo cụ đứng bên cạnh nhìn mọi người. Gần đến giữa trưa, nắng bắt đầu gay gắt, mấy cảnh quay này đều ở ngoài trời, Vu Đằng cẩu thả đã quen, cô cũng lười bật ô nên cứ đứng chăm chú xem dưới trời nắng.
Lúc Lâm Hành Hành uống nước, anh vô tình liếc mắt nhìn về phía Vu Đằng, cái đồ ngốc này, sao không biết tìm chỗ mát mẻ để đứng đợi? Lâm Hành Hành thoáng suy nghĩ, cuối cùng quyết định chào hỏi cô: “Này cô kia, cô là trợ lý của ảnh đế Ngụy phải không? Lại đây tôi nhờ một chút.”
Vu Đằng trợn to hai mắt, không phải đã bàn bạc từ trước là coi nhau như người xa lạ khi ở đoàn làm phim sao?
Nhưng anh quang quác cái miệng như vậy, người chung quanh đều nhìn về phía này, Vu Đằng đành phải tươi cười chạy lại gần, giả vờ như người lạ mới quen biết, “Đạo diễn Lâm, anh gọi tôi sao?!”
Không gọi cô thì còn gọi ai, Lâm Hành Hành mỉm cười nói: “Cô đi mua nước hoa quả ướp lạnh cho mọi người, quẹt thẻ của tôi.”
Anh nói xong liền đưa ví tiền cho Vu Đằng.
Vu Đằng hí hửng cầm ví tiền của anh, thấy ảnh đế Ngụy cũng gật đồng đầu ý, cô vui vẻ nói: “Vậy tôi lập tức đi mua.”
“Ừm”, Lâm Hành Hành bật cười, anh vô thức lắc lắc cốc nước pikachu trong tay, “Đi đi.”
Thật ra Vu Đằng đã sớm khát khô cả cổ, nhưng Ngụy Hạc Trường còn đang quay phim, cô không dám tự tiện đi ra ngoài. Bây giờ nhìn thấy cốc nước của Lâm Hành Hành, biết bên trong là nước ép dưa hấu mát lạnh, cô liền cảm thấy miệng mình khô khốc.
Vu Đằng vươn tay về phía Lâm Hành Hành, thể hiện bản chất chân chó của mình: “Đạo diễn Lâm, để tôi đi rót cho anh cốc nước mát.”
Mọi người trong đoàn làm phim không hề lạ lẫm với cảnh tượng này, ai lại không muốn lấy lòng nịnh nọt tổng đạo diễn? Cho nên nghe thấy Vu Đằng nói như vậy, mọi người chỉ thầm nghĩ Vu Đằng biết thời biết thế, chả trách có thể làm trợ lý cho ảnh đế Ngụy.
Còn Vu Đằng ngay sau khi cầm cốc nước đi ra ngoài, cô lập tức uống một hớp lớn… Ôi!!! Mát lạnh sảng khoái chết đi được.
Khi Vu Đằng mang nước hoa quả và cơm hộp về đoàn làm phim, mọi người vội vã ăn uống nên không ai để ý Vu Đằng lại bị xách đến phòng nghỉ của đạo diễn Lâm.
Trong phòng nghỉ, Vu Đằng cắn một miếng trên cây kem, “Trưa nay em không muốn ăn cơm.”
Bình thường Lâm Hành Hành rất kén chọn, nhưng đến lúc đói bụng thì bệnh thiếu gia sẽ tự động chữa khỏi, anh vừa ngồi ăn cơm hộp của đoàn làm phim, vừa phàn nàn Vu Đằng không nấu cơm cho mình.
“Em và Ngụy Hạc Trường đều không ăn cơm, cho nên em không thèm nấu cho anh ăn phải không?” Lâm Hành Hành ủ rũ nói.
“Ăn cơm hộp cũng ngon mà”, Vu Đằng nhìn hộp cơm của Lâm Hành Hành, cô hùng hồn nói, “Công việc nấu cơm này cũng giống với việc em là người bán hàng, còn anh là người mua, nếu như em không bán, vậy anh có thể chuyển sang mua ở chỗ khác.”
Lâm Hành Hành đẩy hộp cơm sang một bên, “Ồ, phải không vậy?”
Vu Đằng đang định gật đầu thì thấy cây kem trong tay mình bị người ta cướp mất, thấy Lâm Hành Hành như muốn ăn hết cả cây kem, Vu Đằng lập tức cuống cuồng, cô biết rất rõ một miếng của anh có thể nuốt được bao nhiêu.
Vu Đằng duỗi tay muốn lấy lại, nhưng cô làm thế nào cũng không thể với tới, “Trả cây kem lại cho em.”
“Anh mua nó bằng tiền của anh”, Lâm Hành Hành chân dài tay dài, anh lợi dụng triệt để ưu thế của mình, nằm duỗi thẳng người trên ghế sô pha rồi vươn tay lên cao.
Vu Đằng rướn người kiểu gì cũng không với tới, cả người cô dính sát vào người anh, cô dùng sức đạp chân cũng không có kết quả.
“Nhưng nó cũng nằm trong điều lệ sinh hoạt của bản hiệp ước”, Vu Đằng ra sức kéo tay Lâm Hành Hành về gần phía mình, “Anh nhanh trả cây kem lại cho em, bên ngoài vẫn còn nhiều, em đi lấy cho anh cây mới.”
“Thế sao em không ra ngoài lấy cây mới để ăn.” Rõ ràng cô biết bên ngoài toàn mồm lang miệng sói, chẳng thể còn dư nổi cây nào, vì vậy cô mới cố gắng đòi lại cây kem này từ tay anh.
Ý đồ của mình bị người ta nhìn thấy, Vu Đằng nhe răng cười rồi tiếp tục rướn người giật lại cây kem. Trong lúc tranh giành, hai người đều không chú ý, khi kem bị chảy rồi rơi một miếng xuống ngực Lâm Hành Hành, hai người vội vàng đưa tay ra lau thì mới phát hiện ra tư thế của mình có bao nhiêu mờ ám và khoảng cách giữa hai người gần tới mức nào.
Vu Đằng nằm lọt thỏm trong vòng tay Lâm Hành Hành, khuôn mặt cô ửng đỏ, cô vội vàng nhỏm người dậy, “Để em lấy khăn giấy lau cho anh.”
“Đằng Đằng”, Lâm Hành Hành giữ chặt cổ tay Vu Đằng, giọng anh cũng trở nên căng thẳng, anh nhớ tới lời Tần Liệt nói cô là trẻ mồ côi, nhớ tới lúc cô một mình ở rạp chiếu phim cả đêm, anh còn nhớ cả dáng vẻ nhỏ xinh của cô khi nằm cuộn tròn trên giường mình…
Anh bỗng nhiên có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không nói nên thành lời, cuối cùng chỉ hắng giọng nói một câu, “Chúng ta đều đã thế này, chẳng lẽ em không định chịu trách nhiệm với anh sao?”
Chịu trách nhiệm cái gì? Vu Đằng đỏ mặt ngồi dậy khỏi người Lâm Hành Hành, sau đó cô với một cái gối đánh anh: “Anh nói linh tinh gì vậy?”
Lâm Hành Hành ngồi bên cạnh Vu Đằng, nửa đùa nừa thật nói: “Anh nghiêm túc, em suy nghĩ một chút đi.”
Vu Đằng lắc đầu, dáng vẻ cực kỳ kiên quyết.
Lâm Hành Hành thấy hơi nhói lòng, nhưng anh vẫn cố mỉm cười với cô, “Vì sao?”
“Không lý do gì cả”, Vu Đằng nhìn về phía anh, cô vô tội nói, “Chúng ta không thể thích đối phương, hơn nữa anh còn đặc biệt nhấn mạnh em không được phép thích anh, giữa chúng ta chỉ là quan hệ nằm trong thỏa thuận.”
Một câu “quan hệ nằm trong thỏa thuận” đã đâm chết con nai con chạy loạn trong lòng Lâm Hành Hành, anh lùi người về sau ghế và nói: “Anh chỉ thăm dò em thôi, kiểm tra cô nàng paparazzi ngốc nghếch như em có bị rung động bởi bản thiếu gia hay không?! Cũng may em không có, nếu không sẽ tổn thương lắm đấy.”
Vu Đằng mỉm cười, nụ cười tươi tắn như gió xuân, “Anh yên tâm, em sẽ không thích anh.”
Lâm Hành Hành cảm thấy chính anh đã tự tay đưa cho Vu Đằng một con dao… và con dao ấy đã đâm thẳng vào trái tim anh một cách hoàn hảo!
Làm sao cô có thể kiên định và rạch ròi như vậy? Không phải tình cảm giữa con người bắt đầu từ mập mờ rồi dần dần trở nên rung động hay sao?
Thế nhưng đứng trước mặt Vu Đằng, anh không khác gì một người anh em tốt, chính điều này càng khiến lòng anh thêm xót xa, “Sáng nay em và Ngụy Hạc Trường nói gì mà em cười toe toét như vậy?”
“Anh Ngụy nói phần cuối của series phim zombie sẽ công chiếu vào ngày mai, cho nên mời em tới xem đó.”
Nhìn dáng vẻ như manh chiếu mới chưa trải sự đời của Vu Đằng, Lâm Hành Hành chỉ biết thở dài. Không phải chỉ là buổi công chiếu phim thôi sao, anh làm đạo diễn, mấy cái vé mời này muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu, chẳng qua bộ phim này dùng dằng mãi chưa công chiếu nên anh chỉ biết oán thầm trong lòng, chứ không thể hiện ra mặt, thế nhưng…
“Tối mai chúng ta phải đi đón Trác Trác mà?!”
“Hả, thật sao?” Vu Đằng ngẩn cả người, bọn họ nói chuyện này lúc nào vậy?
Lâm Hành Hành vươn tay vò rối mái tóc ngắn của Vu Đằng, anh đùa bỡn đè đầu cô lên bả vai mình, nhìn mái tóc đen như mực của cô, anh cảm thấy vô cùng đáng yêu, “Tối hôm qua anh đã nói với em trước khi đi ngủ. Giang Tình lại phải ra nước ngoài, chị Vương thì chưa trở lại làm, cho nên hai chúng ta chỉ có thể chăm sóc Trác Trác.”
Cô rất thích Trác Trác, nhưng cô cũng muốn tham gia buổi công chiếu phim T.T, Vu Đằng cắn môi ngẩng đầu Lâm Hành Hành.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Lâm Hành Hành chỉ cần cúi đầu là có thể hôn lên môi Vu Đằng.
Lâm Hành Hành đột nhiên bật cười, anh nghiêng đầu ghé vào bên tai cô, cố gắng kìm nén rung động trong lòng. Sau đó anh nhỏ giọng dụ dỗ, môi anh vờ như vô tình cọ vào tai cô: “Vậy để đền bù cho em, sau này anh sẽ mời em đến tất cả các buổi công chiếu phim của anh được không?”
Dùng một buổi công chiếu phim đổi được vô số buổi công chiếu phim trong tương lai, hơn nữa phim của Lâm Hành Hành toàn là phim chất lượng, Vu Đằng thấy mình không hề bị lỗ vốn trong cuộc trao đổi này.
Cô đỏ mặt cúi đầu trong lồng ngực anh, “Vậy cũng được.”
“Ngoan lắm”, Lâm Hành Hành cố gắng kìm nén xúc động muốn hôn người trong lòng, một tay anh ôm chặt lấy cô, còn một tay thì nắm tay cô, “Nào, chúng ta ngoéo tay.”
Và như thế… Vu Đằng ngốc nghếch không hề nhận ra mình đã bị anh ôm vào trong lòng.