Chương 37: Nữ đầu bếp (36)

Nữ Phụ Không Lẫn Vào

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Liên tiếp nhiều ngày tra hỏi cùng hành hình, Thang Cửu đã gầy hơn nhiều, con ngươi vốn trong suốt sáng như sao trời lúc này trở nên đục ngầu, cổ và tay bị gông xiềng trói buộc, không thể động đậy chút nào. Hắn giữ yên lặng từ đầu tới cuối, nhưng Thang Bằng quỳ xuống sau lưng hắn khàn cả giọng hô to: "Chúng ta oan uổng, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của một mình ta, các ngươi muốn giết cứ giết ta, đừng động vào người nhà ta! Cửu ca, Cửu ca ta sai rồi! Huynh khuyên ta không nên ở cùng Nghiêm Lãng Tình, là ta không nghe, hết thảy do ta tạo ra! Tấm lệnh bài kia do Nghiêm Lãng Tình mượn đi, vua Hung Nô cũng do nàng thả, ta không nghĩ nàng mượn lệnh bài vì chuyện này, ta thật không nghĩ tới mà!"

Quan hành hình thấy gã nói một hồi còn liên lụy tới nương nương trong cung, vội vàng để thị vệ chặn miệng gã lại.

Lâm Đạm đứng trong đám người nghe chốc lát, tựa hồ biết chuyện gì xảy ra. Khó trách tháng trước Kinh thành mấy lần giới nghiêm, hóa ra là đang lùng bắt vua Hung Nô, mà vua Hung Nô nhờ vào lệnh bài của phủ Vĩnh Định Hầu mới thoát ra được. Trong này có dính dáng đến Nghiêm Lãng Tình thì đã sao? Thứ Hoàng đế muốn không phải chân tướng, mà là cái cớ để chèn ép phủ Vĩnh Định Hầu. Hắn thuyên chuyển chiến thần Thang Cửu trở về Kinh thành, giam lỏng Điền Kiềm Quận vương, làm đám hỏi với tiểu Quận chúa, lấy danh nghĩa dưỡng bệnh triệu hồi Uy Viễn Hầu, một loạt hành động là vì củng cố hoàng quyền, loại bỏ phe đối lập.

Hắn sợ rằng từ sớm đã có ý nghĩ diệt những người này, chẳng qua khổ nỗi không có cơ hội. Hôm nay Nghiêm Lãng Tình đưa cho hắn một cây đao, hắn dĩ nhiên quơ đao lên chém.

Lâm Đạm thoáng suy nghĩ đã hiểu rắc rối trong đó, nhưng cũng không có năng lực đi cứu đám người Thang Cửu. Mắt thấy quan hành hình chuẩn bị buông thẻ trúc, cô vội vàng chạy lên hình đài hô: "Cầu xin đại nhân gia hạn thêm chút thời gian, ta muốn tiễn biệt với họ." Vừa nói vừa giơ hộp đựng thức ăn lên.

Phạm nhân trước khi chém đầu phải ăn một bữa no, miễn cho biến thành quỷ đói trên đường tới hoàng tuyền, đây là quy củ. Quan hành hình giết nhiều người làm nhiều việc xấu, rất mê tín với chuyện này, lập tức khoát tay nói: "Giờ sắp tới, ngươi động tác nhanh lên."

Lâm Đạm gật đầu liên tục, thật nhanh lấy thức ăn trong hộp bày ra. Bởi vì phạm nhân mang gông xiềng, không tiện ăn gì, cô để mấy người Tiểu Trúc, Thược Dược, Đỗ Quyên giúp mọi người đút cơm, mình thì bưng một cái bát, quỳ xuống bên người Thang Cửu.

Dân chúng chửi rửa, Thang Bằng kêu oan, tất cả đều không thể kích thích nửa điểm rung động trong lòng Thang Cửu, hắn từ đầu đến cuối nửa nhắm hai mắt, không vui không buồn quỳ tại chỗ. Cho đến khi một khắc Lâm Đạm xuất hiện, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt không dám tin lại nóng bỏng vô cùng nhìn về phía cô, con ngươi đen nhánh trong phút chốc tỏa sáng.

"Người khác đều bận rộn phủ sạch quan hệ với ta, chỉ có muội chủ động sáp lại gần." Hắn nói giọng khàn khàn, "Muội không nên tới."

"Nếu không tới, trong lòng ta sẽ cắn rứt." Lâm Đạm xé đùi gà thành mảnh nhỏ, gắp lên cùng cơm, từng miếng từng miếng đút vào trong miệng Thang Cửu, từ từ nói: "Ăn ngon không? Đây là gà tự ta nuôi, mới lớn hai tháng đã giết, mẹ ta còn đau lòng hô hoán đấy."

Cái chết sắp ập lên đầu, Thang Cửu lại cười khẽ: "Muội còn nhớ lời ta nói?"

"Nhớ, nhớ huynh nói huynh thích ăn gà con nhất, ngày nào ăn cũng không chán." Lâm Đạm dùng khăn lau miệng cho hắn, nói nhỏ: "Ta giết hết gà con trong nhà rồi, hôm nay huynh thích ăn bao nhiêu có bấy nhiêu."

Thang Cửu bình ổn nhìn cô, hồi lâu sau mới cúi đầu mở miệng ăn cơm, hốc mắt dần dần nổi lên tầng hơi nước. Mặt trời bất tri bất giác lên tới đỉnh đầu, giữa trưa sắp tới. Thang Cửu nuốt miếng cơm cuối cùng, nói với giọng thấp khó nghe ra: "Chờ lát nữa đừng ra khỏi thành, muội cứ đến quán Món ngon quê nhà chờ, mặt tiền cửa hàng được ta mua lại rồi, muội có thể tạm thời đặt chân tại đó, sau này sẽ có người tới đón muội ra khỏi thành. Lâm Đạm, ngày sau muội nhớ ngàn vạn lần bảo trọng."

Lâm Đạm trong lòng kinh ngạc, ngoài mặt không hiện chút nào, thu hộp đựng thức ăn lại, khom người hỏi thăm mấy người khác trong Hầu phủ, lúc này dần dần khuất dạng trong đám người, sau lưng còn truyền tới kêu gào đứt quãng của Thang Bằng: "Lâm chưởng quầy, ta thật xin lỗi ngươi, xin ngươi tha thứ cho ta!" Chỉ tiếc gã hiểu ra quá muộn, vì một tấm lụa vân, gã hủy mình, hủy luôn cả gia tộc.

Lâm Đạm rời khỏi pháp trường trái lo phải nghĩ, luôn cảm thấy trong lời Thang Cửu có thâm ý. Cái gì gọi là đừng ra khỏi thành? Vì sao không thể rời thành? Trừ phi toàn thành giới nghiêm, lùng bắt trọng phạm triều đình, tỷ như vua Hung Nô lần trước... Chẳng lẽ sẽ có người tới cướp pháp trường?

Đúng rồi, nữ quyến phủ Vĩnh Định Hầu tất cả tự vẫn, bao gồm Thang Quý Phi trong cung. Không có các nàng làm con tin, Vĩnh Định Hầu không bị cái gì cản tay, tất nhiên sẽ phái người tới cứu viện con trai dòng chính duy nhất của mình, nhưng điều kiện tiên quyết là bị Hoàng đế ép tạo phản.

Vĩnh Định Hầu sẽ phản sao? Vấn đề này Lâm Đạm đã lấy được câu trả lời từ miệng Thang Cửu, vì vậy lập tức quay đầu xe, đến ngõ hẻm. Lúc này đi ra cửa thành sợ rằng đã muộn, bên pháp trường muốn cứu thế tử trước khi hắn bị chém đầu, chắc hẳn lúc này đã loạn rồi.

Lâm Đạm đoán không lầm, cô chân trước vừa rời đi, Thang Cửu chân sau đã phá tan gông xiềng, cứu người ra ngoài, cùng người tới tiếp viện gấp rút hội họp ra cửa sau của thành. Bọn họ một đường chạy gấp, khí thế không thể cản, rất nhanh đã thuận lợi trốn khỏi thành. Lại qua nửa ngày, mọi người mới phát hiện Điền Kiềm Quận vương và tiểu Quận chúa cũng không thấy, Kinh thành nhất thời loạn thành một nồi cháo.

Tám cửa thành đều đóng kín, trên đường phố thị vệ qua lại tìm kiếm, bầu không khí có chút kinh khủng. Lâm Đạm là người quen cũ của Thang Cửu, nếu tiếp tục đợi trong Kinh thành, nhất định sẽ có người tới thẩm vấn cô có biết tung tích Thang Cửu không. Cô đang chuẩn bị giải tán người làm, một mình gánh vác hậu quả, cửa tiệm lại bị gõ, một nam tử thể trạng cao lớn cường tráng mang tới một lá thư, để Lâm Đạm theo hắn rời thành.

Lá thư do Thang Cửu đích thân viết, kể lại nhiều chuyện lý thú xảy ra hồi họ còn bé. Lâm Đạm xác định độ thật giả của lá thư, lúc này mới theo nam tử rời đi. Bọn họ leo lên một cỗ xe ngựa quan trọng, không cần qua kiểm tra đã nghênh ngang ra khỏi thành, trước khi chia tay Lâm Đạm mới biết, nam tử nọ là Vương gia nước Mông Cổ, được Thang Cửu nhờ vả, đặc biệt tới hộ tống mình.

"Hắn trước khi vào tù đã nói với ta, hắn lần này lành ít dữ nhiều, nếu ngươi tới đưa hắn đoạn đường cuối cùng, phải phiền ta hộ tống ngươi rời đi. Nếu ngươi không đến đưa hắn, thì để ta giao chiếc hộp này cho ngươi." Nam tử lấy ra một chiếc hộp nặng trĩu, chắp tay một cái, sau đó giục ngựa rời đi.

Lâm Đạm mở nắp hộp lên, phát hiện bên trong phủ kín hoàng kim và châu báu, không khỏi ấm áp trong lòng. Mười năm trước, cũng ở mười dặm ngoài Kinh thành, Thang Cửu phái sai vặt tới đưa cho cô một hộp nhỏ đầy đủ tiền bạc, bị cô quả quyết cự tuyệt. Mười năm sau, cùng một cảnh tượng, cô lại muốn nhận. Trên cõi đời này, cô cuối cùng không cần lẻ loi bước đi, luôn có một hai người nhớ tới cô.

Ngày sau, Lâm Đạm rời đi Kinh thành phiêu bạt khắp nơi. Nước Đại Sở vốn yên bình sầm uất rơi vào chiến loạn, đầu tiên là Điền Kiềm Quận vương giơ lên cờ lớn Thanh quân, sau là vua Hung Nô dẫn quân ồ ạt xâm chiếm, lương thảo và quân lương của Vĩnh Định Hầu bị triều đình cắt đứt, có ý muốn chống lại quân Hung No song không có biện pháp gì, không thể không bị buộc tạo phản.

Chiến hỏa kéo dài mấy tháng, chợt có một ngày, Điền Kiềm Vương không giải thích được chết trong trướng, Điền Kiềm Quận vương lập tức kế vị, cùng thế tử Vĩnh Định Hầu liên hiệp chống lại Hung Nô, Đại Sở tràn ngập nguy cơ lúc này mới có cơ hội thở dốc. Lại không đoán được trong đoạn thời gian nguy cấp này, Hoàng đế lại hạ thánh chỉ, lệnh Uy Viễn Hầu dẫn quân đội giáp công đội quân của hai người từ phía sau, diệt trừ phản loạn.

Mệnh lệnh này không thể nghi ngờ là hết sức hoang đường, một khi hai quân bị bại, quân đội do vua Hung Nô cầm đầu có thể tiến công thần tốc, uy hiếp thủ phủ Trung Nguyên. Mà nước Đại Sở liên tiếp mất đi đại quân tây bắc và tây nam, số quân còn sót lại không có cách nào chống đỡ kỵ binh Hung Nô, thế cục một khi mất khống chế, nước Đại Sở sẽ không còn tồn tại.

Nhưng Hoàng đế tựa hồ trong lòng có dự tính, liên tiếp phát ba thánh chỉ lệnh Uy Viễn Hầu xuất binh, đại chiến chạm nhẹ liền bùng nổ, hậu quả sau đó khó có thể tưởng tượng.

Chiến sự đang khẩn trương, Lâm Đạm ẩn cư trong núi sâu lại mơ một giấc mơ. Cô mơ thấy Lâm Đạm còn nhỏ bị thua, trong lòng vừa xấu hổ vừa giận dữ, đem kim đao, công thức nấu ăn, kể cả bài vị của sư công đều ném vào trong lửa. Thang Cửu và Nghiêm Lãng Tình vội vàng chạy tới vừa vặn thấy một màn này, hết sức chán ghét cô bé, tuy có lão Hầu gia đứng ra bảo đảm, lưu cô bé lại, nhưng cũng không coi như cô bé tồn tại, thấy liền đi đường vòng. Thang Cửu ngày càng chán ghét cô bé, cô bé thì cứ dính chắc vào, còn bày ra đủ loại mưu kế độc ác hãm hại Nghiêm Lãng Tình. Người nhà họ Nghiêm vốn bêu xấu cha cô, nhưng bởi sự lỗ mãng của cô mà ngược lại chứng thực tội danh khi sư diệt tổ của Lâm Bảo Điền, rơi vào kết quả trăm miệng không thể bào chữa, thân bại danh liệt.

Dần dần, cô bé càng ngày càng cực đoan, đẩy Thang Cửu ra xa, làm mất đi tình cảm và lòng bảo vệ cuối cùng của lão Hầu gia với mình. Ngược lại, Nghiêm Lãng Tình dần dần có được khẳng định của lão Hầu gia, dưới cái dập đầu mong mỏi của Thang Cửu mà sinh tình cảm sâu đậm với hắn, cuối cùng kết thành lương duyên. Bọn họ càng sống hạnh phúc, Lâm Đạm càng đau khổ.

Theo thời gian chảy trôi, Nghiêm Lãng Tình dần dần trở thành Hầu phu nhân hợp cách, khắp nơi được người ngợi khen, ngay cả Hoàng đế cũng sinh ra tình cảm khác lạ với nàng, thường xuyên lấy cớ vào cung bầu bạn với Thang Quý Phi mà triệu nàng vào cung. Nhiều lần, nàng ta bị vài người để mắt tới, bọn họ biến nàng ta thành con cờ hãm hại đứa con của Thang Quý Phi, cố ý hạ độc trong thức ăn của nàng ta, khiến Thang Quý Phi sinh non.

Hoàng đế tra tới tra lui tra ra trên đầu Nghiêm Lãng Tình, không nỡ động nàng ta, liền để Lâm Đạm luôn đối nghịch với nàng ta cõng oan uổng, trước mặt mọi người trượng tễ (đánh cho tới chết). Cuộc đời ngắn ngủi của Lâm Đạm cứ kết thúc như vậy, câu chuyện của Nghiêm Lãng Tình vẫn tiếp tục.

Càng không có được, Hoàng đế càng nhớ mong, nghĩ cách điều Thang Cửu đi chiến trường, âm thầm sát hại, sau đó mượn tay tần phi khác xử lý Thang Quý Phi, đòi Nghiêm Lãng Tình vào cung, thánh sủng kéo dài không giảm. Lại qua mấy năm, vua Hung Nô tình cờ được Nghiêm Lãng Tình cứu mạng bắt đầu hung mãnh tấn công Đại Sở, tuyên bố phải cướp Nghiêm Lãng Tình về làm hậu. Hai người giao chiến nhiều năm, lưỡng bại câu thương, Thang Cửu vào lúc này "chết đi sống lại", gia nhập chiến cuộc. Điền Kiềm Quận vương thừa dịp loạn mưu phản, tự lập làm Hoàng, một thời thịnh thế đang yên đang lành, cuối cùng biến thành địa ngục trần gian. Đến nỗi Điền Kiềm Quận vương và tiểu Quận chúa, năm xưa tự mình chạy trốn, bị Thang Cửu bắt về thì uống thuốc độc tự sát.

Số mạng của tất cả mọi người hoang đường tới vậy, cũng bi thảm tới vậy, mà hết thảy những thứ này, chẳng qua vì tranh đoạt một nữ nhân.

Lâm Đạm sau khi tỉnh lại có cảm giác dở khóc dở cười. Cô tin tưởng, nếu mình không đến, số mạng của nguyên chủ, hay quỹ đạo phát triển của cả thế giới này cũng sẽ như thế. Vì một người đàn bà, nhà không phải nhà, nước không phải nước, dân chúng lầm than, chẳng lẽ đây là ý trời? Ý trời không khỏi quá nực cười rồi!