Chương 44: Tiểu lừa gạt

Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt Ngào

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nếu không phải chính tai mình nghe thấy, Mộ Dữu thực sự khó có thể tin được những lời như vậy lại đến từ một người như Doãn Mặc.

Cô không thể nhìn rõ khuôn mặt anh trong màn đêm, nếu không phải giọng nói không khác gì với tên đại hắc cẩu Doãn Mặc, Mộ Dữu sẽ nghĩ đó là một người khác.

Một người giỏi tự chủ và quản lý bản thân như anh cũng có lúc mất kiểm soát sao?

Thực sự có thể nói mấy lời như vậy với cô và đưa ra một yêu cầu đáng xấu hổ như thế sao.

Mộ Dữu ngập ngừng đưa tay ra sờ thử nhiệt độ trên trán anh, có vẻ ấm hơn tay cô.

"Anh." Mộ Dữu rút tay về, dừng một chút, tìm cớ cho sự hớ hênh tối nay của anh, "Anh có phát sốt không?"

Doãn Mặc hiển nhiên biết cô đang nghĩ gì, xuyên qua làn sương mỏng màu lam trước mắt, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm người trong ngực.

Yết hầu khẽ trượt, anh nhắc nhở cô: "Em có biết đêm uống rượu hôm đó đã cách đây bao lâu rồi không?"

Mộ Dữu bối rối trong giây lát, sau đó dần dần nhớ lại.

Lúc đó là đầu tháng hai, bây giờ là tháng năm, thời gian cách nhau ba tháng.

Mộ Dữu đại khái đã hiểu ý của anh.

Không lâu sau sự cố đó, hai người đã đi đăng ký kết hôn rồi trở thành vợ chồng, nhưng Doãn Mặc chưa từng chạm vào cô lần nào nữa.

Mặc dù có những lúc họ rất thân mật, nhưng đều là anh giúp cô, anh chưa bao giờ đòi hỏi Mộ Dữu làm bất cứ điều gì cho mình.

Bây giờ nghĩ lại, Mộ Dữu thấy thật khó tin.

Hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, lại thường xuyên ngủ chung giường, Doãn Mặc thật sự rất quân tử.

Là một người đàn ông bình thường, anh có thể chịu đựng lâu như vậy, đúng là rất xứng với danh xưng cấm dục được lưu truyền trong giới.

Đoán chừng gần đây tình cảm của hai người đang ấm lên rất nhanh, hôm nay ban ngày lại nói anh đã được chuyển lên chính thức, nên anh không nhịn được nữa.

Mộ Dữu còn có chút mơ hồ, Doãn Mặc cúi người ngậm lấy môi cô, cắn môi như trừng phạt: "Em đang nghĩ gì thế, còn chưa trả lời anh."

Mộ Dữu bị anh cắn bị đau, rên lên một tiếng, thấp giọng hỏi: "Trả lời cái gì cơ?"

Anh kề môi sát bên tai cô, hôn lên vành tai nhạy cảm của cô, mơ hồ không rõ lặp lại: "Giúp anh với."

Mộ Dữu rùng mình một cái, thân hình có chút cứng ngắc, lúc nói chuyện cũng không nghe rõ lời, líu lưỡi: "Làm sao, giúp thế nào?"

Môi anh di chuyển dọc theo vành tai, cuối cùng dừng lại ở xương quai xanh của cô, dịu dàng hôn cô.

Sau đó, anh bắt lấy tay cô, nắm chặt lấy: "Em nói xem?"

Mộ Dữu: "..."

—————

Mộ Dữu vốn nghĩ đi ngủ lúc mười giờ thì hơi sớm, nhưng cô không ngờ rằng cuối cùng lại thức đến mười hai giờ vẫn chưa được ngủ.

Cửa phòng tắm khóa trái, Mộ Dữu đứng một mình trước bồn rửa mặt, dòng nước ào ạt bắn tung tóe lên những ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo của cô.

Những ngón tay của cô mảnh khảnh, tinh tế rõ ràng, dưới ánh đèn chiếu sáng như ngọc chạm khắc tinh xảo.

Cô bóp một ít nước rửa tay vào lòng bàn tay, xoa xoa chà xát tạo thành bọt trắng.

Mộ Dữu khóe môi hơi mím lại, đầu rũ xuống, mí mắt cụp xuống, cẩn thận rửa sạch ngón tay, tay mỏi đến không còn sức lực, vẫn gắng gượng chống đỡ.

Điều hiện lên trong tâm trí cô là một số hình ảnh từ vài phút trước.

Nhiệt độ bên tai còn chưa hoàn toàn tiêu tán, bây giờ lại nhanh chóng tăng lên.

Ánh mắt cô lại nhìn về phía tay mình, không biết là thức khuya có hơi mất tập trung hay sao, cô nhìn bọt nước rửa tay, chợt nghĩ đến một thứ khác.

Mí mắt giật giật hai cái, cô vội vàng thò tay xuống vòi nước, dùng nước rửa sạch.

Cửa phòng tắm bị gõ nhẹ hai lần: "Em xong chưa?"

Mộ Dữu nhìn nghiêng, qua cửa kính mờ, cô có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người cao lớn rắn rỏi bên ngoài.

Thanh âm của người đàn ông trong trẻo êm tai, giống như mãnh thú vừa mới được ăn no bụng, đến ngay cả âm cuối đều lười biếng.

Điều này khiến Mộ Dữu hơi khó chịu, tay của cô vẫn còn xót lắm đây này.

Cô không đáp, lấy khăn mặt ra, chậm rãi lau tay.

Xoa từ từ từng ngón tay một.

Sau một hồi tẩy rửa, cô mở cửa phòng tắm.

Doãn Mặc đứng thẳng ngoài cửa, trên người đã mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu xám bạc chỉnh tề.

Khuôn mặt tuấn tú sắc bén kia vẫn bình tĩnh như thường, phong thái rõ ràng trang nghiêm.

Hiển nhiên, vừa rồi là do bị kéo ra khỏi tế đàn, bị thất tình lục dục xiềng xích.

Lúc này lại có một chút lãnh đạm và kiêu ngạo không thể chạm vào.

Trong một khoảnh khắc, Mộ Dữu cảm thấy đại hắc cẩu vừa rồi và kẻ trước mắt cô, là hai con cún hoàn toàn khác nhau.

Tốc độ trở mặt quá nhanh!

Doãn Mặc nắm lấy hai tay của cô, nghịch nghịch: "Rửa lâu như vậy, nếu anh không gọi em, có phải em muốn lột một lớp da luôn không?"

Anh hơi nghiêng người, vừa tầm với chiều cao của cô, con ngươi đen hơi co lại, đôi mắt khép hờ vừa dài vừa hẹp, anh trầm ngâm nhìn cô, "Ghét bỏ anh hả?"

Mộ Dữu nóng mặt, rút ​​tay về, lướt qua anh chạy lên giường nằm.

Không phải ghét bỏ, chỉ là lần đầu tiên làm loại chuyện này, rất xấu hổ. Nghĩ đến cái thứ đó nhỏ giọt trong lòng bàn tay, cô cảm thấy xấu hổ không dám đối mặt với người khác.

Cô trùm chăn lên đầu, hai má nóng bừng, mơ hồ nói: "Em ngủ trước đây."

Doãn Mặc nghiêng đầu nhìn, trên giường dưới chăn có một quả bóng phồng lên, mím môi im lặng cười.

Anh tắt đèn trong phòng tắm, đóng cửa lại rồi quay trở lại.

Đèn đầu giường đã tắt, Doãn Mặc nằm xuống, cúi người ôm lấy cô, kéo chăn xuống, lộ ra cái đầu bị cô giấu đi.

Mộ Dữu cũng không cự tuyệt, cô gối lên khuỷu tay anh, thuận thế vùi mặt vào lòng anh: "Khó khăn lắm mới đến Trường Hoàn một lần, ngày mai em muốn tìm Minh Yên, em đã hẹn với cô ấy rồi."

"Được." Doãn Mặc hôn lên trán cô, "Ngày mai ăn sáng xong anh đưa em qua đó."

—————

Ở nhà ông bà, Mộ Dữu không dám ngủ quá muộn nên tám giờ cô đã dậy.

Sau khi ăn sáng, Doãn Mặc lái xe đưa cô đến trường của Thư Minh Yên.

Đến cổng trường, Mộ Dữu xuống xe, vẫy tay tạm biệt Doãn Mặc.

Nhìn Doãn Mặc quay người rời đi, cô gửi tin nhắn cho Thư Minh Yên, cất bước đi về phía khuôn viên trường đại học P.

Đại học P là trường đại học nghệ thuật, rất nhiều ngôi sao và nghệ sĩ trong làng giải trí đều xuất thân từ đây.

Các tòa nhà trong khuôn viên trường cũng mang những nét nghệ thuật độc đáo, rất nên thơ, đẹp như tranh vẽ.

Mộ Dữu đi trên con đường vòng quanh khuôn viên trường, vừa đi vừa nhìn tứ phía xung quanh, hy vọng xem liệu cô có thể gặp một ngôi sao quen thuộc nào ở đây không.

Cô không theo đuổi minh tinh, nhưng nếu gặp được một người mà cô biết, chạy tới gặp rồi xin chữ ký thì cũng rất tuyệt.

Ngay lúc cô đang nghển cổ đi lang thang thì một chiếc Maybach đậu cạnh cô.

Mộ Dữu định thần lại, cô liếc mắt nhìn, chiếc xe này không hề rẻ.

Tuy nhiên, cô đã nhìn thấy rất nhiều xe sang, trong nhà cũng có mấy cái, vì vậy cũng không ngạc nhiên, cất bước tiếp tục tiến về phía trước.

Cửa sổ phía sau từ từ hạ xuống, kèm theo một giọng nói lạnh lùng mà uy nghiêm: "Nhóc ở đây làm gì?"

Giọng nói quen thuộc đến nỗi Mộ Dữu gần như tưởng rằng cô bị ảo giác.

Nhìn kỹ hơn, mắt cô sáng lên, vui mừng khôn xiết: "Chú nhỏ!"

Lâu lắm rồi Mộ Dữu mới gặp Mộ Du Trầm, chỉ nghe ông nội nói anh đang đi công tác chứ không ở An Cầm.

Không ngờ thế mà có thể gặp được anh ở Trường Hoàn.

Đại học P là trường đại học nghệ thuật nổi tiếng liên quan đến điện ảnh và truyền hình, không có gì ngạc nhiên khi chú nhỏ cô- chủ tịch của Ảnh nghiệp Diệu Khởi, lại xuất hiện ở đây.

Thư ký của anh cũng đang ngồi ở ghế phụ, Mộ Du Trầm mặc âu phục công sở, rõ ràng là anh có công việc.

Mộ Dữu nói: "Chú nhỏ, nghỉ lễ mà chú vẫn bận rộn thế sao?"

Mộ Du Trầm tựa vào thành ghế sau, khuôn mặt nghiêm nghị lúc này đã hơi thả lỏng: "Không bận thì làm sao có thể nuôi nhóc?"

Nói như thể là vì cô nên mới tăng ca ý, Mộ Dữu bĩu môi: "Bây giờ con có chồng rồi, không cần chú nữa đâu."

Lần trước ở buổi đấu giá, chuyện chú nhỏ không cho cô tiền, kêu cô đi mà tìm Doãn Mặc, cô vẫn còn nhớ dai lắm đấy.

Khóe miệng Mộ Du Trầm khẽ cong không thể nhìn rõ: "Được, vậy từ nay về sau đừng hỏi chú dù là một xu nhé."

Chắc chắn là không được.

Nhỡ một ngày nào đó cô cãi nhau với đại hắc cẩu thì sao?

Mộ Dữu đột nhiên mỉm cười, đưa hai nắm đấm vươn qua cửa kính ô tô, đập vào vai Mộ Du Trầm hai cái: "Chú nhỏ, chú vất vả rồi, con đấm bóp cho chú nha."

Mộ Du Trầm gỡ tay cô ra: "Sao nhóc lại ở đây?"

Mộ Dữu: "Con với Doãn Mặc về Trường Hoàn thăm ông bà anh ấy, hôm nay rảnh rỗi không có việc gì làm, thế nên đến trường chơi với Minh Yên."

Mộ Du Trầm ừ, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, hơi hất cằm: "Đi đi, chú còn có việc."

Mộ Dữu vẫy tay, nhìn chiếc Maybach lái đi.

—————

Mộ Dữu còn chưa đi đến dưới tầng của ký tức xá nữ, Thư Minh Yên đã đích thân xuống tầng dưới để đón cô.

Mộ Dữu thân mật nắm lấy cánh tay cô ấy, kích động nói: "Cậu đoán xem tớ vừa gặp ai ở trường cậu?"

Thư Minh Yên liếc nhìn cô một cái, lập tức đoán ra: "Chú nhỏ của cậu."

"Cậu biết hả?" Mộ Dữu kinh ngạc quay đầu lại, "Hai người gặp nhau sao?"

Thư Minh Yên lắc đầu: "Tớ nghe người trong trường nói là Ảnh nghiệp Diệu Khởi đã mua tác phẩm « Hoán sa » của nhà văn nổi tiếng Đồng Chi và muốn quay một bộ phim điện ảnh, còn muốn mời ông Lê giám sát, ông Lê bây giờ đang là giáo sư trợ giảng cho khoa đạo diễn của đại học P, vẫn luôn ở trường, cho nên Mộ Du Trầm gần đây rất hay xuất hiện ở trường tớ."

Mộ Dữu hiểu: "Tớ còn tưởng rằng cậu gặp chú nhỏ rồi cơ."

Thư Minh Yên bật cười: "Tớ với Mộ Tri Diễn nhà bác cả cậu có hôn ước, từ trên xuống dưới nhà họ Mộ có ai không biết đâu, xét theo vai vế thì tớ là cháu dâu của Mộ Du Trầm đấy, cho dù anh ấy có đến đại học P thì cũng làm sao tìm gặp tớ được? Hơn nữa, từ khi tớ sống ở nhà họ Mộ, anh ấy cũng chẳng nói với tớ được mấy câu."

Khi nói đến Mộ Tri Diễn, Mộ Dữu có chút khó chịu: "Mộ Tri Diễn thay bồ như thay áo, ông tớ thật sự già mà hồ đồ rồi, tại sao nhất định phải bắt cậu gả cho anh ta chứ."

Thư Minh Yên đưa cô đến một cửa hàng đồ ngọt xinh đẹp trong khu sinh hoạt của trường, cả đường trầm mặc không nói chuyện.

Ngày nghỉ lễ, cửa hàng đồ ngọt của trường không đông khách như ngày thường, hai người ngồi xuống bên cửa sổ, Thư Minh Yên đưa thực đơn cho cô: "Cậu tự chọn đi, món nào cũng ngon, ăn gì cũng sẽ không ngán đâu."

Mộ Dữu gọi bánh xoài và sữa lắc dâu tây, còn Thư Minh Yên gọi cà phê.

Sau khi người phục vụ rời đi, cô nhìn Thư Minh Yên: "Đừng lo lắng chuyện này, ông nội đối xử với cậu rất tốt mà, nếu cậu không thích Mộ Tri Diễn thì cứ đấu tranh đi."

Thư Minh Yên uống một ngụm nước: "Mấy hôm trước ông nội có gọi điện thoại cho tớ, tớ vốn cũng muốn nhắc đến chuyện này rồi."

Cô dừng lại hai giây rồi nhìn Mộ Dữu, "Trước khi phẫu thuật não, ông nói ông có ba điều ước chưa được thực hiện, một là về chuyện kết hôn của cậu, hai là chuyện kết hôn của Mộ Du Trầm, ông không đề cập đến chuyện thứ ba, cậu có biết là gì không?"

Thư Minh Yên nhắc đến chuyện đó lúc này, Mộ Dữu không chắc chắn ngẩng đầu lên: "Không phải chứ, nguyện vọng thứ ba là muốn cậu gả cho Mộ Tri Diễn hả?"

Thư Minh Yên không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.

Mộ Dữu không thể hiểu được: "Tại sao chứ, ông nội rất thương cậu mà, tại sao cậu lại phải kết hôn với anh ta chứ?"

Thư Minh Yên nói: "Ông nội thương tớ, cũng yêu Mộ Tri Diễn, anh ta là cháu trai cả của ông mà. Nhà họ Thư lụn bại, tớ không còn cha mẹ, được ông nội nuôi lớn, ông từng nói với tớ, cho dù ngày nào đó sau khi ông mất rồi, ông vẫn hi vọng tớ được nhà họ Mộ che chở, mà gả cho Mộ Tri Diễn là lựa chọn tốt nhất."

Nhân viên phục vụ bưng đồ ngọt lên, Mộ Dữu nhìn món tráng miệng, trong lòng nảy ra một ý: "Hi vọng cậu vĩnh viễn được nhà họ Mộ che chở, cũng không nhất thiết phải gả cho Mộ Tri Diễn nhé."

Thư Minh Yên nhấp một ngụm cà phê: "Anh ta là người duy nhất cùng tuổi tớ ở nhà họ Mộ mà."

Mộ Dữu vốn đang ngồi đối diện Thư Minh Yên nhưng khi nghĩ ra điều gì đó, cô liền đứng dậy đi đến chiếc ghế sô pha bên cạnh Thư Minh Yên, ngồi sát gần cô ấy, hạ giọng nói:: "Chú nhỏ của tớ cũng đã kết hôn đâu, so với Mộ Tri Diễn còn mạnh hơn gấp trăm lần ý!"

Thư Minh Yên suýt nữa bị cô làm cho sặc, nghiêng đầu ho hai tiếng: "Cậu cũng dám nghĩ quá ha, nếu so với Mộ Du Trầm, tớ càng sẵn lòng cưới Mộ Tri Diễn hơn."

"Tại sao chứ?"

"Trên cương vị một người bạn thì Mộ Tri Diễn rất dễ kết thân, nếu như hai bọn tớ kết hôn, anh ta tiếp tục chơi bời đàng điếm của anh ta, tớ ngày qua ngày sống như phú bà, đối với chuyện vợ chồng hữu danh vô thực, cuộc sống sau này cũng rất có lợi nha. Còn Mộ Du Trầm thì..."

Thư Minh Yên rùng mình, "Tớ còn không dám nói chuyện với anh ta, sau khi kết hôn tớ biết sống như thế nào?"

Mộ Dữu: "Chú nhỏ của tớ bề ngoài trông uy nghiêm thế thôi, nhưng thực ra chú ấy rất tốt. Cậu tiếp xúc thì sẽ biết mà. Cậu nhìn đại hắc cẩu nhà tớ xem, trước kia tớ cũng từng hơi sợ anh ấy, nhưng bây giờ anh ấy đối xử với tớ tốt lắm."

Thư Minh Yên lắc đầu: "Từ cháu dâu biến thành con dâu, sẽ làm ông nội sợ hãi mất."

"Chuyện này cậu không cần quá lo lắng đâu." Mộ Dữu vỗ vỗ bả vai cô, "Ông nội nghe lời chú nhỏ nhất, nếu như hai người các cậu thật sự có thể đến với nhau, đối phó với ông nội là chuyện của chú nhỏ cơ mà, cậu quan tâm làm gì? Điều cậu cần lo lắng là làm thế nào để ôm đùi chú nhỏ của tớ để chú ấy thích cậu ý."

Mộ Dữu chân thành thuyết phục cô ấy: "Nếu cậu vẫn muốn gả cho Mộ Tri Diễn rồi đường ai nấy sống, về sau kết hôn mãi mà chẳng có con, bác dâu cả của tớ lại chẳng phải là người dễ chung đụng, là cái kiểu mẹ chồng đáng sợ kia kìa, không có con liệu ngày tháng sau này của cậu có được bình yên không? Còn không bằng từ giờ trở đi, cậu trực tiếp đánh pass Mộ Tri Diễn, cố gắng trở thành thím nhỏ của tớ nè."

Sau hai giây dừng lại, cô nói thêm, "Cũng là thím nhỏ của Mộ Tri Diễn luôn."

Thư Minh Yên: "..."

Thư Minh Yên đẩy món tráng miệng đến trước mặt cô: "Tớ mời cậu tới đây để đi ăn cơ mà, ăn nhanh lên, đừng lo chuyện của tớ nữa."

—————

Sau khi chơi đùa nửa ngày ở đại học P, buổi chiều Mộ Dữu và Thư Minh Yên cùng nhau đến núi Quân Sơn nổi tiếng gần đó.

Bây giờ là kỳ nghỉ lễ tháng Năm, lúc Doãn Mặc với Mộ Dữu đi ngang qua, dưới chân núi đã có vô số người và xe cộ.

Sau khi xuống xe taxi, Mộ Dữu đội chiếc mũ chống nắng lên đầu: "Tớ còn tưởng mọi người chỉ đến leo núi vào buổi sáng thôi, không ngờ buổi chiều vẫn có nhiều người như vậy."

Thư Minh Yên ngay sau lưng cô xuống xe: "Hôm nay thời tiết tốt, có lẽ là để ngắm hoàng hôn. Cảnh hoàng hôn trên núi Quân Sơn rất đẹp, đoạn video ngắn về nó rất nổi đấy."

Mộ Dữu nghe vậy cười cười, khoác tay cô: "Vậy chúng mình cũng đi theo xem đi."

Cô thúc giục Thư Minh Yên nhanh lên để leo núi.

Khung cảnh núi Quân Sơn vào tháng 5 thật đẹp, bước lên một đoạn rồi quay đầu nhìn lại, có thể thấy những ngọn núi xanh trập trùng phía xa.

Không khí trong lành tràn vào phổi giữa dễ khiến người ta cảm thấy khoan khoái hơn.

Núi Quân Sơn không cao, trong vòng một giờ có thể leo lên đỉnh.

Mộ Dữu với Thư Minh Yên đều không hay tập thể dục thường xuyên, lại vì Mộ Dữu đang đến tháng, không thể vận động mạnh, thế nên hai người thỉnh thoảng lại ngồi trên băng ghế để nghỉ chân.

Lúc cả hai leo lên đỉnh núi, đã là hai giờ sau.

Đúng lúc hoàng hôn, mặt trời sau những ngọn núi đang ngả dần về phía tây.

Vẫn còn một giờ nữa mới đóng cửa trong đền thờ, nhưng dòng người hành hương vẫn đông bất tận.

Điện thoại di động của Thư Minh Yên reo lên, cô đi qua một bên nhận máy, Mộ Dữu dừng lại ở cổng ngôi đền, ngắm nhìn hoàng hôn ở phía xa.

Xa xa dãy núi uốn lượn, xanh biếc ẩn trong ánh sáng đỏ cam, phảng phất mặt trời sắp ngả về tây, như một giọt huyết lệ rơi xuống núi non, đẹp đến nao lòng.

Có hai người đi ngang qua Mộ Dữu và bước vào ngôi đền.

Một giọng nói chuyện theo gió thoảng đến tai cô: "Nghe nói cây điều ước trong chùa này rất thần kỳ, cầu gì thì được nấy. Năm ngoái, bạn em ước có một cô con gái, sau đó cô ấy liền mang thai, về sau thật sự sinh ra một cô nhóc đấy."

Hai người vừa mới rời đi, một vị hòa thượng cổ đeo tràng hạt đi tới, trên tay cầm mấy cái dây treo điều ước, hỏi Mộ Dữu: "Thí chủ có muốn đi vào cầu nguyện không?"

Mộ Dữu cười nhã nhặn từ chối.

Bây giờ cô đã hiểu cái gọi là những điều như ước nguyện.

Nếu không có ông trời đáp ứng mọi yêu cầu thì mọi việc ở đời sẽ không được như ý, thay vì tìm Phật phù hộ thì thà tin rằng mọi việc đều do con người tạo ra.

Hơn nữa bây giờ cô không còn nguyện vọng gì nữa.

Trong lòng nghĩ như vậy, cô quay đầu lại, liền nhìn thấy hòa thượng tay cầm dây treo điều ước đi tới trước mặt Thư Minh Yên.

Thư Minh Yên nghe xong, thực sự đã mua hai chiếc dây treo điều ước.

Đợi cô ấy quay lại, Mộ Dữu cười: "Cậu vẫn tin cái này sao?"

Thư Minh Yên: "Tin hay không cũng không quan trọng, đã tới rồi, hứa hẹn một cái cũng không tốn bao nhiêu thời gian."

Cô ấy đưa một chiếc dây treo điều ước cho Mộ Dữu, trên đó có viết vài chữ: Vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hảo hợp (Mãi mãi bên nhau, trăm năm hạnh phúc).

Thư Minh Yên nói: "Cái này cho cậu, cậu viết tên cậu với đại hắc cẩu nhà cậu lên đi."

Cô ấy lại lắc lắc chiếc trong tay: "Cái này tớ giữ cho riêng mình."

Trên đó có ghi "Tâm tưởng sự thành" (Mọi điều ước đều trở thành sự thật).

Mộ Dữu nhướng mày cười nói: "Cái này của cậu hay đó, đợi một lúc nữa lúc cậu cầu nguyện thì ước được trở thành thím nhỏ của tớ, không chừng sẽ thành sự thật đấy."

Thư Minh Yên bất đắc dĩ lại có chút vui vẻ: "Đừng giễu cợt tớ nữa mà, tớ muốn lập một điều ước khác, hy vọng kịch bản tớ đang viết sẽ ăn khách."

Mộ Dữu trêu chọc: "Không hổ danh là biên kịch tương lai của Thư Đại, dù có ước nguyện cũng đầy tâm sự nghiệp nha."

Hai người nắm tay nhau bước vào trong chùa, đi đến cây ước nguyện cổ thụ ở giữa sân.

Thư Minh Yên nhặt một cây bút trên bàn, đưa cho Mộ Dữu: "Nào, viết tên của cậu và Doãn Mặc đi, chúc hai cậu trăm năm hạnh phúc."

Mộ Dữu đi tới, nhìn chiếc dây treo ước nguyện trong tay, hơi do dự: "Loại người như đại hắc cẩu chắc chắn không tin vào thần Phật. Nếu để anh ấy biết được tớ đến đây để cầu một điều ước kiểu vậy, anh ấy lại cười nhạo tớ cho mà xem."

Mặc dù cô và Doãn Mặc đã ước nguyện bằng cách thả diều, nhưng đây là đền chùa, vì thế rất khác biệt.

Suy nghĩ một hồi, cô đem dây treo cho Thư Minh Yên: "Hay là tớ không làm nữa đâu."

"Hôm nay Doãn Mặc lại không tới, cậu không nói tớ không nói, ai cười cậu được?" Thư Minh Yên híp mắt, "Cậu thật sự không muốn ước sao? Đừng lừa tớ, tớ không tin đâu."

Mộ Dữu: "..."

Cuối cùng, Mộ Dữu đã bí mật viết tên viết tắt của mình trên dây ước: YM (yêu) MY

Thư Minh Yên nói: "Bọn mình treo lên cao một chút đi. Tớ nghe nói treo càng cao, tầm nhìn của Đức Phật càng rõ ràng, mong ước càng dễ thực hiện."

Cô ngước nhìn cái cây, cảm thấy hơi lo lắng, "Nhưng mà quá cao, bọn mình không với tới."

Mộ Dữu quét qua khu vực xung quanh: "Tớ có một cách."

Cô chạy đến nhặt một hòn đá nhỏ, dùng dây buộc vào một đầu của dây treo điều ước rồi tung hai tay lên, chiếc dây treo liền quấn lên trên cành cây cao.

Thư Minh Yên cảm thấy đây là một ý hay, cũng học theo đi nhặt một viên đá nhỏ.

Mộ Dữu ngước nhìn kiệt tác của mình, khóe miệng hơi nhếch lên.

Khẽ liếc mắt, cô thoáng thấy mấy chiếc dây treo điều ước treo cạnh nhau, không biết ai đã buộc chúng lại, dây treo điều ước màu đỏ phấp phới trong gió, trên đó có khắc tên cô!

Cô chưa từng tới đây, chẳng lẽ có người trùng tên với cô sao?

Mộ Dữu suy tư, sau đó nhìn chằm chằm vào nó.

Tổng cộng có hai cái, mỗi cái viết tám chữ: Mộ Dữu hạnh phúc, bình an vui vẻ.

Chỗ kí tên đề danh Doãn Mặc, một ngày là năm ngoái, một là năm kia, cả hai đều là ngày sinh nhật của cô.

Mộ Dữu hoài nghi cầm điện thoại lên chụp, dùng đầu ngón tay phóng to bức ảnh để xác nhận lại lần nữa.

Là chữ viết tay của Doãn Mặc.

Trước đây Doãn Mặc đã từng đến đây để cầu nguyện!

Còn cầu nguyện hai lần!

Mộ Dữu kinh ngạc, trong lòng nổi lên một trận sóng lớn, toàn thân phảng phất đang nằm mơ.

Thư Minh Yên treo chiếc dây điều ước của mình lên cây, nói chuyện với Mộ Dữu nhưng cô không để ý, Thư Minh Yên nghi ngờ nói: "Cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại làm gì thế?"

"Không có gì." Mộ Dữu nhanh chóng tắt màn hình điện thoại, cười với cô.

Giờ khắc này, trong lòng cô giống như bị đánh đổ một bình mật vậy, một dòng mật ngọt chảy xuống.

—————

Sau khi Mộ Dữu đưa Thư Minh Yên về trường vào buổi tối, Doãn Mặc đã tới cổng trường đón cô.

Quay trở về nhà ông bà, vừa kịp bữa tối.

Sau bữa tối, Mộ Dữu xem TV với ông bà như thường lệ, Doãn Mặc có việc phải làm nên lên tầng từ sớm.

Sau chín giờ tối, ông bà xem TV xong rồi về phòng đi ngủ, Mộ Dữu cũng lên tầng về phòng.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, Doãn Mặc đang ngồi trước bàn làm việc, đang họp video.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra một nửa làn da trắng lạnh, đường nét từ cổ tay đến ngón tay đều nhẵn nhụi, xương ngón tay rõ ràng.

Thấy Mộ Dữu bước vào, anh đặt ngón trỏ lên môi, làm động tác "Suỵt".

Mộ Dữu nuốt xuống những lời muốn nói, ôm bộ đồ ngủ vào phòng tắm tắm rửa.

Sau khi cô tắm rửa sạch sẽ, cuộc họp của Doãn Mặc cũng vừa kết thúc, anh vẫn ngồi trước máy tính, dùng chuột lướt xem email.

"Anh xong việc chưa?" Mộ Dữu đi tới, đứng ở bên cạnh anh.

Doãn Mặc vừa mở một báo cáo từ email, ánh mắt anh vẫn rơi vào màn hình: "Sắp xong rồi, có chuyện gì vậy?"

Nói mà không thèm nhìn cô, vẻ mặt Mộ Dữu bấn mãn tiến lên hai bước, ngồi lên đùi anh, vòng tay qua cổ anh.

Cô vừa mới tắm xong, trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây, làn da lộ ra trắng nõn ửng hồng, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.

Lực đạo trong lòng bàn tay của Doãn Mặc rơi xuống thắt lưng của cô, mí mắt anh cụp xuống, đôi mắt tối sầm lại.

Lúc mở miệng, giọng nói của anh rất khắc chế: "Đợi lát nữa, anh đọc xong bản báo cáo này đã."

Mộ Dữu ngồi yên, dùng ngón chân móc vào bắp chân của anh, đôi mắt trong veo xinh đẹp tràn đầy vẻ ngây thơ: "Anh cứ xem đi, em có che mắt anh đâu."

Không biết tại sao sau khi ra ngoài chơi mội buổi, lúc trở về cô bỗng nhiên chủ động như thế.

Doãn Mặc chưa kịp thích ứng, bắp chân tránh đi động tác khiêu khích của cô, dùng giọng điệu hòa hoãn dỗ dành cô: "Ngoan nào, em lên giường chờ nhé, anh sẽ xong ngay thôi."

Mộ Dữu sửng sốt hai giây, trên mặt hiện lên một tia ửng hồng, trừng mắt nhìn anh: "Anh đang nghĩ gì thế hả, không thể đứng đắn hơn một chút sao?"

Cô hạ giọng, "Em không thèm nghĩ đến chuyện kia đâu."

Doãn Mặc ngược lại cười nói: "Vậy em ăn mặc như vậy còn ngồi ở chỗ này là có ý gì?"

Mộ Dữu nâng đôi má tuấn mỹ của anh lên: "Em chính là muốn tán gẫu với anh thôi, sao hôm nay anh không hỏi em đã đi đâu chơi?"

Doãn Mặc nghiêng đầu hôn lên tay cô, thuận theo lời cô hỏi: "Em đi đâu vậy?"

Mộ Dữu nói: "Buổi sáng ở trường của Minh Yên, buổi chiều em đến núi Quân Sơn."

Cô quan sát vẻ mặt của Doãn Mặc, hiển nhiên cảm thấy sau đó biểu cảm của anh có sự thay đổi kỳ lạ, sự thay đổi đó rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện ra.

Mộ Dữu nhìn anh một cái, tiếp tục nói: "Em nghe nói cây ước nguyện ở đó rất linh nghiệm, nên nhân tiện đi ước một cái."

Căn phòng yên lặng vài giây, Doãn Mặc dùng ánh mắt thâm thúy dịu dàng nhìn cô chằm chằm, khẽ mím môi: "Sau đó thì sao? Em ước cái gì?"

"Em ước..." Mộ Dữu đảo mắt, nhìn trần nhà trên đầu, một lúc sau mới nói ra tám chữ, "Mộ Dữu hạnh phúc, bình an vui vẻ."

Ánh mắt chuyển động, cô soi kỹ biểu cảm của Doãn Mặc.

Gương mặt anh đẹp trai anh tuấn, vài sợi tóc ngắn rủ xuống chân mày, trên trán có một vệt bóng sáng.

Dưới ánh đèn, trong con ngươi đen láy của anh lóe lên một tia sáng trong veo, giữa không trung, ánh mắt anh chạm vào mắt cô.

Khoảnh khắc tiếp theo, Mộ Dữu được anh bế ngang lên, sải bước về phía chiếc giường phía sau anh.

Mộ Dữu bị anh ném lên giường lớn mềm mại, người đàn ông khi dễ đè lên người cô, ánh mắt lưu luyến khóa chặt cô, hai cánh môi mỏng gợi cảm khẽ chạm vào nhau, giọng nói có vài phần quyến rũ dụ người: "Trùng hợp vậy sao, anh đi cầu nguyện còn bị em nhìn thấy mất rồi?"

"Có lẽ là cây ước nguyện đã hiển linh, cố ý để cho em thấy." Ánh mắt Mộ Dữu sáng ngời, xen lẫn vài phần tự hào, "Anh Doãn cũng tin Phật sao?"

"Anh không tin." Doãn Mặc chống tay trên đệm, từ trên cao nhìn cô, "Nhưng liên quan đến em, anh lại không nhịn được muốn tin."

Anh cúi đầu hôn lên môi cô, hỏi ngược lại: "Hôm nay em đã ước gì thế?"

Mộ Dữu cụp mắt, tránh đi ánh mắt của hắn, khóe miệng mang theo nụ cười: "Em chẳng cầu gì cả, chỉ là đi vào đi dạo một vòng, tình cờ nhìn thấy thôi."

"Thật sao?" Doãn Mặc không biết có tin hay không, lại cúi người hôn cô.

Mộ Dữu cười quay đầu đi, hai tay đặt ở trên ngực anh cự tuyệt: "Không phải anh còn có việc sao, em không quấy rầy anh nữa, anh đi làm đi."

"Bây giờ mới biết không quấy rầy anh nữa?" Doãn Mặc hơi cong ngón trỏ, làm động tác muốn gõ lên trán cô một cái.

Mộ Dữu sợ hãi nhắm mắt lại: "Á, đau quá!"

Anh còn chưa ra tay, cô đã hét lên rồi.

Doãn Mặc bất đắc dĩ lại dung túng nhìn cô, ngón trỏ còn đang treo trên trán cô trượt xuống, nhẹ nhàng gãi chóp mũi của cô: "Tiểu lừa gạt."

Cơn đau như mong đợi không đến, chóp mũi hơi ngứa, Mộ Dữu kinh ngạc mở to mắt, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm đó.

Doãn Mặc đứng thẳng người: "Em tự chơi một lát nhé, anh sẽ xong ngay thôi."

Mộ Dữu ngoan ngoãn gật đầu.

Anh quay lại bàn làm việc để đọc báo cáo, Mộ Dữu bò lên giường nằm.

Thư Minh Yên gửi cho cô một tin nhắn hỏi khi nào cô trở lại An Cầm, Mộ Dữu nói là ngày mai.

Hai người trò chuyện thêm vài câu, Mộ Dữu nhìn chằm chằm vào biệt danh của Thư Minh Yên.

Sau khi suy nghĩ một chút, cô xóa dòng chữ  "Mau đến cưới tiên nữ cưới đi", thay vào đó là một dòng chữ mới.

Cô ngẫm nghĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Doãn Mặc: "Chú nhỏ của em có đang thích ai không?"

Doãn Mặc suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Không, anh không rõ."

Mộ Dữu bĩu môi: "Uổng cho anh với chú em có quan hệ tốt như thế, ngay cả chuyện này mà anh cũng không biết, anh em plastic rồi."

Doãn Mặc xoay người lại: "Là anh em thì chuyện gì cũng cần nói sao? Cho đến bây giờ cậu ta vẫn chưa từng nhắc đến chuyện tình cảm với anh, đương nhiên anh không biết rồi."

Mộ Dữu nghĩ đến điều gì đó, cô thế mà gật đầu: "Anh không biết lịch sử tình cảm của chú ấy cũng không có gì lạ. Dù sao thì anh cũng có tình cảm với em nhiều năm như vậy, thậm chí còn đến núi Quân Sơn thầm cầu nguyện, chú nhỏ của em không biết gì cả."

+

"Nếu chú ấy biết, chú ấy đã đánh chết anh từ lâu rồi."

Doãn Mặc: "..."