Chương 3: Kết hôn rồi liền hết tiên!

Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt Ngào

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Giống như không nghĩ tới mình sẽ nhận được đáp án như vậy, Mộ Du Trầm có chút bất ngờ.
Thấy Doãn Mặc vẫn bình tĩnh thong dong, nhìn không ra chút sơ hở nào, anh đem ánh mắt chuyển hướng nhìn Mộ Dữu, trầm giọng hỏi: "Là giống như cậu ta nói sao?"
Doãn Mặc nói hai người đang yêu đương, Mộ Dữu cảm thấy cái này có thể đủ giải thích là được rồi.
Đều đã là người trưởng thành, cô cũng không phải còn nhỏ, hai bên yêu đương ngủ cùng nhau, so với việc uống rượu rồi tình một đêm thì việc này cảm thấy ổn hơn.
Nếu như nói mọi việc đều là do rượu, thì chuyện này sẽ càng chọc giận chú nhỏ.
Nhưng mà tại sao Doãn Mặc lại nói hai người sắp lãnh chứng kết hôn chứ, cô không hiểu anh đang làm gì nữa.
Cô không biết tại sao Doãn Mặc lại nói thêm câu cuối chứ, như vậy không khác gì vẽ thêm chân cho rắn chứ.
"Như thế nào lại không trả lời?" Mộ Du Trầm chăm chú nhìn thái độ của Mộ Dữu, "Lời cậu ta nói rốt cuộc có đúng hay không?"
Vào thời điểm mấu chốt này, Mộ Dữu nào dám đem lời Doãn Mặc phản bác chứ, chỉ có thể căng da đầu thừa nhận: "Là sự thật ạ, hai bọn cháu đã bên nhau rất lâu, đang suy xét kết hôn."
"Rất lâu là bao lâu?" Mộ Du Trầm bán tin bán nghi nhìn hai bọn họ, "Mấy năm nay hai người đều không nói lời nào, như thế nào lại yêu đương?"
Mộ Dữu nhanh nhạy đáp: "Bọn cháu là ngầm yêu đương, không muốn công khai!"
Mộ Du Trầm: "?"
Mộ Dữu suy nghĩ nhanh: "Anh ấy lớn hơn cháu nhiều tuổi như vậy, còn là bạn của chú, cháu sợ chú không cho bọn cháu ở bên nhau, cho nên mới lén gạt người, bọn cháu vì không để mọi người phát hiện ra nên cố ý lãnh đạm trước mặt của họ."
Lời giải thích của cô quả thực không thể chê vào đâu được.
Mộ Du Trầm cũng từng nhiều lần hỏi hai người họ, rốt cuộc tại sao lúc cao tam cô cùng Doãn Mặc thân cận như vậy, thế mà sau khi tốt nghiệp xong thì lại như hai người xa lạ.

Hôm nay Mộ Dữu lại đưa ra lời giải thích hợp lý như vậy, quả thật là một mũi tên trúng hai đích.
Trong nội tâm của Mộ Dữu đang thầm tự khen sự cơ trí của mình, Mộ Du Trầm lại hỏi: "Cháu khi nào lại thích Doãn Mặc, sẽ không phải là lúc còn đi học chứ?"
Trong lòng Mộ Dữu lộp bộp một chút, sau đó liền phủ nhận: "Đương nhiên là không phải rồi, hai bọn cháu là vào đại học mới bắt đầu bên nhau, anh ấy thường xuyên tham dự hoạt động của trường cháu, nên thường hay gặp nhau."
Dừng lại một chút rồi cô bổ sung thêm: "Chú nhỏ đừng nói oan cho cháu, cháu chính là lấy học tập mà yêu.

Vào lúc năm nhất ấy, Doãn Mặc thường hay tới trường theo đuổi cháu, lì lợm la liếm một hai bắt cháu phải đồng ý làm bạn gái anh, theo đuổi cháu vài tháng, cháu mới đáp ứng."
Mộ Dữu cảm giác được Doãn Mặc đang nhìn vào sườn mặt của cô, như đang muốn thiêu cháy cô, cô làm bộ giả vờ như không thấy.
Mặt của cô có chút hồng nhìn thẳng anh, chủ động cầm cánh tay anh, trên mặt nở nụ cười, giọng nói như đang làm nũng với bạn trai mình: "Anh mau nói đi, có phải đúng như em nói không?"
Thân hình mềm mại của thiếu nữ tựa hồ như dán thẳng vào lòng mình, mùi thơm trên tóc không chút ngọt phảng phất quanh đây.
Giọng nói của Doãn Mặc có chút khàn: "Ừm."
Ánh mắt của Mộ Dụ Trầm sắc bén như đang tìm tòi nghiên cứu, nhìn Mộ Dữu sau lại nhìn qua Doãn Mặc.
Nếu này là sự thật, anh có chút không kịp tiếp thu được.
Đầu óc của Mộ Du Trầm có chút hỗn độn, nhéo nhéo giữa chân mày, vẻ mặt đầy sự mệt mõi: "Tớ cả đêm không ngủ, trở về nghỉ ngơi một lát, buổi chiều lại nói chuyện với hai người."
Mộ Du Trầm đóng cửa đi về, phòng khách to như vậy chỉ còn lại hai bọn họ.
Mộ Dữu nhanh chóng thả cánh tay anh ra, lại vô cùng ghét bỏ lùi về sau vài bước mà cách xa anh.
Doãn Mặc liếc nhìn cô một cái, tiến tới đem người ôm lên.
Dưới chân Mộ Dữu mất cảm giác, hoảng loạng ôm lấy cổ anh.
Sắc mặt của anh nhàn nhạt, ôm cô đi lên lầu.
Mộ Dữu nhớ lại đêm qua anh dục cầu quá độ, thiếu chút nữa giày vò cô chết đi, sợ tới mức hai chân của cô đá qua lại mà giãy giụa: "Doãn Mặc, cái tên cầm thú này! Anh muốn làm gì hả, mau thả tôi xuống!"
Mặc cho cô giãy giụa, anh không có chút nào dao động.
Đi vào phòng ngủ, anh trực tiếp đem người ném lên trên giường.
Giường lớn mềm mại, cả người Mộ Dữu như ngã vào lớp bông, sợ kinh hồn chưa kịp định hình lại, cô nhìn người đàn ông đang đứng ở mép giường, sợ đến mức dính sát vào thành giường né tránh, cảnh cáo anh: "Ban ngày ban mặt, anh mà dám làm gì xằng bậy, tôi, tôi liền đi nói cho chú nhỏ biết!"
Nói xong, chân cô bị anh nắm lấy thô bạo kéo về.
Tuy rằng tối qua chuyện gì cũng đã làm rồi, nhưng hiện giờ không có uống rượu, hoàn toàn trong trạng thái tỉnh táo.
Chân của mình bị anh nắm lấy, cả người Mộ Dữu không được tự nhiên.
Khuôn mặt của cô bị nghẹn đến đỏ cả mặt, vừa thẹn vừa bực đá chân vào anh: "Doãn Mặc anh là cái đồ lưu manh, vô sĩ, hạ lưu, anh cái đồ hỗn đản ——"
Lời nói còn chưa dứt, cô đá chân vào gương mặt anh tuấn của anh.
"Bang!"
Thanh âm thâm thuý, câu kế tiếp của Mộ Dữu liền không nói ra lời.
Cô cả kinh, người đàn ông đối diện nhíu mày lại, ánh mắt u trầm vọng lại.
Mộ Dữu nhấp môi, cảnh giác nói: "Tôi, tôi đây là phòng vệ chính đáng!"
Doãn Mặc cũng không so đo với cái chân vừa rồi của cô, mở chăn ra, đắp lên người của cô, đem chân bỏ vào: "Chân lạnh như vậy, lúc nảy xuống lầu sao lại không mang dép vào?"
Lúc này Mộ Dữu mới phản ứng lại vì cái gì mà anh mới nắm lấy chân của mình.
Nhiệt độ bên tai cô còn chưa giảm, đắp lại chăn liếc mắt anh một cái: "Áo quần của tôi không có phải làm sao đây?"
Doãn Mặc nhìn đồng hồ: "Nằm ở đây một lát, anh đi gọi người mua cho em."
Doãn Mặc đi rồi, Mộ Dữu bọc chăn nằm trên giường, chuyệnn tối qua cứ như bộ phim, lặp đi lặp lại trong đầu của cô.
Không phải là người rất thanh lãnh cao ngạo sao, phát điên lên làm gì không biết.
Không biết tối qua trạng thái của Doãn Mặc ra sao, do có rượu tác động, không để ý kĩ cái gì, không biết bản tính chân thật của người nọ.
Mà đáng tiếc nhất là lúc ấy Doãn Mặc lại tắt đèn.
Xung quanh toàn màu đen, cô không thấy rõ cái gì, vĩnh viễn không xem được biểu cảm của anh, thú tính quá độ nổi lên không biết rốt cuộc trạng thái sẽ như nào.
Càng không thấy được, cô lại càng tò mò.
Nếu mà có lần sau, cô nhất định sẽ mở đèn lên, từ từ thưởng thức một chút.
Ngay lúc ý niệm này vừa toát lên, Mộ Dữu không thể hận chết chính mình.
"Phi phi phi, cái gì mà lần sau chứ?"
Dừng lại ngay, cô mới không cùng tên già đó có cái gì.
Điện thoại bên gối vang lên, Mộ Dữu cầm lên click mở ra, là cuộc gọi của Thư Minh Yên ở wechat.
Thư Minh Yên lúc nhỏ được ông nội đưa về nhà, rồi được nuôi dưỡng ở Mộ gia, cùng với Mộ Dữu lớn lên cùng nhau.
Thư Minh Yên được ông nội chọn làm cháu dâu, về sau sẽ được gả cho anh họ của Mộ Dữu, cũng xem như là chị dâu của cô.
Mà cái vị anh họ kia là một tên công tử ăn chơi lêu lổng, Mộ Dữu nửa điểm đều chướng mắt, liền hy vọng tương lai một người tốt xuất hiện, làm cho người bạn thân của cô thoát khỏi cái hôn ước hoang đường này.
Cho nên Mộ Dữu liền lưu ghi chú cho Thư Minh Yên là Mau đem tiên nữ cưới đi.
Mau đem tiên nữ cưới đi: [ Tối hôm qua sao cậu lại không về nhà, quản gia trong nhà nói cho chú nhỏ biết.

Mộ Du Trầm mà biết được cậu qua đêm ở ngoài khẳng định sẽ phát hoả, cậu nhanh chóng suy nghĩ nên giải thích như thế nào đi.]
Mộ Dữu thở dài, nói với cô nàng: [Đã bị chú ấy bắt được rồi.]
Mau đem tiên nữ cưới đi: [Chân của cậu còn không? Cậu đang ở bệnh viện trong khoa chỉnh hình hả?]

Mộ Dữu: [ Tối hôm qua tớ uống khá nhiều rượu, ngủ ở nhà của Doãn Mặc.]
Mau đem tiên nữ cưới đi: [ Thế thì được, ổn rồi, làm tớ sợ nhảy dựng đây.

Chú ấy đối với Doãn Mặc tương đối yên tâm, cậu ở đó tuyệt đối an toàn.

]
Mau đem tiên nữ cưới đi: [ Bất quá không phải cậu không quan tâm tới Doãn Mặc nữa sao, như thế nào lại ngủ nhà anh ấy?]
Mau đem tiên nữ cưới đi: [ Như vậy là xong rồi đi, tớ còn chưa ngủ đủ, lúc nảy nghe được mấy cô giúp việc thảo luận, chạy nhanh đi mật báo với cậu một chút.

Nếu cậu không việc gì hết thì tớ đi ngủ bù đây, còn chuyện Doãn Mặc đợi tớ ngủ xong rồi nói~]
Mộ Dữu: [ Còn có chuyện này nữa ]
Mộ Dữu: [ Tối qua tớ uống rượu rồi ngủ với Doãn Mặc, sáng nay bị chú nhỏ bắt gặp được.

]
Vừa đem tin tức nói, Thư Minh Yên lập tức gọi lại: "Tớ hết mệt rồi, cậu tiếp tục kể đi!"
Mộ Dữu: "....."
-
Mộ Dữu đem đầu đuôi cầu chuyện kể lại cho Thư Minh Yên.
Bên kia trầm mặc trong chốc lát: "Như vậy là các cậu hướng tới Mộ Du Trầm giải thích, sau đó liền không thể đổi lời khẩu cung.

Cho nên hai người thật sự muốn......lãnh chứng ư?"
Trò chuyện thêm một chặp, Mộ Dữu thấy bên ngoài có động tĩnh, nhỏ giọng nói: "Anh ấy đã trở lại, chút nữa trở về tớ lại kể cho cậu nghe."
Điện thoại vừa tắt, Doãn Mặc đẩy cửa tiến vào.
Anh đem quần áo đặt lên giường, Mộ Dữu mở gói đồ ra xem thử, kinh ngạc ngẩng đầu: "Ạnh như thế nào biết số đo của tôi."
"Tối hôm qua anh dùng tay đo qua."
Anh bình tĩnh nói, nhìn không ra chút tình cảm nào, làm khoé môi Mộ Dữu run lên vài cái.
Không biết vì cái gì, cái người này bình thường nghiêm trang như vậy lại nói ra mấy lời không đứng đắn như vậy, còn không hề thay đổi sắc mặt nữa chứ.
Mộ Dữu lấy quần áo ra, ở trong túi còn có một bình nhỏ thuốc mở, hoang mang lấy ra, "Đây là cái gì vậy?"
"Sức thuốc rồi hãy thay quần áo." Doãn Mặc cầm lấy, đem cái nắp vặn ra, dùng tăm bông lấy ra một chút.
Anh sốc chăn lên, kéo mắt cá chân đem người cô túm lại đây.
Mộ Dữu rốt cuộc mới phản ứng ra được đây là thuốc gì, mí mắt cô giật giật vài cái, nhanh chóng đem chăn đắp lại: "Không cần anh bôi đâu."
Doãn Mặc buông cô ra, đưa tăm bông cho cô: "Vậy em tự bôi đi."
Mộ Dữu đầy sự ghét bỏ, không nói nữa, gương mặt trướng đến đỏ bừng.
Doãn Mặc để bình thuốc xuống: "Vậy anh đi ra ngoài đây."
Anh xoay người rời khỏi, cũng đem cửa phòng đóng lại.
Trên người như bị xé rách ra, Mộ Dữu không cam tâm tình nguyện mà bôi lên, rồi mới đem quần áo mặc vào.
Rửa mặt xong rồi mới đi ra khỏi phòng ngủ, nghĩ đến chút nữa phải nói chuyện với chú nhỏ, việc lãnh chứng này, cô phải đi tìm Doãn Mặc nói chuyện rõ ràng mới được.
Anh đang ở dưới lầu, thấy cô đi xuống, đứng dậy đi đến phòng bếp: "lại đây ăn miếng cháo"
Mộ Dữu đi theo tới cửa phong bếp, cô không ăn, nghĩ đến chuyện vừa rồi: "Anh vì cái gì mà nói với chú nhỏ là tôi với anh sắp đi lãnh chứng?"
Doãn Mặc chỉ cầm chén cháo, thong thả ung dung đem chén cháo đi vào: "Bộ dáng kia của em bị cậu ấy bắt gặp, cậu ấy tự nhiên sẽ biết anh và em đã làm cái gì.

Anh và em lại kém nhau vài tuổi -----"
"Là bảy tuổi." Mộ Dữu đánh gãy lời của anh, "Xin hãy nói rõ con số cụ thể."
Cô sợ tên cẩu nam nhân này không biết chính mình là "Trâu già gặm cỏ non"
Doãn Mặc: "....."
Thấy anh đem cháo đến, Mộ Dữu cầm lấy, cô múc một thìa cháo, khẩu khí không nhỏ nói: "Anh tiếp tục nói đi, cho nên vì sao?"
Doãn Mặc đem nắp đậy lại, nhìn sang: "Cho nên chuyện này, phải kết hôn mới giải quyết được, hơn nữa phải càng nhanh càng tốt."
Anh trầm ngâm, "Vậy nên, chúng ta chọn thời gian rồi đi đến Cục Dân Chính."
Mộ Dữu không thể tin được lời anh đang nói, theo bản năng kháng cự: "Tôi mới 21 tuổi!"
Doãn Mặc: "Đã đủ tuổi được phép kết hôn."
"Tôi vẫn còn là tiểu tiên nữ."
"Kết hôn, em vẫn sẽ là tiểu tiên nữ!"
"Kên hôn xong mới là không tiên đấy!"
".....".