Chương 23: Đoản văn

Nợ Tình: Trao Nhầm Tình Yêu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

\(2\)



Cả một tuần sau đó, Chu Duy vẫn ở sát bên cạnh Tưởng Châu Châu, không mảy may để ý đến người vợ của mình như thế nào? Có xảy ra chuyện gì không?



Còn Tưởng Châu Châu, ngoài mặt làm ra cái vẻ lo lắng nhưng trong lòng không được mừng rỡ.



Tầm một tháng sau, chất độc trong người cô ta đã được giải hoàn toàn.



"Châu Châu, để anh kêu trở lý Văn đưa em về. "



Cô ta làm ra vẻ khó hiểu :



"Còn anh thì sao? "



Nét mặt anh trầm xuống:



"Anh phải về nhà với Giai Kỳ. Nợ em, anh đã trả xong rồi, từ nay chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa. "



An xoay lưng bỏ đi để mặc cô ta đang tràn đầy phẫn nộ trong lòng.



Cô ta không cam tâm, Hứa Giai Kỳ đó có gì hơn cô ta chứ ?



Vị trí Chu phu nhân này nhất định phải là của cô ta.



\[....\]



Về đến nhà, Chu Duy lặng lẽ mở cửa bước vào trong nhà, nhưng căn nhà hôm nay bỗng yên ắng lạ thường.



Giai Kỳ đâu rồi?



Không dọn dẹp nhà cửa sao?



Mọi khi nhà đều rất sạch sẽ mà.



Trong lòng anh bỗng nhiên có một nỗi sợ hãi bao trùm.






Anh khẽ gọi tên cô:



"Giai Kỳ, em có ở nhà không?"



"Vợ, em ở trong nhà tắm à?"



"Ra đây đi, đừng chơi trốn tìm nữa"



Nhưng đáp lại anh vẫn là một sự im lặng, im lặng đến đáng sợ.



Anh lấy điện thoại gọi cho trợ lý Văn :



"Trợ lý Văn, cậu có đưa Giai Kỳ về nhà không? Sao tôi lại không thấy cô ấy? "



"Chuyện này..... "



Trợ lý Văn bên kia có vẻ hoảng hốt lo sợ.



"Nói đi."



"Thật ra, phu nhân vẫn chưa tỉnh."



Anh hơi ngỡ ngàng:



"Chưa tỉnh? Tại sao lại chưa tỉnh?"



"Cái này tôi cũng không rõ."



"Chết tiệt. "



Anh cúp điện thoại, chửi thề một câu rồi nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.



Anh cũng thật hồ đồ, đến vợ mình nằm ở phòng nào mà cũng không biết, an hỏi mãi bác sĩ mới chịu tiết lộ.



Bước vào phòng bệnh, cô vẫn đang nằm đó, đang phải đấu tranh giữa sự sống và cái chết, đang phải nhờ thiết bị để duy nhất sự sống.



Sắc mặt cô trắng bệch như không còn sức sống.



Anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt tái nhợt ấy, lòng không khỏi đau đớn.



Anh cố gắng bình thường, lên tiếng hỏi bác sĩ:



"Bác sĩ, tại sao đến giờ vợ tôi vẫn chưa tỉnh? "



"Chuyện này chúng tôi cũng không rõ. Đây là lần đầu chúng tôi gặp phải trường hợp này. Theo tôi đoán, là do cô ấy không muốn tỉnh lại. "



Không muốn tỉnh lại?



Nói dối?



Giai Kỳ, bọn họ đang nói dối phải không?



Em làm sao mà không muốn tỉnh lại chứ?



Chúng ta còn bao nhiêu việc cần làm ở phía trước mà.



Trong đầu anh hiện lên hàng loạt các câu hỏi nhưng lại hoàn toàn không lý giải được.



Bác sĩ lại tiếp tục nói:



"Hơn nữa, cô ấy vừa phải làm phẫu thuật ghép tuỷ lại vừa phải làm phẫu thuật phá thai, sức khỏe cũng không thể nào chịu được."



"Ông nói cái gì? Phá thai? Chuyện này là sao? "



Khuôn mặt anh ngỡ ngàng, kinh hãi tột độ.



Vị bác sĩ kia trợn to mắt, dường như ông ta cũng đã tức giận:






"Anh không biết vợ mình mang thai sao? "



Anh lao tới chỗ vị bác sĩ kia:



"Ông nói vợ tôi mang thai? Sao các người lại dám làm phẫu thuật cho cô ấy? "



"Anh còn dám nói tôi? Chính anh là người yêu cầu chúng tôi phá thai không phải sao? Nhớ lại cho kỹ đi."



Người anh lảo đảo, chân không còn sức lực ngã xuống mặt đất.



Vị bác sĩ kia lắc đầu thở dài, ông đi ra ngoài cho anh bình tĩnh suy nghĩ lại.



Còn anh, trong lòng anh bây giờ rối như tơ vò vậy.



Lúc đó, anh cứ ngỡ cô nói dối là mình mang thai để không phải làm phẫu thuật.



Lúc đó, anh chỉ quan tâm đến cô gái tên Châu Châu kia, hoàn toàn không để tâm đến cô.



Chính tay anh đã giết con của mình.



Chính tay anh khiến cô trở nên như ngày hôm nay.



Chính là anh.



Giá như lúc đó anh tin lời cô.



Giá như lúc ấy anh bình tĩnh một chút thì mọi việc hôm nay sẽ không xảy ra.



Nhưng đã quá muộn, trên đời này làm gì có giá như.



Anh chỉ vì báo đáp cho Tưởng Châu Châu mà hại cả vợ và con mình.



Đúng là ngu mà.



Năm xưa, bọn họ yêu nhau nhưng bỗng nhiên cô ta đòi chia tay, anh chấp nhận.



Anh hoàn toàn suy sụp, cho tới khi gặp được cô.



Nụ cười của cô như sưởi ấm trái tim anh lần nữa.



Nhưng lúc hai người hạnh phúc nhất thì cô ta quay lại, cô ta nói vì giúp anh, vì tương lai của anh mà làm mọi thứ.



Cô ta còn nói vì anh mà bản thân mình trúng phải một loại độc tên là dioxin\*.



Anh mang ơn cô ta, không thể để cô ta chết.



Lúc ấy, anh tình cờ phát hiện ADN của cô với cô ta có độ tương thích rất cao. Vậy là hết lần này đến lần khác anh cầu xin vợ mình giúp cô ấy.



Nhưng thật không ngờ, lại có ngày hôm nay, bác sĩ nói cô còn có nguy cơ không tỉnh lại nữa, có lẽ phải sống như vậy đến hết đời.



"Vợ, anh xin lỗi. Em tỉnh lại đi. Anh sai rồi. "



Anh cứ lẩm bẩm câu đó suốt mấy ngày liền.



\#còn



Tên truyện: Hoạ Tình



\*dioxin: Dioxin là tên gọi chung của một nhóm hàng trăm các hợp chất hóa học tồn tại bền vững trong môi trường cũng như trong cơ thể con người và các sinh vật khác. Tùy theo số nguyên tử Cl và vị trí không gian của những nguyên tử này, dioxine có 75 đồng phân PCDD \(poly\-chloro\-dibenzo\-dioxines\) và 135 đồng phân PCDF \(poly\-chloro\-dibenzo\-furanes\) với độc tính khác nhau. Dioxine còn bao gồm nhóm các poly\-chloro\-biphényles, là các chất tương tự dioxine, bao gồm 419 chất hóa học trong đó có 29 chất đặc biệt nguy hiểm. Trong số các hợp chất dioxine, TCDD là nhóm độc nhất.



Dioxin là sản phẩm phụ của nhiều quá trình sản xuất chất hóa học công nghiệp liên quan đến clo như các hệ thống đốt chất thải, sản xuất hóa chất và thuốc trừ sâu và dây chuyền tẩy trắng











2,3,7,8\-TC DD là chất độc mạnh nhất trong các hóa chất, nó độc gấp 1 triệu lần tất cả các chất độc đã có trong tự nhiên và là tồn tại lâu bền nhất. Một nghiên cứu năm 2002 của trường đại học Colombia đã tính rằng chỉ 80 gram Dioxin pha vào nước uống sẽ giết sạch người dân của cả 1 thành phố với 8 triệu dân.



Chính các báo cáo của EPA đã công nhận dioxin là một chất gây ung thư cho con người. Năm 1997, Tổ chức quốc tế về nghiên cứu ung thư \(IARC\) thuộc WHO đã công bố 2,3,7,8\-TC DD là chất gây ung thư nhóm 1 \(nghĩa là nhóm đã được công nhận là gây ung thư\). Đồng thời, tháng 1 năm 2001, chương trình Độc học Quốc gia Hoa Kỳ đã chuyển dioxin vào nhóm "các chất gây ung thư cho người". Cuối cùng, trong một nghiên cứu kiểm định năm 2003, các nhà khoa học cũng khẳng định không có một liều lượng nào là an toàn hoặc ngưỡng dioxin mà dưới nó thì không gây ung thư Điều này có thể hiểu là nếu một người phơi nhiễm dioxin dù lượng nhỏ nhất thì đã mang trong mình hiểm họa ung thư!



Ngoài ung thư, dioxin còn có thể liên quan đến một số bệnh nguy hiểm khác như bệnh rám da, bệnh đái tháo đường, bệnh ung thư trực tràng không Hodgkin, thiểu năng sinh dục cho cả nam và nữ, thoái hóa trứng \(ở nữ\)..v.v



.