Đăng vào: 12 tháng trước
Edit + Beta: Basic Needs
………
Về vấn đề bảy ngày bảy đêm cùng năm mươi ngàn vạn, ý kiến của Vinh Hoan và nam chính xảy ra “khác biệt” rất lớn, khiến cho nắm tay cô ngứa ngáy, rất muốn đánh người ta một trận.
Vì vậy, cô giơ cao bàn tay của mình…
Từ Thanh Khê khẩn trương nhắm mắt, hô hấp dừng lại.
“Chát!”
Âm thanh vang dội.
Chờ anh mở mắt ra chỉ thấy đối phương để lại cho anh một cái bóng nhanh nhẹn, còn khoát tay áo: “Quên đi, không so đo với thằng nhóc tí tuổi như cậu, để năm mươi ngàn vạn lại cho cậu mua kẹo ăn đi.”
Từ Thanh Khê ôm cái trán đỏ bừng, lại kinh ngạc che trái tim.
….
Má nó, lúc này ông đây thật sự muốn làm người đàn ông của đại ca xã hội đen.
Tiểu Học Ca bị chị đại Vinh thình lình biểu diễn làm gãy lưng thì sững sờ hỏi: “Cô cứ thế bỏ năm ngàn vạn à?” Cái này thật sự là không phù hợp với cá tính keo kiệt vô cực tốt đẹp của đại ca.
Vinh Hoan hiền lành mỉm cười: “Tôi là một học sinh giỏi mỗi ngày đều hướng tới học sinh tốt, làm sao có thể làm ra chuyện xấu cướp đoạt đồ đạc của bạn học chứ? Này không phải là chuyện cậu dạy tôi à?” Cho nên tự mình ra tay là ổn thỏa nhất, đến lúc đó trùm cái vớ đen lên đầu*, đơn giản lại bớt việc!
*Trùm vớ đen ý là ăn trộm giống như trong phim, trùm cái vớ đen lên đầu cho không ai phát hiện.
Tiểu Học Ca bị cô nói đến độ hoài nghi về cuộc sống.
… Vị thần cặn bã cứ thế hoàn lương?
Thế giới này là hơi ảo xíu rồi đó.
Nhưng mà trở lại lớp học, ngồi xuống, Từ Thanh Khê cũng đuổi theo, đặt một hộp sữa đá và bánh mì lên bàn Vinh Hoan, nhỏ giọng cho hay: “Buổi chiều anh chưa ăn gì, uống cái lấp bao tử đi.”
Tiểu Học Ca: “...”
Cái quần què gì đây, học sinh giỏi lạnh lùng đã thức tỉnh thuộc thính gì thế này? Mình là vợ á?
Vinh Hoan nghĩ đến lát nữa cô còn muốn chặn người ta ở trong ngõ nhỏ tối đen như mực để cướp thì nhất thời lương tâm hơi áy náy: “Không, hay là cậu ăn đi, cậu ngủ lâu như thế thì đói bụng rồi.”
“Em không đói, anh ăn đi.”
“Tôi cũng không đói, cậu cứ ăn đi thì hơn.”
“Em đói nè, cho em ăn điiii!”
Bạn học Trương Khôn đi ngang qua thấy thế thì ánh mắt sáng lên, vội vàng vỗ vỗ cái bụng lép kẹp, nghiêm túc nhấn mạnh: “Buổi chiều em uống có mỗi ly trà sữa, hai thanh sô cô la, ba cánh gà nướng, bốn cái xiên que thịt viên nhỏ.
Nhưng mà chơi bóng rổ trong giờ thể dục ba mươi phút thì tất cả đều tiêu hóa hết rồi, hiện tại thật sự đói quá!”
Vừa dứt lời, chàng trai nãy giờ này bày ra vẻ mặt ngượng ngùng với Vinh Hoan chợt quay sang với khuôn mặt lạnh tanh: “Đã làm đề thi ngữ văn chưa? Đã làm mấy bài tập toán chưa? Nghe bài tiếng Anh chưa? Chơi bóng mỗi ngày mà còn mập như trái bóng thì cậu có xứng đáng với quả bóng mình mua không?”
“......!Xin lỗi, em sai rồi.” Trương Khôn che mặt xấu hổ chạy như điên, không thể nào yêu thương quả bóng của mình được nữa
Từ Thanh Khê lại xoay đầu trở về, vẻ mặt vô hại: “Ăn không?”
Vinh Hoan: “...”
Cô cảm giác mình vừa chứng kiến một màn vô cùng ghê gớm, không biết nam chính có thể giết cô diệt khẩu hay không.
Từ Thanh Khê dựa vào biểu hiện của cô thì cho là chấp nhận, anh xé lớp bao ống hút, cắm vào trong hộp, hai tay nâng đưa cho cô, hoàn toàn thắp sáng kỹ năng “vợ hiền tài đức”.
Ống hút đã đưa đến bên miệng nên Vinh Hoan không há miệng cũng không được, chỉ đành ngậm lấy hút vài hơi.
Qua khóe mắt cô có thể thấy ánh mắt đối phương bỗng nhiên sáng lên, sau đó hai gò hiện ra mấy bông hoa nhỏ màu đỏ, giống như cô dâu nhỏ đang thẹn thùng thế nào.
Tiếp theo Từ Thanh Khê lại xé bao bì trong suốt của bánh mì, còn thân thiết hỏi cô: “Có muốn xé thành miếng nhỏ cho anh không?”
Vinh Hoan gian nan nuốt sữa lạnh buốt, nặn ra một nụ cười: “Không cần đâu, cảm ơn bạn học Từ.”
Đối phương cắn cắn môi: “...!Còn gọi em là bạn học Từ nữa sao?”
“Hả? Nếu không thì thế nào?” Cô mãi vẫn chưa nghĩ ra.
Từ Thanh Khê kề sát vào tai cô, hơi nóng phả ra: “Anh Hoan, mẹ gọi em là Khê, anh cứ gọi em Khê Khê là được đó.”
“Phụt…”
Vinh Hoan phun luôn sữa.
Nam chính bị quỷ nhập người thật rồi! Cô dám đảm bảo bằng cái đầu cao quý của mình!
May mắn đây là trong giờ học, bàn trước không có ai, Từ Thanh Khê rất thành thạo lau sạch vết sữa, lại lấy ra một gói khăn giấy nhỏ muốn lau miệng cho Vinh Hoan.
“Không không không, để tôi tự làm!”
Thái độ ân cần chuyển đổi 180 độ như vậy quả thực quá đáng sợ, Vinh Hoan bị dọa đến mất hồn, vừa tan học thì lập tức vội vàng lái xe máy nhỏ của mình, một đường lái xe xẹt tia lửa mang tia chớp trở về.
Cô cần một đám bịch que dưới gầm giường của mình để đè bẹp sự sợ hãi!
“Này! Đại ca ơi, chị chờ một chút!”
Lông Bay và A Chân dùng hai cái chân ngắn cố sức đuổi theo, nhưng vẫn như cũ không đuổi kịp tốc độ tia chớp của đại ca, đành phải ủ rũ đi về phía trước.
Không cẩn thận đụng phải anh dâu tương lai vừa ra khỏi cổng trường.
Bọn họ như là gặp được cứu tinh, sốt ruột vây tới, bảy miệng tám lưỡi tranh nhau lên tiếng.
Đại ý chính là người từng đứng đầu bọn họ, Tống Dã, người đàn ông xưng bá toàn trường đã xuất viện! Y lần lượt gọi điện thoại cho đàn em, mắng chửi bọn họ là một đám “phản đồ” ánh mắt thiển cận, cũng khuyên bọn họ quay đầu là bờ, một lần nữa làm người! Tiểu Dã Ca còn nói, y muốn hẹn đánh nhau với Vinh Hoan, dùng máu tươi nồng đậm nhất rửa sạch sỉ nhục của y!
Lông Bay than thở nói: “Chuyện này sao xử lý bây giờ? Tiểu Dã Ca lần này muốn làm một trò lớn, mời cả mấy tay anh chị bảo kê bên mấy trường trung học khác.
Nghe đâu mỗi người bọn họ đều cao to, có mấy người còn vừa đi ra từ trại cải tạo thiếu niên, vô cùng hung dữ đó.”
A Chân đồng dạng lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Từ Thanh Khê híp mắt: “Tống Dã đã từng gặp qua những đại ca hay đàn em này chưa?”
Hai đàn em không rõ ý anh hỏi là sao nhưng vẫn thành thành thật thật đáp: “Không có, Tiểu Dã Ca thích làm bộ thần bí nên không có thèm giao lưu nhiều với mấy tay anh chị khác, cơ mà bọn họ có thể trao đổi ảnh chụp của nhau mà hả?”
Vừa dứt lời, đàn em đã nghe thấy tiếng chị dâu vang lên: “Mấy người có ai có máy tính không? Là dạng máy chơi game có cấu hình tốt một chút."
Họ nhìn nhau.
Chẳng lẽ chị dâu tương lai đã không muốn đi trị liệu nữa, chuẩn bị mua cho đại ca một cái mũ bảo hiểm chống bị đánh?
Ngày hôm sau, hai đứa đàn em tới trường với bộ dáng liêu xiêu, đôi mắt thâm đen như gấu trúc.
Vinh Hoan nhìn bộ dáng hai người này hệt bị yêu tinh hút cạn tinh khí bèn có ý tốt vỗ vỗ bả vai bọn họ, còn làm ông cụ cảm thán: “Người trẻ tuổi, còn phải biết điều độ thôi.”
“Điều độ? Điều độ cái gì?”
Kế đó đã chạm trán Từ Thanh Khê với cái trán giần giật đi vào, đồng phục học sinh bình thường được ủi chỉnh tề thì nay đã lỏng lẻo, ống quần một cái cao một cái thấp, trong miệng nhai kẹo cao su bong bóng, nhìn có vài phần bộ dáng thiếu niên bất lương.
Lông Bay và A Chân nhìn chị dâu bất lương, lại run rẩy nhìn bàn tay đặt trên vai mình, không, bọn họ chưa có muốn còn trẻ thế này mà đã bị gãy tay gãy chân!
Lúc này Vinh Hoan khiếp sợ không thôi, nam chính đến tột cùng bị cái gì kích thích chỉ trong một đêm ngắn ngủi thế này?
Từ Thanh Khê hỏi thăm xong thì tiếp tục lạnh lùng, mặc dù trong một tiết học bị người ta âm thầm nhìn chòng chọc xem sao nhưng anh cứ vẫn như cũ, mặt không đổi sắc tâm không nhảy lên, thích ứng rất tốt đối với hình tượng mới.
Đợi đến giữa trưa, anh đã thu ngay sách vở của mình, đá văng ghế ra ngoài, còn Lông Bay và A Chân kịp thời đuổi theo.
Trong một con hẻm nhỏ hẹp, một nhóm lớn và hỗn loạn chen chúc nhau, tất cả đều dạng cơ bắp cuồn cuộn, Lông Bay nhìn thẳng vào một người răng đầy vôi.
“Đại ca Hắc, nghe danh không bằng gặp mặt, ngưỡng mộ đã lâu.”
Thần sắc Từ Thanh Khê lạnh nhạt chào hỏi lại, không kiêu ngạo không tự ti, làm cho đại ca Hắc thích dũng khí của thằng nhóc gầy yếu này.
Gã dặn dò anh: “Đợi lát nữa đánh nhau thì mày đứng phía sau một chút, đừng phá hư cái đầu thông minh của mình, mày hợp làm quân sư đó!”
Nam chính rụt rè mỉm cười: “Anh quá khen rồi, có thể ném vào môn hạ kiêu hùng của anh là vinh hạnh ba đời của em.”
Vẻ nho nhã đã làm cho Đại ca Hắc thập phần thoải mái, quả nhiên vẫn là người văn hóa biết làm người là thế nào, chứ bình thường muốn cho đàn em khen gã thì lăn qua lộn lại cứ mãi là “Anh mạnh ghê”, chút câu mới cũng không biết!
Lại nghe thấy tiếng rầm rập, một đám người khác hùng dũng hiên ngang xuất hiện.
Đại ca Hắc điên cuồng quát một tiếng: “Tụi bây đâu xông lên, đập nát đầu chó của quân địch cho tao!”
“Bịch bịch…”
“Binh binh bang bang…”
Hai nhóm người đánh giáp lá cà, tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Mà Lông Bay và A Chân vừa đục nước béo cò chạy ra khỏi ngõ nhỏ đã thấy chị dâu bọn họ một chân tựa vào tường, tao nhã lấy điện thoại di động ra, bóp giọng thành tiếng nói non nớt của một đứa bé gái: “Dạ? Chú cảnh sát à? Nơi, nơi này có người xấu đánh nhau đó chú, còn mang theo mấy cây mã tấu, huhuhuhu, khớp nơi là máu, cháu muốn mẹ…”
Sau đó anh đưa tay bẻ gãy điện thoại, mở vỏ điện thoại ra bóp nát thẻ sim, rồi ném vào thùng rác thật lưu loát
Hai đàn em: “...” Mình phảng phất nhìn thấy hình tượng khó lường gì đó.
Sau đó, ánh mắt chị dâu hững hờ quét tới, rồi a một tiếng: “Đều nhìn thấy rồi?”
Bọn họ ôm nhau run lẩy bẩy, không, ánh mắt bọn họ chợt đui mù rồi, cái gì cũng không nhìn thấy, cầu xin anh đừng được giết người diệt khẩu mà!
Đúng lúc này, trời giáng chính nghĩa xuống… đại ca bọn họ xuất hiện!
Vinh Hoan nhìn ba người này chậm chạp không trở về, nhất là nam chính lại không bình thường, làm cho cô không yên tâm.
Sau khi suy nghĩ một chút, cô cầm bút chì của Từ Thanh Khê ngửi ngửi rồi đuổi theo mùi là đã tìm tới đây.
“Anh, anh đi ra đây làm gì?” Từ Thanh Khê có chút bối rối.
Lúc này chiến đấu trong hẻm tiến hành đến giai đoạn gay cấn, khắp nơi đều là quỷ khóc sói gào.
Vinh Hoan nhìn thoáng qua đã không có hứng thú bèn thu hồi tầm mắt, chợt thấy nam chính run rẩy dữ dội hơn thì trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi thương hại.
Hầy, đã đến lúc cô cứu con cừu non rồi! Vì thế đại ca vươn tay, nhẹ nhàng che tai Từ Thanh Khê, giọng điệu dịu dàng hiếm thấy: “Cậu xem mình kìa, sợ thành dạng này mà còn muốn bắt chước làm phần tử bất lương? Theo tôi trở về đọc sách cho tốt còn hơn.”
Sau đó đàn em trợn mắt há hốc mồm thấy thiếu niên lòng dạ độc ác kia hơi đỏ mặt, ngây thơ cực, còn nói chuyện dịu dàng: “...!Em sợ quá, những người đó đều rất hung dữ.
Anh Hoan, thật tốt khi có anh.”
Củ lạc giòn tan (clgt)! Chị dâu, anh là thứ quỷ ma biết trở mặt ríu rít thế à?.