Đăng vào: 12 tháng trước
Nghỉ hè năm nhất, Đường Tư Tư chỉ về nhà một lần rồi lập tức trở về thủ đô.
Tống Dịch lên đại học cũng bận rộn giống người làm trong kim tự tháp, năm nhất đã được rất nhiều thấy giáo coi trọng.
Hiện tại anh đi theo thầy giáo chuyên nghiệp ở lại làm hạng mục nghiên cứu, nghỉ hè cũng bận, không có thời gian về nhà.
Cho nên lần này về nhà, Đường Tư Tư đi một mình.
Đường Tư Tư về đến nhà, trường học của Mạ còn đang ở cuối kỳ thi, cho nên cô tìm Nguyễn Nhuyễn gặp mặt một lát.
Nguyễn Nhuyễn cũng rất bận, vì thế các cô chỉ đi dạo một vòng, thuận tiện ăn vài que Malatang kế bên cạnh trường cấp ba. Hồi lúc cấp ba đã ăn đến ngán, ngẫu nhiên ăn lại vẫn thấy ngon.
Hai người vừa đi dạo vừa trò chuyện, Nguyễn Nhuyễn đã có thể bình đạm mà đối diện với sự thật công ty phá sản và ba mình qua đời, ngữ khí thật bình tĩnh kể cho Đường Tư Tư nghe rất nhiều chuyện.
Thời gian một năm ngắn ngủn, Nguyễn Nhuyễn thay đổi rất nhiều, biến hóa lớn đến nỗi Đường Tư Tư cũng có thể cảm nhận được.
Trước kia Nguyễn Nhuyễn hoàn toàn không có chủ kiến, sống trong vòng bảo hộ của cha mẹ, cơ hồ cái gì cũng không dám làm cái gì cũng không hiểu, lúc trước có thể dùng năm từ "bông hoa trong nhà kính" để miêu tả cô ấy, nên Đường Tư Tư luôn có một loại cảm giác muốn bảo hộ cô ấy.
Hiện tại không giống như trước, Nguyễn Nhuyễn học giỏi chuyên ngành, sau khi vào đại học mỗi bước đi đều vô cùng vững chắc, kế hoạch nghỉ hè cũng đã định, trước làm công, sau đó là học lái xe.
Cuộc sống của cô ấy tựa hồ rất thanh tỉnh, mỗi bước một dấu chân, một bước một mục tiêu, vẫn luôn nỗ lực.
Cho dù cô ấy có bạn trai là Liêu Kỳ Sinh tổng tài của tập đoàn Liêu thị, cô ấy cũng chưa từng muốn dựa vào bạn trai mà sống.
Nói chuyện với nhau, Nguyễn Nhuyễn độc lập làm cho Đường Tư Tư cảm giác thật chột dạ.
Mãi cho đến khi lên máy bay trở về thủ đô, trong lòng Đường Tư Tư vẫn còn suy nghĩ chuyện này.
Cuộc gặp mặt này, làm cô có cảm giác cô và Nguyễn Nhuyễn chênh lệch quá lớn, hiện tại Nguyễn Nhuyễn hoàn toàn có thể làm chủ cuộc sống và tương lai của bản thân, bề ngoài mềm mại đáng yêu bên trong là một linh hồn kiên cường độc lập.
Còn cô, tất cả mọi thứ dường như đều làm người khác hâm mộ, học giỏi, có bạn trai giống như thiên tài, cuộc sống sau này tự nhiên sẽ kết hôn hạnh phúc vẫn luôn làm người hâm mộ.
Nhưng, đột nhiên cô không dám yên tâm thoải mái hạnh phúc.
Nhìn mây trắng ngoài cửa sổ, tầng mây dày như bông.
Cô nỗ lực hồi tưởng một năm đại học vừa qua, hóa học chuyên nghiệp cô thật sự không thích, chỉ học được qua loa đại khái, chưa từng nghiêm túc, cũng thật sự học không được tốt. Đương nhiên, cô cũng không cảm thấy sau này mình tốt nghiệp sẽ làm công việc liên quan đến phương diện này.
Đến nỗi sau khi tốt nghiệp làm công việc gì, cô không có kế hoạch cũng chưa từng nghĩ tới.
Mà trên phương tiện sinh hoạt, cô thật sự quá thả lỏng, bởi vì chỉ cần có Tống Dịch, cái gì cô cũng không cần suy xét.
Tống Dịch tựa hồ là toàn năng, sẽ nấu cơm, sẽ xử lý hết thảy việc vặt trong nhà, chuyện có thể làm cô nhọc lòng căn bản không có.
Anh nuôi cô giống như nuôi chó nuôi mèo, thậm chí cảm giác còn nhẹ nhàng hơn nuôi chó nuôi mèo.
Lần đầu tiên Đường Tư Tư ý thức được, cô bị Tống Dịch chiều cho hư rồi.
Mặc kệ là sinh hoạt hay học tập, cô đều ỷ lại vào anh quá mức.
Ý nghĩ trong đầu vẫn luôn là: chỉ cần có Tống Dịch, cô không sợ gì hết.
Cô lấy cảm giác ỷ lại ở cha mẹ, toàn bộ giao cho Tống Dịch.
Cô đột nhiên cảm thấy bản thân cái gì cũng không cần làm, nghỉ hè lần này ngay cả việc mua vé máy bay về Tấn An thị cũng là Tống Dịch giúp cô sắp xếp ổn thỏa.
Cuộc sống này cho dù gặp được chuyện gì, lạc đường cũng vậy hoặc bệnh trị không được cũng thế, trên cơ bản toàn đi tìm Tống Dịch giải quyết.
Trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào tưởng tượng, nếu không có Tống Dịch, cuộc sống của cô sẽ biến thành cái dạng gì.
Xuống máy bay lên xe taxi, Đường Tư Tư cũng không đem vấn đề này nghĩ ra manh mối.
Đã bị Tống Dịch sủng lâu như vậy, cô bỗng ý thức được bản thân giống như phế vật.
Quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe taxi, ven đường người qua lại đông đúc, cô có chút hậm hực.
Xuống xe về đến cửa nhà mới nhớ tới điện thoại trong túi, vừa mở ra nhìn thấy rất nhiều tin nhắn của anh.
Cô còn chưa kịp mở khóa điện thoại, Tống Dịch đã gọi tới.
Chuyển được điện thoại đưa tới bên tai, lập tức nghe được âm thanh khẩn trương của Tống Dịch từ đầu dây bên kia truyền đến: “Em tới sân bay chưa, đang ở đâu?”
Bây giờ trong đầu Đường Tư Tư đang rất loạn có rất nhiều suy nghĩ mông lung, không hiểu sao có chút muốn khóc, nhưng lại chịu đựng, ủy khuất mà nói với anh: “Xin lỗi, em quên mở di động, nên tự mình gọi xe về rồi, đang ở nhà…”
Tống Dịch nhẹ nhàng thở ra, “Chờ chút, anh lập tức quay lại.”
Đường Tư Tư ngồi một mình ngây người trong phòng khách chờ anh trở về.
Nghe được tiếng mở cửa, Tống Dịch từ bên ngoài trở về, cô mới hoàn hồn. Quay đầu nhìn Tống Dịch đang đổi giày, cô đứng lên nói với anh: “Em có chuyện không rõ, nên quên gọi anh ra đón…”
Tống Dịch không sao cả, vẫn giống bình thường đi đến trước mặt cô xoa xoa đầu cô, hỏi: “Buổi tối muốn ăn cái gì?”
Đường Tư Tư không có tâm tình ăn uống, cô nhàn nhạt nói: “Gì cũng được.”
Cô ở trước mặt Tống Dịch không giấu được chuyện gì, nhưng bối rối trong lòng tạm thời ngăn chặn, không nói với Tống Dịch, nói đúng hơn là không biết nên mở lời với anh như thế nào. Cô đang tiến hành tự mình phủ định, như vậy cảm xúc trong lòng mới không dễ dàng nói ra.
Hậm hực trong lòng mỗi ngày tích lũy từng chút một, ai cũng sẽ không nghĩ cô là một người vui vẻ vô tâm vô phế sẽ biết hậm hực.
Ở trong mắt người khác cô luôn là một người vui vẻ chuyện gì cũng như ý nguyện không có chuyện gì phiền não lo âu.
Người lớn lên ngọt, khóe miệng hơi hơi cong lên một chút là có thể làm người ta vui lên.
Vì thế cảm xúc đè ép mấy ngày, Đường Tư Tư cũng không để Tống Dịch phát hiện mình không thích hợp.
Lại một ngày, Tống Dịch và thầy giáo gặp mặt bận làm hạng mục, cô ở nhà một mình.
Chán đến chết mà ở trong thư phòng chơi máy tính, lúc trước cảm thấy rất có ý tứ bây giờ cảm thấy toàn bộ đều trở nên vô cùng không thú vị, cảm thấy làm gì cũng chưa kính, tìm không thấy ý nghĩa cuộc sống, không rõ giá trị tồn tại của bản thân.
Muốn tìm cá nhân nói hết, mở ra QQ, WeChat, thậm chí lục thông tin điện thoại, lại cảm thấy không ai để cô có thể nói những lời này.
Cô cảm thấy mình nói, người khác sẽ không tin cô mà nghĩ cô làm ra vẻ.
Đang cầm điện thoại, đại học bạn cùng phòng trong nhóm chat có người tag cô, cô thuận tay bấm vào xem.
Học kỳ một cô trọ ở trường học, quan hệ với bạn cùng phòng không tồi, cho nên vẫn chưa rời khỏi nhóm chat này.
Đại Văn Tử: Tư tư, thì ra bạn trai cậu lợi hại như vậy, tớ còn tưởng chỉ là soái ca bình thường.
Đường Tư Tư không biết tại sao cô ấy lại nói đề tài này, đánh chữ đáp: Sao thế?
Đại Văn Tử: Tớ mới biết được, cậu ta ở học viện là nhân vật phong vân đó, nghe nói vô cùng lợi hại, mới năm nhất đã tham dự rất nhiều hạng mục trong trường, vậy về sau chắc chắn sẽ xuất ngoại nghiên cứu.
Hồ Nhị Nha: Mẹ nó, lợi hại như vậy sao?
Ngôi Sao Nhỏ: Khiếp sợ!!!
Đường Tư Tư không nói gì.
Đại Văn Tử: Chỉ số thông minh quá caooo.
Đại Văn Tử: Nghe nói rất nhiều nữ sinh thích cậu ta, nhà cậu ta ở trong thành phố của các cậu cũng là thổ hào số một số hai đi? @Tư Tư.
Nếu không làm hoạt động quan hệ hữu nghị, thì giữa học viên và học viện thật ra không thân lắm, cho nên bạn cùng phòng của Đường Tư Tư không biết rõ quan hệ của cô và Tống Dịch, bọn họ chỉ biết hai người là một cặp, Đường Tư Tư cũng không ở ký túc xá khoe khoang.
Dĩ vãng nghe những lời này cô nhất định sẽ tự hào, nhưng bây giờ trong lòng không hiểu sao lại khó chịu.
Đường Tư Tư: Ừ.
Đại văn tử: [ cười gian ] vậy cậu phải cẩn thận đó Tư Tư, nghe nói tài nữ văn học Tô Tịnh cũng thích cậu ta.
Đại Văn Tử lại gửi một tấm ảnh chụp của Tô Tịnh, cô gái trong ảnh vô cùng dịu dàng.
Ngôi Sao Nhỏ: Còn có thể, nhưng quá nhạt nhẽo, không xinh đẹp như Tư Tư.
Hồ Nhị Nha: Nữ sinh Tô Tịnh này tớ biết, nhà cô ta rất lợi hại, ba là luật sư, mẹ là thiên kim nhà giàu ở thủ đô.
Đại Văn Tử: Tớ cũng nghe nói như vậy, ai, người lợi hại trong trường học chúng ta quá nhiều, chỉ có mấy người chúng ta nghèo nát.
Hồ Nhị Nha: Nhà cậu mà nghèo? Phi!
Ngôi Sao Nhỏ: Đừng ở trước mặt một đứa dân quê như tớ giả bộ nghèo nữa được không??
……
Vài người trò chuyện xả xa mấy chục phút, phát hiện Đường Tư Tư vẫn luôn không nói chuyện, Đại Văn Tử kéo lại đề tài.
Đại Văn Tử: @Tư Tư, sao lại không nói lời nào thế? Bạn trai nhà cậu tuyệt đối lãnh đạm, hoàn toàn không cho nữ sinh khác bất kỳ cơ hội nào, cậu đừng nghĩ nhiều.
Đường Tư Tư vội vàng đáp một câu: Không có nghĩ nhiều.
Hồ Nhị Nha: Người có chỉ số thông minh cao đều rất chung tình, Tư Tư hoàn toàn không cần lo lắng.
Ngôi Sao Nhỏ: Tớ cũng muốn có bằng hữu như vậyyy [ chọc ngón tay ]
Đại Văn Tử: [ một chân đá bay ]
Đường Tư Tư nhắn hai câu rồi tắt điện thoại. Nhưng nội dung cuộc trò chuyện và hình ảnh của nữ sinh Tô Tịnh kia đều hiện rõ trong đầu cô.
Lại nói tiếp, loại như Tô Tịch cũng giống như Tưởng Tinh Đồng mới có thể xem như môn đăng hộ đối với Tống Dịch.
Mấy ngày nay tự mình phủ định xong, Đường Tư Tư không hề có một chút tự tin nào, cô không biết rốt cuộc Tống Dịch thích cô cái gì.
Cô cầm điện thoại, một mình đi siêu thị mua chút thịt và đồ ăn.
Mua xong trở về nhà, muốn làm một bữa cơm cho Tống Dịch, phát hiện bản thân không biết làm đồ ăn.
Cầm điện thoai lục soát rất nhiều thực đơn, đồ ăn làm được món sau càng kém món trước, bởi vì tâm tình vốn dĩ đã không tốt, càng làm càng không hài lòng.
Tống Dịch trở về, nhìn thấy một đống lộn xộn ở phòng bếp, còn Đường Tư Tư cúi đầu ngồi xổm dưới bệ bếp.
Không khí không đúng, từ lúc bước vào nhìn thấy phòng bếp hỗn loạn anh lập tức cảm giác ra hết thảy.
Anh mặc kệ phòng bếp hỗn loạn, đi đến trước mặt Đường Tư Tư kéo cô lên, ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy?”
Đường Tư Tư ăn vạ không đứng dậy, vùi đầu xuống cánh tay, hít mũi một cái, cô đang khóc.
Tống Dịch ngồi xổm uống trước mặt cô, ngữ khí càng dịu dàng, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đường Tư Tư vẫn không nói, Tống Dịch thấy được trên dép lê của cô có vết máu.
Dưới chân thảm là màu xám đậm, nếu có dính máu cũng không nhìn ra. Ánh mắt anh hướng lên trên tìm, lập tức nhìn thấy đầu ngón tay Đường Tư Tư có vết nứt, như là bị dao cắt.
Ấn đường anh không khỏi nhăn lại, muốn kéo cô lên nhưng cô vẫn không chịu đứng dậy.
Không còn cách nào, anh đành phải đi lấy hòm thuốc tới đây, giúp cô lau máu, dán băng keo cá nhân lên.
Dán xong, Tống Dịch vẫn kiên nhẫn mà dỗ cô, nói: “Đau đến khóc? Muốn ăn cái gì thì nói với anh…”
“Chúng ta chia tay đi.” Đường Tư Tư vẫn luôn ăn vạ không đứng dậy đột nhiên nói ra những lời này, cắt ngang lời nói của Tống Dịch.
Tống Dịch nhíu chân mày càng chặt, duỗi tay bắt lấy cổ tay cô, kéo cô lên.
Đường Tư Tư lần này là bị anh kéo lên, muốn đẩy anh ra cũng không đẩy được, trong ánh mắt lệ ý ròng ròng, lại lặp lại một lần, “Em muốn chia tay với anh.”
Hai người ở bên nhau mấy năm, số lần cãi nhau hầu như không có, càng đừng nói là chia tay.
Đường Tư Tư vẫn luôn không tim không phổi, cơ bản không thật sự nghiêm túc tranh cãi chuyện gì.
Hôm nay là lần đầu tiên, thật đột ngột.
Khẳng định là có một quá trình, cô không có khả năng đột nhiên nói ra lời muốn chia tay, nhưng hai chữ “Chia tay” này vẫn hóa thành mũi dao đâm vào trong lòng anh, đau một chút, Tống Dịch gắt gao nắm cổ tay Đường Tư Tư nhìn chằm chằm cô, “Là tại trong khoảng thời gian này anh quá bận để em cô đơn một mình?”
Đường Tư Tư lắc đầu, anh không có để cô cô đơn một mình, anh vẫn luôn quan tâm cảm xúc của cô, có thời gian nhất định sẽ ở bên cạnh chơi với cô.
Nhưng bởi vì anh quá tốt, tốt đến nỗi làm cô đột nhiên cảm thấy mình không xứng với anh.
Tống Dịch hồi tưởng lại nơi nào xảy ra vấn đề, bây giờ mới cảm thấy ngày đó cô từ Tấn An thị trở về có chút không thích hợp.
Chỉ cần đi ra ngoài, cô sẽ có thói quen kể cho anh nghe mình đi nơi nào làm nhưng việc gì, cô trở về nhà có gặp Nguyễn Nhuyễn, chuyện này anh biết.
Nhìn vào mắt cô, Tống Dịch nhịn xuống cảm xúc, “Nguyễn Nhuyễn nói gì với cậu?”
Đường Tư Tư không muốn nói chuyện, đôi mắt long lanh nước, lắc đầu.
Đầu ngón tay trắng bệch, lạnh cả người, cảm giác vô lực từ đáy lòng dâng lên, bức cho người muốn phát cuồng.
Nếu cô nguyện ý nói chuyện thì tốt, nhưng cô một lời cũng không muốn nói.
Tống Dịch nắm tay Đường Tư Tư càng chặt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô, “Thật sự muốn chia tay?”
Đường Tư Tư nhìn mặt Tống Dịch, các loại cảm xúc phức tạp đan xen nhau, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trong trạng thái này.
Cô lại đột nhiên hoảng hốt, không biết bản thân đang làm cái gì.
Cô ý thức được mình đang làm tổn thương Tống Dịch, vẻ mặt của anh làm người nhìn vào vô cùng đau lòng, anh chưa từng như vậy.
Cô lại thấy mình đúng là đồ khốn, đi lên ôm chặt Tống Dịch, trực tiếp khóc lên, nói ra lời mà mấy ngày nay vẫn luôn nghẹn ở trong lòng: “Em cái gì cũng không làm được, em cảm thấy mình làm liên lụy anh, em sợ em vẫn luôn liên lụy anh. Nếu có một ngày anh không thích em, không cần em nữa, em nên làm cái gì đây?”
Cô nghĩ mình một ngày cũng sống không nổi.
Cảm giác thiếu Oxy hít thở không thông đi qua, Tống Dịch nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên hiểu rõ cô đang lo lắng cái gì.
Nâng cánh tay ôm lấy cô, giọng nói nhẹ nhàng, “Chỉ cần một ngày anh còn sống, em đừng hòng muốn tách ra khỏi anh, với lại, em khi nào thì liên lụy anh?”
Đường Tư Tư chôn mặt trong lòng ngực anh, toàn bộ nước mắt dính trên áo sơmi của anh, “Từ lớp mười hai bắt đầu liên lụy anh.”
Tống Dịch đột nhiên cười, “Anh thấy em đánh giá cao bản thân rồi, em còn chưa tới trình độ có thể làm liên lụy tới anh.”
Lời này cũng không biết là khen hay là chê cô, Đường Tư Tư trong lúc nhất thời cảm xúc hậm hực đều bị anh phá tan.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, tức giận, “Em vốn dĩ rất độc lập rất giỏi, đều bị anh làm cho hư hỏng.”
“Đúng, đều tại anh.” Tống Dịch nắm eo cô nâng đùi cô bế lên ôm đi phòng khách. Ngồi xuống sô pha, đặt Đường Tư Tư ngồi ở trên chân anh, “Có thể đều tại anh, nhưng…”
“Nhưng cái gì?” Đường Tư Tư ngồi trên người anh, vẫn là một bộ dáng chịu ấm ức.
Tống Dịch nắm tay cô, xem chỗ dán băng keo cá nhân một cái, lại nhìn thẳng vào mắt cô: “Sau này em nói muốn chia tay nữa, anh sẽ không ôn nhu giống như hôm nay.”
Đường Tư Tư tiếp tục ủy khuất, “Anh muốn thế nào?”
Tống Dịch dựa lưng lên sô pha, “Làm em không còn sức lực xuống giường.”
Cảm nhận được hạ thân chỗ nào đó đã xảy ra biến hóa, lại nhìn mặt anh một chút sắc dục cũng không có, Đường Tư Tư yên lặng nói thầm: “Văn nhã cầm thú.”