Chương 23: Ở Một Mình

Nhè Nhẹ Như Mật

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Dừng lại thở gấp hai phút, trên lưng đeo cặp Đường Tư Tư cả người không còn sức lực ngã xuống trên sô pha.
Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San chưa về, không có ai ở nhà. 
Cô gọi cho Cố Tuệ San, điện thoại trong trạng thái không người nghe. 
Cô cũng không biết mình suy đoán có đúng không, vạn nhất đoán đúng rồi, vạn nhất Cố Vân Như tìm được ba mẹ cô báo cáo nói…
Cô nhắm mắt lại dựa lên sô pha, nâng tay lên bưng kín mặt mình....
Chính mình lo lắng suông cũng vô dụng, Đường Tư Tư không nóng nảy nữa, cô không có gì đáng giá ổn định, chỉ có tố chất tâm lý đáng giá ổn định.
Không nghĩ cũng mặc kệ, cô cầm điện thoại gọi cho Tống Dịch.
Điện thoại chưa đầy một phút anh đã bắt máy, tiếng nói của Tống Dịch vang lên, “Có chuyện gì thế?”
Đường Tư Tư hít một ngụm khí, nói với anh: “Chuyện Tề Châu và Cố Vân Như yêu đương bị gia trưởng hai bên biết, phỏng chừng đã bị bắt chia tay, cô ta nói là do tớ mách lẻo, bảo tớ chờ.”
Tống Dịch phản ứng rất nhanh, “Cậu sợ cậu ta nói cho ba mẹ cậu, cậu cũng đang yêu đương?”
“Đúng vậy.” Đường Tư Tư tay nắm quần trên đùi, quần jean có lực đàn hồi, nắm lên lại dãn trở về. 
Tống Dịch rất bình tĩnh, ngữ khí thong dong, “Nói thì nói đi, sớm muộn cũng phải biết.”
Đường Tư Tư nghe ngữ khí nói chuyện của anh, bỗng nhiên cảm thấy chuyện này hình như cũng không lớn lắm.
Cô cầm điện thoại lại “A” một hồi, hỏi anh: “Cậu không lo lắng một chút nào sao?”
“Ba mẹ tớ mặc kệ tớ rồi.” Tống Dịch vô cùng bình tĩnh, “Cậu trấn an ba mẹ cậu còn tớ thì đi giải thích, chắc là không có vấn đề gì đâu.”
 
Đường Tư Tư mở to mắt, “Cậu lợi hại như vậy à?”
Tống Dịch “Hừ” một tiếng, “Chẳng lẽ tớ không lợi hại?”
Đường Tư Tư giơ tay cào ót, đúng là anh lợi hại hơn các bạn cùng lứa tuổi, rất lợi hại.
Đáng tin cậy, kiên định, vô cùng có cảm giác an toàn.
Đường Tư Tư cảm thấy chắc kiếp trước mình đã cứu vớt cả dãy Ngân Hà, nên kiếp này ông trời mới ban cho cô một bảo bối như anh.
Thả lỏng người, cô chậm rãi nói với Tống Dịch: “Vậy tớ không cần lo lắng nữa?”
“Ừ.” Tống Dịch ở đầu dây bên kia lên tiếng: “Có tớ ở đây, yên tâm đi.”
Cảm giác ngọt ngào lại dâng lên, cô ngoan ngoãn đáp một chữ: “Được.”
.
Màu trắng sương xe hơi nhỏ ra cửa lớn tiểu khu, đánh tay lái, lên đường.
Khoảng cách hai trăm mét tới đèn xanh đèn đỏ, Đường Hướng Văn phanh xe dừng lại.
Cố Tuệ San ngồi ở ghế phụ còn nhíu mày tự hỏi lời nói của Cố Vân Như, có chút không thể tin được, lại cảm thấy Cố Vân Như chắc là sẽ không nói dối.
Tuy rằng Cố Vân Như thiếu tâm nhãn, nhưng việc nói dối này không có ý nghĩa gì với nó.
Bà và Đường Hướng Văn tới nhà em trai, đến thăm ba mẹ, vốn dĩ tính buổi tối ở lại cùng nhau ăn một bữa cơm.
Lại vì Cố Vân Như chạy về không quan tâm mà nói Đường Tư Tư cũng đang yêu đương, hơn nữa nói có sách mách có chứng, quấy rầy kế hoạch của Cố Tuệ San.  
Bà nâng tay lên để ở mũi tự hỏi một hồi, chờ xe đi qua đèn xanh đèn đỏ, mới buông tay mở miệng nói chuyện với Đường Hướng Văn. 
Bà hỏi Đường Hướng Văn, “Chồng này, anh tin lời nói của Cố Vân Như không?”
Đường Hướng Văn lái xe, cẩn thận chú ý phía trước, “Tạm thời nghe một chút, còn phải hỏi qua Tư Tư mới có thể xác định. Em cũng đừng nói với nó ngay, có chuyện gì từ từ nói. Mặc kệ thế nào, thành tích của Tư Tư vẫn không kém xuống, ngày thường cũng rất bình thường. Có thể chỉ là đi gần nam sinh nào đó, bị người khác hiểu lầm mà thôi. Mấy đứa nhỏ kết bạn, cũng không có gì, lúc trước không phải nó và Châu Châu chơi với nhau cũng bị hiểu lầm đó sao.”
Cố Tuệ San cũng nghĩ vậy, lại suy nghĩ một hồi, nhìn Đường Hướng Văn, “Thật ra em không tức giận cho lắm, gần đây Tư Tư cũng không có gì khác thường, hơn nữa còn rất nỗ lực học tập, giống như học kỳ này đột nhiên tìm được niềm vui học tập. Mấy ngày nữa tới kỳ thi, em nghĩ, trước tiên chúng ta cứ quan sát, coi như chưa biết gì. Bây giờ trở về hỏi nó ngay chỉ sợ làm ảnh hưởng tâm tình đi thi.”
Cố Tuệ San bình tĩnh thông tình đạt lý như vậy, Đường Hướng Văn còn có thể nói gì hơn?
Ông vẫn luôn yên tâm với Đường Tư Tư, cho nên khi nghe được Cố Vân Như nói những lời đó, ông cũng không có bao nhiêu cảm xúc dao động.
Trong tay đánh tay lái, tiếp lời của vợ: “Vậy trước tiên cứ quan sát, chờ kết quả phát xuống, nếu thi không tốt, chúng ta vừa vặn lợi dụng cơ hội hỏi nó, cũng có lý do để giáo huấn.”
Cố Tuệ San cảm thấy được, gật gật đầu.
Đường Tư Tư nói chuyện điện thoại với Tống Dịch xong cũng không đi ra ngoài, ngồi ở trong phòng đọc sách.
Có tật giật mình, cho nên không dám chơi điện thoại cũng không dám chơi máy tính, trong lòng nghĩ chờ ba mẹ trở về nhìn thấy cô ngoan ngoãn nghiêm túc, trong lòng chắc là sẽ thoải mái một chút, sau đó thủ hạ lưu tình với cô.
Chờ đến Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San trở về, nghe được động tĩnh ngoài phòng khách, cô lại có chút khẩn trương.
Rốt cuộc yêu sớm là nguy hại học sinh không được dính vào, ngày thường rảnh rỗi giáo viên và phụ huynh đều nói như vậy, cô rất sợ Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San tức giận. Ngày thường bọn họ có thể mù quáng mà yêu thương cô, nhưng gặp được chuyện đứng đắn bọn họ vẫn có nguyên tắc của bậc phụ huynh.
Bút trong tay ngừng một hồi, ngòi bút chỉ vào một công thức hàm số, lực chú ý đã sớm không còn đặt ở bài tập.
Đường Tư Tư vãnh tai nghe Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San tiến vào phòng khách, nghe được hai người nói chuyện bình thường: “Buổi tối ăn gì?”
Đường Hướng Văn trả lời: “Hôm nay Tư Tư không ăn ở nhà ăn, hỏi nó đi.”
Không cho rằng Đường Tư Tư đã trở về, Cố Tuệ San lấy điện thoại ra gọi cho cô.
Điện thoại trong tay sáng lên, Đường Tư Tư nhìn mà không tiếp, đứng dậy kéo cửa phòng, duỗi đầu ra nhìn về phía phòng khách, bộ dáng bình tĩnh nói với Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San: “Con ở nhà.”
Cố Tuệ San liếc nhìn cô một cái, đặt điện thoại xuống bàn trà, “Ở nhà sao không ra nghênh đón ba mẹ?”
Đường Tư Tư nghiêng người tay vịn then cửa, “Con phải làm bài ôn tập, mấy ngày nữa thi giữa kỳ, lần này quan trọng hơn kỳ thi lần trước.”
Cố Tuệ San chỉ thuận miệng nói như vậy, lại nhìn cô hỏi: “Buổi tối muốn ăn cái gì? Tiểu công chúa.”
Đường Tư Tư đã chuẩn bị tốt tâm lý nghênh đón bão táp, không nghĩ tới ba mẹ hiện tại trong trạng thái này, giống như cái gì cũng không biết.
Như vậy cô đã đoán sai, Cố Vân Như chưa nói chuyện của cô và Tống Dịch cho ba mẹ cô nghe.
Mặc kệ có phải hay không, cô nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Đồ ăn trưa chưa ăn hết, buổi tối tiếp tục ăn.”
Cố Tuệ San không đồng ý, “Một tuần ăn cơm ở nhà có một ngày, con còn muốn ăn đồ ăn thừa hồi trưa?”
Đường Tư Tư không cảm thấy gì, chủ yếu là làm chuyện trái với lương tâm, bây giờ ngoan hơn ngày thường chút.
Cô không nói, Đường Hướng Văn nói tiếp, “Vậy đi ra ngoài ăn, vốn dĩ còn tính chở Tư Tư và ông bà ngoại cậu mợ còn có Cố Vân Như và Thần Thần, đều kêu lên muốn cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm sao? Bây giờ gọi điện thoại tìm tiệm cơm ăn chung, không có gì phiền toái.”
Vốn là quyết định, nhưng Cố Tuệ San nghĩ đến Cố Vân Như, bà lắc đầu, “Em thấy chuyện người một nhà ăn cơm vẫn nên chờ đến kỳ thi giữa kỳ kết thúc rồi nói sau. Tư Tư và Cố Vân Như chạm mặt, lại ầm ĩ lên, ảnh hưởng tâm tình thi cử, không tốt.”
Đường Tư Tư cảm thấy Cố Tuệ San quan tâm quá đúng chỗ, cho bà một cái hôn gió, nói: “Cảm ơn mẹ.”
Cố Tuệ San nhìn cô, “Đừng chỉ biết cảm ơn, cho mẹ thấy kết quả của con tốt hơn đó mới là thành ý.” 
Đường Tư Tư ngẫm lại lúc trước mình tiến bộ quá nhanh lập tức thi lên hạng tám, lúc này đây không dám nói bốc nói phét, cho nên bảo thủ nói: “Con nhất định sẽ nổ lực.”
  
Không gọi gia đình của Cố Vân Như, buổi tối Cố Tuệ San và Đường Hướng Văn vẫn mang Đường Tư Tư ra ngoài ăn cơm.
Qua mấy ngày đã phải thi, trước khi thi không có thời gian làm đồ ăn ngon cho cô, vậy đưa cô ra ngoài ăn nhiều đồ ăn ngon một chút.
Đường Tư Tư cơm nước xong trong lòng không còn thấp thỏm, cô cảm thấy Cố Vân Như chắc là không mách lẻo. Vậy câu nói kêu cô chờ đi là có ý gì, trong lúc nhất thời không nghĩ ra, nên tạm thời mặc kệ.
Khối mười một thi giữa kỳ vào hai ngày thứ năm thứ sáu, bởi vì là thời gian bình thường ở trường, cho nên lúc này đây thi tương đối phiền toái.
Buổi sáng Tiết Minh Lễ có nói với mọi người: “Theo quy củ, thời gian giữa trưa và chạng vạng còn có buổi tối, lấy sách vở của mình đem về, lần này cần dùng khu dạy học của chúng ta làm lớp thi.”
Giữa trưa mọi người bắt đầu thu dọn sách vở, chuẩn bị dọn trước một phần, chờ đến chạng vạng và tiết tự học buổi tối kết thúc, lại dọn phần còn lại.
Cấp ba sách giáo khoa vốn dĩ nhiều, ngày thường mỗi người sẽ tự mình mua vở bài tập ở ngoài, hơn nữa giáo viên phát bài thi thêm giấy tờ, giấy nhiều đếm không hết, trên bàn kẹp một đống giấy, trong học bàn cũng đầy, cho nên đi một chuyến căn bản dọn không hết.
Đường Tư Tư vốn dĩ tính dọn qua ký túc xá của Mạ, ký túc xá trong trường gần hơn nhà nhiều.
Nhưng bởi vì nhà Nguyễn Nhuyễn xa hơn, cô chủ động nhường cho Nguyễn Nhuyễn dọn sách vở qua ký túc xá của Mạ, tự mình ôm sách vở về nhà.
Ký túc xá của Mạ có không ít người, tập vở cá nhân của cô ấy đã rất nhiều rồi, nên không chứa hết sách vở của ba người.
Có chút mệt, nhưng ít nhất còn có thể giải quyết vấn đề phiền toái này.
Giữa trưa cô và Mạ và Nguyễn Nhuyễn ăn cơm ở nhà ăn xong mới bắt đầu dọn sách, Mạ và Nguyễn Nhuyễn dọn tới ký túc xá nữ, mà Đường Tư Tư tự mình ôm về nhà.
Nguyễn Nhuyễn rất ngại, ôm sách muốn đi cùng cô, “Tư Tư, nếu không chúng ta cùng đi đi, ôm sách vở về nhà cậu.”
Muốn mệt cùng nhau mệt, trong lòng cũng thoải mái. 
Đường Tư Tư nâng chân lên làm bộ muốn đá cô ấy, “Não bị hỏng rồi hả, nhanh dọn với Mạ đi.”
Không có nhiều thời gian đắn đo, Nguyễn Nhuyễn đành phải đi theo Mạ.
Đường Tư Tư ôm một chồng sách, cùng Mạ và Nguyễn Nhuyễn tách ra chưa được mấy bước, phía sau có người đi lên gõ đầu cô.
Cô quay đầu nhìn, là Tống Dịch và Triệu Tấn Bác.
Trong tay Triệu Tấn Bác ôm một chồng sách rất cao, Tống Dịch lại tay không.
Anh gõ đầu Đường Tư Tư xong tiếp nhận sách trong tay cô, nói: “Để ở nhà tớ đi.”
Triệu Tấn Bác ở phía sau cũng nói một câu, “Nhà bạn trai cậu rất gần.”
Đường Tư Tư: “…”
Tuy rằng Đường Tư Tư cảm thấy Triệu Tấn Bác xưng hô Tống Dịch là bạn trai cô hơi kỳ quái, nhưng nhà anh thật sự gần.
Từ cửa Tây trường học đi ra ngoài, đường cái đối diện là nhà Tống Dịch cửa tiểu khu ở phía đông. Nhà anh ở tại cửa sau bên tay trái, vào thang máy lên lầu tám thì tới nhà anh.
Đường Tư Tư lần đầu tiên tới nhà Tống Dịch, tuy rằng là bởi vì để sách mà tới, hơn nữa có Triệu Tấn Bác đi cùng, nhưng cô ít nhiều vẫn có khẩn trương.
Cô nghe nói ba của Tống Dịch đầu tư điền sản, trong nhà rất có tiền, mặt khác hiểu biết cũng không nhiều.
Không biết mẹ của anh làm gì, cũng không biết mẹ của anh có ở nhà không.
Chờ Tống Dịch mở cửa cô liền thở dài nhẹ nhõm, bởi vì cô lo lắng dư thừa, trong phòng không có ai.
Phòng ở không rộng, không có không gian lớn, căn phòng rất bình thường.
Tống Dịch và Triệu Tấn Bác đem sách vào phòng, cô đi theo sau hai mắt nhìn khắp nơi, chỉ thấy căn phòng này khí chất giống hệt như Tống Dịch  —— tính lãnh lãnh đạm.
Phòng khách và sô pha là màu xám, trên tường có mấy đường cong phác hoạ trắng đen, bàn trà gỗ thô và TV, trên bàn trà có rất nhiều cánh hoa, là hoa khô.
TV có màu xám nhạt giả cổ gạch, sàn nhà cũng là màu xám đậm.
Chỉ có bức màn ở ban công là khá hơn một chút, là màu lam.
Góc phòng ban công có bàn vẽ giá vẽ, bên cạnh các loại bút vẽ hỗn loạn, còn có một xấp giấy vẽ.
Triệu Tấn Bác để xong một chồng sách, xoa xoa tay đi đến trước mặt Đường Tư Tư, cợt nhả hỏi cô: “Lần đầu tiên tới?”
Là lần đầu tiên, Đường Tư Tư nhìn Triệu Tấn Bác, “Cậu thường xuyên tới?”
Triệu Tấn Bác đột nhiên nháy mắt trái với cô, cố ý ái muội nói: “Đúng vậy, không có việc gì thì tới.”
Tống Dịch từ phía sau đạp anh ta một cái, “Trở về tiếp tục lấy sách.”
“Má, nhẹ chút.” Triệu Tấn Bác quay đầu lại xoa xoa mông, lại nhìn về phía Đường Tư Tư, “Cậu còn có bao nhiêu sách chưa dọn, tôi giúp cậu lấy lại đây.”
Đường Tư Tư xua xua tay, “Tớ tự lấy, không làm phiền cậu.” 
Triệu Tấn Bác cười cười, “Biết rồi, tôi giúp cậu lấy một phần, chừa lại mấy quyển cho cậu, buổi chiều tan học tự mình lại đây để nhờ.”
Đường Tư Tư nghe ra ý của anh ta, mặt đỏ tai hồng, vội vàng lại giải thích, “Không phải ý này…”  
 
“Biết rồi biết rồi.” Triệu Tấn Bác căn bản không cho cô thời gian giải thích, vừa nói vừa mở cửa, nói với Tống Dịch, “Tớ đây đi, lát nữa nhớ mở cửa cho tớ.”
Cửa phòng khách khép lại, trong phòng chỉ còn lại Đường Tư Tư và Tống Dịch.
Bởi vì là lần đầu tiên tới nhà Tống Dịch, hơn nữa quan hệ giữa hai người hơi đặc biệt, cho nên Đường Tư Tư không an tâm. Nhìn cửa phòng khách đóng lại, cô quay đầu hỏi Tống Dịch, “Ba mẹ cậu sẽ không trở về chứ?”
Tống Dịch đi lấy bình nước ấm đổ nước vào ly cho Đường Tư Tư uống, nói: “Ba tớ tương đối bận, mẹ tớ tương đối lười, bọn họ đều không tới đây.”
Đường Tư Tư phản ứng một chút, cầm lấy ly đảo một vòng nước ấm đưa đến bên miệng, nhìn anh, “Vậy cậu ở một mình?”
“Xem như là vậy.” Tống Dịch buông bình giữ ấm màu đen, “Nơi này cách trường học gần, nhưng lại cách nhà tớ hơi xa.”
Đường Tư Tư cảm thấy không thể tưởng tượng, “Cậu thật lợi hại.”
Phụ huynh người khác đều là bớt công việc, thuê nhà gần trường học bồi con cái học, anh lại trực tiếp tự mình thuê nhà gần trường học, căn bản không cần người lớn lo.
Hơn nữa, ba mẹ anh cũng rất yên tâm để anh một mình.
Tuy nhiên ngẫm lại cũng đúng, nếu ba mẹ cô biết Tống Dịch độc lập như vậy, phỏng chừng cũng rất yên tâm.
Anh và bạn bè cùng lứa tuổi không giống nhau, anh trưởng thành sớm hơn một chút.
Đường Tư Tư cảm thấy đa số nam sinh cấp ba đều ấu trĩ muốn chết, cũng không có nữ sinh thành thục ổn trọng.
Chỉ có Tống Dịch cho cô một loại cảm giác khác.
Tống Dịch nhìn cô uống nước bộ dáng trầm tư, nhìn một hồi hỏi: “Suy nghĩ cái gì?”
Đường Tư Tư cầm ly nước để lên bàn, không nghĩ nhiều trả lời một câu: “Đột nhiên cảm thấy, tớ có một người bạn trai thật là giỏi, còn…”
Nghe cô nói như vậy, Tống Dịch nhìn chằm chằm cô, đuôi mắt nhiễm ý cười, đáy mắt màu đen đặc sệt.
Đường Tư Tư bị anh nhìn chằm chằm cả người không được tự nhiên, tim đập gia tốc, mặt ửng đỏ hỏi: “Sao vậy?”
Cô nói sai cái gì à?
“Không có gì.” Tống Dịch duỗi tay lấy ly nước cô đã uống, bưng lên uống một ngụm nước.
Giải khát.