Chương 3: Ánh mắt của cô, rất nhiều lần đã chạm vào lòng anh

Nhật Ký Sủng Ái Của Nữ Phụ Xinh Đẹp

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Tiểu Phiến 

Giang Kiều nhớ lại đoạn này trong cuốn sách < Hào môn ân cừu ký > đã miêu tả Phong Dịch.

Tầm mắt cô dần dần rõ ràng, cô đặt toàn bộ sự chú ý đến hình ảnh trước mặt.

Giang Kiều nhìn hình ảnh trên ti vi, ánh mắt không rời đi một giây nào, ý niệm trong đầu cô dần dần rõ ràng hơn.

Phong Dịch này đã bị cô liệt vào một trong những hiềm nghi là vị hôn phu vai phản diện của cô. Nếu như ở trong nội dung nguyên bản thì Giang Kiều sẽ bị nhân vật phản diện giết chết, như vậy thì cô nhất định phải tìm được người đó.

Giang Kiều thu lại ánh mắt giống như hiện lên cảm giác hứng thú khi nhìn con mồi của cô. Cô nhấn tắt TV, tiếng động liền biến mất, căn phòng lại khôi phục lại yên tĩnh hoàn toàn.

Cô cầm điện thoại lên, bắt đầu tỉ mỉ tìm kiếm một chút tung tích manh mối.

Về người đàn ông tên Phong Dịch kia.

Trước mắt thì công chúng không hiểu biết nhiều lắm về người này, chỉ biết mẹ Phong Dịch mất sớm, anh lớn lên ở nước ngoài, sau khi trưởng thành thì về nước. Thế nhưng trừ cái đó ra thì…..

Quá trình anh trưởng thành, những mối tình anh từng trải….

Cho dù ký giả và truyền thông cố gắng đào móc cũng không tra ra được bất cứ tin tức nào.

Không biết tại sao, nhưng quá khứ của Phong Dịch giống như là bị người cố gắng đè xuống, không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.

Những tư liệu trên mạng liên quan tới Phong Dịch cũng chỉ nhắc tới những thành tựu cao của anh trong sự nghiệp. Mà tất cả việc này đều chứng minh một chuyện.

Nếu như Giang Kiều thực sự muốn hiểu được Phong Dịch thì chỉ có thể tự mình tìm tòi.

Thời gian cô có không nhiều, cô nhất định phải xác nhận nhân vật phản diện kia.

Nhưng Giang Kiều lại có một ưu thế, cô đã xem qua cuốn tiểu thuyết, cô biết được một số thói quen của Phong Dịch. Sau khi về nước, cô cũng có thể tìm cách quen biết anh.

Ánh mắt cô dừng lại trên tài liệu của Phong Dịch, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của anh.

Môi Phong Dịch cực kỳ mỏng, tính tình anh lại lạnh lùng, không cho phép ai tới gần.

Khóe môi Giang Kiều bỗng giương lên, mặc dù hiện tại cô hoàn toàn không biết gì hết nhưng cô lại cảm thất hết sức hứng thú với người đàn ông đó.

Giang Kiều cất điện thoại đi, đột nhiên trong lòng cô cảm thấy mệt mỏi, cô nằm dài ở trên giường.

Có lẽ do hoàn cảnh xung quanh quá xa lạ nên Giang Kiều lăn qua lăn lại, mãi mới ngủ được.

Đại khái có lẽ vì tâm tư nặng nề nên giấc mơ của Giang Kiều lại xuất hiện Phong Dịch.

Người kia ở trong mơ mặt mũi anh tuấn.

Đôi mắt của Phong Dịch đen kịt lại thâm thúy. Giọng nói của anh trầm trầm, nếu như gọi tên của cô lên, vậy thì nhất định sẽ cực kỳ êm tai.

Sau hừng đông, Giang Kiều tỉnh dậy. Cô mang theo vali hành lý, đón một chiếc taxi, đi ra sân bay.

Trải qua một buổi tối, Giang Kiều đã chuẩn bị xong tâm lý. Cô đã tiếp nhận sự thực bản thân đã xuyên vào trong sách, từ đó về sau, cô chỉ phải làm một việc.

Tìm được nhân vật phản diện đó.

Bởi vì bây giờ Giang Kiều vẫn chưa gặp phải vị hôn phu đó, cũng không biết khi nào sẽ gặp phải. Cho dù cô tránh né thế nào thì kết cục trong sách cũng sẽ không thay đổi, cô vẫn sẽ chết trong tay người kia. Cho nên cô nhất định phải chủ động xuất kích.

Trong quyển tiểu thuyết này có một vài nhân vật phản diện, nhưng trước mắt thì Phong Dịch là người có khả năng nhất. Vì vậy cô phải bắt đầu điều tra từ anh.

Giang Kiều một thân một mình ngồi trong phòng chờ máy bay, trong tay cầm hộ chiếu, tầm mắt cô quét qua tên và ảnh chụp trên hộ chiếu.

Hiện tại, thân phận của cô đã thay đổi, cô là đại tiểu thư Giang Kiều của tập đoàn Giang thị.

Ngoại trừ tiếp cận Phong Dịch ở bên ngoài, Giang Kiều còn phải nhớ kỹ, cô không thể quên thân phận cô bây giờ.

Lên máy bay xong, Giang Kiều tìm chỗ ngồi của mình và ngồi xuống, đeo cái chụp mắt lên.

Bên ngoài máy bay biển mây cuồn cuộn, ánh mặt trời trải đều đều khiến lòng người an tĩnh.

Vượt qua một con đường rất dài, Giang Kiều sẽ đến được Mặc thành.

………

Sau khi Giang Kiều đến Mặc thành liền dựa theo ký ức của nguyên chủ, trở về khu nhà ở cao cấp.

Giang Kiều đã rời khỏi Giang gia từ sớm, một mình sống bên ngoài. Cô không cho người của Giang gia gọi đến. Quan hệ của nguyên chủ và Giang gia cũng không tốt.

Dựa theo tính tình của nguyên chủ, thì nguyên chủ tuyệt đối sẽ không chủ động liên hệ với người của Giang gia.

Vì vậy, trong lựa chọn tiếp xúc với Giang gia và tìm kiếm nhân vật phản diện, Giang Kiều lựa chọn cực kỳ rõ ràng, tất nhiên chính là lựa chọn phía sau.

Nếu như cô muốn xác nhận Phong Dịch có phải nhân vật phản diện đó không thì nhất định phải bắt đầu từ kế hoạch đầu tiên.

Ý tưởng của cô là, chế tạo ra một lần gặp mặt hoàn mỹ.

Ban đêm, tia sáng len lỏi trong bóng đêm, trong căn hộ không mở đèn.

Cửa phòng tắm khép hờ, làm lộ ra quang cảnh bên trong.

Giang Kiều vừa mới tắm xong, cô tùy ý dùng khăn tắm quấn lấy người.

Khăn tắm khó khăn che hết thân thể của cô, cặp chân thon dài phía dưới cân xứng, làn da trắng nõn.

Cô không để ý tới mái tóc vẫn còn ướt sũng mà đi ra khỏi phòng tắm, đi tới phía phòng ngoài trống rỗng.

Ánh sáng như sợi chỉ yếu ớt xuyên thấu vào từ bên ngoài cửa sổ, quấn vòng quanh dáng người đẹp đẽ của Giang Kiều.

Trước khi vào phòng tắm, Giang Kiều đã mở TV lên, tiếng nói bên trong TV đang phát ra, vốn căn phòng là một mảnh đen kịt, nhưng giờ đây lại có ánh sáng lóe lên.

Cô mở đèn, bóng tối trong phòng liền bị xua tan, cô cầm lấy điều khiển ở góc bàn, tùy ý nhấn xuống, TV liền dừng ở kênh thương nghiệp.

Tên của Phong Dịch bị nhắc tới rất nhiều lần, không ngừng chui vào trong tai Giang Kiều, tràn đầy cả phòng.

Động tác đè xuống điều khiển của Giang Kiều nhất thời dừng lại, sau đó cô liền dời đầu ngón tay đi.

Ánh mắt Giang Kiều dừng trên màn ảnh vài giây liền lập tức liếc đi chỗ khác, cô đi tới ngồi xuống trước gương.

Cô trang điểm thanh nhã, nhưng không hề đậm, mỗi chỗ đều được tỉ mỉ biến hóa hết sức cẩn thận.

Ánh mắt Giang Kiều nhìn lướt qua hộp trang điểm trên bàn, cuối cùng chọn một son môi có màu sắc nhu hòa.

Cô tô son theo viền môi, quết lên một lớp son mỏng.

Sau khi trang điểm, Giang Kiều đứng dậy, đi tới trước tủ quần áo.

Đầu ngón tay cô lướt qua một loạt quần áo, cuối cùng cô liền cầm lấy một bộ váy đỏ sậm.

Màu đỏ sẫm mặc trên người cô càng làm tôn lên làn da trắng nõn.

Giang Kiều thay váy, dáng người liền lộ ra.

Cô đứng trước gương, khoé miệng khẽ nhếch, nhất cử nhất động đều mang theo phong tình, cực kỳ trêu người.

Giang Kiều tắt TV, để tất cả điều khiển lên mặt bàn, tiếng động trong phòng nhất thời tiêu tán, trở về một mảnh tĩnh lặng.

Cô quay đầu nhìn sắc trời dần ảm đạm ngoài cửa sổ.

Giang Kiều tắt điện, đi ra khỏi cửa.

Sau khi đã sắp xếp ổn thoả, Giang Kiều liền đi thang máy xuống tầng, đi tới bãi đỗ xe.

Giang Kiều lái xe rời khỏi tiểu khu, cô đã tính toán thời gian cẩn thận, gần một tiếng nữa sẽ đến nơi đó.

Giờ cô sẽ chạy xe liên tục từ Mặc thành đi tới Khánh thành, nói một cách cụ thể hơn, muốn đi tới Khánh thành thì cần phải đi qua Mặc thành.

Giang Kiều nhớ rất rõ, mỗi tháng, Phong Dịch đều sẽ đi xem Khánh thành.

Thời gian luôn luôn được cố định, đó là vào ngày chủ nhật đầu tiên mỗi tháng. Anh cũng chỉ một thân một mình lái xe đi, bên cạnh không có người khác.

Những người dư thừa sẽ chỉ quấy nhiễu kế hoạch của Giang Kiều.

Tuy là trong truyện không giải thích vì sao Phong Dịch lại làm như vậy, nhưng trong mắt Giang Kiều thì đây chính là một cơ hội vô cùng tốt.

Một cơ hội để tiếp cận anh.

Giang Kiều đỗ xe ở ven đường, cô cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay để xác nhận thời gian, cô biết, trong vòng một tiếng nữa, xe của Phong Dịch sẽ đi qua chỗ này.

Cô lại đặc biệt chọn trúng nơi đây, hẻo lánh lại thanh tĩnh.

Quan trọng nhất là ở chỗ này, tuyệt đối không có xe taxi nào đi qua.

Giang Kiều ngẩng đầu, nhìn thoáng qua khuôn mặt trong kính, da mặt được trang điểm không có gì thay đổi. Cô khẽ cười một cái, ánh mắt lại đảo qua kính chiếu hậu.

Một lát sau, một chiếc xe màu đen xuất hiện trong kính chiếu hậu.

Giang Kiều nhận ra biển số xe.

Là anh.

Cô bước xuống xe, gót giày cao gót chạm xuống mặt đất, bên trên là mắt cá chân thanh mảnh.

Chiếc xe màu đen đi về phía Giang Kiều, cô đứng bên cạnh đường cái, giơ tay ngăn lại.

Ngón tay của cô trắng trẻo thon dài, móng tay sạch sẽ.

Gió nhẹ chợt thổi lên, không khí hơi thấm lạn phất qua làn váy đỏ sẫm của Giang Kiều. Cặp chân thon dài trắng nõn kia, thẳng tắp lại tinh tế.

Tốc độ của chiếc xe kia dần chậm lại, trùng hợp dừng lại trước mặt Giang Kiều.

Ban đêm, sắc trời âm u.

Phong Dịch dừng xe lại, hơi nhíu mày. Khuôn mặt của anh chỉ để lộ thần sắc lạnh lùng.

Anh cũng không mở cửa sổ xe ra, chỉ hơi nghiêng đầu một chút, ánh mắt cũng chỉ dừng trên người Giang Kiều vài giây.

Đèn đường bên cạnh đã sáng lên, lúc này, tia sáng an tĩnh lại rơi trên mặt cô.

Ánh sáng từng chút xẹt qua, khuôn mặt mới vừa rồi anh không thấy rõ cũng từng chút một hiện rõ.

Ngọn đèn có chút ảm đạm, nhưng khuôn mặt của cô lại càng thêm mạnh mẽ quyết đoát.

Tia sáng dọc theo trán Giang Kiều từ từ dời xuống ngũ quan tinh xảo, làn da trắng như tuyết.

Vừa thấy rõ người trước mặt, vẻ mặt của anh có chút hơi nhíu lại, ánh sáng trong đáy mắt khẽ di chuyển.

Giang Kiều cúi người nhìn về phía cửa sổ xe, chủ động nhìn vào ánh mắt của Phong Dịch.

Ngũ quan của cô ngày thường đã tinh xảo, rồi lại được chiếu sáng vừa đúng lúc. Giọng của cô truyền qua cửa sổ xe, “Tiên sinh.”

Phong Dịch híp mắt một cái, anh không thích ánh mắt của cô, nhìn qua có chút không an phận. Lúc cô nhìn anh, dường như chạm đến thân thể anh.

Nhưng ánh mắt của Giang Kiều lại nhè nhẹ rơi xuống, rồi lại được thu hồi lại.

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một khe hở không lớn. Giọng nói của Giang Kiều lại rõ ràng hơn, sạch sẽ trong gió đêm, uyển chuyển êm tai, quanh quẩn bên lỗ tai của anh.

Phong Dịch nhàn nhạt liếc nhìn Giang Kiều bằng ánh mắt lạnh nhạt. Anh rõ ràng không động đậy, nhưng gió bên ngoài, không hiểu sao lại mang theo chút khô nóng.

“Buổi tối tôi phải về Mặc thành, nhưng xe lại hỏng ở trên đường rồi.” Giang Kiều dừng một chút, “Tiệm sửa xe cuối cùng ở gần đây cũng đã…..”

Cô dừng lại không nói, nhưng hàm nghĩa ẩn trong lời nói lại hết sức rõ ràng.

Phong Dịch hơi nghiêng đầu, ánh mắt dời về phía trước liền nhìn thấy chiếc xe đậu bên đường.

Anh cầm điện thoại lên, bấm một dãy số.

Đầu bên kia vang lên vài tiếng, cô gái đứng bên ngoài xe không nói gì, chỉ có tiếng gió an tĩnh thổi.

Đó là điện thoại của tiệm sửa chữa ở gần đây, vẫn không có người nghe. Nơi đây lại cực kỳ hẻo lánh, không có chiếc xe nào đi qua.

Lời của cô không phải nói dối.

Ánh sáng trong đáy mắt Phong Dịch sâu cạn không rõ, không biết được anh đang nghĩ gì.

Giang Kiều biết tiệm sửa chữa đó đóng cửa ba ngày.

Cô đã xác nhận việc này từ sớm, bằng không cũng sẽ không đến đây.

Lúc này, Phong Dịch thả điện thoại xuống, ánh mắt thản nhiên nhìn lướt qua cô.

Vẻ mặt Giang Kiều thản nhiên, khí chất có sự thanh cao lại có cả sự lạnh lùng.

Con ngươi Phong Dịch tối đen, giống như hồ nước sâu thẳm, dường như có thể liếc mắt liền nhìn đến đáy lòng cô.

Nhưng Phong Dịch vẫn mở miệng, đã mở miệng, chính là câu nói đầu tiên với cô.

“Lên xe.”

Giang Kiều cong khóe môi, tầm mắt như lơ đãng đảo qua gương mặt Phong Dịch.

Đường cằm anh rất rõ ràng, khóe miệng mân thành đường thẳng.

Cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt, thầm nghĩ, bờ môi anh, quả thực rất mỏng.