Chương 23: Chúng Ta Kết Hôn Được Không?

Nhặt Được Lão Đại Mất Trí Nhớ - Mộc Nhĩ Khai Hoa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sấm đánh liên tục ba lần mới ngừng lại, Phó Điềm Điềm lập tức chui ra khỏi lồng ngực A Bạch, mặt có chút nóng lên. Có lẽ vì đưa lưng về phía cửa nên cô không biết vừa rồi có bảo mẫu đi qua, nếu không mặt cô có lẽ lại càng thêm đỏ.

Bảo mẫu lần nữa đẩy cửa ra: “Trong biệt thự mất điện, tôi đã gọi hỏi qua rồi, họ nói các nơi khác đều bị, không biết lúc nào mới có điện lại.”

Phó Điềm Điềm gật đầu. “Hôm nay ăn cơm sớm một chút, sau đó đêm nay tất cả đều đi ngủ sớm đi.”

Nhân viên điều dưỡng đi ra ngoài, chỉ còn A Bạch ở lại trong phòng cô đang cầm trong tay kịch bản.

Phó Điềm Điềm giật mình nhớ ra. “A Bạch, anh giúp tôi đối thoại đi, tôi là Vương Oanh Oanh, còn anh sẽ đọc lời thoại của Lam Linh.”

Cô liền đem kịch bản lật ra, lật đến vài trang thoại của Vương Oanh Oanh trước khi chết.

Kịch bản so với nguyên tác không có quá nhiều thay đổi, Vương Oanh Oanh vốn là nữ nhi của trưởng môn một phái trong giang hồ, một ngày môn phái bị hãm hại sạch, chỉ có Vương Oanh Oanh tuổi còn nhỏ bị người thân tín nhanh chóng giấu đi, thoát khỏi một kiếp nạn.

Lần xuất hiện tiếp theo của Vương Oanh Oanh đã là chuyện của mười mấy năm sau, nàng trổ mã thành một thiếu nữ có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, võ công thâm hậu, không có ai biết rõ lai lịch của nàng, cũng tuyệt nhiên không có ai nhận định được nàng từ phương nào tới. Lúc đó trên giang hồ xuất hiện những uy danh như mỹ nữ giang hồ, giang hồ tài tử, thân thủ thần sầu, … vậy mà sau khi Vương Oanh Oanh xuất hiện, tất cả những người đạt được các danh hiệu đó chỉ trong một đêm đều bị tụt xuống, tên người đứng đầu các bảng đều đổi hết thành tên nàng.

Lúc đó có rất nhiều người không phục, Vương Oanh Oanh tính tình không thích nói chuyện, trực tiếp dùng cánh một người đến thì đánh một người, hai người đến thì đánh cùng lúc hai người, không bao lâu liền dương danh trên thiên hạ. Lam Linh khi ấy là nam nhân tài hoa đứng đầu, đem lòng ái mộ mà theo đuổi Vương Oanh Oanh, sau đó cùng nàng trải qua vài lần thập tử nhất sinh, cuối cùng được nàng chấp nhận, từ đó họ đã ở bên nhau.

Phó Điềm Điềm tiếp tục lật kịch bản, màn tiếp theo là Vương Oanh Oanh tìm được hung thủ diệt cả môn phái của gia đình mình, nàng liền báo thù rửa hận, sau đó dùng một mồi lửa mà thiêu rụi tất cả, tựa như cảnh tượng mười mấy năm trước mà nàng đã chứng kiến.

Vương Oanh Oanh đứng bên ngoài xem cảnh lửa cháy đỏ rực, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, hóa ra người đi tới là Lam Linh.

Nàng không kịp nói lời nào thì ngực trái bỗng nhói lên, một thanh kiếm đâm ngay ngực nàng, Lam Linh đứng cách đó không xa, ánh lửa chiếu trên mặt hắn tạo thành một mảng đỏ hồng, hắn nói: “Oanh Oanh, không cho phép nàng giết người.”

Lúc ấy trên giang hồ có nhiều chuyện phát sinh, rất nhiều người ghen tức với võ công thâm hậu cũng như tài hạ độc của Vương Oanh Oanh, càng đông những nữ tử đố kị với gương mặt nàng, thế là bắt đầu dần dần có những lời đồn đại những vụ một nhát chém đều là do nàng làm ra. Vương Oanh Oanh khinh thường việc phải giải thích, có người đến gây chuyện nàng đều đánh lại, dù sao những người này có gãi ngứa cho nàng cũng không đủ làm nàng hết mỏi. Nàng chỉ ngây thơ tin rằng, người đã nên duyên với nàng, cũng là người đã từng cùng nàng trải qua thập tử nhất sinh, nhất định sẽ tin tưởng nàng, nhất định sẽ không bận tâm đến những lời đồn vô căn cứ.

Nhưng sự thật lại cho nàng một đả kích nặng nề, Vương Oanh Oanh ngước nhìn trường kiếm trước ngực mình, cơ hồ trong mắt không còn chút tia tình cảm nào, đem kiếm hất ra, một chưởng đánh lui Lam Linh, sau đó liền biến mất.

Sư phụ của Vương Oanh Oanh có một loại bí dược, ai chỉ cần còn một hơi thở ăn loại bí dược này vào liền có thể sống thêm nửa năm, nhưng nửa năm sau nhất định phải chết, kể cả có thần tiên cứu chữa cũng tốn công vô ích mà thôi.

Người của sư môn sau khi học thành đều được ban cho một viên bí dược cùng một câu nói: “Nếu như không cẩn thận chết ở bên ngoài thì vẫn phải giữ lấy thể diện.”

Sư phụ rời khỏi giang hồ cũng đã lâu, không ai dám trêu chọc đến. Bởi người trong môn phái chỉ cần còn một hơi thở, tuyệt đối sẽ trở về đem tên tiểu nhân đó hành xác đến một mảnh giáp cũng không còn. Họ lại không dùng phương thức khiêu chiến liều lĩnh mà trực tiếp dùng đao chém người, chém một lần không chết thì chém tiếp đến bao giờ chết thì thôi.

Vương Oanh Oanh lúc đó đã có thai ba tháng, nàng ăn vào dược hoàn, lựa chọn một địa phương núi sông tươi đẹp mà sinh ra nữ nhi của mình đồng thời cũng là nhân vật nữ chính, sau đó giao con cho một đôi vợ chồng làm nông đã chịu ơn cứu mạng của nàng trước đây nuôi dưỡng.

Nàng không hận Lam Linh, chỉ là rất thất vọng về hắn. Vương Oanh Oanh tính tình thẳng thắn, không hề che giấu thân thế với nữ nhi của mình, đem sự tình khách quan miêu tả lại một lần rồi bỏ vào túi gấm, còn về sau muốn nhận phụ thân hay không tùy con gái mình lựa chọn. Từ đó về sau nàng Oanh Oanh thật sự biến mất không còn dấu vết.

diễn biến chính là giai đoạn nhân vật nữ chính lớn lên đổ về sau, bối cảnh giang hồ hỗn loạn vô cùng, rất nhiều môn phái trong vòng một đêm đều chết rất thê thảm, có lẽ vẫn có kẻ rắp tâm muốn đổ tiếng xấu cho Vương Oanh Oanh. Nhân vật nữ chính quyết định tìm ra chân tướng sự thật, sau đó rửa sạch oan ức cho mẹ mình, phiêu bạt khắp giang hồ cùng với di vật mẹ để lại.

Vương Oanh Oanh nặng lòng nhất chính là lúc bị Lam Linh đâm xuyên tim, nàng là con người lãnh đạm, nhưng lãnh đạm không có nghĩa là khúc gỗ tảng đá, cho nên diễn thành công cảnh này rất quan trọng, khoa trương quá sẽ rất dễ thành giả tạo, còn xử lý không đúng chỗ lại biến thành mặt đơ.

Phó Điềm Điềm thử ấp ủ tình cảm, đem mình vùi vào cảm xúc tiêu biểu của phần này, lúc cô quay đầu lại thấy A Bạch nắm chặt kịch bản đến nỗi các khớp tay trắng bệch. Những câu chữ anh thốt ra, thanh âm như đang ở trong vực sâu của ma đạo, mang theo nộ khí nặng nề, ngang ngạnh. “Tôi muốn giết hắn.”

Phó Điềm Điềm đối mặt với ánh mắt của A Bạch, con ngươi của anh giống như một vòng xoáy bắt lấy cô, trái tim Phó Điềm Điềm không thể kiềm chế mà nhảy dựng lên đánh “thình thịch”.

A Bạch không thay đổi cảm xúc, kịch bản không thể nào đối thoại, Phó Điềm Điềm mở miệng gọi anh: “A Bạch.”

Mất bao nhiêu lâu A Bạch mới lấy lại tinh thần, đáy mắt một mảng đỏ rực.

“A Bạch, đây chỉ là kịch bản.” Phó Điềm Điềm giải thích, đồng thời giọng điệu còn có chút tự trách. Cô biết rõ A Bạch hiện tại là một bệnh nhân, không nên cùng anh tập thoại.

Lần trước đập TV cũng là do A Bạch không phân biệt được kịch bản cùng đời thực.

Phó Điềm Điềm đem kịch bản trên tay anh rút ra, vươn tay đỡ lấy mặt anh, để ánh mắt anh nhìn thẳng vào mình. “A Bạch, nhìn tôi, tôi ở đây.”

A Bạch cúi đầu xuống nhìn cô, hô hấp có chút gấp rút, mặt hai người cách nhau rất gần. Lông mi anh run rẩy, sau đó đem cô ôm vào trong ngực.

“Điềm Điềm.”

“Tôi ở đây.”

A Bạch cứ thế ôm chặt cô, ôm một hồi lâu thì cảm xúc dần ổn định. Nhưng anh vẫn ôm chặt như cũ, không chịu buông cô ra.

Lần này mất điện đến tận đêm khuya, bảo mẫu đã làm cơm từ rất sớm, tất cả mọi người đều đã sớm đi ngủ. Phó Điềm Điềm nằm trên giường chưa lâu, cửa phòng đột nhiên có tiếng gõ vang. A Bạch ôm gối ngủ đứng ở cửa ra vào, nhỏ giọng gọi: “Điềm Điềm.”

Phó Điềm Điềm dụi dụi con mắt: “Sao anh lại tới đây?”

“Muốn cùng Điềm Điềm ngủ.” A Bạch ôm gối ngủ hai mắt mong chờ nhìn cô.

“Không thể.” Phó Điềm Điềm bật dậy, có ý muốn nói đạo lí với hắn. “Anh là đàn ông, còn tôi là phụ nữ, nam nữ thụ thụ bất thân, chúng ta không thể ngủ cùng một chỗ.”

A Bạch dường như có chuẩn bị từ trước, từ trong khuỷu tay áo ngủ lấy ra một quyển sách, lại lôi ra một cái đèn pin, sau đó bật đèn pin lên để chiếu thẳng vào trang sách đang bị kẹp lại cho Phó Điềm Điềm nhìn: “Kết hôn thì có thể ngủ chung một chỗ, Điềm Điềm, chúng ta kết hôn đi được không?”

Quyển sách này không biết A Bạch lấy từ đâu, đây là một tiểu thuyết do cô mua về để những lúc không có việc gì làm thì lôi ra đọc, bên trong có một câu thoại của nam chính, đó là “Chúng ta kết hôn được không, anh muốn cùng em ngủ chung mỗi ngày.”

Bây giờ nó lại bị A Bạch lấy ra để yêu cầu ngủ chung với cô.

“Anh căn bản không biết kết hôn là cái gì.” Phó Điềm Điềm ngẩng đầu, ánh mắt hai người gắt gao nhìn nhau, A Bạch thần sắc ôn nhu, bên trong có chút khẩn trương cùng với xấu hổ. Anh xích lại gần một chút, cơ hồ chóp mũi đụng phải cô, lông mi dài trên mí mắt hạ xuống thành hai phiến quạt nhỏ trong bóng tối.

“A Bạch biết.” Anh nhỏ giọng nói, sau đó nhắm nghiền mắt lại. Phó Điềm Điềm nhìn thấy anh hình như có chút nín thở, bờ môi đang chậm rãi mím lại. Bờ môi của anh thật sự rất đẹp, lại có vẻ dày, nghe nói đàn ông môi dày thường rất chung tình, không biết có phải thật không. Trong đầu cô nháy mắt có rất nhiều suy nghĩ, đúng lúc môi hai người sắp sửa chạm vào nhau thì cô tránh ra: “A Bạch, tôi giận đó!”

A Bạch mở to mắt, luống cuống nhìn Phó Điềm Điềm, thấy cô không nói lời nào lại cầm sách của mình lên, mở đến một trang khác: “Trên sách viết như vậy mà.”

A Bạch căn bản cái gì cũng không biết, anh không hiểu hôn là gì, cũng không hiểu được việc kết hôn. Anh có lẽ chỉ muốn ở gần cô, tìm cả những thứ không đáng tin như quyển sách mà lấy cớ ở chung với cô.

Cô có thể cự tuyệt, có thể đuổi anh về phòng, thế nhưng không những cô không làm như thế, mà cô còn phát hiện ra mình không hề chán ghét sự thân thiết của A Bạch, chẳng lẽ đúng như lời chị Vương nói, cô gần đây đang trở thành người con gái đói khát mà làm càn sao?

Nhất định là do dáng dấp A Bạch rất yêu nghiệt.

Phó Điềm Điềm che mặt, nghiêm túc nói: “Đi về ngủ đi.”

A Bạch vẫn chưa từ bỏ ý định, anh nắm lấy sách đứng trước giường cô: “Vậy khi nào mới có thể cùng Điềm Điềm kết hôn được?”

Phó Điềm Điềm nói không cần nghĩ ngợi: “Chờ đến thời điểm tôi giúp anh hồi phục thành một người đàn ông chân chính đi.

A Bạch nghe thấy liền trầm mặc mất mấy giây, sau đó ôm gối ngủ trở về.

Thứ hai, Chị Vương tới đón Phó Điềm Điềm đến chỗ đoàn làm phim của “Kiếm hiệp kì duyên 2”, nhìn trên bàn ăn không có A Bạch, bèn lấy làm ngạc nhiên: “A Bạch đâu?”

“Đang ở phòng tập thể dục.” Người điều dưỡng rót cho chị Vương một cốc nước. “A Bạch sáng sớm đã thức dậy, tập thể dục ở phòng tập từ đó đến giờ chưa chịu ra.”

Phó Điềm Điềm đang uống sữa bò suýt chút nữa thì phun ra: “Nói rõ một chút, ở đâu cơ?”

“Ở phòng tập thể dục đó.”

Chị Vương nhìn thấy Phó Điềm Điềm sắc mặt biến hóa, đoán chừng việc này cùng cô có liên quan: “Em làm cái gì?”

Phó Điềm Điềm lắc đầu: “Chỉ là có chút ngoài ý muốn.”

Chị Vương nhất mực không tin nhưng Phó Điềm Điềm không chịu nói thì chị cũng không có cách nào, ngược lại cùng cô nói chuyện công việc. “Chị nhận được tin Ngô Bình đang làm kịch bản mới, đã được điện ảnh Thế Kỉ mua, là một bộ phim lãng mạn dạng hài kịch, bắt đầu chiêu mộ diễn viên, chị cảm thấy em nhất định sẽ để ý đến.”

Ngô Bình là nhà biên kịch vàng, kịch bản của cô ấy cơ bản đều mạnh bạo hơn trên sách vở mà lại rất có danh tiếng, doanh thu nói được là được, cho nên mỗi lần cô ấy viết kịch bản mới, tất cả mọi người đều sẽ theo dõi rất chăm chú.

“Chị đi trước bàn bạc chút, chí ít sẽ tranh thủ giúp em có cơ hội thử sức.”

Phó Điềm Điềm gật đầu, cô đối với kịch bản của Ngô Bình thật sự có hứng thú, đáng tiếc trước đó bởi vì bị ngăn cản bởi đủ các loại nguyên do, lần này có cơ hội cô nhất định sẽ dốc toàn lực mà đoạt lấy.

Sau khi Phó Điềm Điềm ăn điểm tâm xong, Tiểu Lâm đem hành lý của cô chuyển xuống dưới.

A Bạch đi từ phòng tập ra, hình như đã tắm rửa sạch sẽ trên người có hương vị tươi mát của sữa tắm, anh đi đến trước mặt Phó Điềm Điềm: “Điềm Điềm.”

“Tôi đi ra ngoài làm việc kiếm tiền, anh ngoan ngoãn ở nhà nhé.”

A Bạch nhếch môi, đi ra chỗ Tiểu Lâm cầm lấy hành lý trên tay cô bé. “Tôi đi.”

Tiểu Lâm sững sờ nhìn anh cầm hành lý, đưa mắt về Phó Điềm Điềm.

Cô sờ sờ hai bên thái dương, khó xử bảo: “A Bạch, đừng làm loạn.”

Chị Vương ở bên cạnh, ngẩng đầu một cái liền nhìn thấy trong phòng khách có vật lạ: “Cái TV này sao vậy?”

Phó Điềm Điềm: “Bị A Bạch đập.”

Chị Vương hết nhìn A Bạch lại quay sang nhìn Phó Điềm Điềm, lập tức có cảm giác đã xảy ra vấn đề gì đó: “Phó Điềm Điềm, em đúng là phụ huynh luôn dung túng cho đứa con A Bạch.”