Chương 22: Rơi Vào Vòng Tay Ấm Áp Của Một Người

Nhặt Được Lão Đại Mất Trí Nhớ - Mộc Nhĩ Khai Hoa

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Buổi chiều, ngoại trừ Hứa Tinh Trạch, những người khác đều được ngâm suối nước nóng như mong muốn. Sau một buổi sáng mệt nhọc được ngâm suối nước nóng, mọi người đều cảm thấy toàn thân như thể đều được thư giãn hết ra, thoải mái đến nỗi chỉ muốn ngủ thiếp đi.

Hứa Tinh Trạch thay trang phục nhân viên phục vụ của hội sở, đắp khăn lau lên vai. Tuy nói là nhân viên phục vụ nhưng tổ tiết mục cũng không thực sự sắp xếp cho hắn nhiệm vụ tiếp đãi khách khác, cũng chỉ tiếp đãi bốn người bọn họ mà thôi.

Hứa Tinh Trạch chuẩn bị nước trái cây cho bọn họ, nhìn những người khác đều đã đi ngâm suối, lấy di động ra chụp dáng vẻ hiện tại của mình rồi đăng lên Weibo.

Hứa Tinh Trạch V: #Người thừa kế# anh giai nhỏ làm phục vụ, mau ra nhận việc. [hình ảnh]

Trước kia hình tượng của Hứa Tinh Trạch vẫn luôn là quý công tử cao lãnh, đột nhiên phong cách thay đổi, các fan cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng điều này cũng không ngăn cản bọn họ kêu gào.

Đốm lửa nhỏ: Con trai, mẹ ở đây, mẹ không cho con phục vụ người ta.

Trạch là cả thế giới: Mẹ hỏi tôi sao màn hình lại bị ướt, vì sao em trai Hứa mặc trang phục nhân viên phục vụ vẫn có thể đẹp như vậy chứ.

Tôi là ngôi sao nhỏ: Anh trai, em cho gọi anh, em muốn được phục vụ, a a a, có phải em đang nằm mơ không vậy.

Ngôi sao nhỏ: Anh Hứa nhìn ra đây nè, em muốn được phục vụ, em muốn được phục vụ, dù không đi được thì em cũng muốn bò đến để được phục vụ.

Da da cầu: Anh đang học thêm làm nghề khác sao? Khi nào thì phát sóng về nghề này đây, cảm giác sẽ được nhìn thấy một anh Hứa khác.

Hứa bên cạnh anh cả đời: Vì Người thừa kế tài sản đánh call, vì ca ca học làm nghề khác đánh call.

……

Sau khi Hứa Tinh Trạch đăng bài lên Weibo, những khách quý khác cũng lục tục bình luận và chia sẻ, tất cả bình luận của bốn người đều là: #Hứa Tinh Trạch, đúng là một người đàn ông thê thảm#, suối nước nóng thật là thoải mái, sau đó còn đăng kèm ảnh chụp ngâm suối nước nóng của mỗi người.

Những người khác đều đang thoải mái dễ chịu ngâm suối nước nóng, chỉ có Hứa Tinh Trạch đắp khăn lau trên vai đi làm việc, đối lập đặc biệt rõ ràng, đúng thật là một người đàn ông thê thảm.

Bình luận phía dưới cũng bắt đầu theo một cách thức thống nhất, tất cả đều là “Ha ha ha, cười ra cơ bụng.”, “Hứa Tinh Trạch, đúng là một người đàn ông thê thảm.” hoặc là “Muốn phục vụ sao? A, suối nước nóng thật là thoải mái.” Nhóm ngôi sao nhỏ thì sôi nổi đau lòng em trai/con trai/anh trai/ chồng Hứa của bọn họ.

Chỉ chốc lát, #Hứa Tinh Trạch, đúng là một người đàn ông thê thảm# liền lên hot search.

Tổ tiết mục không hề bỏ lỡ cơn sốt này, nhân cơ hội tung ra ngày phát sóng “Người thừa kế”.

[Người thừa kế sẽ phát sóng vào ngày 21 tháng 6, mong đợi mọi người. @Trình Trục V@Cố Khải V @Phó Điềm Điềm V@Hướng Ngữ V@Hứa Tinh Trạch V] sau đó đăng lên một đoạn ngắn ngoài lề.

Cảnh ngoài lề là đoạn ngắn năm vị khách mời nhảy ở vũ trường, mỗi vị khách mời đều chỉ có mấy chục giây, nhưng đều cắt ra một đoạn xuất sắc, ví dụ như bước đi nhỏ của Hứa Tinh Trạch, lồng tiếng với “Tiếng nhịp đi của ma quỷ”; Phó Điềm Điềm xoay hông, kết quả bị bác gái ghét bỏ, đánh một cái lên đầu cô, đánh đến làm cô phát ngốc; Trình Trục cao giọng hát cao nguyên Thanh Tàng: “Đó chính là thanh tàng…” Sau đó “Bộp” một cái liền mất tiếng; Hướng Ngữ cùng Cố Khải hỗ trợ nhau di chuyển…..

Đoạn ngoài lề này thành công khơi dậy lòng hiếu kỳ của cư dân mạng, fan của weibo official tăng hơn mười vạn, đạo diễn rất vui vẻ, vung tay lên, quyết định tối nay mời mọi người ăn cơm.

Đây là lần đầu tiên tổ đạo diễn bủn xỉn mời bọn họ ăn cơm, nói thật, chuyện này rất hiếm khi xảy ra.

Có lẽ là lần này Lý đạo diễn đang thật sự rất cao hứng, gọi một bàn đồ ăn lớn, còn có rượu nữa, không chờ những người khác kính rượu mà đã tự kính rượu mình một ly rồi, uống đến lúc hơi say, đập tay lên bàn: “Mọi người nghe tôi nói.”

Vài người nghe lời nhìn hắn.

“Kỳ tiết mục thứ nhất được cắt ra, tôi đã xem qua, mọi người biểu hiện vô cùng tốt, hậu kỳ cũng được chỉnh sửa thật tốt rồi, theo như trực giác nhạy bén nhiều năm của tôi thì chương trình này sẽ trở thành cơn sốt thôi.” Triệu đạo giơ chén rượu lên: “Mọi người muốn cạnh tranh với nhau, tôi cũng không ngăn cản được, tiết mục đã định ngày phát sóng, nhất định sẽ trở thành một trong số bảy chương trình được yêu thích nhất trong “Cuối tuần vui vẻ” của đài Bình Quả. Bây giờ chúng ta hãy cố gắng chụp, chờ tới lúc phát sóng, chúng ta liền cố gắng đưa chương trình này thành cơn sốt.

“Đến đây, cạn ly.”

Vài người tới cạn ly.

“Tiết mục này thực sự có thể thành cơn sốt sao?” Hướng Ngữ lén hỏi Phó Điềm Điềm.

“Đây chính là người thật xuất sắc của tôi.” Phó Điềm Điềm chớp chớp mắt: “Cho dù không thể trở thành cơn sốt thì có bị bôi đen hay hồng cũng sẽ thành hồng mà thôi.”

Số tiền chi trả cho quan hệ xã hội lớn nhất mỗi năm của vị phú bà An Khả Hinh kia chính là dùng để bôi đen cô.

Hướng Ngữ nhớ tới hắc tử ngang ngược dưới Weibo của Phó Điềm Điềm, cảm thán: “Chị Điềm Điềm, tâm thái của chị thật tốt.”

“Hướng Ngữ, chị muốn bàn bạc việc này với em.”

“Dạ?”

“Sau này gọi chị là tiểu Điềm Điềm hoặc chị tiểu Điềm Điềm, còn gọi là chị Điềm Điềm nữa thì chị sẽ trở mặt nha, giống như vậy nè.” Phó Điềm Điềm mở to mắt, làm cái mặt quỷ.

Hướng Ngữ: … Xong đời, chị Điềm Điềm sao có thể đáng yêu như vậy chứ, cô muốn biến thành Điềm Chanh.

Hướng Ngữ vừa mới thành Điềm Chanh đỏ mặt: “Được, Điềm… Tiểu Điềm Điềm.”

Phó Điềm Điềm chợp mắt đã phải dậy, giữa trưa mới quay về nhà mình ở thủ đô, về đến nhà liền được A Hoàng, A Hắc cùng A Bạch nhiệt liệt hoan nghênh như bình thường.

Phó Điềm Điềm thay quần áo xong liền đi xuống, nhìn thấy A Bạch đang mân mê máy tính, hỏi bảo mẫu: “Giáo viên của A Bạch đâu?”

“A Bạch không thích người khác dạy, cho nên đã đuổi người đi rồi.” Thấy Phó Điềm Điềm trầm mặt xuống, muốn dạy dỗ A Bạch một phen, bảo mẫu vội ngăn cô lại: “Nhưng mà sách giáo khoa cô mua cho hắn đều giữ lại, bây giờ hắn đang tự học, cô có thể thể kiểm tra hắn xem.”

“Tự học?” Phó Điềm Điềm vuốt cằm tiến lại: “A Bạch, mấy ngày nay anh đã học cái gì?”

A Bạch ngẩng đầu, lông mi thật dài hơi hơi rung động, như là cánh bướm vậy, hắn thật sự lớn lên rất đẹp, tìm trong toàn bộ giới giải trí cũng không được người nào đẹp mắt hơn hắn. Phó Điềm Điềm đột nhiên cảm thấy, hắn tùy hứng một chút vẫn có thể chấp nhận được.

Nhan khống chính là không có liêm sỉ như vậy đấy.

Phó Điềm Điềm ngồi xuống: “Thật ra anh không thích học cũng không sao cả……”

“You are my superstar.” A Bạch đột nhiên nói.

Phát âm của A Bạch là âm tiếng anh gốc, như là của nam chủ trì radio, mỗi từ đơn phát ra đều vô cùng uyển chuyển, Phó Điềm Điềm cảm thấy câu tiếng anh này còn nói chuẩn hơn cả cô.

“A Bạch, anh nói thêm câu nữa thử xem.”

Nhưng A Bạch dù thế nào cũng không chịu mở miệng, ngược lại bắt lấy tay cô, gọi cô: “Điềm Điềm.”

A Bạch không thích nói chuyện, lại cực kỳ thích gọi tên cô, tựa hồ chỉ có tên cô là đặc biệt vậy.

Dùng gương mặt yêu nghiệt như vậy, dùng thanh âm chuyên chú như vậy gọi cô, Phó Điềm Điềm thực sự sợ một ngày nào đó mình không nhịn nổi lại làm chuyện cầm thú mất thôi.

Cô chuyển đề tài: “Anh đang xem cái gì thế?”

Trên máy tính A Bạch biểu hiện trang chủ của Weibo Vinh Viễn Quang, đã kéo đến tin của nhiều năm trước, mà A Bạch đang một mình xem vụ fan cp của cô và Vinh Viễn Quang đánh nhau.

Weibo A Bạch chỉ theo dõi một mình cô, ngoại trừ khen cô thì đây là chuyện thứ hai mà hắn làm.

“Không ngờ anh chính là Độc Duy.” Phó Điềm Điềm dở khóc dở cười: “Chuyện này đã xảy ra bao lâu rồi.”

Vở kịch này vào năm năm trước, hiện tại các fan cp cũng đã sớm tan, hơn nữa bây giờ Vinh Viễn Quang cũng có bạn gái rồi, chính là Hàn Mai Mai.

Phó Điềm Điềm tắt máy tính của hắn đi: “Đừng nhìn.”

A Bạch quay đầu lại, cười với cô, đôi mắt sáng như sao trời.

Phó Điềm Điềm đột nhiên duỗi tay che khuất đôi mắt hắn.

Đây là một động tác vô thức, Phó Điềm Điềm làm xong mới nhận ra động tác này của mình rất kỳ quái, đang muốn lấy tay ra, bỗng nhiên trong đầu ong lên, như thể đang có cái gì đó muốn thoát ra vậy. Trán, mũi, cằm, khuôn mặt trước mặt dần trở nên mơ hồ, Phó Điềm Điềm đột nhiên có một loại cảm giác kỳ quái, dường như là bản thân đang muốn nhớ tới cái gì đó, nhưng mà trong đầu lại trống rỗng, cái gì cũng không có.

Cô lắc lắc đầu, nếu cô đã từng gặp A Bạch, cô nhất định sẽ không quên hắn đâu.

Chẳng lẽ cô từng gặp người lớn lên giống A Bạch sao?

Phó Điềm Điềm thu tay lại, sau đó lại che mắt A Bạch, nhìn chằm chằm A Bạch thật lâu, trong đầu chợt xuất hiện mặt của Thẩm Thời Khanh. Phó Điềm Điềm sợ tới mức nhanh chóng thu tay lại.

Cô nhìn A Bạch một lần nữa, mặc kệ nhìn thế nào thì A Bạch cùng Thẩm Thời Khanh cũng không có quan hệ gì cả, một cái nháy mắt vừa nãy chỉ là ảo giác thôi, gương mặt này của A Bạch đẹp hơn nhiều.

Ngày kia là vào tổ phim “Kỳ duyên kiếm hiệp 2” rồi, trong tuần này sẽ ký hợp đồng, tuy rằng không có nhiều suất diễn lắm nhưng bởi vì tạo hình và tính cách kiêu ngạo của nhân vật Vương Oanh Oanh nên làm cho việc suy diễn mẫu người này khá khó khăn. Phó Điềm Điềm đã cẩn thận xem xét qua kịch bản, mấy cảnh quay quan trọng cũng đã ghi chép lại tỉ mỉ cùng với ghi chú thêm vào đó.

Trước kia thì Phó Điềm Điềm luôn tìm Tiểu Lâm đối diễn, nhưng mà hôm nay cô đã cho Tiểu Lâm nghỉ rồi, trước kia trong nhà đều là cô ở một mình, Tiểu Lâm ở lại còn có thể giúp cô nấu cơm, hiện tại trong nhà có bảo mẫu cho nên cũng không cần Tiểu Lâm lắm.

Phó Điềm Điềm đi ra từ trong phòng, đúng lúc bắt gặp A Bạch tới đây tìm cô.

A Bạch dọn một cái chậu hoa, bên trong có một cây hoa lan gầy yếu nở ra duy nhất một đóa hoa, hồng nhàn nhạt, giống hai má phấn nộn của cô gái ngượng ngùng.

Phó Điềm Điềm nhớ là trước khi cô đi quay “Người thừa kế” còn từng tưới nước cho cái cây này, lúc ấy cô đã chọc cành khô nhỏ yếu của nó: “Sao mày mãi vẫn chưa nở hoa thế hả?”

Bây giờ nó nở hoa rồi, A Bạch không đợi được vội vàng đưa hoa tới.

“Cảm ơn A Bạch.” Phó Điềm Điềm nhẹ nhàng chọc chọc cánh hoa lan, A Bạch liền đem chậu hoa này vào phòng ngủ của cô.

“Tôi không có thời gian chăm sóc nó.” Phó Điềm Điềm nói.

“Tôi chăm sóc.” A Bạch đặt hoa lên bệ cửa sổ: “Điềm Điềm có thể ngắm.”

Ý là nói đặt trong phòng cô thì cô có thể tùy ý thấy sao?

“A Bạch thật tốt.” Phó Điềm Điềm lại nói.

A Bạch đặt xong chậu hoa xuống, ngoài cửa sổ, thời tiết vốn đang u ám liền bắt đầu đổ mưa.

Hạt mưa lớn như hạt đậu rơi trên cửa sổ, Phó Điềm Điềm đi qua khép cửa sổ lại: “Xem ra trời sắp mưa to, mùa hè tới rồi nha.”

Phó Điềm Điềm duỗi tay ra, chạm ngón tay vào A Bạch, A Bạch bắt lấy bàn tay cô, lau hết bọt nước vừa mới dính trên tay cô, sau đó bản thân tự đưa tay đóng cửa sổ lại.

Thời tiết năm nay của thủ đô bỗng xuất hiện nhiều cơn mưa nặng hạt, trời đột nhiên tối sầm lại, Phó Điềm Điềm nhấc chân đi vào trong phòng, vốn dĩ đang muốn bật đèn, bật công tắc, lại phát hiện đèn không sáng lên, không ngờ lại bị mất điện rồi.

Ngoài cửa sổ vang lên một đợt sấm sét, Phó Điềm Điềm còn chưa kịp phản ứng lại đã rơi vào một cái ôm ấp ấm áp, thanh âm A Bạch truyền đến từ trên đỉnh đầu: “Điềm Điềm, đừng sợ.”

Tôi không sợ, Phó Điềm Điềm muốn nói như vậy, nhưng mà vừa ngẩng đầu đã rơi vào đôi mắt đen nhánh của A Bạch, vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc, bộ dáng ôm cô như một người bảo vệ vậy. Ngoài cửa sổ sáng lên một đợt tia chớp, ngay sau đó vang lên đợt sấm sét thứ hai, cả người Phó Điềm Điềm được A Bạch che chở trong lồng ngực, nghe thấy tiếng tim đập “thình thịch” của hắn.

“Phó…” Bảo mẫu đẩy cửa đi vào, nhìn thấy hai người đang ôm nhau, sửng sốt một lát rồi đóng cửa lại.