Đăng vào: 12 tháng trước
Buổi chiều ngày hôm sau, theo kế hoạch thì Văn Nhân Quân sẽ đến.
Văn Nhân Trác Nhĩ theo ý kiến của nam tử áo xám, cũng không làm nghênh đón khoa trương mà chỉ mang theo nam tử áo xám, hai người quần áo nhẹ nhàng đi đến một nơi cách Nghiệp Thành ba dặm về phía ngoài, tự mình nghênh đón.
Thời gian vẫn còn khá sớm, chung quanh cũng không có ai, Văn Nhân Trác Nhĩ cho ngựa dừng lại: "Bọn họ đại khái là khi nào thì đến?"
Nam tử áo xám đi sau Văn Nhân Trác Nhĩ nửa bước, nghe xong lời nói của hắn, vừa định lên tiếng thì đã nghe thấy âm thanh ngắt lời từ bên cạnh: "Y hẳn là lập tức đến rồi."
Một lời đã ra, hai người đều kinh ngạc!
Nam tử áo xám còn đỡ, cho dù thân thể có không tốt, võ công cũng chỉ hời hợt, cho nên chỉ đơn thuần là kinh ngạc mà thôi.
Còn Văn Nhân Trác Nhĩ thì khác, trong chớp mắt nghe được âm thanh kia, hắn gần như là sợ hãi...!Nếu người này vừa rồi muốn đánh lén hắn...
Sắc mặt của Văn Nhân Trác Nhĩ thay đổi, hắn nhanh chóng quay mặt về nơi phát ra âm thanh, sau đó kinh giận trên mặt lập tức chuyển thành kinh hỉ, chỉ thấy hắn xoay người một cái đã nhảy xuống ngựa, đi nhanh về phía trước: "Thúc thúc, cuối cùng người cũng tới rồi...!chất nhi hôm qua vẫn còn lo lắng không biết người có thay đổi chủ ý hay không!"
Cuối cùng cũng nhận ra người vừa lên tiếng là ai, sắc mặt của nam tử áo xám trong chớp mắt có hơi cổ quái, nhìn hắn dường như có hơi khó hiểu được Văn Nhân Trác Nhĩ làm cách nào có thể tạo được khuôn mặt tràn đầy niềm vui nhanh như thế, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy đối phương không đi lên đài hát tuồng quả thật là lãng phí tài năng.
Vừa nghĩ như vậy, nam tử áo xám cũng xuống ngựa nhìn về phía Văn Nhân Quân.
Văn Nhân Quân đứng ở một bên, thần sắc thong dong đạm mạc, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, nhưng cũng không nhìn ra được cảm xúc thật sự nào, không thể nhìn ra được y đối với Văn Nhân Trác Nhĩ rốt cuộc là thái độ gì.
"Đã nói sẽ đến, thì tất nhiên sẽ đến đây." Văn Nhân Quân trả lời.
Văn Nhân Trác Nhĩ ngượng ngùng: "Cũng vì Chất nhi quá mức mong đợi." Nói rồi nhìn trái nhìn phải, tràn đầy chờ mong: "Tầm đệ đệ đâu? Còn chưa tới sao?"
Nam tử áo xám đang chú ý đến Văn Nhân Quân nhìn thấy y nhẹ nhàng nhíu mày.
Vì sao lại bất mãn? Đương nhiên không phải là vì Văn Nhân Tầm không xứng làm đệ đệ của thành chủ Phi Vân Thành, như vậy chỉ có thể là...!thành chủ Phi Vân Thành không xứng làm ca ca của Văn Nhân Tầm.
Nam tử áo xám thần sắc không thay đổi.
Sau đó Văn Nhân Quân lại nói một câu "hắn đã tới", không đợi Văn Nhân Trác Nhĩ kịp làm ra phản ứng gì đã đem ánh mắt đặt lên người nam tử áo xám.
Y mỉm cười nói: "Đây là Minh Nguyệt công tử tính toán như thần phải không?"
Nam tử áo xám kinh ngạc trong nháy mắt, ngay sau đó cười nói: "Cái gì gọi là Minh Nguyệt công tử tính toán như thần...!Thư Ngôn chỉ là một tên quỷ mắc bệnh lao mà thôi.
Năm đó mới bước chân ra ngoài giang hồ, niên thiếu không hiểu biết gì, cũng may mắn được thành chủ giúp đỡ, cho nên hiện tại mới có thể mang theo chút hơi tàn này."
Dường như cũng không hoàn toàn thật sự muốn nhận thức cái gì, Văn Nhân Quân sau khi nghe Lý Thư Ngôn nói xong cũng không lên tiếng nữa, Lý Thư Ngôn lại thật sự muốn nói, nhưng sau lại thấy Văn Nhân Quân hơi nghiêng đầu, trên mặt giống như có một nụ cười sâu.
Làm sao vậy? Lý Thư Ngôn trong lòng vừa mới nảy sinh nghi vấn, bên tai đã nghe thấy tiếng cười to của Văn Nhân Trác Nhĩ: "Tầm đệ đệ, cuối cùng ngươi cũng tới rồi!"
Lý Thư Ngôn quay đầu nhìn thấy một người áo xanh đơn kiếm, một mình đi tới.
Văn Nhân Trác Nhĩ cũng lại được nhìn thấy Diệp Bạch một lần nữa.
Điểm khác nhau chính là, mấy năm trước, do các nghi thức nên chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, còn lúc này đây, Văn Nhân Trác Nhĩ đứng đối mặt với đối phương, nhìn đối phương từng bước đi về phía mình...!Hắn đột nhiên cảm thấy, một màn nhận sai người ngày hôm qua của mình thật đúng là một sự chê cười.
Văn Nhân Tầm cùng những người khác, bất luận là kẻ nào.
Cũng đều không giống nhau.
Nếu như trên danh nghĩa là đệ đệ của mình, Văn Nhân Trác Nhĩ cũng không kiêng dè gì mà đánh giá.
Hắn thấy đối phương mặc một bộ quần áo màu xanh, cũng là bạc sam...!điều này cùng với tiểu quan ngày hôm qua thật sự giống nhau.
Hắn thấy đối phương mang theo kiếm, kiếm cũng không có gì đặc biệt cả...!cái này cùng tiểu quan ngày hôm qua dường như cũng giống nhau.
Hắn thấy đối phương thần sắc lạnh nhạt, ánh mắt sắc bén...!cái này cùng với tiểu quan ngày hôm qua vẫn là giống nhau.
Hắn lại phát hiện, đối phương là một thanh kiếm.
Không phải giống như một thanh kiếm, cũng không phải là kiêu ngạo đến mức giống như một thanh kiếm, hắn chỉ đơn thuần là kiếm, từ trong ra ngoài, ngạo nghễ bất quần, sắc bén vô cùng.
Điều này không phải dựa vào bất kì một đồ vật bên ngoài nào tạo nên, cũng không phải dựa vào bất kì trạng thái nào giả dạng ra.
Có thể nói, chỉ cần là Văn Nhân Tầm, cho dù hắn ở bất kì chỗ nào, cho dù nghèo túng hay đắc ý, hắn đều sẽ không có mảy may biến hóa.
Mà người ngày hôm qua kia......!Bỏ đi kiếm, bỏ đi quần áo, lại sẽ là bộ dáng gì?
Ý nghĩ của Văn Nhân Trác Nhĩ vừa mới xoay chuyển thì lập tức cảm thấy ngu ngốc vô vị.
Đây là sự khác nhau giữa chính phẩm cùng với phỏng phẩm.
Cùng với một chuỗi dài cảm khái trong lòng của Văn Nhân Trác Nhĩ, suy nghĩ của Lý Thư Ngôn lại đơn giản hơn rất nhiều.
Hắn chỉ nghĩ, cái tiểu quan ngày hôm qua kia có thể có bộ dáng cá tính như vậy có thể là do tự bản thân hắn, nhưng càng nhiều hơn là do kẻ khác cố ý bồi dưỡng ra.
Trước đó hắn cũng nghe được Văn Nhân Tầm hành tẩu trên giang hồ gây thù chuốc oán không ít, nhưng phương thức trả thù như thế này...!Cũng không khỏi quá mức bỉ ổi vô năng.
"Xử lý xong rồi?" Văn Nhân Quân nói.
Lý Thư Ngôn nhịn không được liếc mắt nhìn Văn Nhân Quân một cái.
Kỳ thật, ngữ điệu cùng thần thái của Văn Nhân Quân đều không có thay đổi gì, nhưng hắn vẫn cảm thấy trước sau không giống nhau...!Văn Nhân Quân đối với Văn Nhân Tầm và bọn họ hoàn toàn không giống nhau.
"Ừ." Diệp Bạch đáp lời, "Giang hồ lại thay đổi một nhóm người."
Lời này dường như mang theo bất mãn, Văn Nhân Trác Nhĩ lúc này mới phát hiện kiếm trên tay Diệp Bạch vẫn đang nhỏ máu.
Sắc mặt của hắn đột biến: "Các ngươi bị tập kích? Ở đâu, có bao nhiêu người?"
Diệp Bạch liếc mắt nhìn Văn Nhân Trác Nhĩ một cái: "Hai dặm phía Nam, bên ngoài sơn cốc."
"Là người nào? Có bao nhiêu?" Văn Nhân Trác Nhĩ theo sát hỏi.
Diệp Bạch lại nhìn Văn Nhân Trác Nhĩ liếc mắt một cái, lần này, hắn không nói gì.
Lý Thư Ngôn vẫn luôn duy trì im lặng bên cạnh Văn Nhân Trác Nhĩ phát hiện, từ lúc đến nơi này, ánh mắt Văn Nhân Tầm vẫn luôn công khai dừng trên người Văn Nhân Quân, quang minh chính đại để ý, quang minh chính đại coi trọng...!Quang minh chính đại thích, quang minh chính đại yêu.
Hắn gục đầu xuống, ho khan hai tiếng nhè nhẹ, ngắt lời nói của Văn Nhân Trác Nhĩ: "Thành chủ, lát nữa chúng ta sai người đi tra là được." Cuối cùng hỏi Diệp Bạch, "Không biết công tử có lưu lại người sống hay không?"
"Không có." Chỉ là hai chữ đơn giản.
Lý Thư Ngôn gật đầu hiểu rõ, lại nói với Văn Nhân Trác Nhĩ: "Thành chủ yên tâm, nơi này giao cho thuộc hạ là được."
Lời nói đã đến nước này, Văn Nhân Trác Nhĩ không thể không dừng lại, mời Văn Nhân Quân cùng Diệp Bạch đi về hướng Nghiệp Thành.
Yến hội tiếp theo cũng chỉ là một bàn tiệc rượu, nói là yến, kì thật cũng chỉ là người một nhà tụ hội, tổng cộng cũng chỉ có mấy người, Diệp Bạch, Văn Nhân Trác Nhĩ cùng Lý Thư Ngôn.
Kỳ thật, cho dù là loại yến hội như thế này, Lý Thư Ngôn cũng do dự một lúc lâu, lưỡng lự xem có cần phải an bài gì hay không.
Chỉ là, an bài nào đó lại muốn tìm một thời gian khác để nói, ngược lại, xét theo hoàn cảnh hiện tại thì quyết định một yến hội nhỏ như vậy.
Yến hội được sắp xếp vào buổi tối.
Văn Nhân Trác Nhĩ một bên nghe báo cáo về sự việc lúc trước đã được Lý Thư Ngôn điều tra đầy đủ, một bên buồn bực nói: "Ngươi nói xem, Văn Nhân Tầm cũng đâu phải là một người xinh đẹp gì, làm sao đến mức phải luẩn quẩn trong lòng?"
Lý Thư Ngôn đang nói chính sự lập tức chuyển một trận xanh trắng trên mặt: "Ngươi vừa rồi là đang suy nghĩ về việc này?"
"Đúng vậy." Văn Nhân Trác Nhĩ nói đương nhiên.
"Việc ta vừa nói..." Lý Thư Ngôn tức giận đến sắc mặt ửng hồng.
Văn Nhân Trác Nhĩ tức khắc tỉnh ngộ lại, vội vàng cười cười nói: "Ta cũng đang nghe đây.
Có điều ta chính là không hiểu, trước đó không thấy còn tốt, ta chỉ cảm thấy là một người có vẻ ngoài thanh cao, nhưng sau đó...!Ngươi nói xem, một nam nhân như Văn Nhân Tầm, muốn kiều thê mĩ tì gì mà không được, tội gì cùng một người nam nhân triền triền miên miên dính chung một chỗ." Hắn thở dài một hơi, "Cũng không thấy ghê tởm sao."
Sắc mặt đỏ ửng của Lý Thư Ngôn rút đi, yên lặng không nói.
Văn Nhân Trác Nhĩ còn ấn ấn trán: "Còn thúc thúc của ta, cũng là một anh hùng cái thế trong thế hệ hào kiệt, ngươi nói xem, hai nhân vật xinh đẹp như vậy, như thế nào cứ đi nhầm lẫn như thế?..."
Hắn đột nhiên ngẩng đầu: "Bọn họ hiện tại cũng đã vào đến sân rồi nhỉ? Không biết có vừa lòng hay không?...!Ai, Thư Ngôn, vì sao sắc mặt của ngươi lại khó coi như vậy?"
Văn Nhân Quân cùng Diệp Bạch đúng là đã đến sân.
Lý Thư Ngôn sắp xếp cho bọn họ ở viện hướng đông, cùng với chủ viện giống nhau, không lớn không nhỏ, thiết kế cùng bày trí thiên về tinh xảo độc đáo.
Hai người vừa tiến vào viện môn thì thấy một nữ tử từ phía xa chạy gần tới bên này, tay áo rộng váy dài, ngọc bội leng keng.
Nàng kia đi tới trước mặt hai người, liễm khâm hạ bái, phong tư yểu điệu tựa tơ liễu, đôi mắt sóng sánh như ẩn tình: "Công tử."
Nàng lại xoay mặt hướng Văn Nhân Quân, nở nụ cười nhẹ nhàng làm xuất hiện đôi lúm đồng tiền trên má, đôi mắt đẹp chuyển ánh sáng:
"Đại nhân.".