Chương 25: Âm thầm sủng ái

Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Shion

Lâu lắm Tư Hạo Lam không được ngủ ngon đến vậy.

Y lại nhớ đến quãng thời gian ở trên núi. Cả ngày không ngủ cũng là ăn, tiện tay đánh bại mấy kẻ đến khiêu chiến, giữa ngân hà ven biển mây xem hà quang lóng lánh, phi điểu bay lượn. Mỗi ngày trải qua đều tiêu diêu tự tại.

Nhưng vẫn có điểm khác biệt.

Khi đó mặc dù tiêu dao, vô công rồi nghề nhưng trong lòng dường như luôn có cái gì đó bất mãn, không giống như bây giờ thực sự rất thỏa mãn.

Tư Hạo Lam như ngủ trên mây, mềm mại lại thoải mái khiến người ta mê mẩn gấp bội.

“Lam Lam.”

Trong mơ, mơ hồ có người gọi y.

Y mở to mắt. Đầu tiên, đập vào tầm mắt là ngực của một người đàn ông, bằng phẳng nhưng rộng lớn, chỉ hơi gầy, cơ bắp hơi mỏng không hề rắn chắc, nhưng lại mềm mại, mát lạnh, tinh tế. Lúc này, mặt y đang trực tiếp dán lên đó.

Tư Hạo Lam lập tức tỉnh táo, cơ hồ bật khỏi giường.

Y đứng bên cạnh giường, trừng mắt với Kha Lâm: “Ban nãy ngươi gọi ta?”

Khi y ngủ Kha Lâm tỉnh, hiện tại y đã tỉnh Kha Lâm vẫn mở to mắt.

Kha Lâm nằm trên giường, áo tắm trên người bị kéo mở cực kỳ rộng, cả lồng ngực đều lộ ra ngoài, trên đó thậm chí còn in dấu vết đo đỏ do Tư Hạo Lam ngủ. Hắn dùng đôi mắt tăm tối nhìn Tư Hạo Lam, chối bay biến: “Không có. Ngươi nằm mơ à?” Hắn nhìn lướt qua đồng hồ, nói: “Ngươi phải đi quay phim rồi, ta sẽ cho người đưa ngươi đi.”

“Vậy còn ngươi?” Tư Hạo Lam hồi phục lại tâm tình khiếp sợ lúc mới tỉnh dậy, nghĩ quả thật phải đi rồi. Vì chuyện tin đồn nên hiện tại đoàn phim quản lý đặc biệt nghiêm. Tuy rằng y vẫn vô pháp vô thiên nhưng y cũng rất muốn bộ phim quay xong sớm, cho nên trước tiên phải đến trường quay.

Kha Lâm từ trên giường ngồi thẳng dậy có chút gian nan. Hắn kéo hai chân không thể di chuyển dịch lên, tựa vào đầu giường, nói: “Ta còn chút việc phải xử lý.”

“Thì ra ngươi không phải đặc biệt đến thăm ta.” Tư Hạo Lam có chút tức giận.

Kha Lâm: “….” Hắn hơi nghiêng đầu, không nhìn Tư Hạo Lam, nói một câu: “Không phải ta đến gặp ngươi đầu tiên sao?”

Lúc này, Tư Hạo Lam mới vừa lòng.

Trời đất bao la, lão tử là lớn nhất, phải đặt y lên trên hết.

Kha Lâm nghiêng đầu dường như suy nghĩ cái gì, sau đó quay qua… nhìn Tư Hạo Lam, đột nhiên thâm trầm hỏi: “Ngươi và ba ngươi quan hệ tốt không?”

Tư Hạo Lam buột miệng: “Ta không có ba. Ta là cô nhi.”

Kha Lâm nghe xong sửng sốt.

Tư Hạo Lam nhìn vẻ mặt hắn mới nhớ ra người hắn hỏi chính là cha của nguyên chủ. Y nghĩ thầm vậy càng không liên quan, ngay cả Tư Ích Niên dài ngắn như thế nào y cũng đã sớm quên.

Kha Lâm lại hiểu là do Tư Ích Niên đối xử với y không tốt nên y không muốn nhận Tư Ích Niên này làm cha.

Đúng lúc này, chuông phòng vang lên, ở khách sạn còn có thể có người tìm đến? Tư Hạo Lam đi qua mở cửa, kết quả phát hiện ra là Mai Khâm.

Mai Khâm cầm theo hành lý, thấy người mở cửa là Tư Hạo Lam. Ánh mắt anh ta dừng trên khuôn mặt đỏ rực của y, sau đó di chuyển xuống chiếc áo tắm y đang mặc, mỉm cười ái muội nói: “Chào buổi sáng, Tư thiếu gia.”

Tư Hạo Lam ngáp dài ngáp ngắn gật đầu với anh ta, tự giác nhận hành lý trên tay anh, tìm quần áo bên trong để mặc.

Mai Khâm không cản trở y. Khi Tư Hạo Lam thay quần áo, anh đi tới bên giường, thấy Kha Lâm cũng mặc một chiếc áo tắm tương đồng vạt áo rộng mở, cứ như vậy ngồi trên mặt giường hỗn độn.

Rõ ràng, tối hôm qua hai người này ngủ cùng nhau.

Mai Khâm nhận thấy điều gì đó không thích hợp, cẩn thận hỏi Kha Lâm: “Tiên sinh, cậu có ổn không?”

Kha Lâm nhấc tay, day day bả vai và thắt lưng của mình nói: “Xương sống thắt lưng đều đau.” Đêm qua con thỏ lớn xác nào đó ngủ trên người hắn, đến bây giờ nửa người trên của hắn đều tê nhức.

Biểu tình của Mai Khâm y như bị sét đánh. Anh ta lắp bắp nói: “Tiên sinh, vất…vất vả rồi.”

Tư thiếu gia vừa nhìn là biết không phải người sẽ chăm sóc người khác, chân tiên sinh không tốt còn phải chịu đựng nhiều như vậy, thật sự quá đáng thương.

“Anh nghĩ vớ vẩn gì vậy?” Kha Lâm nhìn sắc mặt Mai Khâm, mở miệng mắng.

Mai Khâm hỏi: “Không phải như vậy?”

Kha Lâm đáp: “Không phải như vậy.”

Mai Khâm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Tư Hạo Lam thay xong quần áo đi tới, không hiểu hai chủ tớ này đang làm cái gì. Y nói với Kha Lâm: “Ta phải đến trường quay rồi.”

Kha Lâm đã sắp xếp nhân viên đưa y đi, trước khi y đi còn lạnh lùng dặn dò: “Đừng có gây thêm bất kì tin đồn nào, nếu không còn phạt ngươi.” Hắn nói thì hay, nhưng trong lòng biết rõ, này làm sao có thể trừng phạt Tư Hạo Lam, quả thực gây sức ép hắn.

Tư Hạo Lam nghĩ, nếu y gây ra phong ba trên mạng một lần Kha Lâm sẽ đến gặp y một lần, vậy y sẽ náo loạn mỗi ngày.

Y nhớ đến “Trừng phạt” tối qua. Mỗi lần, ngoài miệng Kha Lâm đều nói rất khủng bố, nhưng cuối cùng cũng chỉ bắt y bóp chân, tắm rửa linh tinh. Y hỏi Kha Lâm: “Muốn ta bế ngươi nữa không?”

“Phụt!” Mai Khâm đứng bên cạnh nghe xong câu này liền kinh hãi đến mức phun nước miếng.

Mặt Kha Lâm đỏ lên, thẹn quá hóa giận nói: “Lần sau ngươi còn tiếp tục làm càn, ta sẽ trói ngươi lên ghế, hàng ngày ăn củ cải!”

Tư Hạo Lam bị dọa rồi. Y hiếm khi thiện tâm thiện ý muốn giúp Kha Lâm xuống giường, thế mà hắn lại bắt y ăn củ cải. Quá cầm thú!

Tư Hạo Lam ngậm miệng rời đi. Kha Lâm mệt mỏi tựa lên đầu giường. Cả đêm hắn gần như không ngủ, lúc này tự đấm đấm bải vai, nói: “Tôi đúng là tự chuốc phiền.”

Mai Khâm không nhịn được cong khóe miệng, nói: “Tiên sinh xem weibo của mình lo lắng không yên nên mới chạy tới đây.”

Kha Lâm không biết nghĩ đến cái gì, cũng cười cười. Nhưng nụ cười kia chỉ dừng trên mặt hắn trong chớp mắt liền biến mất không thấy bóng dáng. Hắn lại khôi phục vẻ lãnh đạm điềm tĩnh, nói: “Dù sao cũng phải ra ngoài một chuyến. Mọi chuyện đã hoàn thành xong chưa?”

Mai Khâm cũng nghiêm mặt, nói: “Đều đã chuẩn bị xong. Thời gian ước định với Tư Ích Niên là ngày mốt. Điều khoản trên hợp đồng đã cân nhắc nhiều lần, hẳn rất cẩn thận.”

“Không có “hẳn”, chỉ có thể “phải”.” Kha Lâm nói. “Tư Ích Niên tuy rất sốt ruột nhưng không phải đồ ngu.”

Mai Khâm trầm ngâm, có chút do dự.

“Còn chuyện gì không?” Kha Lâm nhìn anh.

Mai Khâm rốt cục nói: “Chủ yếu tôi không biết nên đặt Tư thiếu gia ở vị trí nào.”

Kha Lâm trừng mắt với quản gia của mình, nói: “Tôi từng nói không liên quan đến hắn.”

“Không phải.” Mai Khâm kiên nhẫn giải thích với Kha Lâm. “Tuy rằng ý tưởng đó rất kì quái, Tư Ích Niên quả thực coi Tư thiếu gia là quân cờ. Tôi không biết tiên sinh muốn tính Tư thiếu gia là người của Tư gia, hay là người của chúng ta. Suy cho cùng tôi hơi sợ ném chuột vỡ đồ.”

Kha Lâm và Mai Khâm nhìn nhau một cái. Trên khuôn mặt Mai Khâm vẫn bày ra nụ cười không có kẽ hở. Kha Lâm vươn tay che miệng ho khan một tiếng, nói: “Nếu Tư Ích Niên đã dâng người đến cửa, nào có đạo lý nhổ ra.”

Mai Khâm sáng tỏ, nụ cười trở nên ranh mãnh nói: “Tôi hiểu rồi.”

Tư Hạo Lam ngồi lên con xe màu đen trực tiếp trở lại phim trường. Kha Lâm thậm chí còn cho người chuẩn bị bữa sáng cho y. Y ngồi ghế sau ăn thịt bò, trứng ốp la uống cà phê, từ trên xuống dưới ấm áp thoải mái, cực kỳ mãn nguyện.

Cho đến khi y tới phim trường, vừa bước mới vào trường quay, chuẩn bị đi hóa trang liền thấy tất cả nhân viên công tác của đoàn phim đều đang nhìn y, ánh mắt toát ra sự hâm mộ.

Làm sao vậy? Tư Hạo Lam nhai miếng thịt bò nướng cuối cùng, trừng mắt nhìn lại mấy người đang nhìn y.

“Hạo Lam ca, anh quả nhiên rất lợi hại nha. Lúc trước tôi còn tưởng anh giả vờ, kết quả anh thực sự rất lợi hại. Bội phục bội phục.” Có người liếm chân chó đi lên nói với y. Y vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

“Anh không xem weibo à?”

Lúc này, Tư Hạo Lam mới nhớ đến weibo. Y rút di động ra kiểm tra liền phát hiện toàn bộ danh sách bình luận tag trong hộp thư của mình đã phát nổ.

Y nhìn kỹ mới phát hiện trên weibo lại xuất hiện một bài tố giác. Weibo kia đào bới thông tin của Tư Hạo Lam, đẩy y lên trời.

Trên đó nói, tuy Tư Hạo Lam một mực độc lai độc vãng trong giới giải trí, nhưng thực ra xuất thân giàu có. Weibo kia đưa ra không ít hình ảnh của Tư Hạo Lam, còn tìm được cả quần áo đồ dùng hàng ngày của y, từng thứ từng thứ đều là hàng hiệu. Trong ảnh thái độ của Tư Hạo Lam hiển nhiên như mặc đồ vỉa hè, thực chất bất cứ bộ quần áo nào trên người cũng có giá trị xa xỉ.

Sau đó còn bới ra suất diễn của y trong bộ phim “Nghịch lưu” lần này thực ra sau lưng là người rót vốn, quăng không ít tiền tiến vào đoàn, cùng đạo diễn lẫn nam nữ diễn viên chính qua lại thân thiết cho nên mới sảy ra tin đồn trước đó.

Kẻ có tiền ai mà không muốn được tâng bốc. Mọi người tạo quan hệ không cẩn thận bị chụp được cũng không có gì đáng trách.

Trên weibo còn tung thêm mấy bức ảnh về cuộc sống của Tư Hạo Lam. Có người khen y khí chất phi phàm vừa nhìn liền biết không phải đứa trẻ sinh ra từ một gia đình bình thường, cuối cùng ngấm ngầm ám chỉ y là con trai của nhà tư bản Tư Ích Niên gia tài bạc triệu không thiếu tiền.

Tư Hạo Lam rõ ràng không thiếu tiền, còn một lòng lao vào diễn xuất, bắt đầu từ những vai diễn nhỏ, không ghét bỏ cũng không bỏ cuộc từng bước từng bước nâng cao kỹ năng diễn, hiện tại rốt cục diễn nam ba.

Weibo này cũng tuyên bố tài khoản đại VIP bị người ta mua lượt chuyển tiếp và hot search, nhiệt độ sinh trưởng tốt, rất nhiều doanh tiêu hào đều vòng vo, thậm chí đại VIP giới phi giải trí cũng chia sẻ, đem câu chuyện của Tư Hạo Lam làm một đoạn quảng bá.

Nhóm quần chúng ăn dưa thích nhất xem loại chuyện đóng phim không tốt sẽ về nhà kế thừa gia nghiệp, đặc biệt là tình tiết mĩ nam phú hào ngoại hình đẹp trai, mai danh ẩn tích dốc sức trong giới giải trí. Quả thực xem trăm lần cũng không chán.

Tư Ích Niên khẳng định không cho Tư Hạo Lam kế thừa gia sản, nhưng cư dân mạng không biết nha. Bọn họ cũng không biết Tư Ích Niên hiện tại đang phải đối mặt với khủng hoảng tài chính. Hơn nữa toàn bộ quần áo Tư Hạo Lam mặc đều do Kha Lâm đốt tiền.

Dù sao Tư Hạo Lam đột nhiên từ vai phụ nhỏ cọ nhiệt lắc mình biến hóa thành công tử ca nhà giàu. Lý Tinh Hà và Hứa Nhạc Trúc trước kia bị cọ nhiệt độ ngược lại bây giờ có ý như nịnh bợ tư bản.

Trong khoảng thời gian ngắn hướng gió dư luận lại thay đổi, nhóm người hâm mộ lại nhiệt huyết lên blog nhà mình bán mạng hộ giá hộ tống, dưới các tiểu blog ồn ào túi bụi.

Thú vị chính là, trong nhóm đại fans có một đám tài khoản không biết phải nói là thanh lưu hay đất đá trôi, bọn họ cái gì cũng không làm, không tham gia cãi nhau, chỉ phụ trách thổi nhan sắc của Tư Hạo Lam.

Thổi y lên trời xuống đất, Phan An tái thế, Tống Ngọc sống lại, chiếm giữ vị trí hot comment dưới các tiểu blog, bảng xếp hạng fanchant, từng cái từng cái.

Tiên phong chính là “chữ cái muội” y quen thuộc.

“Lam bảo bảo quả là báu vật nhân gian!!! Là đóa hoa đẹp nhất trần đời!!! Là ngôi sao chói sáng giữa trời đêm!!! Là chân trâu sáng nhất đại dương!!! Là đá quý động lòng người nhất, lấp lánh nhất sơn hà biểu lý*!!!”

Tư Hạo Lam nhướn mày nhìn weibo. Cảnh tượng náo nhiệt này sảy ra lúc y đang ôm Kha Lâm ngủ khò khò. Khi đó y không biết chuyện gì, trên mạng đã ngất trời.

Loại trải nghiệm này đối với Tư Hạo Lam quanh năm ở trên núi mà nói rất mới lạ. Một đêm y gặt hái được rất nhiều fans sống, có người xem náo nhiệt mà tới, nhưng nhiều hơn chính là fans nhan sắc bị mĩ mạo của Tư Hạo Lam hấp dẫn.

Lần đầu tiên, dưới weibo của Tư Hạo Lam có nhiều người bàn luận về y như vậy, không giống lần trước tất cả đều nói về Lý Tinh Hà và Hứa Nhạc Trúc.

Vui vẻ.

Phản ứng đầu tiên của Tư Hạo Lam chính là như vậy.

Weibo y nhiều fans nhiều bình luận. Cho dù là anti hay nhổ nước bọt y, y cũng rất vui vẻ, càng miễn bàn hiện tại thật sự có người sống ca ngợi giá trị nhan sắc của y. Dưới weibo y có người khen y ngoại hình soái, y vui vẻ lên chín tầng mây, biển trời rộng lớn, vui vẻ thoải mái thần thanh khí sảng.

Tư Hạo Lam không quản weibo kia là ai đăng, miễn sao y có nhiệt độ có thể trang bức là được.

Thế nhưng những người khác đều biết, nếu không có chống lưng ai sẽ chú ý một diễn viên nam 3. Một màn này đều là marketing của công ty bày ra, tiềm thức mọi người cho rằng Tư Hạo Lam tự bỏ tiền mua, điều này càng thêm xác minh y quả thực là kẻ có tiền.

Tư Hạo Lam tâm tình tốt, trên mặt luôn mỉm cười, tinh thần phơi phới, bước đi cũng giống như mang theo gió.

Ngay khi y chuẩn bị đến phòng hóa trang, không ngờ lại bị người ngăn cản.

Lần này kéo y lại là Lý Tinh Hà.

Vị đại đệ tử của thượng tiên môn hạ đột nhiên nhảy ra, một phen bắt lấy Tư Hạo Lam, chân mày nhíu chặt vẻ mặt khẩn thiết.

Tư Hạo Lam cúi đầu, chăm chú nhìn cánh tay đang lôi kéo mình, trong đầu vang lên giọng nói của Kha Lâm. “Sao gã đàn ông kia cứ dây dưa với ngươi?” vì thế mặt không đổi sắc hất tay Lý Tinh Hà, hỏi: “Ngươi làm sao. Muốn làm thủ hạ của ta à?”

Hiện tại y đang hot, giá trị tăng vọt, nhưng không phải dễ leo lên như vậy được.

Lý Tinh Hà không biết y nghĩ bậy nghĩ bạ trong lòng, lo lắng nhìn y hỏi: “Ngươi có khỏe không? Ta đã nhận ra người đàn ông hôm qua là ai. Hắn không phải là nhân vật phản diện trong quyển sách này sao?”