Đăng vào: 12 tháng trước
Ôn Trĩ Sơ nhìn lời giới thiệu trên điện thoại di động, nhất thời im lặng, hạng hai đếm ngược thấy cậu như vậy, tiến đến hỏi thăm: "Sao mày còn chưa đồng ý?"
Ôn Trĩ Sơ quay sang nhìn cậu ta, trên mặt dường như có hàng chữ: "Cậu còn mặt mũi để hỏi tôi sao?"
Hạng hai đếm ngược vòng tay khoác lên cổ cậu, "Vẻ mặt mày như thế là sao, tao nói mày nghe này, mối quan hệ vững chắc nhất thế giới chính là người thân".
Ôn Trĩ Sơ: ...
Cuối cùng hạng hai đếm ngược cũng thành công được thêm bạn.
Tần Gia Thụ cầm đồng phục về tòa nhà giảng dạy, không về thẳng lớp ngay mà cố tình đi ngang qua cửa sổ lớp 11-6 ở tầng hai, cậu bạn lúc nãy kia sau khi về lớp sắc mặt mới tốt hơn một chút vừa thấy hắn, lập tức run lập cập.
Trên mặt Tần Gia Thụ vẫn mang theo nụ cười ngoan ngoãn lễ phép ngày thường, động tác giơ tay nhấc chân vẫn tràn đầy nhã nhặn, nhưng ánh mắt lúc này lại ngả ngớn, giống như đang nhìn một con kiến mặc cho hắn loay hoay đùa giỡn. Con ngươi màu đen sâu thẳm tĩnh mịch tựa như đang ẩn giấu cạm bẫy to lớn khiến nam sinh kia chỉ nhìn thoáng qua đã vội vàng cúi đầu xuống, mồ hôi lạnh toát ra đầy trán, cảm giác sợ hãi và bất lực tràn ngập cơ thể, khiến cả người cậu ta khẽ run lên.
Cậu bạn kia cúi đầu ngồi im tại chỗ, từ phòng thay đồ chạy trở về phòng học không biết cậu ta đã ngã mấy lần, cánh tay trái lúc này đã trầy một mảng da lớn, tuy chỉ hơi xây xát rướm máu, nhưng lại nóng rát đau đớn không thôi.
Vết bầm tím trên trán đã bị thay thế bằng vết ứ máu đen đặc, cậu ta nhìn mặt bàn, cảm thấy trước mắt toàn là một màu đen kịt, đứng ngồi không yên, tựa như bên cạnh có một quả bom hẹn giờ lúc nào cũng có thể phát nổ.
Chờ khi cậu ta ngẩng đầu lên nhìn thêm lần nữa, người vốn nên đứng ở ngoài cửa đã không còn thấy đâu.
Cậu ta hơi hốt hoảng, đối phương có đi báo cáo hành động hôm nay của cậu ta hay không vẫn còn là một ẩn số.
Sớm biết thế này... Sớm biết thế này thì chắc chắn cậu ta tuyệt đối không dám chọc vào Tần Gia Thụ!
Tần Gia Thụ đi đến phòng sinh hoạt riêng dành cho hội học sinh, thuần thục lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa đi vào.
Chìa khóa phòng sinh hoạt này chỉ một mình hắn có, cho nên gian phòng này hiện tại không có một ai.
Thiếu niên dáng dấp cao lớn tiện tay ném đồng phục xuống ghế sofa, bàn tay khớp xương rõ ràng nhấc cao vạt áo, cởϊ áσ chơi bóng bên ngoài ra.
Đường cong cơ thể trơn tru chạy xuống, ánh nắng chiếu lên đường nhân ngư khiến nó càng thêm rõ ràng, vai rộng eo hẹp cánh tay dài, cơ bắp trên người không quá khoa trương, lại mạnh mẽ tràn đầy sức sống.
Tần Gia Thụ cầm đồng phục mùa hè mặc lên người, lúc muốn mặc áo khoác lên thì bàn tay hơi khựng lại.
Trên áo khoác của hắn có một cái đầu heo sáng bóng, dưới ánh mặt trời lấp lánh chiếu vào trong phòng, nó đối mặt với hắn, nghiêng đầu wink.
Tần Gia Thụ: . . .
Hắn nhìn qua hình dán đó, sau đó lạnh lùng quả quyết giật hình dán xuống, ném thẳng vào trong thùng rác.
Tần Gia Thụ ngồi dựa vào ghế sofa, ngửa đầu ra phía sau, so với việc trực tiếp trả thù đối phương thì hắn thích trông thấy dáng vẻ người ta bị giày vò tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần hơn.
Với tính tình trời sinh ác liệt này của hắn, chỉ cần không để người khác nắm được sơ hở, thì chuyện gì hắn cũng làm rất tuyệt tình.
Sau đó hắn cầm điện thoại di động đi về phía phòng giáo vụ, trên đường có không ít người chào hỏi, hắn đều tươi cười đáp lại, duy trì hình tượng hoàn mỹ bề ngoài.
Khi sắp đến cửa phòng giáo vụ, Tần Gia Thụ dừng bước kiểm tra file ghi âm, tránh cho lát nữa lãng phí thêm thời gian không cần thiết.
Từng câu từng chữ khiến người ta phiền chán vang lên.
"Cắt đồng phục đó. . ."
"Nhưng... nhưng đó là... đồng phục của Tần Gia Thụ mà".
Thanh âm sợ hãi đột nhiên truyền đến, làm bàn tay đang cầm điện thoại của Tần Gia Thụ hơi sững lại.
Trong đầu hắn không khỏi nhớ đến nét mặt kinh ngạc của Ôn Trĩ Sơ đứng bên cạnh cửa nhìn sang hắn, vừa ngoài ý muốn lại vừa âm thầm mang theo vui sướng, tựa như nhìn thấy bình minh đầy hi vọng.
"Tôi... tôi cũng muốn phá".
"Quần áo của Tần Gia Thụ... chỉ có thể để chính tay tôi phá hủy".
"Gϊếŧ... gϊếŧ chết ý chí của cậu ta".
"Không... không đưa".
Giọng nói đầy sợ hãi này che giấu từng lời lẽ cay nghiệt của người còn lại, nếu hắn giao đoạn ghi âm này lên, Ôn Trĩ Sơ cũng sẽ coi như bị báo cáo cùng, cũng phải nhận hình phạt, cậu sẽ phải trả giá đắt cho tất cả những hành vi quấy rối hắn từ trước đến giờ.
Tần Gia Thụ nhìn file ghi âm hiển thị trên màn hình, cân nhắc trước sau.
Đúng lúc này phía sau hắn truyền đến một giọng nói.
"Gia Thụ à?"
Tần Gia Thụ đột nhiên bị gọi, hoàn hồn, quay người lại liền đối mặt với gương mặt to lớn sát rạt của chủ nhiệm giáo dục.
Tần Gia Thụ: . . .
"Haha! Thầy đã nói là em mà lão Ngô còn không tin. Thân hình này cả trường ta tìm đâu ra người thứ hai cơ chứ".
Tần Gia Thụ lễ phép mỉm cười.
Chủ nhiệm giáo dục hỏi hắn: "Em đứng ở chỗ này làm gì, tìm thầy có việc hả?"
Chữ 'có' ngậm trong miệng không thể nào phát ra, biểu cảm trên mặt Tần Gia Thụ nhanh chóng biến đổi, giọng nói giống như dây cung đàn cổ tấu vang: "Không có gì đâu ạ, em chỉ đi ngang qua đây thôi".
Chủ nhiệm giáo dục ngước mắt nhìn văn phòng của mình, lại nhìn Tần Gia Thụ. Phòng giáo vụ là căn phòng cuối cùng của tầng này, phía trước nó chỉ có một bức tường.
Tần Gia Thụ đi ngang qua bằng cách nào?
Tần Gia Thụ không giải thích thêm, nói thẳng: "Em còn vài chuyện khác, thưa thầy, em xin phép đi trước ạ".
Chủ nhiệm giáo dục ừ ừ, sau đó hình như nhớ tới chuyện khác, hỏi hắn: "Gia Thụ, em đã tham gia cuộc thi tiếng Anh toàn tỉnh chưa? Hình như cuộc thi này có ích cho suất vào thẳng đại học năm sau đấy".
"Em đăng ký rồi ạ".
"Thầy biết tên nhóc nhà em sẽ tham gia mà, với thực lực của em chắc chắn sẽ giành giải nhất".
Không phải chủ nhiệm giáo dục đang nói khoác không biết ngượng, mà đúng là Tần Gia Thụ có thực lực như lời ông ấy nói. Hắn là người có điểm số cao nhất trong kỳ thi vào cấp ba, môn nào cũng đứng đầu, cho dù cũng có lúc hắn sai lầm, nhưng so với vô số thành công của hắn, thì đúng là chín con trâu chỉ mất một cọng lông.
Chủ nhiệm giáo dục nói xong, vỗ vai Tần Gia Thụ: "Không còn việc gì nữa, em đi đi".
Tần Gia Thụ rời khỏi phòng giáo vụ, rẽ vào góc khuất hành lang đứng một lúc lâu, sau đó hắn lấy điện thoại ra, xóa bỏ đoạn ghi âm kia.
——
Buổi tối, Ôn Trĩ Sơ lê tấm thân mỏi mệt lên xe bus trở về nhà, vội vàng rửa mặt rồi nằm sấp xuống giường, co quắp làm một con cá mặn, đến thân còn chẳng muốn lật.
[Hệ thống: Cậu nhất định phải nằm giống một đống bùn thế sao?]
Ôn Trĩ Sơ nhỏ giọng thầm thì: "Đây chính là thả lỏng".
[Hệ thống: Cậu có biết bây giờ cậu có dáng vẻ thế nào không?]
Ôn Trĩ Sơ không hiểu, hỏi: "Dáng vẻ thế nào?"
[Hệ thống: Một kẻ thất bại]
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Ngay lúc Ôn Trĩ Sơ định dùng tư thế này một mực úp sấp đến khi trời sáng, thì điện thoại bên cạnh lại bất ngờ không kịp đề phòng tinh tinh một tiếng, là thông báo của Wechat.
Ôn Trĩ Sơ mềm oặt vươn tay cầm đến, thấy tin nhắn Wechat xong lại bỗng nhiên ngồi thẳng dậy.
[Hệ thống: Sao lại ngồi dậy thế?]
Ôn Trĩ Sơ: "Có tiền quỷ cũng bị sai khiến".
Nói xong cậu mở điện thoại di động ra, thấy một lời mời kết bạn.
Nội dung lời giới thiệu của đối phương là: "Cậu viết thuê đúng không, tôi muốn nhờ viết hộ".
Ôn Trĩ Sơ không chút do dự nhấn đồng ý, tin nhắn này có nghĩa là cậu sắp nhận được một khoản tiền cứu mạng.
[Đẹp Trai Nhất Mặt Đất: Xin chào, cậu viết thuê đúng không?]
Ôn Trĩ Sơ chào hỏi lại.
[Ôn Thất Ma Cô: Xin chào, đúng thế].
[Đẹp Trai Nhất Mặt Đất: Tôi muốn nhờ cậu viết hộ một thứ, cậu thu phí thế nào?]
[Ôn Thất Ma Cô: Thu theo số lượng chữ.]
[Đẹp Trai Nhất Mặt Đất: À, tôi muốn nhờ cậu viết một bức thư tình tầm hai trăm chữ.]
Ôn Trĩ Sơ sững sờ, trước giờ cậu chưa bao giờ viết thư tình cả.
[Ôn Thất Ma Cô: Được, nhưng tôi chưa từng viết thư tình, tôi có thể giảm giá cho cậu]
Ai ngờ đối phương không thèm hỏi giá cả, nói thẳng luôn.
[Đẹp Trai Nhất Mặt Đất: Bài thi môn Văn kỳ thi tháng vừa rồi cậu được bao nhiêu điểm?]
[Ôn Thất Ma Cô: Một trăm hai mươi sáu].
[Đẹp Trai Nhất Mặt Đất: Được, vậy tôi muốn nhờ cậu viết hộ một phong thư, gửi cho Mạnh Nghiên lớp 9].
Đáy lòng Ôn Trĩ Sơ vang lên âm thanh cảnh báo, miễn cưỡng đặt câu hỏi.
[Ôn Thất Ma Cô: Cậu có yêu cầu gì với thư tình không?]
Bên kia im lặng vài phút.
[Đẹp Trai Nhất Mặt Đất: Tôi muốn cậu viết cho tôi một phong thư sâu sắc một chút, nhưng cách dùng từ không được mất đi sự vui tươi hoạt bát, làm cho người ta có ảo tưởng và phỏng đoán. Quan trong nhất là đừng viết tôi thành chó liếm, cứ viết tôi là một kẻ chỉ im lặng dõi theo cậu ấy, thưởng thức cậu ấy, những sẽ không quấy rầy đến cậu ấy]
(*) Chó liếm: 舔狗: Ngôn ngữ mạng, ý chỉ một kẻ biết rõ người kia không thích mình nhưng vẫn cứ mặt dày đeo đuổi người ta.
Ôn Trĩ Sơ ghi chép lại từng yêu cầu.
[Ôn Thất Ma Cô: Được, giá là 25 tệ].
[Đẹp Trai Nhất Mặt Đất: Nghiệp vụ rất chuyên nghiệp lại còn miễn phí vận chuyển, tốt lắm, sau khi cậu mang thư đến thì nhắn cho tôi, tôi sẽ chuyển khoản cho cậu].
Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, Ôn Trĩ Sơ từ trên giường đứng dậy, ngồi trước bàn học, nhìn tờ giấy viết thư màu trắng trước mặt, đại não lại trống rỗng.
Cậu chưa bao giờ viết thư tình, trèo lên mạng xem mấy bài mẫu, đến lúc muốn đặt bút xuống thì đầu óc vẫn trống rỗng như cũ.
[Hệ thống: Viết đi, nhanh lên! Cậu có muốn ngủ nữa không?]
Ôn Trĩ Sơ: "Đợi chút nữa".
[Hệ thống: Chút nữa là qua ngày mới rồi, nhanh lên].
Ôn Trĩ Sơ nhỏ giọng nói: [Cậu đừng ép tôi mà].
[Hệ thống: Không giục cậu thì bao giờ cậu mới viết xong hả?]
"Người bị ép đến đường cùng thì chuyện gì cũng sẽ làm được".
[Hệ thống: Thật?]
Ôn Trĩ Sơ gật gật đầu.
[Hệ thống: Vậy cậu mở sách tiếng Anh ra đọc đi].
Ôn Trĩ Sơ: . . .