Chương 11: Bồi thường hợp đồng (2)

Nhân Sinh Kiếp Này Phải Yêu Em

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đường Phi Yên "Ừ" nhẹ một tiếng, sau đó đi vào phòng vệ sinh nhúng khăn vào nước ấm đi ra lau mặt cho Lục Dĩ Nam.

Vì tối hôm qua Đường Phi Yên không về nhà, cha mẹ cô lo lắng gọi cho cô hỏi đang ở đâu, cô kể lại chuyện hôm qua Lục Dĩ Nam sau khi đưa cô về mà xảy ra tai nạn, nên hiện đang ở trong bệnh viện với Lục An Kỳ.

Mẹ cô là người hiểu lý lẽ, lại nói bà biết rất rõ về hoàn cảnh của hai anh em Lục An Kỳ, nghe cô nói vậy bà liền dặn dò cô trông chừng Lục An Kỳ, sợ Lục An Kỳ trong phút nông nỗi mà suy nghĩ dại dột, cô trò chuyện với mẹ được một lúc, trước khi tắt máy bà còn nói sẽ sắp xếp đến thăm Lục Dĩ Nam.

Hai cô gái ngốc ở đó đến gần đầu giờ chiều thì mẹ của Đường Phi Yên đến bệnh viện xem tình trạng Lục Dĩ Nam đã có tiến triển chưa?

Đường Phi Yên nhìn thấy mẹ cô đến, mới an tâm đi về nhà tắm rửa, xong lại vội vàng quay trở lại.

Lục An Kỳ trước là đưa ghế cho mẹ Phi Yên, rót cho bà một ly nước lọc, sau mới ngồi xuống bên cạnh bà, mẹ Phi Yên thấy Lục An Kỳ chỉ mới một đêm không ngủ mà trông cô xanh xao, hốc hác, bà nhìn một màn này không nhịn được khẽ đau lòng.

Mẹ Phi Yên lấy mấy quả táo lúc đến đây đã mua mang đi gọt vỏ, bảo cô ăn, Lục An Kỳ thật tình không có khẩu vị, nhưng sợ bà không vui nên củng cầm một miếng bỏ vào trong miệng.

Hai người trò chuyện được một lúc thì điện thoại Lục Dĩ Nam vang lên "ting ting ting" báo hiệu có tin nhắn.

Lục An Kỳ chạm vào nút Home mở khoá, thấy Phùng Tịch Nhiên gửi cho cô vài tấm hình, cô không khó nhận ra vì đó là bản hợp đồng có chữ ký của Lục Dĩ Nam.

Kèm sau đó là tin nhắn, nội dung là: Lục Dĩ Nam đơn phương chấm dứt hợp đồng, nên phải bồi thường hợp đồng, số tiền lên đến 8 con số.

Lục An Kỳ vừa nhìn đến số tiền bồi thường hợp đồng, hai mắt cô bỗng chốc tối sầm lại.

Phải, chính là 8 con số, niếu như là trước kia, thì không vấn đề gì với cô, nhưng hiện tại, tiền trong sổ tiết kiệm của cô, mơ củng không dám mơ có thể đếm được 8 con số.

Lại nói, anh trai cô hiện tại còn phải nằm lại bệnh viện, chưa biết bao lâu, cô còn đang nghĩ sẽ tìm công việc gì tạm thời để có tiền mà xoay sở tiền viện phí, thử hỏi cô lấy tiền ở đâu ra mà đền cho cái hợp đồng này?

Lục An Kỳ bấm vào danh bạ tìm tên cho Phùng Tịch Nhiên sau ấn phím gọi, rất nhanh anh ta liền nghe máy: "Alo"

"Alo, là tôi, anh củng biết hiện anh trai tôi còn đang hôn mê chưa tỉnh, ngay cả tiền viện phí bây giờ với tôi củng là cả một vấn đề, tôi làm gì có số tiền lớn tới như vậy để bồi thường hợp đồng chứ, anh làm ơn suy xét lại có được không a?" Cô nói như sắp khóc.

Phùng Tịch Nhiên nghe giọng cô gái bên kia đầu dây có chút không ổn, vội vàng giải thích.

"Cô à, thật ra tôi củng chỉ là người làm công, hoàn toàn làm theo lệnh của Dương tổng đưa xuống thôi." Phùng Tịch Nhiên im lặng một chút lại bổ sung thêm.

"Từ lúc tôi đưa báo cáo lên cho Dương tổng việc đề cử người khác đảm nhận hạng mục tăng doanh thu tháng này, vì trợ lý Lục Dĩ Nam gặp tai nạn hiện tại hôn mê chưa tỉnh, Dương tổng liền phát tiết, cả ngày hôm nay dù là người nào đến phòng Dương tổng, củng điều bị mắng cho một trận, thật rất thê thảm a.."

Lục An Kỳ nghe vậy liền hỏi Phùng Tịch Nhiên: "Vậy có cách nào liên lạc được với Dương tổng không? Tôi muốn gặp ngài ấy thương lượng một chút."

Phùng Tịch Nhiên nghe được cô đòi gặp Dương tổng nhịn không được nhắc nhỡ cô.

"Cô tốt nhất đừng nên gặp Dương tổng."

Lục An Kỳ mi tâm khẽ nhíu lại, vẻ mặt không hiểu, lên tiếng hỏi: "Vì sao?"

Phùng Tịch Nhiên liềp tiếp lời cô.

"Dương tổng không thích phụ nữ tới gần trong vòng 10mét, cô đến đây thì xem như đồng nghĩa chuốt hoạ vào thân, hoàn toàn không gỡ rối được tình hình đâu."

Lục An Kỳ cơ bản không nhịn được nữa, trong giọng nói có chút lớn tiếng: "Cái này không được cái kia không được, vậy anh nói tôi phải làm như thế nào bây giờ?"

Phùng Tịch Nhiên hiểu rõ nổi lo lắng này, lại nói anh và Lục Dĩ Nam xem nhau là bạn thân, anh suy nghĩ một chút như đã hạ quyết tâm mới lên tiếng nói với Lục An Kỳ.

"Thôi bỏ đi, cùng lắm thì xem như tôi bị đuổi đi, cô sắp xếp thời gian nhanh nhất đến Bắc Kinh một chuyến, tôi sẽ tìm cách giúp cô gặp Dương tổng một lần."

Lục An Kỳ nghe được câu này, liền giống như người ở trong bóng tối tìm được chút ánh sáng, cô vội vội vàng vàng nói: "Cám ơn." với anh.