Chương 37: - Khúc 8: Bạch đầu giao lão cộng dư sinh

Nguyễn Trần Ân Tĩnh

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Dịch: Duẩn Duẩn

"Xin hãy cho anh thêm một chút thời gian nữa, đợi anh thêm một chút nữa..."

"Em đã đợi anh mười bốn năm rồi, sớm đã... tâm tàn ý lạnh."

"Tại sao anh chưa từng nghĩ tới, một người cứ mãi đợi một người, cũng sẽ có ngày mệt mỏi muốn buông bỏ?"

***

CHƯƠNG 37

Ngoài trời mưa cứ rơi tầm tã, dai dẳng từ lúc nửa đêm cho tới tận bình minh.

Khi trời sáng, Ân Tĩnh bình thản nói với Tú Ngọc quyết định này. Tú Ngọc nghe xong giận tím cả mặt mũi: "Không được! Mẹ không đồng ý!" Trong cơn giận dữ, bà tưởng rằng đó là yêu cầu của Nguyễn Đông Đình, suýt chút nữa thì cho anh một phát tát: "Anh có còn lương tâm không hả? Anh có còn là con người không hả? Là ai nằng nặc đưa con bé đến Hồng Kông? Giờ anh muốn ly hôn để cưới con đàn bà kia thì người làm mẹ tôi đây cũng bắt con bé ở nhà cho bằng được, cho anh bị xử chết vì cái tội trùng hôn!"

Ân Tĩnh quả thực dở khóc dở cười, nhưng Nguyễn Đông Đình cũng cứng miệng không giải thích gì thêm.

Bằng cách nào đó, tin tức ly hôn đã nhanh chóng lan rộng khắp Hồng Kông, hơn nữa mọi người còn nhận định rằng chính anh là người đã đề xuất ly hôn. Ai nấy đều nói, người đàn ông họ Nguyễn chính là kẻ bội bạc, vừa gặp tình cũ vãn bệnh đã vội vàng ly hôn với nguyên phối của mình.

Cả thế giới đều truyền tai nhau như vậy, đến nỗi khi Ân Tĩnh đến một công ty luật tìm người, luật sư thụ lý vụ ly hôn của cô còn chưa nhìn vào case đã căm phẫn mắng thay: "Quá đáng! Đúng là quá đáng! Lần này tôi sẽ giúp cô vét luôn một khoản của anh ta!"

Anh chàng luật sư có gương mặt chuẩn con nít, được cái thân hình cao ráo, mặt mũi lại chính trực, anh chàng thấy Ân Tĩnh tựa tựa vẻ nghi ngờ nhìn mình thì thảng thốt hỏi lại: "Ôi, tôi bảo Nguyễn phu nhân cũng thật là, mới đấy mà đã quên mất ân nhân cứu mạng của mình rồi?"

Hóa ra là luật sư Lưu, người đã cứu cô lúc cô bị cướp!

Ân Tĩnh là người tinh tế bậc nào chứ, thoáng chốc liền nhớ ngay đến ngày hôm đó anh ta nói với Nguyễn tiên sinh trong phòng bệnh: "Sau này có nhu cầu cần đến chỗ luật sư, xin Nguyễn sinh cứ tìm tôi là được."

"Trùng hợp thế sao? Chẳng phải Nguyễn tiên sinh mời anh thụ lý vụ án này đó chứ?"

Đổi lại là sự thẹn thùng của luật sư Lưu: "Sao cô lại nghĩ thế? Anh ta mà mời tôi thụ lý thì tôi có thể làm luật sư cho cô ư?"

Tuy là nói thế nhưng Ân Tĩnh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Có điều chỉ rũ mắt một lát, sau đó cô lại ngẩng đầu nói: "Vậy mọi sự xin nhờ luật sự Lưu. Tôi phải đi trước rồi, hành lý ở nhà còn chưa thu dọn xong."

"Chưa chi đã muốn ly thân rồi? Cô gấp đến vậy sao?"

Cô chỉ cười không nói.

Thật ra sau khi nói với mẹ chuyện ly hôn, Ân Tĩnh đã muốn dọn ngay ra ngoài rồi. Hiềm nỗi, Nguyễn Đông Đình bận đến vắt chân lên cổ đã lâu chưa về nhà không biết xảy ra chuyện gì lại đột nhiên không bận nữa, nằng nặc đòi tự chở cô đi tìm nhà mới, thành thử chuyện chuyển nhà mới kéo dài cho đến tận bây giờ.

Hai ngày sau, Nguyễn Đông Đình lái xe chở cô đi "lùng sục" hết một lượt phố lớn ngõ nhỏ ở Hồng Kông. Lần này là từ bán đảo Cửu Long đến đảo Hồng Kông, dường như đi ngược lại với tuyến đường đêm đó. Đường xá xa xôi, hai người lại im lặng chẳng nói gì, ngoại trừ giao ước ba điều trước khi lên xe: "Muốn dọn ra ngoài, được thôi, nhưng anh có ba yêu cầu: thứ nhất, ban công của khách sạn phải sáng đèn; thứ hai, khi anh đến thăm em, em phải mở cửa cho anh vào; thứ ba, trừ anh ra không được để đàn ông khác vào."

"Chúng ta sắp ly hôn rồi." Cô vẫn nhìn đăm đăm vào dòng xe phía trước.

"Chỉ là 'sắp' thôi, không phải sao?"

Sự im lặng cứ kéo dài như vậy. Cho đến khi chiếc xe đậu trước một căn nhà, trước lúc xuống xe, cô mới khẽ khàng hỏi anh: "Anh thế này là có ý gì chứ?"

Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng thì cũng cần tình cảm mà, nhưng anh làm gì có tình cảm với cô chứ?

Những tưởng sau khi chuyển ra ngoài, thế giới của mình sẽ được yên tĩnh hơn, nào ngờ thi thoảng vào ban đêm chìm trong giấc ngủ, cửa thoát hiểm nhà trọ cô lại hay bị mở ra. Cánh cửa ấy nằm lẩn khuất giữa kho chứa đồ và cầu thang thông với nhà để xe ở tầng dưới. Sau khi xác định ở chỗ này, Nguyễn Đông Đình đã tiện tay cầm luôn bộ chìa khóa dự phòng của cửa thoát hiểm.

Lần đầu tiên anh tới cô còn hơi kinh ngạc, anh xách theo giỏ trái cây và cái phích giữ nhiệt rõ ràng đem từ nhà đến: "Mẹ hầm súp, bảo là mang tới cho em."

Trong lòng cô không khỏi thấy thất vọng, nhưng ngoài mặt cũng chỉ tỏ vẻ thản nhiên đáp một tiếng "Cảm ơn", sau đó nhận lấy phích giữ nhiệt rồi cũng không để ý tới anh nữa.

Thế mà anh chẳng những không về, còn ngồi bệ vệ trên sô pha xem tài liệu và văn kiện của mình tự nhiên tới không tưởng. Đến hơn nửa giờ sau, Ân Tĩnh mới hết cách đành mở lời ám chỉ: "Nguyễn tiên sinh... em muốn nghỉ ngơi rồi."

Anh thậm chí còn chẳng thèm nhấc mí mắt nhìn cô: "Vậy em nghỉ ngơi đi, anh sẽ không làm phiền em đâu."

"..."

Lần thứ hai anh tới là cách một tuần sau. Lần này anh còn chẳng thèm mang theo thứ gì, đường hoàng mở cửa đi vào, tiện tay cầm luôn tờ báo ngồi trên sô pha đọc. Không bao lâu sau, Ân Tĩnh vừa giặt xong quần áo, bê một thau đồ ướt sũng đi ra ngoài, thấy anh liền ngây ngẩn cả người. Anh vội đứng dậy toan giúp cô bưng thau đồ chẳng chút sức nặng nào thì bị cô tránh đi. Bàn tay anh gượng gạo chững lại trong không khí hai giây, hai người cũng im lặng rốt ráo. Thế là anh lại ngồi trên sô pha đọc báo, còn cô thì trốn trong thư phòng nghiệm tra lại sổ sách của mình. Đến cả lúc chuẩn bị đi ngủ, Ân Tĩnh cũng không nhắc anh về nữa, dù sao anh cũng đâu quan tâm, rõ ràng là như vậy?

Lần thứ ba anh tới là một tuần lễ sau, anh vẫn tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra, đứng đắn ngồi trên sô pha duyệt văn kiện. Lần này cuối cùng cô cũng phải lên tiếng: "Anh đừng đến nữa, có được không?"

Ý anh là sao đây? Anh và cô đã đi đến bước đường này rồi. Khi cô còn ở Nguyễn gia thì anh bận suốt ngày không về, quan hệ vợ chồng sớm chỉ là hữu danh vô thực, giờ đây anh lại muốn dây dưa không dứt, là có ý gì chứ?

Ngoài kia mọi người đều nói, anh không cần cô, anh có niềm vui mới, à không, là anh chọn tình cũ, "Nguyễn thị" và "Hà Thành" sắp sửa lại kết thành thông gia. Rất nhiều lần, anh cùng cô ta đi dạo từ trung tập thương mại cho đến những buổi vũ hội, báo lớn báo nhỏ đều lên bài châm biếm: "Có thể gọi cô ấy là Nguyễn Hà Thu Sương chưa nhỉ?"

Nguyễn Hà Thu Sương, ôi Nguyễn Hà Thu Sương... nhìn mà xem, xã hội này hóa ra cũng thừa nhận cô ta.

Nguyễn Đông Đình nghe vậy chỉ thản nhiên nâng mí mắt vặn lại: "Ân Tĩnh, chúng ta còn chưa ly hôn, anh thỉnh thoảng tới thăm em cũng là chuyện thường tình."

"Em không cần anh đến thăm em."

"Nhưng anh cần."

Nhưng anh cần? Tại sao anh lại cần? Vì hai người còn chưa ký tên lên tờ giấy ly hôn? Hay vì bất cứ lúc nào dư luận cũng có thể lên án anh là gã đàn ông bạc tình?

Cô cười, một điệu cười hết sức mỉa mai: "Có phải tại em vẫn chưa thể hiện rõ ràng không? Nguyễn tiên sinh, em không những không cần anh đến thăm em, mà em còn không muốn anh đến thăm em."

Tờ báo vô tội cuối cùng cũng bị gập lại với sự tức giận ngút trời rồi bị anh ném chổng chơ sang một bên.

Thân hình cao lớn ấy đột nhiên đứng phắt dậy: "Một tuần chỉ có một lần! Một tuần chỉ có một lần cũng làm em khổ sở đến thế sao?"

Cô đang quay lưng lại với anh, sau khi anh ném tờ báo xuống với gương mặt lạnh tanh, cô vội đưa lưng lại, đứng cứng ngắt một chỗ không lên tiếng.

"Nhìn anh này!" Anh phẫn nộ xoay mặt cô lại: "Anh tới đây nhiều lần như vậy, không có lấy một ly nước cũng chẳng có lấy một lời thăm hỏi, giờ thì đây..." Nguyễn Đông Đình đột nhiên im bặt.

Trên khuôn mặt bị anh chuyên quyền ép xoay lại bằng được ấy chẳng biết tự khi nào đã giàn giụa nước mắt. Có lẽ là trong cái chớp nhoáng anh liệng tớ báo xuống, hoặc cũng có lẽ là trong cái khoảnh khắc khi cô dứt câu không muốn anh đến nữa.

Rõ ràng nước mắt cô tuôn ra như con đê vỡ tang hoang giữa mùa lũ thế mà sắc giọng cô vẫn hết sức bình tĩnh: "Không phải một tuần một lần làm em khổ sở, mà là thấy anh," cô dừng lại, "thấy anh... sẽ làm em khổ sở."

Chất lỏng nóng bỏng dường như đốt phỏng mu bàn tay của anh, bên tai anh bấy giờ chỉ còn vang vọng mỗi giọng nói tuyệt vọng của cô: Là thấy anh, sẽ làm em khổ sở.

Kể từ đó, anh không bao giờ đến một lần nào nữa.

Hồng Kông bắt đầu bước vào mùa xuân mới, thỉnh thoảng lại có cơn mưa rào, thỉnh thoảng ông trời lại âm u, rồi cũng có đôi lúc bất thình lình lại chợt ấm chợt rét, thời tiết cứ ẩm ương như vậy khiến con người ta có đôi phần khó ở và dễ bị đổ bệnh.

Đoán chừng là bị nhiễm cảm lạnh nên Ân Tĩnh phát sốt và hắt hơi liên tục. Cô xin lão Dương cho mình nghỉ hai ngày rồi ở nhà nghỉ ngơi, phía luật sư Lưu phải gấp gáp xử lý vụ án biết tin liền giành luôn chút thời gian rảnh rỗi hiếm hoi này của cô. Cô lựa lời từ chối bảo là mình bị sốt nên không muốn ra ngoài, ai ngờ anh ta vẫn xông xáo bất chấp đến tận nhà cô để bàn bạc về yêu cầu ly hôn: "Cô muốn được chia bao nhiêu tài sản? Tôi nghe nói năm ngoái Nguyễn tiên sinh mới đặt mua một căn biệt thự sang trọng ở Vịnh Nước Cạn... Phải rồi, còn cổ phần thì thế nào? Tôi thấy cổ phần của Nguyễn thị là thực tế nhất, đảm bảo giá trị luôn tăng, khỏi bao giờ phải lo chuyện núi vàng cũng cạn."

Song Ân Tĩnh chẳng có chút mảy may hứng thú nào: "Tôi không muốn gì cả."

"Sao cô lại không muốn chứ? Tôi thu lệ phí đắt lắm đó, gì cũng không muốn thì làm sao có tiền trả lệ phí cho tôi?"

"..."

"Cô nên suy tính cho cẩn thận, đừng có dại như thế, thời nào rồi mà còn toàn tâm toàn ý dâng hiến hết như thế?" Anh ta vừa nói, rồi lại như vừa nhớ ra điều gì: "Tối qua tôi mới bắt gặp tên kia bao một phòng ăn ở Tsim Sha Tsui để chúc mừng sinh nhật Hà Thu Sương đấy! Hôn nhân còn chưa kết thúc đã phách lối như vậy, phải thẳng tay vơ vét của anh ta một khoản, đừng để tên khốn đó ngồi lên đầu như vậy!"

Ánh mắt cô đọng lại một chỗ, sức nóng vốn tụ lại trong đầu bất chợt khuếch tán, tản ra khắp tứ chi cơ thể, nhiệt độ ấy nóng đến nỗi khiến người ta không thở nổi, trong nháy mắt đó, quả tình là trong nháy mắt đó, cửa thoát hiểm bỗng dưng bật mở.

Cô ngẩn người.

Với cơn sốt cao 39 độ, cô chỉ có thể ngẩn người ngay tại chỗ.

Đã bao lâu rồi? Cánh cửa này không được mở bởi cái chìa khóa thứ hai ngoại trừ cái chìa khóa trong túi xách của cô.

Chỉ là người vừa vào cửa kia nhìn thấy trong phòng ngoài Ân Tĩnh ra còn có một người khác, không những thế lại còn là một người đàn ông, cặp lông mày của anh nhanh chóng cau tịt lại: "Cậu tới đây làm gì?"

Là Nguyễn Đông Đình. Chất giọng trầm thấp, từ tính lại chẳng nghe vui vẻ bao giờ không kể Nguyễn Đông Đình thì còn ai nữa chứ?

Luật sư Lưu cười híp mắt đáp: "Tới làm gì à? Đương nhiên là tới bàn với Trần tiểu thư cách để bắt chẹt anh rồi."

"Đi ra ngoài!"

"Nhưng chúng tôi vẫn chưa bàn bạc xong."

"Tôi bảo cậu ra ngoài!"

Anh chàng họ Lưu không hề sợ anh, thậm chí còn tung cả bản lĩnh của một kẻ trông nhà: "Theo như tôi biết, căn nhà này đứng tên Trần Ân Tĩnh, chiếu theo luật pháp của Hồng Kông thì quyền sử dụng và quyền phát ngôn đều thuộc về Trần tiểu thư. Nói cách khác, nếu Trần tiểu thư không yêu cầu tôi ra ngoài thì Nguyễn tiên sinh," gương mặt trẻ con của cậu ta vẽ lên nụ cười xảo trá: "...thật là thứ lỗi."

Không hiểu tại sao anh chàng có gương mặt con nít này cách đây không lâu còn nhiệt tình lôi kéo Nguyễn tiên sinh làm khách hàng của mình, mà nay lại đùa cợt khiêu khích anh như vậy.

Ân Tĩnh cũng không muốn thừa nước đục thả câu. Bên này, luật sư Lưu quay đầu nói: "Trần tiểu thư, đừng đuổi tôi ra ngoài nhé!" thì cặp mắt lạnh lùng của Nguyễn tiên sinh ở bên kia đã phóng qua vèo vèo, tựa như đang đe cô: "Em dám."

Cô hơi giật khóe miệng. Tại sao người này lúc nào cũng thể hiện việc chiếm làm của riêng của mình đến đương nhiên như vậy?

Cô không để ý tới hai người ấy nữa, dứt khoát xoay người đi vào phòng. Muốn đấu thì để hai người họ đấu đi, cô sốt đến 39 độ, chẳng còn sức lực quan tâm mấy chuyện rối rắm này nữa rồi.

Ngặt nỗi cô vừa di chuyển bước chân đến cửa phòng thì phía sau liền truyền đến tiếng mở cửa "cạch cạch". Hơi thở quen thuộc đánh úp từ đằng sau, không cần quay đầu lại cũng biết là ai, cổ tay gầy nhỏ của cô chốc chốc lại bị anh kéo qua, đồng thời một bàn tay ấm nóng khẽ áp lên trán cô kiểm tra: "Lão Dương nói em bị sốt?"

Song Ân Tĩnh cố tình tránh đi không dấu vết.

Những lời luật sư Lưu nói nãy giờ vẫn còn nghẽn đặc trong đầu cô: Tối qua tên kia mới bao một phòng ăn ở Tsim Sha Tsui để chúc mừng sinh nhật Hà Thu Sương đấy!

Buồn cười biết bao, cho tới hôm nay cô mới biết, thì ra sinh nhật Hà Thu Sương chỉ chênh lệch so với cô một tháng. Thế nhưng sinh nhật một tháng trước anh lấy được tự do, còn sinh nhật một tháng sau, anh lại mở tiệc chiêu đãi ở một khu xa hoa, sang trọng, đại để ăn mừng cho sự tự do không dễ có được có phải không?

Đã như vậy thì anh còn tới đây làm gì?

Bàn tay bị từ chối kia tuyệt nhiên không hề để ý đến sự cự tuyệt của cô, tiếp tục muốn thăm dò, thậm chí anh còn dùng hẳn tay còn lại giam cầm cô: "Bị bệnh thì phải đi khám bác sĩ, lớn thế rồi còn không biết tự chăm sóc bản thân mình? Cứ tiếp tục thế này, anh sẽ cho người đến chăm sóc em vậy."

"Em không cần, chỉ là cảm vặt thôi." Cô dùng sức lần nữa, nhưng làm thế nào cũng không giãy ra được, ngược lại còn đốt mất sự kiên nhẫn ít ỏi của Nguyễn Đông Đình: "Em làm cái gì đấy? Mấy tuổi rồi còn trẻ con như vậy! Bị bệnh thì phải gặp bác sĩ, ngay cả kiến thức phổ thông như vậy cũng không biết, còn đòi ra ở một mình à? Ngày mai anh sẽ tìm người đến chăm sóc em, nếu không chịu thì dọn về nhà ngay..."

"Đủ rồi!" Lần trước đã ầm ĩ đến vậy, sao anh có thể coi như chưa từng có gì xảy ra mà thản nhiên nói với cô những lời ấy: "Nguyễn tiên sinh, chúng ta sắp ly rồi rồi! Sắp, ly, hôn, rồi, anh có hiểu không?"

"Sắp ly hôn?" Anh không giận mà ngược lại còn cười, nom như không quan tâm đến những gì cô nói: "Vì sắp ly hôn nên em mới nóng lòng cho niềm vui mới vào nhà và để cậu ta ngạo nghễ trước mắt anh đấy à?"

"Anh nói gì?" Cô quả thật không dám tin những gì mình vừa nghe - niềm vui mới?

Thật nực cười!

"Niềm vui mới gì chứ? Rốt cuộc ai mới là người có niềm vui mới chứ?"

Tối qua tên kia mới bao một phòng ăn ở Tsim Sha Tsui để chúc mừng sinh nhật Hà Thu Sương đấy! Tối qua ai là người bao một phòng ăn để chúc mừng sinh nhật người phụ nữ kia chứ!

Thật nực cười!

Cô dùng sức vung tay cánh anh ra, không đợi Nguyễn Đông Đình phản ứng đã lao ra khỏi phòng. Luật sư Lưu đã về rồi, cô đi qua phòng khách rồi tới thẳng cửa lớn, giận dữ kéo cửa ra, sau đó trợn mắt trừng Nguyễn Đông Đình còn đang đứng trước cửa phòng ngủ: "Anh đi ra ngoài!"

Nguyễn Đông Đình ngỡ là mình nghe nhầm: "Em nói gì?"

"Anh đi ra ngoài!"

"Quỷ tha ma bắt em đi, em mở to mắt ra xem anh có ra ngoài hay không nhé!" Thân hình cao lớn bất thình lình băng qua mấy chục mét vuông trong phòng khách sải những bước dài tới trước cô. "Ầm" một tiếng, cửa lớn bị đóng lại bằng một lực khủng khiếp, tiếp đó khóa cửa bị chốt lại, sau đó mắt cô hoa khắp cả một vùng, cả người bị tên khốn nào đó ôm ngang lên, hầm hực trở về phòng, rồi ném cô xuống giường!

Đến khi nhìn thấy anh giống như điên đang kéo cà vạt ra, Ân Tĩnh mới ngửi thấy mùi nguy hiểm: "Anh muốn làm gì?"

Cô hoảng hốt, bóng đen cao lớn đã nhảy bổ lên giường.

"Tránh ra! Anh định làm gì? Anh tránh ra..."

"Mơ đi! Sắp ly hôn phải không? Được thôi, rất tốt! Anh sẽ nói cho em biết, bắt đầu từ giây phút khi em nói ly hôn, anh chưa từng nghĩ tới chuyện đồng ý! Trần Ân Tĩnh, đời này em đừng hòng tách khỏi mối quan hệ nhà họ Nguyễn!"

"Nguyễn Đông Đình!"

"Im lặng! Ai cho phép em gọi thẳng họ tên của chồng mình ra hả?"

Cô sắp hóa điên mất thôi! Người đàn ông man rợ này dám tháo cà vạt của mình ra rồi trói tay cô vào đầu giường, nghĩ tới cảnh tượng khủng khiếp nào đó sắp xảy đến, trái tim cô lồng lên đau đớn như xổ khỏi lồng ngực: "Anh muốn làm gì.." Đèn trong phòng "tách" một phát tắt ngóm, bóng tối bao trùm cả căn phòng.

"Nguyễn tiên sinh, Nguyễn tiên sinh..." Cô thật sự rất sợ, hai tay bị trói chặt, bóng tối thì bao phủ khắp nơi.

Nhưng hồi lâu sau, người đàn ông vốn ở trên người cô lại chầm chậm khom xuống, rầu rĩ gác cằm lên vai cô.

Anh không làm gì cả.

Hơi thở nóng rực của anh phả vào cổ cô, cùng với một thanh âm cáu kỉnh chìm dần trong bóng tối: "Xin hãy cho anh thêm chút thời gian nữa."

"Cái gì?"

"Cho anh thêm chút thời gian nữa, đợi anh thêm một chút nữa..."

Nước mắt cô đột nhiên trào ra khỏi hốc mắt: "Chờ em lớn lên, tôi sẽ lấy em." Năm 1979, khi cô mười bốn tuổi, anh đã nói với cô như vậy, cả quãng thời niên thiếu cô tôn nó thành thánh chỉ cao cao tại thượng trong lòng mình, thế mà chờ đợi suốt từ mười bốn năm trước cho đến tận mười bốn năm sau, để rồi chỉ chờ đợi được một con người vô tâm.

Ngày hôm nay cô hai mười tám tuổi, thanh xuân của một người phụ nữ đã đến hồi lụi tàn, vậy mà anh vẫn bảo cô hãy đợi.

Cô phải đợi thêm bao lâu nữa đây? Còn tuổi gì để mà chờ nữa đây?

Giữa cô và anh là khoảng cách muôn sông ngàn núi, giữa cô và anh là khoảng cách nhân sinh mười bốn năm đằng đẵng, chịu đựng hết thảy bao gian khổ, cuối cùng hóa ra lại vô duyên.

"Nguyễn tiên sinh," Cô nhắm mắt: "Em đã đợi anh mười bốn năm rồi, sớm đã... tâm tàn ý lạnh."

Lòng bàn tay anh run rẩy: "Ân Tĩnh..."

"Tại sao anh chưa từng nghĩ tới, một người cứ mãi đợi một người, cũng sẽ có ngày mệt mỏi muốn buông bỏ?"

Phải, tại sao anh chưa từng nghĩ về điều đó chứ?

"Bởi vì người chờ đợi luôn cho anh quá nhiều, thế nên chỉ cần thiếu mất đi một ít anh cũng sẽ không thể nào chịu nổi. Nhưng Nguyễn tiên sinh à, tại sao anh chưa từng nghĩ tới, thứ mà anh cho cô ấy từ trước đến giờ luôn rất ít, thậm chí càng ngày lại càng ít. Và anh cũng chưa từng nghĩ tới cô ấy sợ hãi như thế nào, sợ rằng một ngày nào đó, anh đột nhiên không cần cô ấy nữa..."

Thế gian này có bao nhiêu kiểu tình cảm khác nhau, nhưng tựu chung cũng chỉ quy gọn thành hai loại: một là đào ngọt này ta xin hái trao người, người bèn đa lễ trả lại ta lê bùi; hai là ta trao người chén quỳnh tương ăm ắp, người trả ta bầu lệ nóng đầy vơi.

Anh từng cho rằng quan hệ hôn nhân của họ thuộc về vế thứ nhất, nhưng nào ngờ với cô lại hoàn toàn thuộc về vế thứ hai.

Đêm ấy anh không rời khỏi phòng cô, cũng không làm gì nữa, chỉ ôm cô cả đêm, ôm cơ thể mềm mại nhưng dễ vỡ, ôm quyết định yếu đuối nhưng kiên trì của cô.

Suốt một đêm, ôm chặt cô như vậy.

Thế mà sáng hôm sau tỉnh lại cô đã vội biến mất.

Vòng tay anh trống rỗng, trên giường chỉ còn lại mình anh. Lúc anh chạy xộc ra khỏi phòng, phòng khách cũng vắng ngắt. Anh lại chạy về phòng lần nữa, kéo tủ quần áo ra - trống hoắc, mấy bộ quần áo cô thường mặc cũng đã biến mất dạng.

Kể ra cũng buồn cười, rõ ràng là cô biến mất trong trong ngực anh, nhưng Nguyễn Đông Đình vẫn gọi điện thoại đi khắp nơi, tới chỗ mẹ rồi tới chỗ Marvy, thậm chí cả lão Dương còn chưa kịp đi làm cũng nhận được cuộc gọi của anh.

"Có, có, có, phu nhân vừa mới gọi điện thoại cho tôi, bảo là thấy trong người không khỏe nên muốn xin nghỉ mấy ngày..."

"Có nói đi đâu không?"

~~~

P/s: Bạch đầu giao lão cộng dư sinh (Răng long đầu bạc quãng đời sau)