Đăng vào: 12 tháng trước
Vu Hướng Ân tuy rằng cùng họ với ông ngoại Trương Tử Hề, nhưng lại không có tí huyết thống nào với Trương Tử Hề cả, hắn từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, cho nên hắn căn bản không biết dòng họ nguyên bản của mình là cái gì. Thế giới này thực dụng mà cũng tàn khốc, người xuất thân từ cô nhi viện rất khó thành tài, trong đó có rất nhiều nhân tố hỗn loạn, đơn giản nhất khái quát nhất chính là thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Vu Hướng Ân cần cù và thật thà, nhưng là mặc kệ hắn cố gắng thế nào, cuối cùng cũng chỉ là tốt nghiệp chính quy mà thôi. Chờ hắn hoàn thành học nghiệp, chuẩn bị khai sáng tân nhân sinh, lại phát hiện tìm một phần công tác là gian nan như thế. Vốn chính là thân không của cải, đoạn thời gian tìm công tác kia cơ hồ hao hết tất cả tiền bạc của hắn. Hắn tốt nghiệp chính quy khoa Kiến Trúc, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ đi đến công trường làm một công nhân bình thường.
Ông ngoại Trương Tử Hề, Vu Chi Hoa cũng là xuất thân nghèo nàn, từ sau khi thành lập công ty, hắn thường xuyên phô bày giàu sang, nhưng ngẫu nhiên cũng thích "ức khổ tư điềm*", hắn ra vẻ công nhân bình thường đi thị sát tiến độ xây dựng ngoài công trường. Một lần tình cờ, hắn gặp Vu Hướng Ân đang buồn bực vì thất bại, hai người bắt chuyện, Vu Chi Hoa liếc mắt một cái liền nhìn trúng con người cần cù thật thà vả lại còn chịu khó này.
*nhớ đắng cay, mong ngọt bùi
Vu Chi Hoa xuất thân nghèo hèn, câu Phật ngữ hắn thích nhất chính là: 30 năm làm trâu làm ngựa, 60 năm làm hổ làm rồng. Giống như một con dã cẩu mới lên núi, chỉ có đã từng khóc, đã từng bị cắn, đã từng quỳ xuống, mới có thể đạt đến vinh quang. Vu Chi Hoa chịu khổ, nhưng không có bị khổ sở đả bại. Từ đó Vu Chi Hoa mang Vu Hướng Ân theo bên người, cho hắn cơ hội hưởng dụng tân sinh cùng vinh dự. Mà Vu Hướng Ân cũng lấy sự chuyên nghiệp cùng siêng năng của bản thân hồi báo Vu Chi Hoa.
Vu Hướng Ân làm việc, địa vị dần dần vững vàng, lúc hắn cảm thán tân sinh, đã sửa lại tính danh, từ nay về sau hắn sẽ là Vu Hướng Ân, có rất nhiều người ghen tị đều ác ý phỏng đoán hắn là thợ đóng giày, am hiểu việc "lau giày da*". Sau khi Vu thị bị thu mua, Vu lão gia tử bởi vì thương trường thất thế mà không gượng dậy nổi, cuối cùng đành buông tay, Vu Hướng Ân lại thủy chung kiên định không du ở lại Vu thị, vì thế càng thêm nhiều người âm thầm mắng hắn là súc sinh lang tâm cẩu phế, vô phụ vô hiếu.
*ý chỉ việc xu nịnh, nịnh hót, hay bợ đít người khác
Cho đến bây giờ, có lẽ những người trước kia đã từng khinh bỉ Vu Hướng Ân vẫn còn, hoặc là đã sớm mất đi cỗ hứng thú ngày xưa, nhưng là mặc kệ như thế nào, Vu Hướng Ân quả thật là càng ngày càng khởi sắc, cuối cùng trở thành nhân vật số một của Vu thị. Lúc Trương Tử Hề còn nhỏ, cô thường xuyên nhìn thấy Vu Hướng Ân, cô nhớ rõ mẫu thân từng mang mình tới Vu thị rất nhiều lần để tìm Vu Hướng Ân, hơn nữa giữa mẫu thân và người này dường như có tồn tại bí mật, khi bọn họ nói chuyện luôn bao hàm ẩn ý, làm cho người ta sờ không được sự chân thật bên trong.
Vu Hướng Ân nhìn Trương Tử Hề đã lâu không gặp, trong lòng nhớ lại rất nhiều rất nhiều chuyện cũ, hư thán không thôi, hắn còn nhớ rõ tình cảnh lúc trước, đại tiểu thư Trương Tử Hề xinh đẹp thiên chân khả ái đến Vu thị, tiểu công chúa năm đó sớm đã lớn lên, hơn nữa tựa hồ trở nên lạnh lùng quá đỗi. Vu Hướng Ân không biết vì sao, đột nhiên cảm khái cảnh còn người mất.
Hắn nhìn Trương Tử Hề cải biến, cố gắng theo dung mạo của cô tìm kiếm dấu vết năm xưa, trong lòng mang theo cảm hoài cùng kích động, âm thầm thở dài một hơi nói:"Đúng vậy, thiệt nhiều năm không thấy, từ lúc...... Sau đó cũng chưa thấy qua. Mà nay con đã lớn như vậy, ta cũng già."
Trương Tử Hề lại nghĩ tới mẫu thân ôn nhu xinh đẹp, bỏ qua bi thương vẫn luôn bị chôn giấu trong lòng, cô nhớ tới câu nói cuối cùng trong ba lời dặn dò mà Vu Vận Nhiễm từng cùng cô nói qua: Vu Hướng Ân người này, có thể tin!
Đối với lời nói của Vu Hướng Ân, Trương Tử Hề mỉm cười nói:"Vu thúc làm sao sẽ lão đâu, ngài trông còn trẻ tuổi hơn cha tôi, Tử Hề sau này còn có rất nhiều địa phương cần Vu thúc hỗ trợ chiếu cố." Lời này tựa như khách sáo, nhưng Trương Tử Hề nói ra đã có một phen thâm ý khác, khách sáo không hề có mục đích, thật ra lại là thâm trầm hỏi thử.
Lúc Vu Hướng Ân nghe Trương Tử Hề nhắc tới Trương Nghiêm Đình, ánh mắt cực nhanh hiện lên một tia âm ngoan cùng hận ý khó phát hiện, sau đó trầm mặc một hồi, nhìn Trương Tử Hề, trực tiếp chống lại hai tròng mắt của cô, trịnh trọng nói:"Tiểu tiểu thư yên tâm, Vu Hướng Ân sẽ tẫn hết mọi khả năng giúp con."
Tiểu tiểu thư, xưng hô này tựa hồ có điểm quái dị, nhưng Trương Tử Hề cũng không cảm thấy vậy, cô biết Đại tiểu thư mà Vu Hướng Ân gọi chỉ có thể là Vu Vận Nhiễm mẹ mình, mà cô tự nhiên sẽ là Tiểu tiểu thư. Ánh mắt cô mịt mờ chớp động vài cái, mang theo ngữ khí khách sáo nói:"Vậy Tử Hề trước hết ở trong này tạ ơn Vu thúc."
Sau khi Trương Tử Mộng đi ra thang máy, thì luôn đứng sau lưng Trương Tử Hề, bị bỏ qua nửa ngày, nhưng là nàng một chút cũng không có sinh khí, có Trương Tử Hề ở trong này, nàng cảm thấy chính mình bị bỏ qua là chuyện đương nhiên, bởi vì trên người Trương Tử Hề luôn mang theo hào quang làm cho người ta không thể bỏ qua, có thể che lấp bất luận kẻ nào. Nàng lẳng lặng nghe hai người nói chuyện, chỉ nghe thấy khách sáo trao đổi, vẫn chưa nghe ra cái gì thâm sâu hơn.
Tuy rằng Vu thị trở thành công ty cấp dưới của Trương thị đã nhiều năm, nhưng đây cũng là lần đầu tiên Trương Tử Mộng đến công ty này, nàng cũng chưa bao giờ gặp qua Vu Hướng Ân, vốn y theo tính cách của nàng, nàng đối với Vu Hướng Ân khẳng định sẽ là tư thái thượng vị giả, vì đây là thiên tính cho phép. Nhưng mà nhìn thấy Trương Tử Hề đều xưng hô "Vu thúc", cho nên nàng cũng cam tâm tình nguyện xuất ra tư thái vãn bối đối với trưởng bối, chào hỏi nói:"Vu thúc, ngài hảo."
Vu Hướng Ân vẫn chỉ lo Trương Tử Hề , lại nhất thời bỏ qua Trương Tử Mộng, nghe thấy những lời này, mới xoay đầu lại, nhìn nàng một cái xong, mới khách sáo nói:"A, vị này là Trương gia nhị tiểu thư Trương Tử Mộng tiểu thư đi? Xem ta thật sự là quá thất lễ, già rồi nên não cũng không linh hoạt nữa, thỉnh thứ lỗi thứ lỗi."
Vu Hướng Ân đối với Trương Tử Mộng là khách khí thật sự, mặc cho ai nghe đều có thể cảm giác được thái độ của hắn đối với hai người rõ ràng là khác nhau, trong giọng nói hắn đem Trương Tử Hề cho rằng người một nhà mà đối đãi, trong giọng nói hơn phần thật thành. Mà Trương Tử Mộng, trừ bỏ khách sáo thì không còn gì khác.
Ba người khách sáo qua đi, Vu Hướng Ân dẫn Trương Tử Hề và Trương Tử Mộng đến văn phòng. Trương Tử Hề đi bên cạnh Vu Hướng Ân, vừa đi vừa hỏi:"Vu thúc, vừa rồi là ngài muốn xuống lầu à?"
Vu Hướng Ân khóe miệng mang theo hòa ái cười, nói với Trương Tử Hề:"Không phải, ta chính là đứng tại kia chờ con đi lên, ta sáng sớm liền công đạo mấy nhân viên ở phòng an ninh,nếu thấy con đến phải lập tức báo cho ta biết."
Trương Tử Mộng đi theo phía sau hai người lẳng lặng nghe đối thoại, lời Vu Hướng Ân nói hoàn toàn bỏ qua nàng, bởi vì trong cả câu hắn đều chỉ dùng "con", mà không phải "các con". Nhưng là nàng nhưng không để ý, chỉ lẳng lặng nghĩ, Vu Hướng Ân này cùng tỷ tỷ tựa hồ rất quen thuộc, không biết hai người dĩ vãng gặp nhau ra sao?
Trương Tử Hề trầm mặc một hồi, chính là đơn giản "à" một tiếng, nhưng chưa nói lời cảm tạ, ai biết rõ nhân tính của cô thì sẽ hiểu, có đôi khi khách sáo quá sẽ phản tác dụng, làm cho đối phương cảm thấy bạn không có xem họ là người một nhà.
Dọc theo đường đi,nhân viên công tác bận rộn đi lại, nhìn thấy Vu Hướng Ân đều thật tôn kính chào hỏi, mà Vu Hướng Ân cũng rất hòa thuận gật đầu, nhưng không nói nhiều. Đám nhân viên chờ ba người đi qua xong, lập tức tụ lại cùng nhau, nhìn bóng dáng Trương Tử Hề và Trương Tử Mộng, nhiệt liệt thảo luận bát quái đứng lên.
Đến văn phòng mới trang bị cho Trương Tử Hề, Vu Hướng Ân mở cửa ra mời hai người đi vào, đứng ở trung ương, nói với Trương Tử Hề:"Văn phòng này là khi biết được Tiểu tiểu thư muốn tới đi làm, ta đã lập tức tìm người trang hoàng sửa chữa lại, phong cách cũng là ta tự mình thiết kế, hy vọng tay nghề của ta vẫn còn, haha......"
Vu Hướng Ân đứng ở nơi đó triển khai song chưởng, hệt như đang giới thiệu tác phẩm nghệ thuật của bản thân, nói xong còn sang sảng cười ha hả. Trương Tử Hề cùng Trương Tử Mộng hai người ở trong phòng lẳng lặng đi lại, quan sát hoàn cảnh công tác về sau, văn phòng chia làm trong ngoài hai gian, gian ngoài là địa phương của trợ lý, gian trong không cần phải nói chính là của Trương Tử Hề. Nguyên gian phòng trông có vẻ rất nghiêm cẩn, đúng là địa phương thích hợp để làm việc, mà Trương Tử Hề vừa lòng nhất chính là Vu Hướng Ân nói văn phòng này là tân trang, trong lòng âm thầm may mắn, hoàn hảo, cô cũng không muốn dùng văn phòng người khác đã dùng qua, ai biết những người đó sẽ ở bên trong làm ra chuyện tiềm quy tắc* gì.....
*quy tắc ngầm
......
......
Thường thường khi Chu Tư Y có lớp chiều, Trương Tử Hề sẽ canh chuẩn thời gian Chu Tư Y tan học, ở cửa chờ đợi, hai người đi ra đi ăn, sau đó Trương Tử Hề sẽ đưa Chu Tư Y về trường học. Mà bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên Trương Tử Hề đi làm, Chu Tư Y lưu tại trường học ăn cơm trưa, nàng cùng Khâu Khả Nhi bốn người đi đến tư viên.
Bốn người lĩnh cơm trưa, tìm một cái khu vực ít người rồi ngồi xuống, sau đó im lặng ăn cơm, thời điểm đang ăn, đột nhiên Thái Trác Hân dùng cái thìa chỉ vào cửa tư viên, nói với ba người:"Ê, các cậu xem bên kia đi."
Lực chú ý của ba người bị Thái Trác Hân thành công hấp dẫn, nhìn ra cửa, chỉ thấy một cô gái mặc váy liền màu đen đứng ở nơi đó, khóe miệng vẫn duy trì mỉm cười, lại có điểm mờ mịt nhìn xung quanh, tựa hồ là lần đầu tiên đến đây. Cô gái này bộ dạng rất đẹp, nhưng Chu Tư Y không rõ là, còn có cái gì hảo xem? Nàng nhìn về phía Thái Trác Hân.
Thái Trác Hân như trước vẫn duy trì động tác, trên mặt mỉm cười mang điểm bí hiểm nói:"Quần áo trên người người kia cùng Tư Y là cùng cái phẩm bài,Cat Family. Haha, mình quá lợi hại, cô ta vừa vào cửa mà mình chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra."
Nghe Thái Trác Hân nói xong, ba người không những không khen tuệ nhãn của nàng, ngược lại còn không hiểu nhìn nàng, rốt cuộc có cái gì để kiêu ngạo? Thái Trác Hân gặp ba người phản ứng, hơi hơi thất bại buông tay, dùng cái thìa trạc trạc cơm.
Thái Trác Nghiên nhìn Thái Trác Hân liếc mắt một cái, múc một khối thịt phóng tới đĩa của Thái Trác Hân: "Ăn cơm đi, đây là thịt chị thích ăn nè."
"Nga." Thái Trác Hân lúc này mới thu hồi cảm xúc thất bại, mỉm cười ăn đứng lên. Chính là vừa qua khỏi một hồi, nàng lại đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Chu Tư Y nói:"Tư Y, cậu hẳn là cùng người kia học tập một chút!"
"Hả?" Chu Tư Y mạc danh kỳ diệu nhìn Thái Trác Hân, không biết nàng sở chỉ cái gì.
"Cười! Đúng, chính là cười!" Thái Trác Hân thấm thía nói:"Tư Y, cậu hẳn là cười một chút, bộ dạng cậu đẹp như vậy, cười rộ lên nhất định càng đẹp. Hơn nữa...... Cậu biết không? Nụ cười đối với một nữ nhân xinh đẹp mà nói, là vũ khí cực kỳ có lực sát thương."
Cười sao? Chu Tư Y nghe Thái Trác Hân nói, tự hỏi, Thái Trác Hân nói câu cuối kia, nàng nhớ rõ chính mình cũng từng nhìn thấy trong sách chuyên môn giảng thuật giao tế thành công, nàng gật gật đầu đáp lại một chút, sau đó lại lẳng lặng ăn cơm.
Im lặng một hồi, Thái Trác Hân lại đột nhiên tuôn ra tin tức: "Đúng rồi, quên nói với các cậu, mình đã giúp các cậu báo danh tham gia Hội học sinh."
Khâu Khả Nhi và Chu Tư Y ngốc lăng nhìn Thái Trác Hân, không biết nàng nói là thật hay là giả. Hồi lâu sau Chu Tư Y nhìn về phía Thái Trác Nghiên, nàng cảm thấy lời Thái Trác Nghiên nói đáng tin hơn Thái Trác Hân. Thái Trác Nghiên im lặng ăn cơm, cảm giác được tầm mắt của Chu Tư Y, nàng ngẩng đầu lên, nhún nhún vai nói:"Không liên quan đến mình, bất quá nó là thật đó."