Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Đăng vào: 12 tháng trước
Đúng lúc cho nàng cơ hội tự do phát huy, luyện dược sư không thể so sánh với võ sư, người ngoài có thể cảm nhận được thông qua tỷ thí.
Qua nhiều năm như vậy, biết rõ bản lĩnh này của nàng cũng chỉ có Linh gia trang và mấy người ở Phượng Trì sơn trang.
Vì vậy sau này nàng vẫn còn rất nhiều không gian để phát triển.
Bên này Ly Diên vừa bế quan, phụ tử Linh gia đã bắt đầu triệu tập đội ngũ, bỏ việc tìm kiếm huynh muội Linh Dực, ngược lại đặt tất cả lực chú ý vào điều tra các loại tin tức, trong đó lấy các thế lực khác làm trọng. Đừng xem thường mấy tin tức nho nhỏ này, đôi khi nó lại có thể đóng vai trò quyết định.
Cùng lúc đó, chỗ Vệ Giới cũng liên tiếp nhận được tin tức lớn tất cả tổ chức, gia tộc, thậm chí ngay cả hoàng thất ba nước còn lại đều mất tích.
Khi hắn báo những tin tức này cho Vệ Du Sâm, hắn ta hốt hoảng ngã xuống khỏi long ỷ, bàn tay cầm sổ con cũng run rẩy.
"Chuyện này, sao có thể? Là ai, là ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể trong một lần bắt được nhiều tổ chức như thế?"
Trả lời hắn ta là sự im lặng hoàn toàn.
Sau khi Vệ Du Sâm dần dần bình tĩnh lại từ trong hoảng sợ cực độ, tỉnh táo suy nghĩ, hắn ta mới thoáng hiểu tại sao bách quan bên dưới lại có vẻ mặt kỳ lạ như vậy. Không phải bọn họ không muốn trả lời hắn ta, mà là không ai dám nó trắng ra ba chữ "Long đế quốc" kia.
Không ngoa chút nào, trong suy nghĩ của rất nhiều người trên đại lục này thì ba chữ "Long đế quốc" là điều kiêng kỵ, sợ rằng từ ngữ nhạy cảm này bị người có tâm nghe thấy sẽ rước lấy họa sát thân không cần thiết.
Nói vậy cũng không phải vô duyên vô cớ, bởi vì từng có không ít người chết vì "chửi bới" Long đế quốc.
Uy nghiêm của Long đế quốc không che phép mấy kẻ yếu bọn họ chỉ trích.
Bọn họ cho rằng mình là thần thánh bất khả xâm phạm, vì vậy có thể tàn nhẫn hung ác, tùy tiện bóp chết một người, đơn giản giống như giẫm chết một con kiếm.
Đó là sự chênh lệch về sức mạnh, chỉ cần bọn họ sống trên đại lục này thì phải chịu áp lực mà Long đế quốc mang đến.
"Theo chư vị ái khanh, việc này phải xử lý thế nào cho thỏa đáng?"
Vệ Du Sâm vừa dứt lời, nét mặt của mọi người đều thay đổi. Nhưng hoàng thượng đã hỏi rồi, bọn họ không thể không lên tiếng.
Sau khi im lặng một lúc, Tô Đỉnh Thịnh mở miệng trước: "Khởi bẩm hoàng thượng, chuyện này xảy ra đột ngột, nạn nhân lại nhiều như vậy, liên lụy rất rộng, xử lý không khéo ngược lại sẽ rước lấy rắc rối. Thần e rằng chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn mới có thể ổn định đất nước."
"Thần tán thành."
"Thần cũng tán thành."
"Thần cảm thấy việc này không thể chậm trễ, bất kể phải xử lý thế nào, nước Tư U cần tỏ rõ thái độ. Nếu vì việc này không liên quan tới mình mà mặc kệ thì sẽ khiến ba nước hoàn toàn lạnh lòng. Dù sao bọn họ vừa rời khỏi nước Tư U đã xảy ra chuyện, tạm thời không nói đến chuyện người khác có nghi ngờ chúng ta hay không, chỉ riêng việc vừa mới liên minh sẽ vì thái độ của chúng ta mà tan rã trong nháy mắt."
"Thần đồng ý với lời Lý đại nhân. Nếu lần này ba nước chịu tổn thất nặng nề, nước Tư U nhìn như hưởng lợi, có điều nhìn về lâu dài chưa hẳn đã là chuyện tốt. Không còn ba nước khác chung hoạn nạn, trong tương lai các chỉ tiêu của nước Tư U sẽ tệ hơn lúc trước."
"Đến lúc đó, không có các huynh đệ khác chia sẻ với chúng ta, bất kể chuyện gì cũng phải đối mặt một mình, không ai muốn chứng kiến chuyện đó. Vì vậy thần cho rằng, chẳng những phải cứu, hơn nữa còn cứu một cách oanh liệt."
Trong cuộc thảo luận sau đó, ý kiến cứu và không cứu có xu hướng ngang nhau, tệ hơn nữa là mỗi bên một nửa. Vệ Du Sâm đau đầu nhức óc, cuối cùng chỉ có thể thăm dò nhìn Vệ Giới im lặng nãy giờ: "Phượng vương, ngươi cảm thấy thế nào?"
Vệ Giới hơi nhấc mắt, bình thản nói: "Thần đệ không có ý kiến gì, hoàng thượng quyết định thế nào thì thần đệ sẽ làm theo thế đó."
Vệ Du Sâm không ngờ rằng hắn lại nói vậy, hắn ta trầm mặt, lạnh giọng quát lớn: "Hồ đồ, trẫm muốn ngươi nghĩ kế chứ không phải kêu ngươi thêm phiền. Cái gì mà trẫm quyết định thế nào thì ngươi làm thế đó? Ngươi bị động như vậy từ khi nào? Đây chính là đại sự liên quan đến vận mệnh quốc gia của nước Tư U chúng ta, ngươi phải đưa ra chủ ý cho trẫm."
Vệ Giới vẫn mặt không thay đổi nói: "Thần đệ không có ý kiến. Vừa nãy không phải các vị đại thần đã phân tích hết lợi và hại trong chuyện này rồi sao? Cho dù thần đệ có lên tiếng thì có tác dụng gì chứ? Chẳng phải quyền quyết định cuối cùng vẫn ở chỗ hoàng thượng à? Hoàng thượng đã sớm có phán đoán, cần gì phải hỏi thần đệ? Nếu như phải nói ra lý do, vậy thần đệ chỉ có thể nói, tất cả hành động theo sai khiến."
"Ngươi..." Vệ Du Sâm giận tới mức muốn chửi thề. Vệ Giới này đúng là càng ngày không coi hắn ta ra gì, quả thực là nực cười.
Cố tình hắn ta còn phải dựa vào Vệ Giới bảo vệ quốc gia cho mình, đặc biệt là vào thời điểm mấu chốt này lại càng không thể làm gì hắn. Tiểu tử này, hiển nhiên là hiểu rõ nên mới cả gan làm loạn như thế, đáng ghét thật.
Tô Đỉnh Thịnh nhìn Vệ Du Sâm mặt mày u ám, rồi nhìn Vệ Giới vẻ mặt bình thản không có cảm xúc gì, vừa so sánh hai bên đã thấy rõ chênh lệch, trong lòng không khỏi thở dài nặng nề.
Nếu người cầm quyền hiện tại là Phượng vương điện hạ thì tốt biết bao?
Vị thừa tướng là ông ta, tất nhiên có thể bớt không ít việc. Dựa vào năng lực của Vệ Giới, làm gì còn cần bọn họ ở đây bày mưu tính kế?
Chỉ sợ đã sớm trực tiếp ra lệnh sắp xếp rồi. Làm gì giống như hoàng thượng, không quả quyết, lo trước lo sau, kéo kéo đạp đạp như thế, chỉ sợ kết quả không được cái gì.
Đúng, nhìn bề ngoài hẳn là không ủng hộ dùng vũ lực, nhưng nếu ngươi quá mức ích kỷ, kết quả cũng không có kết cục gì tốt đẹp.
Thay vì hai mặt thù địch, chẳng bằng vì ba nước khác liều mạng một phen. Như vậy chẳng những có thể mua chuộc lòng người, còn có thể khiến quan hệ bốn nước khắng khít hơn. Chỉ có hoàn toàn đoàn kết mới có thể đạt được hiệu quả không thể tưởng tượng được.
Sở dĩ vừa rồi ông ta nói vậy là vì cho dù ông ta nói phải ra tay giúp đỡ, theo tính tình của Vệ Du Sâm, tất nhiên sẽ còn chất vấn những chuyện khác. Thay vì vậy thì chẳng bằng đổi hướng, thả con tép bắt con tôm, đặt cả hai phương án lên bàn. Như vậy, cuối cùng phải làm sao, không cần đám thần tử bọn họ quan tâm.
Kỳ thật cũng không thể trách Vệ Giới không muốn ra sức. Theo tác phong xưa giờ của hoàng đế bọn họ, một khi Vệ Giới mở miệng nói chuyện, chuyện xong thì mọi người đều vui, nếu không xong, cuối cùng trách nhiệm này cũng phải có một người gánh, mà người này, bình thường chính là Vệ Giới.
Mấy năm nay có thể nói Vệ Du Sâm đã lợi dụng đệ đệ này triệt để. Từ thiếu niên tuyệt sắc dung nhan xuất chúng ban đầu, tới Chiến vương thiết huyết mặt mũi đầy sẹo hôm nay chỉ mới qua mười năm.
Mời năm, với người khác mà nói là không quá dài, nhưng với Vệ Giới mà nói tuyệt đối là mười năm vừa dài dằng dặc vừa giày vò.
Trong mười năm này, hắn có rất nhiều cơ hội phản Vệ Du Sâm, nhưng hắn không làm thế. Chẳng những không có, thậm chí còn cúc cung tận tụy vì nước Tư U. Nhưng Vệ Du Sâm thì sao, mãi mãi không yên tâm về hắn. Cứ tiếp tục như thế, thật không biết tương lai nước Tư U sẽ thế nào.
Hai huynh đệ này, nhìn bề ngoài chỉ là tranh chấp vặt vãnh, nhưng sau lưng làm sao thiếu những âm mưu tính toán?
Hi vọng Vệ Du Sâm này tuyệt đối đừng hồ đồ trong chuyện đại sự, nếu không, tương lai nước Tư U sẽ đáng lo rồi!
Cuối cùng, sau khi thương lượng quyết sách gần một canh giờ, cuối cùng Vệ Du Sâm cũng quyết đoán một lần, liên tục hạ năm đạo thánh chỉ. Cả năm đạo thánh chỉ đều nhằm vào sứ giả của các quốc gia mất tích lần này. Ngay lập tức liên lạc với giám quốc của các quốc gia, sau đó phân chia nhiệm vụ cứu vớt.
Vệ Giới hiển nhiên là người tổng phụ trách, không có ai bất ngờ về việc này. Bình thường những chuyện thế này người phụ trách cuối cùng sẽ là Vệ Giới. Không nói đến chuyện hoàng đế tín nhiệm hắn bao nhiêu, chỉ có thể nói lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì bất trắc sẽ không dính dáng tới Vệ Du Sâm, hắn ta luôn luôn đẩy lên đầu người đệ đệ này.
Thật không biết nên hình dung Vệ Du Sâm này thế nào. Nói hắn ta ngu xuẩn, hắn ta còn biết phân chia bách quan tầng tầng, bộ nào cũng sắp xếp người giám sát. Nói hắn ta thông minh thì lại không hẳn. Ai cũng cảm thấy nếu hắn ta dùng bản lĩnh tính toán Vệ Giới vào việc cần chính yêu dân, nói không chừng hôm nay nước Tư U đã phát triển thêm một bước.
Đáng tiếc, có lẽ điều khó bỏ nhất của mỗi đế vương đều là lòng nghi ngờ chăng?
Trong khi nước Tư U bày tỏ muốn dốc toàn lực để giúp ba nước khác cứu các nước, phàm là gia tộc và tổ chức gặp chuyện không may, thậm chí là triều đình đều bện thành một sợi dây thừng, công tác tình báo cũng được chia sẻ.
Tục ngữ nói ba cây chụm lại nên hòn núi cao, đoàn kết chính là sức mạnh, đã có nhiều người cố gắng điều tra như vậy, cuối cùng biết được nơi mọi người biến mất chính là một thành trấn của nước Tư U.
Đường xá ở thành trấn đó bốn phía vô cùng thông suốt, bất kể là đường thủy, đường bộ, đường núi, thậm chí là con đường quan trọng ở các quốc gia đều có thể đi được. Sau khi thăm hỏi khắp nơi, mục tiêu của mọi người đều định ở núi sâu ngoài ba mươi dặm cách trấn nhỏ này.
Sau khi mạng lưới tin tức và mạng lưới quan hệ được bố trí thỏa đáng, những sứ giả này đã mất tích hai mươi ngày.
Thân là đại thiếu gia Phượng Trì sơn trang, Tô Ngu mặc kệ sự phản đối của Tô Đỉnh Thịnh, nghĩa vô phản cố gia nhập đội ngũ tìm người.
Bởi vì thân phận của Tô Ngu đặc thù nên Vệ Giới đặc biệt nhét hắn vào dưới trướng mình. Tô Ngu thì dựa vào cửa khẩu buôn bán của các quốc gia mà bố trí quy mô lớn.
Khiến hắn buồn bực là, vào thời khắc mấu chốt này, làm sao hắn cũng không liên lạc được với Ly Diên. Tuy rằng tin tức đã truyền ra nhưng đến nay hắn vẫn chưa nhận được hồi âm.
Tô Ngu biết Ly Diên có một con đường đặc biệt, có thể liên hệ với người của Long đế quốc. Vì vậy hắn vẫn luôn chờ đợi, chờ tin tức của Ly Diên, chỉ hy vọng có thể thông qua nàng biết được một chút manh mối. Ít nhất biết cuối cùng người phía sau đến từ thế lực nào của Long đế quốc.