Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi xử lý xong tất cả văn kiện, Trần Mặc Bạch duỗi cái eo lười rồi ra khỏi văn phòng. Anh đi vào phòng tiếp khách, phát hiện máy tính bảng của Thẩm Khê vẫn ở trên bàn nhưng người thì không thấy đâu. Trần Mặc Bạch nhìn một lượt khắp mọi nơi rồi nghe thấy những âm thanh nhỏ bé trong phòng trà nước.
Anh đi đến phòng trà nước thì thấy Thẩm Khê đang đứng trên một chiếc thang gỗ nhỏ để tìm thứ gì đó. Trần Mặc Bạch không định đưa tay ra giúp vì nhìn thấy cảnh cô dẫm lên bậc thang trên cùng rồi mà vẫn cách tủ đựng một khoảng rất vui, anh liền dựa vào chiếc bàn trong phòng, ngửa đầu nhìn Thẩm Khê.
“Tiến sĩ Thẩm đang tìm gì vậy?”
“Hả? Tôi tìm trà xanh.”
“Bình thường không phải cô vẫn uống trà Phổ Nhị sao, sao hôm nay lại muốn uống trà xanh?”
“Trà Phổ Nhị càng uống càng thấy đói, dạo này tôi ăn bánh quy nhiều hơn so với trước kia rất nhiều.”
“Ồ.” Trần Mặc Bạch vẫn không có ý định giúp Thẩm Khê “Tiến sĩ Thẩm có muốn tham gia cuộc thi chạy marathon trong đại hội thể thao của Duệ Phong với tôi không?”
Cánh tay của Thẩm Khê cứng lại, cô cúi đầu mở to mắt nhìn Trần mặc Bạch: “Tham gia… tham gia cái gì cơ?”
Mắt thấy kính của cô lại sắp rơi xuống, cuối cùng Trần Mặc Bạch cũng vươn tay, tiếp được kính của cô rồi ấn về chỗ cũ.
“Chạy marathon.”
“Tôi không tham gia đâu.”
“Tại sao?”
“Tôi sẽ chết vì kiệt sức mất.”
Trần Mặc Bạch cười: “Ồ.”
Đúng lúc này Lâm Na và Hách Dương cũng đến phòng trà nước, Lâm Na đang định bước vào thì bị Hách Dương túm lại.
“Thư ký Lâm… cô có cảm thấy đại ma vương của chúng ta đối xử với Thẩm Khê có chút không bình thường không?”
“Không bình thường chỗ nào cơ?” Lâm Na hỏi.
“Tôi nhớ hồi còn đi học, Trần Mặc Bạch từng nói cậu ta không thích nói chuyện với người đứng ở chỗ cao hơn mình bởi vì cậu ta sẽ phải ngẩng đầu lên để nhìn người đó. Cô thấy cậu ta có phải vừa đáng ghét lại vừa tự luyến không?”
“Vậy nên?”
“Chẳng phải hiện tại cậu ta đang ngẩng đầu nhìn tiến sĩ Thẩm sao! Đó không chỉ là ngước nhìn thuần túy mà là ngóng trông thật sâu… Cô không thấy rất kỳ lạ sao? Ánh mắt cậu ta nhìn tiến sĩ Thẩm… giống như… giống như muốn nuông chiều lại muốn trêu chọc, hơn nữa lại cực kỳ ngưỡng mộ, tựa như một cậu học sinh hư lại thích bạn học nữ học giỏi của lớp nên luôn dùng những cách thật ấu trĩ để thu hút sự chú ý của bạn ấy.” Hách Dương nói như thể nó chẳng khác nào một câu chuyện vườn trường vậy.
Lâm Na thở dài: “À, quên mất chưa nói tôi đã báo danh cho anh vào hạng mục chạy marathon. Khoảng thời gian này anh nên ăn nhiều một chút để cải thiện thể lực của mình nhé.”
“Cái gì? Thư ký Lâm, chúng ta không thù không oán, tại sao cô lại đối xử với tôi như thế!”
“Không phải đâu, do các quản lý cấp cao của công ty cảm thấy các trạch nam trong phòng công nghệ thông tin nên xây dựng một hình ảnh khỏe mạnh luôn tiến về phía trước đó.” Lâm Na còn chưa nói người quản lý cấp cao đó là Trần Mặc Bạch đâu. Hơn nữa… nếu chọc ghẹo đã được coi là tình yêu thì nhất định Trần Mặc Bạch phải yêu Hách Dương nhiều lắm.
Thẩm Khê nghĩ đến chuyện tham gia chạy marathon mà quên mất mình còn đang dẫm trên cái thang, cô lùi lại một bước. Mắt thấy Thẩm Khê sắp rơi xuống khỏi cái thang, Trần Mặc Bạch duỗi tay, đỡ sau lưng cô. Khoảnh khắc không trọng lực ngắn ngủi ấy khiến cho trái tim Thẩm Khê suýt chút nữa thì nhảy ra, may mắn thay, cô được người khác ấn trở về cái thang.
“Xuống đi, tôi tìm trà xanh cho cô.” Trần Mặc Bạch nói, nụ cười trên môi anh đã biến mất từ lúc nào không hay.
Thẩm Khê cẩn thận bước xuống dưới, Trần Mặc Bạch chỉ bước lên bậc thứ nhất của cái thang đã thoải mái mà lấy được hộp trà xanh.
“Tôi đã dành ra vài giây để suy nghĩ.” Thẩm Khê đón lấy hộp trà xanh, cất tiếng nói.
“Nghĩ điều gì?”
“Nếu có thể đạp xe để tham gia chạy marathon thì tôi đồng ý.”
“Cô định đạp xe để làm gì?”
“Tiếp nước cho anh.”
“…” Trần Mặc Bạch ngẩn ra vài giây rồi trả lời “Cảm ơn.”
Cứ thế, mỗi năm một lần, đại hội thể thao lại đến.
Thời tiết rất đẹp, ở nơi bắt đầu phần thi chạy marathon cũng là trước tòa nhà của Duệ Phong đã đứng không ít nhân viên công ty đang mặc bộ quần áo vận động thoải mái. Ngoài ra còn có một ít phóng viên truyền thông, tuy chỉ là một đại hội thể thao nho nhỏ của công ty nhưng rất có lợi cho việc tuyên truyền tinh thần khỏe mạnh của Duệ Phong.
Những sinh viên mới tốt nghiệp vừa vào Duệ Phong chưa đến nửa năm đang xoa tay khởi động làm nóng cơ thể. Vòng eo và bụng không hề có mỡ thừa, đôi chân dài tăm tắp, tinh thần đầy phấn chấn của họ rất hút ánh mắt người khác.
Hách Dương nghiêng đầu, híp mắt nói: “Những người suốt ngày ngồi trong văn phòng nuôi cái bụng béo như chúng ta làm sao có thể thắng được tiểu thịt tươi? Ngoài việc bị vùi dập, bị tổn thương đến lòng tự trọng thì chúng ta còn có tác dụng gì nữa đâu?”
“Làm số đếm.” Thẩm Khê trả lời.
“Hả?”
“Có những người như anh thì vị trí số 1, số 2, số 3 của Duệ Phong mới có ý nghĩa.”
Hách Dương sờ sờ gáy: “Tiến sĩ Thẩm thẳng thắn như vậy cần thận không có bạn đâu.”
“Tôi có bạn chứ.”
“Bạn của cô đâu?” Hách Dương giả vờ nhìn xung quanh.
“Bạn của tôi là Lâm Na.” Thẩm Khê chỉ chỉ Lâm Na.
Lâm Na đang nói chuyện phiếm cùng những thư ký khác, như cảm giác được Thẩm Khê đang nhắc đến mình, Lâm Na nhìn lại đây, cười với Thẩm Khê. Thẩm Khê lập tức nắm chặt tay làm động tác cổ vũ, nhìn thấy cảnh ấy, Hách Dương không khỏi nhớ đến động tác chuẩn bị bay lên trời của Astro Boy, anh ta cười rộ lên, Lâm Na cũng nở nụ cười theo.
Động tác của Astro Boy
“Cô cho rằng Lâm Na là bạn của mình sao? Cô có chắc cô ấy không coi cô như một vị khách đầy quan trọng chứ? Hơn nữa Lâm Na có coi cô là bạn không?”
“Đương nhiên rồi, tôi không giống anh chỉ có thể làm bạn với Trần Mặc Bạch. Anh có chắc Trần Mặc Bạch coi anh là bạn chứ không phải là một người để trêu chọc như một thú vui tiêu khiển không?”
Thẩm Khê vừa nói xong, Hách Dương có cảm giác như mình vừa hứng chịu 10.000 điểm sát thương, anh ta lập tức lái sang chủ đề khác. Hôm nay Thẩm Khê mặc bộ quần áo thể thao, đội mũ che nắng, trông chẳng khác nào một học sinh trung học đang học thể dục.
“Tiến sĩ Thẩm, cô có tham gia không?” Hách Dương tò mò hỏi.
Thẩm Khê lắc lắc đầu: “Tôi chỉ là nhân viên hậu cần thôi. Hách Dương, anh thích uống gì? Tôi tặng anh một chai.”
Thẩm Khê chỉ chiếc xe đạp ngay bên cạnh, trong giỏ xe có Red Bull, còn có cả Sprite, Coca. Hách Dương có chút được sủng mà sợ, vậy mà tiến sĩ Thẩm lại tặng đồ uống cho mình!
“Nhưng trông chiếc xe đạp này chẳng khác chiếc của cháu gái tôi là bao.”
“Cháu của cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Trần Mặc Bạch đi đến bên cạnh Hách Dương, cười hỏi.
“8 tuổi.” Hách Dương trả lời.
Ngón tay Trần Mặc Bạch khẽ lướt qua lọn tóc rối của Thẩm Khê rồi vén nó ra sau tai cô: “Ai bảo tiến sĩ Thẩm của chúng ta có bộ não mang theo trí tuệ ngàn năm nhưng dáng người lại chẳng khác nào một cô bé 8 tuổi chứ?”
“Thiên Sơn Đồng Mỗ ư?” Hách Dương cười nói.
(Thiên Sơn Đồng Mỗ: là một nhân vật xuất hiện trong tiểu thuyết Thiên Long Bát Bộ của nhà văn Kim Dung. Thiên Sơn Đồng Mỗ có vẻ ngoài trẻ mãi không già nhờ luyện môn võ công Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công được chân truyền từ sư phụ. Bản chất của công phu này là cải lão hoàn đồng, người luyện võ công này mỗi 30 năm phải tiến hành cải lão một lần, mỗi lần lại mất thêm 30 ngày. Sau khi trùng sinh thì công lực tăng lên vượt bậc, giúp người luyện sống thọ hơn 300 tuổi, trẻ mãi không già. Nguồn: Tụ Hiền Trang wiki)
Thẩm Khê liếc mắt nhìn Hách Dương, lộ ra vẻ mặt đầy khinh thường: “Tôi biết anh không phải đang khen tôi mà là đang chế nhạo chiều cao của tôi.”
“Cậu ấy không chế nhạo chiều cao của cô mà là dáng người của cô, chiều cao chỉ là một phần trong đó thôi.” Trần Mặc Bạch cười cười nhìn đỉnh đầu của Thẩm Khê.
“Được rồi, thực ra tôi rất có thiện cảm với quản lý Hách, vốn muốn làm bạn với anh nhưng bạn bè sẽ không lôi nhược điểm của nhau ra để chế nhạo, vậy nên tôi quyết định sẽ không đưa đồ uống cho anh nữa và cũng không nghĩ đến chuyện tiếp tục làm bạn với anh nữa đâu.” Nói xong Thẩm Khê liền xoay người rời đi.
Hách Dương dùng ánh mắt đầy khiển trách nhìn Trần Mặc Bạch: “Cậu có biết tiến sĩ Thẩm không bao giờ nói đùa không?”
“Biết chứ.” Trần Mặc Bạch đưa tay ôm lấy bả vai của Hách Dương, nói: “Cậu có tôi rồi còn chưa đủ ư?”
Hách Dương lạnh lùng đẩy tay của Trần Mặc Bạch ra, thầm nghĩ: đã quá đủ rồi!
Lúc này chủ tịch của Duệ Phong- Trần Mặc Phỉ đưa Triệu Dĩnh Nịnh đi tới.
“Mặc Bạch, Dĩnh Nịnh đến rồi này. Hai em tham gia chạy marathon với nhau thì em phải chăm sóc em ấy, đừng để em ấy bị thương, đã hiểu chưa?” Trần Mặc Phỉ đặt tay của Triệu Dĩnh Nịnh lên tay của Trần Mặc Bạch.
Trần Mặc Bạch cười cười, Triệu Dĩnh Nịnh đứng ở bên cạnh anh nhỏ giọng nói: “Thật khó cho anh khi có một người chị gái luôn muốn mối quan hệ giữa chúng ta phát triển.”
Trần Mặc Bạch coi như không có chuyện gì, cười nói: “Thực ra mối quan hệ giữa chúng ta không phải vì hợp tác thương mại, chỉ là do cô rất hợp ý chị ấy mà thôi.”
Triệu Dĩnh Nịnh trả lời: “Chủ yếu là do trước đây tôi đã đắp nặn hình tượng của bản thân quá hoàn hảo, hiện tại muốn ánh nhìn của người khác thay đổi thì đã quá muộn.”
Trần Mặc Bạch cười, nói: “Cô chỉ muốn hướng miệng pháo vào người tôi thôi đúng không?”
“Anh là đàn ông thì phải khoan dung một chút, như thế tôi mới có thể đứng ở thế yếu, nhu nhược đáng yêu mà rời khỏi sân khấu.”
“Ha ha.” Trần Mặc Bạch cười cười.
Tiếng còi vang lên, cuộc thi chạy marathon chính thức bắt đầu.
Trần Mặc Bạch không vội vã chạy về phía trước mà chạy một cách đầy nhàn nhã, đối với anh đây không phải là một cuộc thi mà là một bài tập thể dục buổi sáng mà thôi.
Ngay từ đầu Hách Dương đã quyết định sẽ từ bỏ, chỉ đi bộ một cách đầy chậm rãi. Mà lúc này Triệu Dĩnh Nịnh và Trần Mặc Bạch thì đang sóng vai với nhau.
“Nếu anh muốn tăng tốc độ chạy thì có thể chạy trước, không cần phải chờ tôi.”
“Cô không cần tôi đợi đúng không?”
Sau khi chạy hơn hai vòng, Triệu Dĩnh Nịnh phát hiện Trần Mặc Bạch chẳng hề có ý định tăng tốc chút nào. Lấy thể chất của Trần Mặc Bạch mà nói, cho dù không phải số 1, số 2 ở Duệ Phong thì cũng thuộc dạng tốt, lẽ ra anh phải chạy ở top đầu nhưng bây giờ anh vẫn đang chạy một cách đầy thảnh thơi ở top cuối.
Triệu Dĩnh Nịnh không nói không được: “Tôi thực sự không cần anh chạy cùng với tôi, mau bỏ rơi tôi đi!”
Trần Mặc Bạch mỉm cười, trông thật tươi mát và tự nhiên dưới ánh ban mai, không còn bộ vest chỉnh tề tôn lên khí chất, thậm chí anh còn buộc hết tóc trên đầu lên, lộ ra cái trán trơn bóng nhưng vẫn hấp dẫn ánh mắt người khác như cũ, khiến không ít người nhìn lại.
Ngón tay của Trần Mặc Bạch chỉ chỉ phía sau, khóe môi nở một nụ cười đầy xấu xa: “Cô Triệu hiểu lầm rồi, tôi không chờ cô mà chờ cô ấy.”
“Anh ấy?” Triệu Dĩnh Nịnh quay đầu lại, nhìn thấy Hách Dương đang chạy như sống không còn gì luyến tiếc.
(Giải thích lại lần nữa, trong tiếng Trung cô ấy 她 và anh ấy 他 đều phát âm là tā nên Triệu Dĩnh Nịnh không biết người trong câu nói của Trần Mặc Bạch là nam hay nữ)
Tuy đã biết mình sẽ là người chạy ở top cuối nhưng không ngờ mình sẽ là thứ nhất đếm ngược, Hách Dương quyết định cố gắng một chút. Anh ta nghiêng đầu, nhìn Thẩm Khê cũng đang nỗ lực không kém.
Trong giỏ xe của Thẩm Khê có vài chai đồ uống, cô không điều khiển được hướng đi của xe, hơn nữa đã lâu rồi Thẩm Khê không đạp xe cho nên đạp rất tốn sức.
Hách Dương có chút đồng cảm với Thẩm Khê, vươn tay lấy một chai nước khoáng: “Thực ra cô không cần phải mang nhiều đồ uống như vậy đâu, công ty có sắp xếp chỗ uống nước mà.”
Thẩm Khê lấy lại chai nước kia, thả về giỏ xe.
“Quản lý Hách, dựa theo lượng vận động của anh thì chưa cần phải bổ sung nước đâu.”
Trái tim của Hách Dương lập tức bị trúng một kiếm.