Đăng vào: 12 tháng trước
Mọi người đoán xem là ai đã mang thai nào?
Hokkaido mùa thu thực yên lặng, khắp nơi đều tràn ngập hương vị của thiên nhiên.
Bạch Vi đi trên đường nhỏ màu vàng, đó là từ lá cây bạch quả tạo thành, phóng tầm mắt nhìn phía xa toàn một dãy núi hồng được mùa thu nhuộm lên một bộ áo đỏ rực.
Gió mùa thu mát lạnh, thổi bay khăn choàng quanh cổ Bạch Vi. Nàng nắm chặt bàn tay người bên cạnh mỉm cười nói: "Lần này hưởng tuần trăng mật sao cậu lại muốn đến Hokkaido?"
Dương Đồng rũ mắt, cười nói: "Cậu khi còn ở cao trung rất muốn đến Hokkaido du ngoạn, cho nên ta liền lựa chọn nơi này."
Bạch Vi trong lòng rối tinh rối mù, nàng có thể gặp được người quan tâm mình từ những thứu nhỏ nhặt nhất thế này, có thể nói là phúc ba đời.
"Chút nữa chúng ta cùng đi suối nước nóng đi!"
Nàng đã yêu cầu Dương Đồng sao lại không đáp ứng? Cho nên mỉm cười gật đầu thỏa mãn nàng.
Đừng nhìn lúc này hai người cười vui vẻ, trước khi xuất ngoại cả hai bị trưởng bối thúc giục sinh con đến muốn trốn ở trong nhà.
Kết hôn sinh con Dương Đồng cũng không muốn trốn tránh, nhưng vừa mới kết hôn thế giới riêng tư còn chưa tận hưởng đủ sao mà lại muốn có thêm một đứa nhóc!
Bạch Vi cũng đồng ý với nàng, ai cũng sẽ muốn có con chỉ là hiện tại nàng không hoan nghênh hài tử đến.
Huống chi, sự việc Dương Đồng mang thai quấy phá, hai người vẫn chưa yên tâm....
Đem thời gian quay về nửa tháng trước, Bạch Vi cùng Dương Đồng mới vừa kết hôn, mỗi ngày cùng đi làm cùng tan tầm. Ngoại trừ việc bị đồng nghiệp trêu ghẹo cuộc sống cũng không khác gì lúc trước.
Chỉ là, bình đạm hạnh phúc sinh hoạt còn chưa kịp hưởng thụ, một tin tức hoàn toàn đánh vỡ bầu không khí yên bình này.
Người nhà Dương Đồng cũng biết được tính nết con gái mình, cho nên lúc Dương Đồng và Bạch Vi kết hôn sớm hơn dự tính Dương lão nhị cũng giấu chuyện này. Tuy hắn cũng mờ mịt nhưng không biết sự tình giữa các nàng nhưng nếu chuyện này bị Dương Đồng biết, chắc chắn lại muốn náo loạn một hồi, hiện tại nàng còn mang thai không nên để nàng khó chịu. Rốt cuộc mọi người đều biết Dương Đồng vì sao cố ý chọn thời gian trùng thời gian kết hôn, cho nên cả nhà nhất trí đều che giấu nàng.
Tất cả mọi chuyện được giấu kĩ nhưng không hiểu sao Dương Đồng từ đâu biết được tin tức này.
Lúc đó nàng đang tùy ý lướt xem story bạn bè, Dương Đồng vừa thấy sắc mặt nháy mắt trắng bệch, cánh môi run rẩy, nàng hô hấp dồn dập cuối cùng hét lên một tiếng, "Sao nó lại đột nhiên kết hôn! Chuyện này không có khả năng!"
Muốn chuẩn bị hôn lễ để nghiền áp đối phương, nàng muốn tất cả dòng họ thân thích đều biết chính mình gả cho nhà giàu còn con nhỏ Bạch Vi kia không còn cha mẹ của cải cũng chẳng có. Mọi chuyện đã có kế hoạch nhưng nàng không nghĩ rằng Dương Đồng cùng Bạch Vi đột nhiên tổ chức sớm hơn không phải rõ ràng quyết định vào ngày cả hai lần đầu gặp nhau sao?
Dương Đồng trạng thái sốc nặng, nàng chỉ cần tưởng tượng đến kế hoạch mấy tháng này mình tỉ mỉ chuẩn bị, hoàn toàn vô dụng hoàn toàn không thể kềm nén nữa.
Nghe đượctiếng thét chói tai, Từ Cẩn An vội vàng từ phòng bếp chạy tới. Nàng nhìn điện thoại ném xuống đất nhíu mày, không kiên nhẫn hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Dương Đồng trừng mắt nàng, một đôi mắt phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi nói: "Các người đều gạt tôi!"
Từ Cẩn An đã hiểu, xem ra nàng là đã biết việc Dương Đồng cùng Bạch Vi kết hôn sớm. Từ Cẩn An sâu kín thở dài, nhéo nhéo giữa mày nói: "Người ta kết hôn, cậu để bụng làm gì?"
Dương Đồng không nghe được nàng đang châm chọc mình, thanh âm sắc nhọn: "Tớ đã nói 800 lần rồi! Tớ muốn đè bẹp nó, tớ muốn hai ta phải nổi bật nhất, sao cậu còn chưa hiểu ý tớ?" Nàng không rõ vì sao người trước mắt này lại luôn lạnh nhạt với mình.
Từ Cẩn An đau đầu những lời này nàng nghe không lọt, nếu không phải mẹ nhắc nhở không nên so đo với người mang thai. Nàng còn muốn dạy dỗ Dương Đồng một trận!
"Dương Đồng, hôn lễ chúng ta không phải để khoe sự giàu có, cậu hiểu không."
Dương Đồng cười lạnh một tiếng, nàng hoàn toàn không muốn cùng Từ Cẩn An nói thêm nữa. Nàng muốn dọn đồ đi về nhà! Thật không biết chính mình trước kia mắt bị mù tại sao lại coi trọng Từ Cẩn An! "Cậu tránh ra, tớ phải về nhà."
Từ Cẩn An một chút cũng không ngăn trở, "Được, cậu có thể về nhà, nhưng không được nói chúng ta cãi nhau tớ không muốn nghe ba cậu trách cứ nữa." Nàng hiện tại thật sự phiền một nhà Dương Đồng, mấy chuyện kết hôn sống hòa thuận cũng chẳng mong chờ.
Dương Đồng nghe xong, vô cùng giận dữ hô hấp nhanh hơn. Mặc dù nàng cũng không thích gia đình mình nhưng nghe Từ Cẩn An thốt ra những câu ghét bỏ như vậy nàng càng tức giận. Dương Đồng một phen đẩy Từ Cẩn An, tức giận nói: "Cậu có ý gì?"
Từ Cẩn An không dự đoán được nàng sẽ ra tay, lảo đảo một chút nhanh chóng đứng vững lại, lớn tiếng nói: "Cậu làm gì đấy!"
"Ai bảo cậu nói ba tớ trước?"
"Tớ nói thì nói, cậu muốn tớ nuốt lại lời vừa nói sao? Ba cậu là người không có tiền đồ, làm sao vậy? Tớ nói sai à? Còn có, cậu vĩnh viễn đều kém hơn Dương Đồng!" Từ Cẩn An nói thẳng thừng, nàng đang nổi nóng không kềm chế được nữa.
Lời này vừa nói ra đã thấy Dương Đồng biểu tình khác thường, nàng đáy mắt một mảnh khủng hoảng, ôm bụng thét chói tai: "Mau gọi120! Tớ bụng đau quá!"
Từ Cẩn An còn tưởng rằng nàng làm bộ làm tịch, định không để ý tới nhưng thấy biểu tình Dương Đồng thay đổi, nàng lập tức cũng hoảng sợ vội vàng gọi cấp cứu.
Chờ hai người biết tin cùng đi tới trong bệnh viện.
Bất quá nếu Dương Đồng biết sự tình phát sinh tiếp theo, đánh chết nàng cũng không tới thăm như một nhà cực phẩm này đâu!
Dương Đồng đi đến phòng cấp cứu, nhìn một nhà kia ũ rủ mắt nhìn chằm chằm vào phòng khám.
Nàng nhìn sang lão mẹ, ý bảo mẹ cứ hỏi trước có chuyện gì xảy ra. Mẹ Dương bĩu môi, ho khan nói: "Cháu nó chắc chắn không sao đâu." Chỉ là nàng không dự đoán được, câu nói mình cố gắn nghĩ là hòa nhã nhất khiến cho Dương lão nhị phản ứng mãnh liệt.
Dương lão nhị đôi mắt đỏ ửng, hung ác nhìn chằm chặp bọn họ chỉ vào phòng cấp cứu nói: "Nếu con gái tao có chuyện gì ngoài ý muốn, mấy người hãy đợi đó!"
Lời nói ra khiến Dương Đồng nổi nóng, tiến lên một bước châm chọc nói: "Bác à, ông nói lời này không thấy vô căn cứ sao, chính con gái ông không biết chăm sóc mình còn dám oán hận ngược lại chúng ta? Ông thấy chúng tôi nhịn không nói thì muốn lấn tới sao?"
"Nếu không phải bọn bây tổ chức hôn lễ sớm hơn, Đồng Đồng sẽ xảy ra chuyện thế này à!"
Dương Đồng che trán, may là ba không tới bằng không nhìn thấy anh mình như vậy chắc chắn huyến áp cũng phải dâng trào.
Nàng cũng không còn biết nói gì, nhà mình đã định sẵn hôn kì tự nhảy vào tìm tra rồi bây giờ không cho người ta đổi? Hiện tại Dương Đồng bởi vì chuyện này vào bệnh viện, không phải nên tự trách bản thân sao?
Có lý cũng nói không lại.
Được, coi như Dương Đồng tự chơi đến vào bệnh viện, mình cũng không giận, không hề oán trách vậy mà lại đổ lỗi?
Dương Đồng lôi kéo Bạch Vi và mẹ Dương chuẩn bị rời đi.
Nếu còn tiếp tục ở đây tranh cãi sợ rằng mình không nhịn được...
"Ai cho các người đi! Đứng lại!"
Từ Cẩn An nhìn thấy toàn bộ sự việc, chỉ cảm thấy trước khi đi Dương Đồng liếc mắt tràn ngập khinh bỉ. Không khí âm u bao trùm Từ Cẩn An nhìn thấy Dương lão nhị khăng khăng ngăn cản nhịn không được nói: "Chúng ta cứ đợi Đồng Đồng tỉnh dậy rồi nói rõ ràng."
Dương Đồng đi khuất, Dương lão nhị mới bình tĩnh được.
Từ Cẩn An còn muốn nói vài câu an ủi, nhìn Dương Đồng cười lạnh một tiếng, không lưu tình chút nào xoay người rời đi.
Dương lão nhị bận tâm nữ nhi, cũng mặc kệ các nàng muốn đi đâu thì đi: "Mặc kệ đi, dù sao tiền thuốc men Đồng Đồng bọn nó phải chịu hết!"
Từ Cẩn An: "............"
Nàng không hề hé răng, dựa lạnh lẽo vách tường bước ra ngoài cảm thấy cái gia đình này thật quá buồn cười. Già trẻ đều có bệnh, nếu không phải Dương Đồng mang thai con mình, nàng sớm đã cách người này thật xa....
Dương Đồng cũng không hề nhắc đến việc cả nhà nhị bá sau lần đó, cho nên lúc các nàng đến Hokkaido cũng hoàn toàn không biết tình huống Dương Đồng lúc này như thế nào.
Dương Đồng nhìn thân ảnh Bạch Vi vừa từ suối nước nóng lên, đáy mắt hiện lên ý cười nằm trên tatami vỗ vỗ, "Lại đây, tớ lau khô tóc cho."
"Được."
Bạch Vi ngoan ngoãn cười cười, tóc dài rũ ở ngực, bị nước ôn tuyền hong đến gương mặt đỏ ửng ánh mắt long lanh. Khuôn mặt trắng trắng tròn tròn trong tầm tay, Dương Đồng tất nhiên là giở trò. Sau cùng cũng không biết là ai kéo áo tắm đối phương xuống trước, chỉ nhớ rõ trầm luân đến mức về sau càng là mĩ vị mê người.
Ánh đèn mờ nhạt từ xa xa chiếu vào hai thân ảnh đang cố gắn hòa vào nhau, tan vào hương vị ngọt ngào. Cho đến khi ánh đèn cũng tắt chỉ có thể nghe được âm thanh ngọt mị mang theo tiếng nức nở xấu hổ.
*
Dương Đồng ngồi trên bồn cầu, nhìn di động trầm tư, nàng vuốt cằm cằm, "Không đúng lắm, hôm nay theo lý thuyết " bà dì" phải trở về chứ. Sao tối rồi mà chưa thấy ghé thăm nữa?" Thời gian nàng vẫn luôn chuẩn vì thế hôm nay chậm trễ làm nàng hơi hoảng loạn.
Bạch Vi gõ gõ cửa nhà vệ sinh, trong tay còn cầm một bao băng vệ sinh, "Mới vừa nói trí nhớ cậu kém rồi, cậu còn không tin giờ không dám ra vì quên mang băng vệ sinh chứ gì?"
Dương Đồng lắc đầu, nghĩ Bạch Vi vẫn chưa biết trả lời: "Không có, "dì" không có tới!"
Bạch Vi mày liễu nhướng lên, cố ý trêu chọc: "Không lẽ cậu mang thai?"
Dương Đồng kinh ngạc đến ngây người, lẩm bẩm nói: "Không thể nào?"
Bạch Vi cười ha ha: "Có khả năng nha, cái lúc ở Hokkaido đấy lần đó chính là tớ ở trên."
Lời này vừa nói ra, Bạch Vi trong lòng "Lộp bộp" một chút, tính tính thời gian Dương Đồng đúng là có khả năng....
Bạch Vi nói: "Thần linh ơi, cậu đợi chút tớ xuống lầu mua cái này chút!"
Dương Đồng nghe tiếng nàng chạy ra ngoài vội vàng mặc quần hô: "Cậu đi chậm một chút, xuống lầu phải cẩn thận."
Thật ra mình mang thai cũng tốt.
Ít nhất, Vi Vi có thể không cần chịu đựng đau đớn của việc sinh con.
Bất quá... Vi Vi mạnh thế, một lần duy nhất vậy mà cũng dính??
Làm mình trúng giải độc đắc!?
Khụ khụ, nếu thật là như vậy. Mình yếu thế sao, quá thảm, mình mới là người thường xuyên ở trên mà....Q^Q
Bạch Vi như cơn gió chạy về nhà, đem que thử thai đưa cho Dương Đồng. Ngón tay theo bản năng mà phát run, "Cậu đi thử xem."
Dương Đồng nắm tay nàng, nhịn không được cười nói: "Đừng khẩn trương, cậu chờ chút."
Bạch Vi đi qua đi lại trước cửa nhà vệ sinh, cuối cùng chỉ nghe thấy Dương Đồng la lên: "Tớ trúng thưởng thật rồi!"
Bạch Vi nắm chặt tay lại kích động mà dậm chân, âm thầm nói: Yeahhhhh! Mình thật là lợi hại!
Tin tức tốt này nhất định phải nhanh nói cho ba mẹ!
A a a, Tôi sắp trở thành mẹ rồi! Thật tốt quá!