Đăng vào: 12 tháng trước
Sáng sớm tỉnh lại, mở mắt đã nhìn thấy gương mặt của anh, anh gắt gao nắm tay của em ở mép giường, anh thật sự ngồi ở đây bên em cả buổi tối. Đến trong lúc ngủ anh cũng đều nhăn chặt mày. Em thật cẩn thận mà muốn rút tay lại, không nghĩ vậy mà đánh thức anh. Anh cười: “Con ma men, tỉnh rồi à? Vậy thì đứng dậy ăn bữa sáng đi.” Em có chút khẩn trương, giữ chặt góc tay áo của anh: “Phụ huynh… của cậu, sẽ không nghi vấn cái gì đâu hả.” Anh xoa xoa đầu tóc của em: “Hiện tại mới nhớ ra phải sợ à, đêm qua cậu làm gì rồi. Ha ha, không đùa cậu nữa, mình thật ra muốn có người quản mình, nhưng lại không có cái mệnh kia.”
Anh nói để em nếm thử tay nghề của anh, em nhìn anh ở phòng bếp thành thạo vội trước vội sau, mới phát hiện ra nhà anh rất lớn nhưng lại trống vắng đến đáng sợ. Thùng rác bên chân đều là hộp mì gói mà túi cơm hộp, anh chính là ăn như vậy mỗi ngày sao. Bóng dáng của anh thoạt nhìn cô đơn như vậy, ngữ khí phong khinh vân đạm: “Thật ra mình và cậu không khác biệt lắm, mẹ mình đã rời đi lúc mình ba tuổi, cuối cùng cũng không từng trở về, cha mình thì vẫn luôn ở công ty bọn họ.”
Không biết một đoàn lông màu vàng từ nơi nào tiến vào, vui mừng nhảy nhót ở giữa chúng ta, đánh vỡ bầu không khí có chút áp lực. Em ngồi xổm xuống, duỗi tay vuốt ve đầu nhỏ và cái mũi nhỏ của nó. Hai con mắt nhỏ tròn xoe đen nhánh nhìn ra, thỉnh thoảng còn vươn đầu lưỡi nhỏ màu phấn hồng liếm liếm lòng bàn tay của em, cực ôn nhu mà kêu lên hai tiếng. Ánh mắt của anh toàn là sủng nịnh: “Nữu, đừng nháo.”
Ánh mắt của anh vẫn luôn rời khỏi chú chó tên là “Nữu” của anh nhà mình: “Lạc Chiếu, cậu còn nhớ rõ lúc cậu vừa tới lớp chúng mình không? Có bộ dáng hơi thẹn thùng, mình nói chuyện với cậu cậu cũng phải khẩn trương nửa ngày.” Em ngẩng đầu trừng anh: “Cậu khi đó còn đặc biệt không hiểu sau lại cười.” Nụ cười trên mặt anh xán lạn như vậy: “Nhớ rõ ràng như vậy à.” Đương nhiên, một nụ cười một cái nhíu mày của anh không ngừng xuất hiện trong lòng em mỗi đêm, em làm sao có thể quên. Anh có bộ dáng thật chuyên chú: “Khi đó mình đã nghĩ, cô gái này, thật giống Nữu của nhà mình.”
“Đặc biệt là đôi mắt, tựa như ngôi sao loé lên ánh sáng, đơn thuần sạch sẽ. Thật muốn nhìn cả đời, cũng không làm gì, mỗi ngày chỉ cần nhìn cũng không thấy chán.
“Anh muốn cùng em duy trì một khoảng cách, đứng nhìn ở xa xa, đừng làm cho anh hỗn loạn này đó, quấy nhiễu yên lặng trong mắt em. Nhưng, không có cách nào, anh không quản được chính mình, luôn muốn gần lại với em một chút, giống như vậy lại có thể nhiễm một chút đơn thuần, vui vẻ.”
“Cho đến đêm qua, em làm anh thấy được quá khứ của em, hoá ra em cũng từng chịu thương tổn như vậy, hóa ra em còn phải kiên cường hơn so với tưởng tượng của anh, cũng dũng cảm hơn anh nghĩ. Anh không có lý do gì mà đẩy em ra nữa.”
“Em không biết chúng ta có thể đi cùng nhau bao xa, không biết kết cục cuối cùng sẽ là như thế nào, không biết chúng ta sẽ đối mặt những thứ gì, nhưng chúng ta đều phải dũng cảm một chút, chúng ta đừng để ý quá khứ của mình, anh sẽ cho em một tương lai, ít nhất trong tương lai kia, đôi mắt của em sẽ vĩnh viễn đơn giản sạch sẽ như cũ.”
Ngày thứ 200, Trì Trú nói: “Chúng ta yêu nhau đi.”