Chương 43: Công chiếu

Ngăn Cản Chồng Cũ Vai Phản Diện Hắc Hóa

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Lại là một ngày mới trong vũ đoàn.

Tuy rằng Ôn Tử Sơ mới gia nhập đoàn chưa lâu, nhưng một người chống đỡ bộ mặt của cả đoàn, nên địa vị khá đặc biệt, sở hữu một văn phòng riêng.

Sáng sớm nay, thầy Quách đến trước văn phòng của anh ta và gõ cửa.

“Mời vào.” Giọng nói ôn hòa của người đàn ông phát ra.

Thầy Quách đẩy cửa bước vào với nụ cười trên môi: "Thầy Ôn, tôi đến chủ yếu để nói với anh về cô bé mới vào trong trung đoàn chúng ta..."

“Là cô bé ngày hôm qua ư?” Ôn Tử Sơ bưng chén trà ngước mắt lên: “Không tồi.”

Thầy Quách ngạc nhiên hỏi: "Anh đã gặp Lăng Chân rồi sao?"

Lông mày Ôn Tử Sơ hơi nhíu lại, Lăng Chân?

Hôm qua quên hỏi tiên danh của cô ấy, hôm nay vừa nghe thì chợt có cảm giác như đã từng nghe ở đâu đó...

Nhưng anh ta không để lộ biểu hiện gì khác thường, hỏi: "Đã gặp rồi, sao vậy?"

"Cô bé đó..." Thầy Quách do dự một chút: "Có vũ đạo khá giống của anh, không! Phải nói là vô cùng giống, vì vậy chúng tôi đã thảo luận và quyết định hỏi ý kiến ​​của anh trước."

Ôn Tử Sơ hiểu ý của thầy Quách, anh ta cười: "Giống tôi thì cũng bình thường mà."

Thầy Quách: "..." Anh đang nghiêm túc đấy à!

"Không sao cả, chỉ cần cô ấy bằng lòng, tôi hoan nghênh cô ấy đến." Ôn Tử Sơ nhấp một ngụm trà Phổ Nhĩ, khẽ cười: "Vừa hay tôi cũng đang thiếu bạn nhảy."

Thầy Quách sững sờ.

Nói thế nào đi nữa thì Lăng Chân cũng là người mới gia nhập vũ đoàn, có bao nhiêu người tranh nhau sứt đầu mẻ trán cũng muốn trở thành bạn nhảy của Ôn Tử Sơ, nếu như cô ấy vừa đến đã chiếm ngay vị trí này thì e là có người không phục…

Vài ngày sau, Lăng Chân nhận được thư trả lời từ vũ đoàn Phương Đông, đồng ý cho cô gia nhập vào đoàn và sau này có thể theo đoàn đi biểu diễn.

Lăng Chân rất hạnh phúc, dù sao thì đây cũng là điều mà cô thích làm. Sau khi chính thức gia nhập đoàn, cô không cần phải ở nhà nhiều nữa, thường xuyên chạy đến vũ đoàn và cũng làm quen dần với Ôn Tử Sơ.

“Vì vậy, thầy cũng xuyên đến đây sau khi đọc cuốn sách đó ư?” Lăng Chân hỏi anh ta.

Cô vốn tưởng chỉ có tiểu tiên nhàn rỗi không có việc gì như cô mới tìm kiếm thú vui nhân gian để giết thời gian, nhưng không ngờ những vị tiên quân khác cũng như vậy.

"Phải." Ôn Tử Sơ thở dài: "Có điều tôi vẫn may mắn hơn em, cái tên “Tử Sơ” chỉ là một nhân vật lướt qua."

Anh ta xuyên đến còn sớm hơn cả Lăng Chân và cũng chết dính vì cái luật “Trùng tên ắt xuyên sách”, có điều ở đây anh ta chỉ là một nhân vật không liên quan gì đến cốt truyện nguyên văn, đã qua khá lâu nên không còn nhớ rõ cốt truyện thế nào nữa.

Nhưng khi biết Lăng Chân xuyên thành vai nữ phụ "Lăng Chân" trong cuốn sách, anh ta vẫn khá bất ngờ. Dù gì Ôn Tử Sơ cũng nhớ vai nữ phụ này có một loạt hành vi kỳ quái trong nguyên tác, cuối cùng có một kết cuộc rất bi thảm.

"Tôi nhớ cuối cùng em sẽ bị nhân vật phản diện…Tên là gì ấy nhỉ...?"

Lăng Chân lập tức đáp: "Ngụy Tỷ!"

Ôn Tử Sơ nhìn cô một cái, hỏi: "Anh ta không làm gì em đấy chứ?"

Ôn Tử Sơ vẫn khá ấn tượng với nhân vật phản diện này, là một sự tồn tại ngự trị và chèn ép tuyến nhân vật chính. Tính cách hung ác, thô bạo và lạnh lùng của anh ta mang lại cho người khác cảm giác áp bức vô cùng mạnh mẽ.

Lăng Chân nghe xong thì lắc đầu nguầy nguậy: "Không có, thật ra Ngụy Tỷ là một người rất tốt, rất rất tốt! Sở dĩ hắc hóa là do bóng đen tuổi thơ và tình tiết rác rưởi của bộ truyện. Bây giờ anh ấy đã không còn giống như nhân vật được thiết kế trong sách nữa, không hắc hóa nữa rồi!"

Trong mắt Ôn Tử Sơ hiện lên một tia nghiền ngẫm: "Vậy em vẫn còn muốn ở lại bên cạnh anh ta chứ?"

Lăng Chân ngẩn người.

Chút xíu không nỡ trong lòng lại bắt đầu dâng lên, nhưng sau khi giật mình một cái thì cô vẫn lắc đầu.

"Ngụy Tỷ không sao rồi, em cũng không thể nào cứ mãi ỷ lại anh ấy được."

Bây giờ anh ấy đã trở nên tốt hơn và không còn làm nhân vật phản diện nữa, vì vậy sau này anh ấy cũng phải có cuộc sống riêng của mình, xây dựng một gia đình thực sự.  Xét cho cùng, cuộc hôn nhân của hai người cũng chỉ là một giao dịch, Ngụy Tỷ chỉ đang thực hiện trách nhiệm.

Cô không thể để anh ấy thực hiện nó cả đời được.

Ôn Tử Sơ bật cười: "Vậy em muốn rời khỏi anh ta sao? Năm sau vũ đoàn sẽ đi lưu diễn, sân khấu đầu tiên sẽ ở thành phố này. Nếu em đến được thì có thể lên sân khấu biểu diễn cùng tôi."

Anh ta dừng lại, sau đó nói: "Hơn nữa, chắc là em biết linh khí ở thành phố A rất cằn cỗi. Hãy đi xung quanh xem thử, biết đâu sẽ có phát hiện mới."

Những gì Ôn Tử Sơ nói đều trùng khớp với cách nghĩ của cô lúc đầu.

Lăng Chân suy nghĩ một chút, sau đó trịnh trọng gật đầu.

Cô cũng có cuộc sống riêng của mình.

Vậy thì...cùng nhau trải qua một năm cuối cùng nữa, cô nghĩ, đến lúc đó cô cũng có thể nói lời tạm biệt một cách ôn hòa nhã nhặn.

Hôm đó khi rời vũ đoàn, Ngụy Tỷ lại đến đón cô.

Lăng Chân thấy anh im lặng chờ đợi như thường lệ, trong lòng không khỏi đau xót một cách khó hiểu, lúc gọi anh cũng dịu dàng hơn bình thường: "Ngụy Tỷ!"

Nhưng người đàn ông hiếm khi đáp lời.

Ánh mắt anh phóng qua đỉnh đầu của Lăng Chân và nhìn vào một bóng người trong tòa nhà.

Đó là một thanh niên rất gầy, có vẻ như là một vũ công, lúc này đang nhìn về phía này.

Ngụy Tỷ hơi nheo mắt.

Hình như vừa nãy là người này đã tiễn Lăng Chân ra ngoài.

Lăng Chân không để ý, kéo ống tay áo của anh: "Chúng ta về nhà đi?"

“Ừ.” Ngụy Tỷ nhìn chằm chằm người phía xa rồi đút tay cô vào túi áo anh, ý tứ rất rõ ràng.

Sau đó anh thu hồi ánh mắt, bóp nắn bàn tay nhỏ của cô: "Về nhà thôi."



Tết âm lịch, đại khái là đầu ngõ cuối ngõ càng ngày càng đỏ rực, nụ cười trên khuôn mặt người ta càng ngày càng nhiều hơn, mọi thứ đều tới trong thầm lặng.

Người phàm có vô số lễ hội, nhưng đây là lễ quan trọng nhất.

Nhưng gia đình Ngụy Tỷ đón tết có chút đặc biệt, là đón trong bệnh viện.

Hiện giờ sức khỏe của mẹ Ngụy đã tốt hơn nhiều so với trước đây, thỉnh thoảng đã có thể ngồi xe lăn ra ngoài trời. Đây cũng là điều khiến Lăng Chân hết sức vui mừng, có vẻ như mọi người đều trở nên tốt hơn theo những thay đổi trong cốt truyện, tuyệt thật!

Trong phòng bệnh cũng được dán chữ “Phúc” đỏ rực hoan hỉ.

Ngụy Tỷ đã đặt trước một bàn đồ ăn từ khách sạn và gửi thẳng đến bệnh viện. Lăng Chân cùng anh dọn đồ ăn ra, sau đó mở TV và đón lễ tết trong bối cảnh thanh âm của mùa xuân.

Ngoài cửa sổ là gió se se lạnh của tháng giêng, trong phòng bệnh không hề náo nhiệt, thỉnh thoảng một vài câu nói đùa đã có thể lấp đầy toàn bộ gian phòng.

Mẹ Ngụy không ngờ rằng ở cái tuổi này, bà vẫn có thể được hưởng niềm hạnh phúc thế này, bà mỉm cười và lì xì một phong bao lớn màu đỏ cho hai người họ.

Lăng Chân không biết phải làm gì, ngơ ngác cầu cứu Ngụy Tỷ.

Ngụy Tỷ cong môi: "Cho thì em cứ nhận, chúc phúc đó."

Vào những ngày tốt lành, không ai có thể từ chối một lời chúc phúc, vì vậy Lăng Chân chỉ đành nhận phong bao lì xì nóng phỏng tay ấy. Một lúc sau, Ngụy Tỷ cũng đưa phong bao của mình cho cô.

“Của anh cũng là của em.” Anh thì thầm vào tai Lăng Chân.

Mẹ Ngụy vờ như không nhìn thấy, nhưng mắt vẫn luôn mang theo ý cười.

Ăn xong bữa cơm tất niên, Ngụy Tỷ đi đổ rác, trong phòng chỉ còn lại mẹ Ngụy và Lăng Chân.

Lăng Chân trò chuyện với mẹ chồng, nói rằng bộ phim mà cô đóng sắp được phát sóng rồi, và cả gần đây cô đã đến vũ đoàn, chuẩn bị ra ngoài biểu diễn.

Mẹ Ngụy rất sẵn lòng nghe bọn họ kể về cuộc sống của mình, nhưng cứ mãi lắng nghe, trong lòng bà lại chợt nảy sinh chút rầu rĩ.

Các kế hoạch tương lai của Lăng Chân đều không hề liên quan đến Ngụy Tỷ.

Nhưng mẹ Ngụy không nói thẳng, chỉ ôn nhu nói: "Con chung sống với Ngụy Tỷ, nếu nó có chỗ nào không tốt thì cứ nói cho mẹ."

Lăng Chân chớp mắt, sau đó cầm tay mẹ Ngụy: "Ngụy Tỷ chỗ nào cũng tốt, tính tình của anh ấy đã không còn giống với lúc trước nữa."

"Quý nhân" đã hoàn thành sứ mạng của mình, bất hạnh trong vận mệnh của anh sẽ không xảy ra nữa, mẹ có thể yên tâm được rồi.

Mẹ Ngụy nghe xong, trong mắt lại hiện lên một tia đau buồn âm thầm.

Bà biết mình là một người mẹ ích kỷ, muốn Lăng Chân mãi ở bên cạnh Ngụy Tỷ. Khi hai người chuẩn bị ra về, mẹ Ngụy vẫn gọi riêng Ngụy Tỷ lại và nói với anh vài lời gì đó.

Giữa hai mẹ con không giao tiếp nhiều, nhưng mẹ Ngụy biết anh sẽ hiểu được: "Chân Chân tốt như thế, nếu con quá lãnh đạm sẽ không thể giữ được con bé đâu."

Ngụy Tỷ trầm mặc đứng ở đó, khẽ gật đầu.

"Con biết rồi."

Chiếc nhẫn đã sắp làm xong rồi.

Ngày cũng đã chọn xong rồi.

Người...bắt buộc phải là của anh.



Trong không khí lễ hội vui vẻ của năm mới, bộ phim  quốc dân được người người mong ngóng <<Tiên Vấn>> cuối cùng đã bắt đầu phát sóng trên Blue Channel.

Dù gì đây cũng là tác phẩm đầu tiên của cô, vào ngày bắt đầu phát sóng, Lăng Chân cũng ngồi canh trước TV.

Ngụy Tỷ ngồi bên cạnh cô, bóc vỏ quýt, đặt vào lòng bàn tay Lăng Chân.

Vào lúc tám giờ tối, tập đầu tiên của <<Tiên Vấn>> đã được phát sóng đúng giờ.

Trên mạng có vô số người đang xem cùng lúc, một tập phát sóng xong, dân mạng liền bùng nổ.

Lăng Chân không lên mạng, không biết trên mạng đang rầm rộ thế nào. Cô chỉ cảm thấy chế tác hậu kỳ tốt vượt ngoài sức tưởng tượng, người trên màn hình TV còn đẹp hơn người thật. Ngoài ra, cốt truyện xuất sắc, chế tác tinh xảo, bối cảnh và hiệu ứng đặc biệt không hề đơn giản, Lăng Chân xem hai tập liên tiếp cũng còn nghiện.

May mà ngày phát sóng đầu tiên sẽ chiếu bốn tập, nếu không cô xem không đủ đã.

Tiếp sau không còn nhiều cảnh của Lăng Chân, Ngụy Tỷ không hề có hứng thú với những người khác, anh dựa vào người cô, lười biếng hỏi: "Em đâu?"

Lăng Chân nhìn chăm chú vào màn hình: "Phía sau “Tôi” sẽ xuất hiện nhiều hơn chút."

Trong tập thứ ba, quả nhiên là Lăng Chân đã xuất hiện nhiều hơn.

Nhưng Lăng Chân xem tiếp xem tiếp thì đột nhiên cảm thấy xấu hổ.

Phù Thanh chính xác là một fan của Diệp Vấn Thiên trong bộ phim, có rất nhiều cảnh phối hợp giữa Lăng Chân và Thẩm Ngôn Sơ gần như đều là cô trêu ghẹo nhân vật nam chính Thẩm Ngôn Sơ.

Lúc cô quay phim tâm vô tạp niệm, nhưng khi xem lại thì tự dưng cảm thấy xấu hổ.

Đặc biệt là Ngụy Tỷ cũng cùng xem với cô.

Có một cảnh Phù Thanh và Diệp Vấn Thiên cùng nhau vượt sông, Phù Thanh cố tình đưa tay về phía Diệp Vấn Thiên nhưng khi anh ta bắt được thì cô cố tình kéo mạnh, kết quả là hai người rơi tõm xuống nước.

Trong các động tác không thể tránh khỏi sẽ có một số tiếp xúc chân tay.

Lăng Chân che mặt.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng cô cảm thấy áp suất không khí trong phòng trầm thấp, tựa như ngày càng lạnh đi.

Tác giả có lời muốn nói:

Ngụy tổng: “Muốn nhốt vợ lại quá đi.”

Lăng Chân:...

(Không sai, bây giờ là giai đoạn mà cả hai đều có hiểu lầm nhất định về nhau. Tất nhiên, hiểu lầm sẽ sớm được đánh tan thôi ha ha ha ha)