Chương 46: Lúc nóng lúc lạnh (4)

Nếu Như Anh Yêu Em - Lục Chá

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hiểu được ngụ ý của mẹ, Bạch Văn Nguyên biết chắc bà đã làm gì đó, chỉ có anh với Thường Tương Tư còn chưa biết được. Sau khi tiễn mẹ đi, anh lái xe về ký túc xá, dọc đường suy nghĩ thật kỹ, trên lưng chợt toát mồ hôi lạnh. Anh đổi hướng, lái xe đến trường của Thường Tương Tư.

Mấy năm gần đây, anh đều đã gặp mặt bạn bè và thầy cô của Thường Tương Tư, từng ăn với nhau một bữa, do thầy Chung rất quan tâm cô nên anh cũng từng theo cô đến nhà thầy Chung hỏi thăm vài lần. Sau khi đến trường, Bạch Văn Nguyên liên lạc với thầy Chung mời thầy ăn bữa tối, biết được ông ấy đang ở nhà, anh liền qua đó.

Tóc của thầy Chung đã lấm tấm sợi bạc, sắc mặt thoáng cô đơn, song khi nhìn thấy Bạch Văn Nguyên lại vẫn nhiệt tình mời anh vào nhà, chỉ nói không phải ra ngoài ăn cơm mà chốc nữa xuống dưới nhà ăn là được.

“Tiểu Bạch dạo này có vẻ bận rộn nhỉ, lâu nay chú chẳng gặp được cháu.” Thầy Chung rót cho anh chén trà: “Công việc có ổn không?”

“Dạ ổn ạ.” Bạch Văn Nguyên ngồi thẳng người: “Hai hôm trước cháu nghe thấy Tương Tư kể rằng bên anh Chung xảy ra chuyện, bây giờ đã ổn chưa ạ?”

“Bây giờ còn ầm ĩ hơn nhiều.” Thầy Chung lắc đầu: “Việc này chú thấy khó lắm.”

“Chú có biết nguyên nhân do đâu không ạ?” Bạch Văn Nguyên hỏi.

Thầy Chung thở dài một hơi, nhìn Bạch Văn Nguyên, một lúc sau mới nói: “Tiểu bạch à, chuyện này chú đã suy nghĩ rất lâu song vẫn không nghĩ ra lí do tại sao. Vốn dĩ cũng muốn tìm cháu nói chuyện nhưng lại cảm thấy không ổn, hiện tại xem ra không nói chuyện cũng không được.”

Bạch Văn Nguyên nghiêm túc: “Chú Chung, cháu muốn nghe suy nghĩ của chú.”

“Tiểu Bạch, mấy năm nay cháu rất quan tâm Tiểu Thường, chú nhìn ra được.” Thầy Chung nhấp một ngụm trà: “Gia đình cháu có biết chuyện giữa cháu với Tiểu Thường không?”

“Cháu đang trao đổi với mọi người về việc này ạ.”

Thầy Chung gật đầu: “Công việc của cháu có thuận lợi không? Không đắc tội với người nào chứ?”

Bạch Văn Nguyên trầm ngâm một lúc: “Khẳng định là có ạ.”

Thầy Chung buông chén trà: “Vậy thì cháu thử nghĩ lại xem, bọn họ có biết chuyện giữa cháu với Tiểu Thường không?”

Bạch Văn Nguyên lắc đầu: “Cháu chỉ nói mình có bạn gái, nhưng chưa từng nói cụ thể về Tương Tư. Thực ra có một số đồng nghiệp cũ cách đây mấy năm từng gặp Tương Tư ——”

“Đại khái hơn một tháng trước đi, bên chú có người hỏi thăm về danh sách sinh viên tốt nghiệp ở lại bệnh viện làm việc. Mỗi giảng viên đều có danh sách, về phần chú đã quyết định xong rồi, trong đó có Tiểu Thường. Nhưng người đó nói rằng không thể giữ Tiểu Thường lại, họ có thể nghĩ cách tìm cho Tiểu Thường một nơi làm việc tương đương với bên này.” Thầy Chung lắc đầu: “Chú không đồng ý, từ thành tích học tập đến biểu hiện khi thực tập của Tiểu Thường đều rất xuất sắc, chú muốn giữ lại người tốt nhất nên đã từ chối.”

“Về nhà suy ngẫm lại chú chợt thấy việc này có vẻ bất thường. Cháu nói xem, Tiểu Thường là sinh viên nghèo, cũng chưa từng đắc tội với ai, sao lại có người nhất quyết muốn ngáng chân con bé trong việc này chứ?” Thầy Chung nhíu mày: “Chú lập tức gọi hỏi xem tại sao lại muốn sắp xếp Tiểu Thường đi nơi khác? Bên kia trả lời rằng lãnh đạo phía trên muốn xúc tiến giao lưu học thuật, trao đổi sinh viên giữa các bệnh viện, các khu vực với nhau, tốt nhất nên phân phối chéo, tránh sau này xảy ra vấn đề người quen lôi kéo nhau.”

“Vì thế mà chú đã ém nhẹm việc này đi ạ?” Bạch Văn Nguyên hỏi.

Thầy Chung gật đầu: “Lúc ấy chú cho rằng bản thân hiểu được vì sao người đó lại chọn Tiểu Thường. Bởi trong những sinh viên thực tập có biểu hiện xuất sắc, chỉ mình Tiểu Thường không có quan hệ, những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều có. Con người của chú không phản đối việc sử dụng quan hệ, chỉ cần chuyên môn nghiệp vụ tốt, thái độ làm việc chính trực thì chú luôn chào đón, nhưng chọn mỗi Tiểu Thường cũng có vẻ ức hiếp con bé. Sau đó vẫn không đồng ý.”

“Chuyện này Tương Tư không biết đúng không ạ?”

“Chú cảm thấy chuyện này chú có thể giải quyết được nên chưa nói gì với Tương Tư, chú sợ ảnh hưởng đến kết quả tốt nghiệp của con bé.” Thầy Chung tiếp lời: “Gần đây chú được đề cử lên vị trí viện trưởng, lãnh đạo cũng tìm chú nói chuyện, còn nói rất nhiều lần, trong đó có một lần nhắc tới việc nhận được phản ánh của đồng nghiệp chú rằng con người chú quá cứng nhắc, không tiếp thu ý kiến tốt hay kiến nghị của mọi người, còn chia bè kết phái trong bệnh viện và trường học.”

“Vì thế nên chú không thể xác định được sự việc của Tiểu Thường do bên chú hay bên cháu tạo ra.”

Bạch Văn Nguyên nhìn thầy Chung: “Vậy còn chuyện của anh Chung Sở thì sao ạ?”

“Haiz, chuyện này có lẽ đâm thêm một nhát dao thôi.” Thầy Chung lại thở dài: “Vốn dĩ không có việc gì đã đầy sóng gió, huống chi giờ lại có việc? Chú chỉ lo Tiểu Thường vì chú mà bị vạ lây!”

“Chú Chung à, chú lo lắng quá rồi.” Bạch Văn Nguyên thoáng đoán được ra, trên lưng lại toát mồ hôi lạnh: “Chú có thể cho cháu số điện thoại của người đã truyền lời cho chú không ạ?”

“Cháu muốn điều tra hả?”

Bạch Văn Nguyên gật đầu: “Cháu phải điều tra xem rốt cuộc việc này là như thế nào, nếu không bọn họ sẽ luôn núp trong tối, luôn trốn tránh thế này, cháu cũng không yên tâm. Nếu xác định được nguyên nhân ở phía cháu, cháu sẽ suy nghĩ biện pháp xử lý ——”

“Nếu ở phía chú thì sao?” Ông Chung cười: “Thật ra chú đã đắc tội với không ít người.”

Bạch Văn Nguyên không dám xác định chuyện này có phải do nhà họ Bạch động tay động chân hay không, nhưng tác phong lẳng lặng mà dính líu đến nhiều người thế này quả thực rất giống tác phong của mẹ anh, anh cảm giác bố con nhà chú Chung đều đã bị vạ lây từ anh.

Bạch Văn Nguyên trò chuyện xong liền muốn về, thầy Chung muốn giữ anh ở lại ăn mì nhưng anh khéo từ chối, anh phải đi tìm Thường Tương Tư. Vừa nghe thấy Bạch Văn Nguyên nhắc tới Thường Tương Tư, thầy Chung không giữ nữa, chỉ nói: “Chú không rõ tình hình gia đình của Tiểu Thường, song mấy năm nay con bé chưa từng về nhà đón Tết, hiện tại cháu coi như là người thân của con bé, bất kể xảy ra chuyện gì, cháu hãy chứ giúp con bé nhé.”

Bạch Văn Nguyên vừa ra khỏi cửa đã gọi ngay cho Thường Tương Tư, sau một lúc cô mới nghe máy, vội vã hỏi: “Có chuyện gì thế ạ?”

“Anh đang đứng trước cổng trường em, mình cùng đi ăn tối nhé!”

“Em với Ngô Hiểu Phỉ đang làm việc ở bên ngoài, bọn em đã ăn tối rồi ạ.” Bên Thường Tương Tư truyền đến tiếng loa thông báo của xe buýt.

“Bọn em đi đâu đấy?” Bạch Văn Nguyên không yên tâm.

“Vẫn là việc của đàn anh thôi ạ, tình hình không mấy khả quan, chồng bệnh nhân và luật sư đã tới tìm lãnh đạo, khuynh hướng giải hòa bên lãnh đạo khả năng sẽ đẩy trách nhiệm lên người đàn anh. Sáng nay bệnh nhân kiên quyết xuất viện, em với Hiểu Phỉ muốn tự đi tìm cô ta nói chuyện ——”

“Bọn em lại suy nghĩ vớ vẩn gì đấy? Bây giờ bọn em tìm ai cũng vô dụng ——”

“Không thử thì sao có thể biết sẽ vô dụng ạ? Em tin con người ai cũng có lương tâm, tính mạng của bệnh nhân do đàn anh cứu, cô ta không thể trợn mắt nói dối.” Thường Tương Tư rất kiên quyết: “Nếu thử một lần mà em không thể thuyết phục được cô ta thì sẽ thử mười lần, hai mươi lần, cô ta không thể phá hủy tương lai của đàn anh như thế được.”

Biết rõ không thể mà vẫn làm, Bạch Văn Nguyên thật sự muốn nói với cô rằng ngu ngốc, đồng thời trong lòng thoáng khó chịu, người phụ nữ của mình sao lại quan tâm đến tên đàn ông khác đến vậy.

“Hai cô gái bọn em đừng chạy lung tung, em gửi địa chỉ cho anh, anh sẽ đến đón.”

“Anh đừng làm quá lên có được không?” Thường Tương Tư cạn lời: “Bọn em đều là người trưởng thành rồi.”

“Anh biết.” Bạch Văn Nguyên nói: “Do anh nhớ em, được chưa?”

Thường Tương Tư biết anh sắp thốt ra mấy lời sến súa, đành phải thỏa hiệp: “Rồi rồi rồi, em gửi địa chỉ cho anh ngay ạ.”

Thường Tương Tư cúp điện thoại, Ngô Hiểu Phỉ cười trêu: “Bạch Văn Nguyên lại muốn bám cậu à? Còn muốn đi cùng luôn?”

“Anh ấy bảo rằng đang đứng ngoài cổng trường, muốn rủ tớ đi ăn tối.” Mặt Thường Tương Tư đầy vẻ sầu lo: “Bây giờ tớ nào có tâm trạng đi ăn cơm, chúng ta đối phó bừa đi là được. Anh ấy không nghe, muốn tới thì cứ tới đi, dù sao anh ấy cũng không sợ bản thân mệt.”

“Cậu đúng là sống trong hạnh phúc.” Ngô Hiểu Phỉ bất mãn kêu: “Lúc nào cũng rải cơm chó ——”

Thường Tương Tư cất điện thoại đi: “Cũng không hẳn.”

“Sao vậy?”

“Gần đây anh ấy dính tớ lắm, tớ cứ thấy lo lo thế nào ý.” Thường Tương Tư thở dài: “Gia đình anh ấy không chấp nhận chuyện của bọn tớ, tạo áp lực cho anh ấy! Anh ấy chẳng chịu nói với tớ, bởi vì có nói cũng vô dụng thôi.”

“Hả?” Ngô Hiểu Phỉ giật mình: “Tại sao lại không chấp nhận chứ?”

“Có lẽ do không xứng đôi!” Thường Tương Tư lắc đầu: “Thật ra tớ hiểu, nhưng cũng có phần không hiểu.”

Ngô Hiểu Phỉ không cho là vậy, kiêu ngạo nói: “Sinh viên tốt nghiệp trường bọn mình á, chẳng nói mười ngàn cây số mới tìm được một, thì cũng phải ngàn cây số mới tìm được một người, chỉ số thông minh với gen luôn chiếm ưu thế bẩm sinh, cậu thử nói xem có xứng hay không? Thời đại nào rồi mà còn chú ý tới mấy thứ này?”

“Khó nói lắm, có lẽ họ đã tìm được người phù hợp với yêu cầu của mình.” Thường Tương Tư lắc đầu: “Gia đình anh ấy luôn tìm cớ tránh gặp tớ, chẳng phải do con người tớ có vấn đề mà do không phù hợp với yêu cầu của họ thôi.”

“Xem ra điều kiện gia đình anh Bạch đẹp trai tốt lắm nhỉ, thế mà lại giả làm kẻ ăn chơi trác táng!” Ngô Hiểu Phỉ đùa: “Cậu sẽ lấy lùi làm tiến chứ?”

Thường Tương Tư không nói gì, bản thân cô cũng có lòng kiêu ngạo, khó chủ động đi lấy lòng để thay đổi tình hình.

Hai người xuống xe buýt, sau khi đi một lúc thì đến khu nhà của bệnh nhận, họ lên tầng rồi nhấn chuông. Cửa được mở he hé, mẹ của bệnh nhân cảnh giác ló đầu nhìn hai cô gái, Ngô Hiểu Phỉ mỉm cười thân thiện nói: “Chào bà, chúng tôi đến từ bệnh viện B ——”

Cửa đóng sầm lại, Ngô Hiểu Phỉ bị gió tạt vào mặt.

“Đệch ——”

“Chờ đi!” Thường Tương Tư nói: “Người nhà bọn họ chắc chắn sẽ không chịu gặp chúng ta đơn giản như vậy.”

Hai người tìm chỗ ngoài cửa thoát hiểm ngồi xuống, Ngô Hiểu Phỉ thở dài: “Cứ chờ thế này cũng chẳng phải biện pháp tốt.”

Thường Tương Tư suy nghĩ: “Bọn họ có thể đóng cửa không ra, cũng có thể gọi bảo vệ lên đuổi chúng ta đi, cậu có sợ mất mặt không?”

“Sợ chứ!” Ngô Hiểu Phỉ nói: “Bị người ta đuổi đi sẽ rất mất mặt, nhưng đâu còn cách nào khác, đàn anh không thể tự đi canh chừng mà thầy lại không tiện ra mặt.”

“Nhà bọn họ khá giả như thế, ông chồng còn mở công ty làm ăn buôn bán, lẽ ra sẽ rất giàu chứ!” Thường Tương Tư nói: “Hơn nữa chỉ bị cắt một bên ống dẫn trứng chứ bên còn lại có động vào đâu, sao có thể chắc chắn bị mất năng lực sinh sản? Trừ phi bọn họ còn biết rõ hơn bác sĩ chúng ta ——”

“Bên còn lại cũng mất?” Ngô Hiểu Phỉ thử nói.

“Có lẽ thế, nếu không sao phải vội vàng xuất viện?” Thường Tương Tư nghiêm túc: “Nhất là khi đàn anh kiên quyết muốn làm kiểm tra toàn diện, bọn họ lại không chịu nghe theo sắp xếp của bệnh viện mà đòi xuất viện, mục đích là gì chứ?”

“Chắc chắn là muốn hắt chậu nước bẩn vào bệnh viện, vào người đàn anh rồi! Tất nhiên là có ý đồ cả!” Ngô Hiểu Phỉ nói nhỏ: “Tớ nghe người ta nói hiện tại lãnh đạo bệnh viện chèn ép đàn anh thế này là có nguyên nhân cả, mọi người đồn thầy Chung được đề cử vào vị trí viện trưởng mới nên có người sốt ruột đấy!”

“Bệnh viện không giúp bác sĩ của mình như thế thì sao mọi người có thể yên tâm làm việc được?” Thường Tương Tư nói: “Bọn họ đưa ra điều kiện bồi thường rất quá đáng, không chỉ bồi thường bằng khoản tiền mặt kếch xù, nghe nói còn muốn ——”

“Ăn vạ, tuyệt đối là ăn vạ!” Ngô Hiểu Phỉ phản ứng mạnh mẽ: “Có nên báo cảnh sát không nhỉ? Hừ, trực tiếp để Bạch Văn Nguyên nhà cậu thụ lý việc này ——”

“Anh ấy chẳng để ý đâu, mà có thì cũng không thụ lý được. Nhiều nhất chỉ có thể hỏi thăm giúp mình một chút ——”

Hai người đợi lâu thật lâu, cửa thang máy chợt mở, dướn cổ lên nhìn lại thấy Bạch Văn Nguyên bước ra, hai người cùng thất vọng mà thở dài.

Bạch Văn Nguyên quả thực hết chỗ nói với hai cô nàng: “Bọn em ngồi canh thế này rất vô dụng.”

“Vây thì phải làm sao bây giờ?” Ngô Hiểu Phỉ nói: “Em không tin ông chồng sẽ không về nhà.”

“Nếu anh ta thường xuyên về nhà thì tại sao lúc vợ nằm viện lại chẳng thấy bóng dáng?” Bạch Văn Nguyên lắc đầu.

“Chúng ta không tìm chồng bệnh nhân thì tìm bệnh nhân vậy.” Thường Tương Tư bình tĩnh nói: “Suy nghĩ của đàn ông khác với phụ nữ, bệnh nhân đã nhiều tuổi mà vẫn muốn sinh con, rõ ràng do chưa dứt tình với chồng, muốn nối lại tình cảm vợ chồng. Còn ông chồng thấy vợ nằm viện nhưng chỉ quan tâm đến con trai với bồi thường, căn bản chẳng còn tình cảm với bệnh nhân. Em không tin bệnh nhân sẽ tình nguyện làm công cụ để lừa đảo tống tiền ——”

Hết chương 46